Lục Thanh cúi đầu quan sát chính mình, thân thể màu tím trắng trong Đan Điền như thực chất, cao khoảng chín tấc, có dung mạo giống hệt mình, ý chí Kiếm Đạo màu tím nhạt vờn quanh. Đây chính là Kiếm Anh của mình sao?

Lục Thanh chỉ mới hơi ngưng thần, đã cảm giác được Kiếm Anh của mính ngoại trừ có kiếm nguyên pháp tắc hết sức tinh thuần còn có một sức mạnh mới sinh ra. Sức mạnh này mới đầu cảm thấy cũng không hùng mạnh, nhưng Lục Thanh ngưng thần cảm ứng một lúc mới phát hiện ra, sức mạnh này hoàn toàn chống lại sức đè ép của thiên địa, bản thân nó đã hình thành một mảnh thiên địa nhỏ. Đây là…..

Lục Thanh nhìn Đan Điền mình chăm chú, ở đó có một điểm sáng màu tím trắng, Lục Thanh có thể cảm thấy nguyên khí thiên địa nồng đậm ở đó. Lĩnh vực! Chính là Lĩnh Vực thuộc Tông sư Kiếm Phách.

Được tam hồn thất phách chống đỡ, Kiếm Anh ngưng kết tại Đan Điền. Mà tam hồn thất phách đã cùng với Kiếm Chủng hóa thành Kiếm Anh. Nói cách khác, từ nay về sau, trừ phi Lục Thanh chết đi, tiến vào luân hồi, bằng không sẽ không còn nhìn thấy tam hồn thất phách của Lục Thanh nữa.

Trong đại điện màu xanh, Lục Thanh đột ngột mở bừng hai mắt, khép chỉ thành kiếm vẽ một vòng phí trước.

- Ong…..

Chỉ trong thoáng chốc, không gian trước mặt nứt ra một khe hở màu tím trắng, khe này mở ra trong nháy mắt, bao phủ Lục Thanh vào trong.

Đây là một lĩnh vực màu tím trắng cao chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, trên bề mặt có Thiên Lôi giăng giăng, Thiên Phong gào thét, dưới đất là sương mù màu trắng, lớp sương mù màu trắng này chính là khí Phong Lôi.

Đồng thời còn có một luồng sức mạnh vô hình huyền ảo thâm sâu tràn ngập trong không gian này.

Lực Lĩnh Vực!

Lực Lĩnh Vực tự hình thành Tiểu Thế Giới!

Đứng thẳng trong mảng không gian này, gần như chỉ cần khẽ động ý niệm, khí Phong Lôi trong không trung lập tức tản ra xung quanh.

Bên trong Thần Đình thức hải, một thanh Thức Kiếm cao ba ngàn trượng thật lớn ngưng thành thực chất, thân kiếm màu trắng sáng tràn đầy thần niệm vô cùng ngưng thật.

Thần niệm của Tông sư Kiếm Phách mang ra so sánh với hồn thức, nếu nói hồn thức của cảnh giới Kiếm Hồn là người cầm kiếm, vậy thần niệm của cảnh giới Kiếm Phách chính là Nhân Kiếm Hợp Nhất, đã có được linh tính vô cùng. Linh tính này khiến cho thần niệm từng giờ từng phút đều ngưng luyện. Thêm vào sự huyền ảo của Kiếm Hồn Kinh, đến lúc này, sau khi Lục Thanh đẩy lui khí Phong Lôi trong Lĩnh Vực, mới biết thần niệm của mình hiện tại mạnh tới mức nào. Bốn ngàn dặm!

Mở ra toàn bộ thần niệm, không ngờ rộng tời bốn ngàn dặm. Mà Lĩnh Vực chịu ảnh hưởng của thần niệm, tuy rằng chỉ mới vừa ngưng kết, nhưng đã rộng chừng bốn ngàn dặm . Nếu so với Lĩnh Vực mà khi trước ba tên Kiếm Tôn Lăng Địa tạo thành, tuy rằng mức độ ngưng luyện Lĩnh Vực của Lục Thanh chưa sánh kịp ba tên Kiếm Tôn ấy, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Mà lúc này Lĩnh Vực vừa mới sinh ra đang tăng lên cuồn cuộn không ngừng bên trong Lĩnh Vực. Lĩnh Vực này hùng mạnh vô cùng, lực Lĩnh Vực do pháp tắc Phong Lôi sinh ra, sức chống đỡ đối với Thiên Đạo còn mạnh hơn pháp tắc hệ chư Thiên. Giữa Lĩnh Vực này, gần như cảm thấy không có bao nhiêu uy Thiên Đạo. Có thể nói nếu một tên Tông sư Kiếm Đế thông thường rơi vào trong Lĩnh Vực của Lục Thanh,ngay cả lực Lĩnh Vực của y cũng sẽ không tri triển ra được bao nhiêu.

Bất kể là Tông sư Thiên Đạo hay Tông sư Nhân Đạo, lực Lĩnh Vực đều phải dựa vào Thiên Đạo. Cho dù tự hình thành Tiểu Thế Giới, nhưng trước khi chưa trở thành Kiếm Thánh, vẫn sẽ bị Thiên Đạo giam cầm. Lực Lĩnh Vực cũng là do pháp tắc Thiên Đạo ngưng kết.

Gần như không cần suy nghĩ, Lục Thanh giơ tay vẫy hờ một cái, huyết mạch trong cơ thể lập tức sôi trào. Lúc này nhìn lên chín tầng mây, Lục Thanh cảm thấy mình có được lực khống chế tuyệt đối đối với thế giới trước mặt.

Đây là Lĩnh Vực thuộc Phong Lôi, gần như trong mỗi ngõ ngách của Lĩnh Vực đều có thể thấy lôi quang cuồn cuộn, Thiên Phong gào thét. Như nhớ lại chuyện gì, Lục Thanh vung tay kiếm chỉ điểm cách không một cái.

Bên ngoài Lĩnh Vực, một cỗ pháp tắc hệ Thổ mênh mông giáng xuống. Gần như chỉ dẫn động ý niệm, một mảng đại địa màu vàng kéo dài hình thành. Bất chợt Lục Thanh rót khí Phong Lôi vào , mảng đại địa này hóa thành màu tím trắng với tốc độ kinh người.

Đồng thời, Lục Thanh thoáng động niệm, nguyên dịch thiên địa còn thừa trong thân thể lập tức rót vào giữa Lĩnh Vực này,tan ra thành nguyên dịch thiên địa màu trắng đục. Nhờ có nguyên dịch thiên địa Lục Thanh vừa rót vào, nguyên khí thiên địa của toàn Lĩnh Vực lập tức trở nên nồng đậm vô cùng, tuy rằng so ra vẫn kém Bạch Linh Kiếm Cốc lúc trước, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Vả lại từ khi lực Lĩnh Vực bắt đầu khởi động nguyên khí thiên địa bên trong vẫn không ngừng tăng lên.

Đây là một trong những uy năng mà Tiểu Thế Giới Lĩnh Vực có được, chỉ cần không hao tổn quá mức, nguyên khí thiên địa bên trong Lĩnh Vực tích lũy không ngừng cũng đã đủ cho bản thân tiêu xài. Mà tu vi của mình….. Lục Thanh cảm ứng một lúc….. Kiếm Đế đỉnh phong!

Không ngờ lại không phải là Kiếm Đế tiểu thiên vị, Lục Thanh sửng sốt trong lòng, chẳng lẽ lãnh ngộ của mình với cấp Kiếm Đế đã đạt tới đỉnh phong rồi sao?

Nhưng ngay lập tức , Lục Thanh nhớ tới Âm Dương Tàn Thư, cùng với quyết định chọn lựa về đạo của mình trong thời gian qua, thể ngộ được bản tâm, lại thêm từng giao thủ qua một kiếm với không ít Tông sư Kiếm Phách, thậm chí cả Kiếm Thần. Tuy rằng một kiếm ấy hắn đều bị trọng thương sau khi tiếp, nhưng thu hoạch lớn nhất chính là ý chí Kiếm Đạo nằm trong cảnh giới cao hơn. Tồn tại, là chân thật, Lục Thanh lập tức bình tĩnh lại.

Hiện tại, đã đi vào cảnh giới Kiếm Phách. Phong Lôi quyết tần mười, thậm chí tầng mười một, mười hai sau đó. Lục Thanh đã có được một phương hướng rõ ràng.

Mà đối với sức mạnh do Tông sư Kiếm Phách nắm giữ, Lục Thanh cũng ngộ ra không ít.

Cấp Kiếm Đế chính là Lĩnh Vực vừa mới hình thành, lấy Lĩnh Vực làm thủ đoạn giam cầm , đè ép địch nhân. Lúc này Tông sư Kiếm Phách có được kiếm quang pháp tắc. Sauk hi đạt tới Kiếm Đế đỉnh phong phải thử mang Lĩnh Vực dung nhập vào trong kiếm quang. Nếu thành tựu kiếm quang Lĩnh Vực, lúc ấy mỗi chiêu thức của Tông sư Kiếm Phách tự nhiên xuất ra lực trấn áp Lĩnh Vực. Kiếm quang Lĩnh Vực không gì kiên cố mà không phá nổi, cho dù là không gian loạn lưu cũng có thể dùng kiếm chặt đứt.

Từ nay về sau, muốn tiến vào cấp Kiếm Tôn, chỉ cần lãnh ngộ thế của thiên địa, thử mang thế thiên địa dung nhập vào Kiếm Đạo, Lĩnh Vực. Đến lúc này, đợi đến khi có thể dung nhập được một phần thế thiên địa, đó sẽ là lúc tiến vào Kiếm Tôn. Mà thế thiên địa khống chế được không có liên quan tới lãnh ngộ đạo âm dương và thần niệm. Đương nhiên thần niệm hùng mạnh cũng có thể làm tăng cường cảm ứng của Kiếm Giả với thiên địa.

Sau đó bước vào cấp Kiếm Tôn, cũng là dung nạp được bốn phần thế thiên địa, khi tiến vào trung thiên vị, sẽ dung nạp được bảy phần. Khi tiến vào đại thiên vị đỉnh phong, ắt có thể nắm giữ được mười phần thế thiên địa.

Sự hùng mạnh của thế thiên địa khó có thể tả bằng lời. Lúc trước Lục Thanh ở Bạch Linh Kiếm Cốc đã thấy rõ ràng uy thế mà Ma Linh dẫn động thế thiên địa.

Còn khi đạt tới cấp Kiếm Tổ, lãnh ngộ lực lượng nắm giữ Thiên Nhân Hợp Nhất, tạm thời Lục Thanh còn chưa hiểu rõ. Bởi vì thế thiên địa sẽ sinh ra biến hóa thế nào, với cảnh giới hiện tại của Lục Thanh, cũng khó có thể dò xét.

Nhưng bất kể thế nào, Lục Thanh tự cảm thấy hiện giờ quét mắt nhìn khắp cả bốn giới trên Kiếm Thần đại lục, hắn cũng thừa sức là Kiếm Giả tuyệt đỉnh. Thậm chí trong số Kiếm Giả tuyệt đỉnh cũng khó có địch thủ, nếu tiến thêm một bước, đó là Kiếm Giả cái thế, cảnh giới Kiếm Tôn.

Tâm thần Lục Thanh lại chìm vào trong Đan Điền Khí Hải, Kiếm Anh chín tấc mở mắt. Lục Thanh nhìn kỹ lại, gần như tâm niệm vừa động, một chiếc kiếm giáp màu tím trắng lập tức bao phủ toàn thân.

Trên kiếm giáp này, Lục Thanh cũng cảm nhận được khí tức Kiếm Chủng trước kia, mỗi phiến giáp, đều giống hệt Kiếm Chủng trước kia.

Nhưng căn cứ theo hiểu biết của Lục Thanh, Kiếm Giả đột phá vào cảnh giới Kiếm Phách, khí Kiếm Anh xuất thế sẽ nuốt chửng Kiếm Chủng , lấy kiếm nguyên hùng mạnh phá vỡ gông cùm, ngưng luyện Lĩnh Vực mà xuất thế. Mà hiện tại sinh ra kiếm giáp này, không biết là tốt hay xấu đây…..

Trên người Kiếm Anh chín tấc khoác kiếm giáp, toát ra khí Phong Mang màu trắng ngay cả trên đầu Kiếm Anh, cũng đội một chiếc kiếm khôi. Giữa và hai bên kiếm khôi cũng có ba mũi nhọn như ba mũi kiếm chĩa lên trời, lộ ra Kiếm Ý kinh người.

So sánh với Bạch Linh Kiếm Cốt của mình, Lục Thanh cũng biết kiếm giáp trên Kiếm Anh e rằng không thua một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh thượng phẩm. có được thực lực phòng ngự hùng mạnh như vậy cũng có thể bù lại cho Kiếm Anh còn yếu ớt, huống chi đây là do tự thân Kiếm Anh sinh ra , trừ phi không chịu nổi sức mạnh bên ngoài mà vỡ nát, bằng không nếu chỉ chấn động, vậy không thể làm tổn thương tới Kiếm Anh mảy may.

Sự hùng mạnh chưa từng có từ trước tới nay như vậy, Lục Thanh quả thật không ngờ, hành trình đi Man Hoang Kiếm Mộ lần này lại có được cơ duyên như vậy, Kiếm Đế đỉnh phong, đã đủ cho hắn làm rất nhiểu chuyện. Tối thiểu hắn cũng đã có được lực lượng cơ bản nhất ở thế giới thượng tầng của bốn giới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lục Thanh mở to hai mắt nhìn quanh bốn phía vài lần, phát hiện ra bọn Nhược Thủy hai người một kiếm còn đang nằm trong kén. Giờ phút này trên thân hai người một kiếm, sức sống dao động vô cùng mãnh liệt, không cần phải nói, nhất định là chủ nhân nơi đây đã rat ay. Thấy hai người một kiếm còn chưa thức tỉnh, Lục Thanh cũng không quấy rầy. Nhìn xung quanh một vòng, Lục Thanh cao giọng nói:

- Tiền bối, vãn bối Lục Thanh cầu kiến!

Ngay tức khắc , một tiếng kiếm ngâm vang lên, giữa không trung, một bóng màu xanh ngọc hiện ra, đồng thời xuất hiện còn có một bóng người màu xanh biển.

- Sư phụ!

Lục Thanh chấn động trong lòng, nhìn gương mặt như mơ hồ quen thuộc trước mắt. Nhiều năm bầu bạn, Lục Thanh lập tức nhận ra khí tức thân quen.

- Được, được rồi, mau đứng lên!

Diệp lão giơ tay vẫy hờ một cái, Lục Thanh lập tức cảm thấy một sức mạnh hùng hậu từ dưới đầu gối mình truyền tới, tuy rằng đủ sức bài trừ, nhưng Lục Thanh vẫn đứng thẳng dậy.

- Đây là bạn cũ của sư phụ, con có thể gọi là Thủy sư thúc, khi trước chính là bà đã cứu các con.

Lục Thanh nghe vậy giật mình kinh hãi, cứu bọn họ trong tay Kiếm Thần ư?

- Lục Thanh bái kiến Thủy sư thúc, đa tạ Thủy sư thúc ra tay cứu giúp.

Dường như nhận ra suy nghĩ của Lục Thanh, Diệp Vô Tâm nói:

- Con không cần suy nghĩ nhiều, Kiếm Thần không phải do chúng ta đuổi đi. Người đuổi đi , có lẽ con đã gặp qua.

Đã gặp qua….. Lục Thanh sửng sốt, như nhớ lại chuyện gì, kiếm quang màu tím trắng trong mắt chợt lóe.

Là y!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play