” Ông chắc cũng biết thanh kiếm này có ý nghĩa thế nào với đệ tử Thục Sơn.” Lạc Bắc nhìn Hắc Phong lão tổ, “ Nếu đổi lại là ông, bị người khác khống chế, lại còn định lấy kiếm của ông thì ông sẽ làm thế nào?”

“ Không ngờ ngươi hãy còn trẻ mà đã có chí khí như vậy, mạnh mẽ hơn nhiều cái bọn vẫn xưng là huyền môn chính đạo. “ Hắc Phong lão tổ cũng không nổi giận, lại còn cười ha hả, “ tính khí này của ngươi cũng hợp ý ta đấy. Ngươi có lẽ cũng thấy tu vi của ngươi kém ta không biết đến bao nhiêu lần, phản kháng vô ích, chi bằng ngươi hãy nói cho ta huyền cơ trong thanh Tam Thiên Phù Đồ, rồi ta sẽ tha mạng cho ngươi, còn đưa ngươi về núi Đan Hà bình an nữa. Ngươi thấy thế nào?”

Lạc Bắc nhướn lông mày, “ Tam Thiên Phù Đồ là do ta lấy từ kiếm tháp của Thục Sơn, chưa được chưởng giáo cho phép, sao có thể nói cho ông?”

“ Ngươi đã cứng đầu như vậy, thì cũng đừng trách ta. Vậy hãy nếm thử Kim Phong Liệt Mạch của ta đi.” Hắc Phong lão tổ cũng không nói nhiều, xòe năm ngón tay phải ra, năm cơn lốc khí mạnh yếu khác nhau lập tức xông vào đỉnh đầu của Lạc Bắc.

Năm cơn lốc khí khác nhau này vừa xông vào cơ thể của Lạc Bắc lập tức như một đàn rắn độc trườn theo kinh mạch, cắn xé lung tung, đến khi vào được trong kinh mạch rồi, liền biến thành vô số những cơn lốc nhỏ, va đập loạn xạ vào kinh mạch. Tới lúc đó Lạc Bắc liền cảm thấy trong người mình như có vô số con dao nhỏ. Nhưng năm cơn lốc này lại có đặc điểm khác nhau, có cái cực lạnh, trong cơn lốc như có băng đao, có cái cực nóng, như thể dung nham nóng chảy, lại có cái như muối, làm cho vết thương đau đớn gấp mấy lần.

Thủ pháp Kim Phong Liệt Mạch này của Hắc Phong lão tổ là do dùng chân khí của bản thân, trong chốc lát tạo ra cảm giác có năm loại nguyên khí khác nhau đang co kéo kinh mạch, người bình thường chắc chắn không thể chịu được. Nhưng Lạc Bắc mỗi ngày đều luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, mỗi lần tu luyện đều phải hứng chịu sự đau đớn khi kinh mạch đứt đoạn, vì thế khi năm cơn lốc này đục khoét trong người, hắn nhất thời rên khẽ, mồ hôi tuôn ra ào ạt. Nhưng qua một tuần hương, hắn vẫn không thốt ra nửa lời xin tha mạng.

“ Tiểu tử khá lắm, xem ta ta đã quá coi thường ngươi.” Hắc Phong lão tổ nhìn thấy Lạc Bắc như thế, trong lòng vô cùng kinh ngạc, tâm niệm nhất động, chân nguyên lại mạnh hơn một phần.

“ Bụp”, “ bụp”, “ bụp”, lúc này, Lạc Bắc chỉ cảm thấy một số kinh mạch nhỏ trong người đã bị những cơn lốc kia đục khoét, căng lên rồi nổ tung, vì quá đau đớn nên bên tai xuất hiện những thứ âm thanh kì lạ, nhưng y cương quyết không nhìn Hắc Phong lão tổ, lập tức nhắm nghiền mắt lại.

“ Thằng nhóc này sao tính cách lại kiên định như thế?”

Hắc Phong lão tổ tung hoành trong thiên hạ mấy chục năm nay, chưa từng thấy ai có thể chịu được đau đớn do Kim Phong Liệt Mạch gây ra. Nhưng nhìn thấy tên thiếu niên đang ở trước mắt đây tuy toàn thân co giật, mặt mũi tái mét nhưng không hề kêu gào một tiếng. Nhất thời Hắc Phong lão tổ bất giác cảm thấy rất sửng sốt.

Lạc Bắc nhắm chặt mắt lại, cố gắng tưởng tượng như mình đang luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh.

Vì thủ pháp Kim Phong Liệt Mạch này của Hắc Phong lão yêu khiến người ta không chịu đựng được không phải là đau đớn đến mức đầu như muốn nổ tung, mà là cảm giác kinh mạch đang bị xé ra từng tấc.

Kể cả có chịu được sự đau đớn này, nhưng khi tâm trí yếu nhược, không thể chịu nổi nỗi sợ kinh mạch tòan thân đứt ra từng mảnh thì cũng sẽ gục ngã mà khuất phục.

Đột nhiên, Lạc Bắc cảm thấy năm cơn lốc khí chợt dịu đi, y vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hắc Phong lão tổ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Vừa mở mắt ra, Lạc Bắc liền cảm thấy cơ thể bị cứng đờ, đến nhắm mắt cũng không nhắm được, rõ ràng là lại bị Hắc Phong lão tổ dùng thuật pháp gì đó khống chế.

“ Không ngờ đến Kim Phong Liệt Mạch của ta mà ngươi cũng chịu được.”

Nhìn thấy Lạc Bắc không thể nhắm mắt, Hắc Phong lão tổ đay nghiến, “ Nếu đã như thế, ta sẽ để cho ngươi tận mắt nhìn thấy mình bị cuồng phong của ta phanh thây. Ta không tin là ngươi vẫn có thể mở mắt nhìn chính mình bị thái thành từng lát!”

“ Ta vẫn chưa dùng pháp thuật để ngăn ngươi lên tiếng. Bây giờ, ngươi vẫn còn nói được, nếu không chịu được nữa, chỉ cần cho ta biết huyền cơ của Tam Thiên Phù Đồ, ta sẽ tha cho ngươi.”

Nói thêm câu này, Hắc Phong lão tổ chỉ giơ ra một ngón tay, một cơn lốc vô hình liền xoẹt qua ngực của Lạc Bắc, để lại một vết thương hơi nông, một miếng thịt đã bị cắt mắt.

Để cho người ta tận mắt nhìn thấy cơ thể của mình bị phanh ra, so với cảm giác kinh mạch toàn thân đứt ra từng đoạn thì còn làm cho con người ta kinh sợ hơn. Nhưng Lạc Bắc ngược lại còn quát lên, “ Cứ làm nữa đi, ông cứ dùng ngàn vạn cách để dày vò ta đến chết, còn ông cũng đừng nghĩ đến chuyện biết được Tam Thiên Phù Đồ có gì đặc biệt!”

“ Ô? Nếu giết nó rồi thì sẽ không biết được trong Tam Thiên Phù Đồ có huyền cơ gì, chẳng khác nào lấy phải một thanh sắt vụn. Thằng nhóc này kiên định bất khuất, lại còn dám nổi giận với ta.”

Hắc Phong lão tổ nghe thấy Lạc Bắc quát mình liền bình tĩnh lại.

Lúc này, Hắc Phong lão tổ ý thức được mình đã bị hình ảnh Lạc Bắc dễ dàng chịu được Kim Phong Liệt Mạch làm cho thất thủ, không còn ý định giết y nữa.

“ Í? Đây là cái gì?”

Hắc Phong lão tổ vừa bình tĩnh lại thì đột nhiên phát hiện ra trong túi áo của Lạc Bắc có một chiếc hộp bằng sắt.

“ Thi Thần đại pháp? Đây là pháp quyết chấn phái của Khuất Đạo Tử phái Bắc Mang, sao lại ở trong tay ngươi?”

Hắc Phong lão tổ mở chiếc hộp sắt ra, nhìn thấy quyển kinh văn bằng gấm màu đen, lập tức trợn tròn mắt, phủi tay một cái. Lạc Bắc liền cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, nhưng sau khi được giải phóng, chân tay đã cử động được, chỉ có điều chân nguyên vẫn bị khóa chặt trong người, không sao sử dụng được.

“ Cái này cũng là tìm được trên người của Ma gia.” Lạc Bắc không biết vì sao Hắc Phong lão tổ lại biến sắc như vậy, trả lời hơi có chút ngạc nhiên.

“ Chẳng trách người của Ma gia lại đồng ý làm tiên phong cho phái Bắc Mang, thì ra là Phái Bắc Mang đã đưa ra miếng mồi này. Tên tiểu bối Ma gia này cũng đáng chết, không hiểu thế nào là đạo lí “ dữ hổ mưu bì” ( không thể thuyết phục kẻ khác hi sinh lợi ích của chính mình), đoạt được Tam Thiên Phù Đồ thì đã làm sao? Bạch Nguyên Thần chẳng phải vẫn giết ngươi để đoạt lại Thi Thần đại pháp đó sao.” Hắc Phong lão tổ trong chốc lát liền hiểu ra, cười ha hả như ở chốn không người, “ Khuất Đạo Tử lão quỷ, ngươi chắc không ngờ đến pháp quyết tâm đắc nhất của ngươi cũng rơi vào tay ta rồi phải không.”

“ Tên Hắc Phong lão tổ này đúng là hỉ nộ thất thường.”

Lạc Bắc vừa mới sinh ra ý nghĩ như vậy thì ánh mắt của Hắc Phong lão tổ đã nhìn về phía hắn, “ Ta vốn không ưa cái lão Khuất Đạo Tử này. Nhát như thỏ đế vậy, thế mà lại được liệt vào bát đại yêu đạo với ta. Có điều tu vi của y cũng không tồi, ta mà giao thủ với y chưa chắc đã nắ được phần thắng, nhưng có được quyển pháp quyết này rồi, y chắc chắn không phải là đối thủ của ta, đến lúc đó ta sẽ diệt trừ y. Bát đại yêu đạo trong thiên hạ sẽ thành thất đại yêu đạo rồi.

“Ha ha, vì ngươi đã giúp ta lấy được bộ Thi Thần đại pháp này, nên hôm nay ta sẽ không hành hạ ngươi nữa, nhưng thanh Tam Thiên Phù Đồ này ta đã mất công ra tay, tuyệt đối không có chuyện tay trắng trả cho ngươi. Ngươi đã chịu được Kim Phong Liệt Mạch, lại không sợ bị ngàn đao phanh thây, tuy tính cách là thế, nhưng tính cách này cũng chỉ là dựa vào một chút dũng khí, ngạo khí mới có. Từ giờ ngày nào ta cũng sẽ mang ngươi theo, dùng tất cả mọi cách để giày vò ngươi. Nước chảy đá mòn, tự nhiên sẽ bỏ được cái tính khí này của ngươi. Nếu ngươi hiểu được đạo lí này, sớm nói ra bí mật thì sẽ đỡ phải chịu khổ.”

Lạc Bắc không thèm để ý những lời y nói, chỉ đưa tay lau mồ hôi trên mặt.

“ Quyển Thi Thần đại pháp này toàn là quỷ đạo, pháp thuật tu luyện xác chết, tu vi ông đã cao như thế, quyển này còn có tác dụng gì chứ?”

“ Đa số những thuật pháp trong Thi Thần đại pháp này đều như thế.” Hắc Phong lão tổ lấy được Thi Thần đại pháp, trong lòng rất hí hửng, liền giải thích: “ Nhưng trong Thi Thần đại pháp này còn có một môn Thi Thần Khôi Lỗi Quyết (pháp quyết con rối) rất hay, chỉ cần dùng Tam Sinh Thạch và Bồ Đề Tử ngàn năm làm thuốc dẫn, là có thể biến thi thể của một người có tu vi cao tuyệt thành Thi Thần Tương Linh(người bị Thi Thần lấy mất linh hồn) của mình. Điểm lợi hại nhất của Thi Thần Tương Linh này là tuy không thể tu luyện tiếp nhưng lại tuyệt đối nghe lệnh, ngoài ra còn lợi hại y như khi còn sống. Nếu cơ duyên xảo hợp, có được thi thể của một người có tu vi cao tuyệt, thì Thi Thần Tương Linh tuyệt đối nghe lệnh đó còn lợi hại hơn cả bản thân người đang điều khiển. Không biết lão quỷ Khuất Đạo Tử đã luyện ra Thi Thần Tương Linh gì chưa. Đằng nào thì những người có Tam Sinh Thạch và Bồ Đề Tử ngàn năm đều có giao tình với ta, đến lúc đó ta chỉ cần đưa ra vài thứ có lợi là lấy được Tam Sinh Thạch và Bồ Đề Tử ngàn năm, luyện ra một con Thi Thần Tương Linh, rồi giết chết lão quỷ Khuất Đạo Tử đó, biến y thành Thi Thần Tương Linh của ta. Y cả đời tu luyện thi đạo pháp, cuối cùng lại bị ta luyện thành Thi Thần!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play