Theo Lục Thanh vượt qua thiên phạt, thoát khôi Thiên Đạo. Thời Không Luân Bàn cũng đã chân chính tiến nhập vào trong lãnh ngộ của hắn. Lúc này hắn mơ hồ nhớ lại một phen từng trải trong sơn động thần bí ở Huyền Dương tông. Mười điểm sáng bảo vệ đó ắt hẳn là Bàn thể chân chính của Thời Không Luân Bàn, là Kiếm Bảo hùng mạnh chân chính khống chế trong tay quỵ luật vận chuyển của Thời Không trong thế giới Thiên Đạo này, thậm chí nó đã vượt ra khôi phạm trù của Kiếm Bảo.
Lục Thanh khó lòng tưởng tượng, rốt cục cần có tu vi thế nào mới có thể luyện chế được Thời Không Luân Bàn này. Mà hiện tại, hắn chỉ mới ngưng luyện ra Pháp Tướng của Thời Không Luân Bàn đã có được uy năng như vậy. Nếu như có thể thật sự nắm được Bàn thể của nó trong tay, rót Kiếm Ý Thời Không vào trong đó, đến lúc đó e rằng Thánh Giả Kiếm Đạo cũng không thể ngăn nổi một kiếm Thời Không của hắn.
Ánh mắt Lục Thanh bất động, nhìn theo Lục Vân dần dần biến mắt trên dòng sông Thời Không. Trên chín tầng trời, lôi đình màu xám từ trong Hỗn Độn chui ra cũng đã lui trở về Hỗn Độn. Hỗn Độn khép lại trong nháy mắt.
Quả nhiên là như vậy...
Nếu như trước kia chỉ là phỏng đoán, vậy giờ phút này Lục Thanh đã khẳng định được lôi đình màu xám kia là vì hắn mà tới. Nếu vừa rồi hắn lợi dụng Kiếm Ý Thời Không cưỡng ép giữ phụ thân lại, như vậy sẽ bị lôi đình màu xám này dốc hết toàn lực gạt bỏ.
Tuy rằng Lục Thanh chưa nếm thử sức mạnh của lôi đình màu xám kia, nhưng Kiếm thể của hắn cũng đã cảm nhận được nguy cơ lớn lao. Nguy cơ này cũng giống như gặp phải Kiếm Thần ở Man Hoang Kiếm Mộ trước kia. Đó là một ý chí không thể chống lại, thậm chí là sức manh vượt trên cả Thiên Đao.
Vượt trên Thiên Đạo, chẳng lẽ là Đại Đạo hay sao?
Hỗn Độn sơ khai Đại Đạo sinh diễn. Thời Không luân chuyển. Ngũ Hành Luân hồi. Bất Thánh xuất thế, nguyện lực vãng sinh!
Có thật là Đại Đạo sinh ra trước Thiên Đạo hay không? Lục Thanh cảm thấy chấn động trong lòng, lúc này nhìn thấy lôi đình Hỗn Độn, đã khiến hắn mơ hồ nhận ra sự tồn tại bên ngoài Thiên Đạo. Hắn cũng đã lãnh ngộ được một ít về tám câu nói ấy, nhưng vẫn còn nhiều manh mối trong đó chưa hoàn toàn lộ ra, cho nên hắn không phác giác được gì thêm.
Ánh mắt Tử Uyển sâu thăm thầm, giờ phút này dường như nàng đã nhận ra được chuyện gì, sắc mặt trở nên điềm tĩnh, bất quá ánh mắt nhìn Lục Thanh lộ vẻ kỳ quái.
BỊ Tử Uyển nhìn như vậy, tự nhiên Lục Thanh sinh ra cảm ứng, nhưng khi hắn nhìn tới Liệt Diễm bên cạnh Tử Uyển, cũng khẽ cau mày. Nữ nhân này cũng khiến hắn cảm thấy hơi áy náy trong lòng, nhưng sự áy náy này cũng không thế khiến cho hắn tiếp nhận hai nàng. Đây là hai chuyện khác nhau, hắn cũng sẽ không vì tâm ý của các nàng như vậy mà tiếp nhận. Bởi vì hiện tại trong lòng hắn, chỉ có một mình Nhược Thủy.
Đã sắp sưa tới lúc thiên địa quay ngược lại, hắn cũng không có thời gian đề ý tới mấy chuyện này, có Nhược Thủy bầu bạn, đối với hắn cũng đã đủ rồi.
Dường như đã nhận ra ý từ chối trong mắt Lục Thanh, sắc mặt Liệt Diễm không khôi trở nên tái nhợt, vốn đã ngẩng đầu lên, lúc này lại gục xuống trước ngực như trước.
- Ngươi...
Tự nhiên Tử Uyển bên cạnh đã nhận ra sự thay đổi của Liệt Diễm, ánh mắt nàng nhìn Lục Thanh lúc này không khôi trở nên linh hoạt sắc bén hẳn lên.
Không để ý tới Tử Uyển, Lục Thanh thu hồi Kiếm Ý, thu liễm cả khí Phong Mang trên người. Theo hành động của Lục Thanh, dòng sông Thời Không nối liền trời đất cũng biến mất. Thời Không Luân Bàn biến mất giữa không trung. Dù là bọn Tông sư Kiếm Phách như Lôi Thiên cũng không chút phát hiện, giống như bất chợt tiêu tan, không nắm Bất được tiêu tan thế nào.
Lục Thanh tiến tới đỡ lấy Nhan Như Ngọc đang hết sức đau buồn, lại phát hiện ra ánh mắt mẫu thân đang nhìn minh chăm chú.
- Thanh nhi con nói cho mẹ biết, rốt cục là có cách nào không?
Thấy ánh mắt khát khao của mẫu thân. Lục Thanh không đành lòng từ chối, chỉ hơi gật gật đầu:
- Chỉ cần cảnh giới của tu vi của hãi nhi đủ sức, nhất định có thể làm được, nhưng hiện tại hãi nhi vẫn chưa làm được.
Chỉ nắm trong tay Thời Không Luân Bàn, mới có đủ thực lực quấy rối Thời Không, nếu như không, sẽ bị Hỗn Độn tồn tại phía trên Thiên Đạo bài trừ.
Lục Thanh thoát khôi Thiên Đạo như vậy, nếu như bị bài trừ chính là chân linh cũng không tồn tại hoàn toàn tiêu tan bên ngoài thế giới Thiên Đạo.
- Được. Thanh nhi con phải nhớ, con đã hứa với mẹ rồi đó!
Thấy Lục Thanh gật đầu, trong mắt Nhan Như Ngọc sinh ra nỗi khát khao vô hạn, ngay cả một thân khí thế Kiếm Ý cũng mơ hồ có dấu hiệu ngưng luyện như có xu hướng viên mãn.
Cảm nhận được thay đổi của Nhan Như Ngọc. Lục Thanh không khôi cảm thán trong lòng. Tự nhiên hắn hiểu rất rõ ràng, cảm tình phu thế giữa phụ mẫu mình sâu nặng tới mức nào. Lúc trước nếu không phải vì hắn, vì ngàn năm cơ nghiệp của Lục gia, vì sự theo đuổi cả đời của phụ thân hắn, mẫu thân hắn cũng đã tự tử theo phụ thân ngay lúc đó.
Nhưng năm qua, tuy rằng mẫu thân hắn không nói ra, nhưng nỗi đau khổ trong lòng có ai biết được...
Trăm năm tu mới được cùng thuyền, ngàn năm tu mới được ngủ chung chăn gối! Nguyện vọng biết bao năm qua của mẫu thân hắn, nhất định phải thực hiện!
Giờ phút này Lục Thanh âm thầm quyết định trong lòng, không chỉ vì mẫu thân hắn, cũng muốn bù đắp lại sự tiếc nuối trước kia của phụ thân hắn. Tối thiểu cũng có thể cho hắn sống được một cuộc sống tự chủ trọn đời.
Sau đó, tiệc mừng thọ Bất đầu.
Sau khi đã chứng kiến một phen thần thông Kiếm Đạo của Lục Thanh, các đệ tử cùng phong chủ các ngọn chủ phong hết sức mong chờ kỳ giảng kiếm nửa năm sau. Uy năng có thế phá vỡ dòng sông Thời Không, Bất người ra như vậy, là cảnh giới tu vi tới bực nào, càng là Kiếm Ý hệ thuộc tính quán tuyệt cổ kim.
Mọi người có thể tưởng tượng, nếu đắc tội với Lục Thanh, dù là trong lúc nhất thời có thể chạy trốn, đến khi Lục Thanh sử dụng Thời Không Lưu Tố, còn có năng lực chạy đi đâu.
Kiếm Ý như vậy quả nhiên là kinh thế hãi tục, kinh thiên động địa.
Lễ mừng thọ kéo dài chỉ một canh giờ đã kết thúc, đến cuối cùng, cả sáu ngọn kiếm phong cùng đề cử Lục Thanh trở lại làm hộ tông trưởng lão như trước. Lúc này đệ tử các phong đều đứng lên reo hò, đại thế phóng vút lên cao dung hợp cùng đại thế màu xám bạc kia, dù là ở ngoài xa hàng trăm vạn dặm cũng có thế nhìn thấy rõ ràng.
Lễ mừng thọ chấm dứt, bọn Lôi Thiên lục tục rời đi. Lúc này bọn họ cần chuẩn bị cho kỳ giảng kiếm nửa năm sau. Kỳ giảng kiếm này tuyệt đối không phải nhỏ, bọn họ phải chuẩn bị hết sức cẩn thận, đến lúc đó có vấn đề gì mới có thể tiện mang ra hỏi.
Đen khi đám đông tan hết Liệt Diễm mới nghiến răng một cái, chuyển mình rời khôi.
- Chậm đã...
Lục Thanh chợt lên tiếng nói.
Liệt Diễm giật mình chấn động, hai mắt sáng ngời. Lục Thanh thấy vậy chỉ thầm thở dài trong lòng, cũng lên tiếng nói:
- Một tháng sau, ta sẽ giúp ba mươi bốn người các vị độ kiếp, các vị hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Liệt Diễm cắn môi hỏi:
- Chàng không có điều gì khác muốn nói hay sao?
- Chuyện quá khứ đã trôi qua, bỏ đi thôi.
- Bỏ đi.., chàng bảo ta làm sao bỏ...
Mắt Liệt Diễm đỏ mọng, cao giọng thét:
- Ta không muốn gặp lại chàng nữa...
Dứt lời, mọi người chỉ thấy trước mắt hồng quang chợt lóe, thân hình Liệt Diễm lập tức biến mất ngay tại chỗ.
- Lục Đại ca...
Trong mắt Nhược Thủy lộ vẻ ngập ngừng, nàng kéo ống tay áo Lục Thanh. Hiện tại nàng đã không phải không biết gì cả như lúc trước, trải qua mấy chục năm, nàng đã Trở nên không khác người thường, tự nhiên cũng hiểu được đã có chuyện gì.
- Muội muôi, muội tránh ra mau!
Lúc này Tử Uyển chạy về phía Lục Thanh, vẻ mặt lạnh lùng, quát to với Nhược Thủy.
-Tỷ tỷ, tỷ...
- Ta muốn dạy dỗ cho tên thay lòng đổi dạ này một trận, để hắn biết thế nào là trời cao đất rộng!
Tử Uyển lạnh giọng nói:
- Muội tránh ra, tỷ không muốn làm muội bị thương.
Lục Thanh cau mày nói:
- Nàng bất quá chỉ mới tiếp xúc một chút với Nhân Đạo mà thôi không được làm càn!
- Ngươi làm cho Liệt Diễm đau lòng như vậy, chăng lẽ không phải là ngươi thay lòng đổi dạ hay sao?
Kiếm Ý trong mắt Tử Uyển bắn ra, nhìn Lục Thanh chằm chằm.
- Vốn đã vô tâm, cũng không hứa hẹn, sao gọi là thay lòng đổi dạ? Chuyện ở đây không liên quan tới nàng, ân đức của nàng đối vợi Kim Thiên tông ta, đến ngày nàng siêu thoát, ta sẽ giúp nàng!
Không muốn để ý tới Tử Uyển nữa, lúc này nỗi lòng của Lục Thanh cũng đang xao xuyến, nhưng vốn tâm cảnh, của hắn kiên định, cho nên với quyết định của mình không hề dao động.
Lục Thanh đưa tay đỡ lấy Nhan Như Ngọc, khẽ nói:
- Mẫu thân, chúng ta vào nhà thôi!
Một tiếng kiếm ngâm đột ngột vang lên, một đạo kiếm quang màu tím xuyên qua hư không, mang theo một vệt sáng trắng cùng một tia Hỗn Độn.
- Sư phụ!
Ba người Hoàng Linh Nhi kinh hô thất thanh.
Nhưng ngay sau đó. Từ Uyển lập tức đứng yên tại chồ, bởi vì sau lưng Lục Thanh hiện ra một tầng kiếm quang màu xám bạc mơ hồ, mà đạo kiếm quang do nàng dung hợp Ma - Đạo, kể cả lực Tiểu Thế Giới đã bị tan biến trong Kiếm Ý Thời Không của hắn. Ngay cả thân thể của nàng cũng bị Thời Không vặn vẹo giam cầm tại chỗ, mãi đến khi hai người Lục Thanh biến mất ở cuối hành lang, nàng mới cử động lại bình thường.
- Đáng ghét!
Tử Uyển chu môi mắng to.
Lúc này Nhược Thủy cũng vội vàng giữ lấy tay Tử Uyển:
- Tỷ tỷ, không nên làm vậy...
Tử Uyển đảo mắt một vòng, vội nỡ nụ cười, quan sát Nhược Thủy từ trên xuống dưới vài lần, mĩm cười duyên dáng nói:
- Hảo muội muội, hiện tại tỷ tỷ cũng không phải là đối thủ của hắn, bao nhiêu năm qua, hắn có ức hiếp muội không?
Tuy rằng biết Lục Thanh bị trấn áp suốt tám mươi mấy năm qua, nhưng mặt Nhược Thủy vẫn đỏ bừng lên.
Bên cạnh, bọn sáu người Đoạn Thanh Vân nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
- Chỉ trong chớp mắt đã gần trăm năm trôi qua...
Dư Cập Hóa không nhịn được, nói với giọng cảm thán:
- Từ lúc Thất đệ tiến nhập Triều Dương Phong chúng ta tới nay cũng đã có trăm năm. Thoáng cái, chúng ta cũng đã hơn trăm tuổi.
- Đúng vậy, Kim Thiên tông có thể có được thành tựu như hôm nay, công của Thất đệ là lớn nhất.
Trong mắt Tử Thiên Lôi lộ ra vẻ cảm khái vô hạn:
- Cũng phải nói kẻ làm Đại ca như ta thật là vô dụng, tông môn về sau phải nhờ vào các đệ rồi...
- Đến khi thiên địa quay ngược lại, hy vọng Kim Thiên tông ta có thể vượt qua bình yên!
- Nhiếp Thanh Thiên thở dài:
- Cũng không biết rượu này có thế uống được đến khi nào. Ta thật sự muốn xem, đại lục này ngàn năm sau sẽ ra sao...
- Chúng ta có được ngày đó chăng?