- Tính tình của Thái Thục vốn điêu ngoa lại kiêu ngạo. Chẳng lẽ Lạc Bắc thật sự là kỳ tài ngút trời khiến cho Thái Thục cũng phải kính trọng hắn?

Minh Hạc nhìn Lạc Bắc và Thái Thục mà thầm nghĩ như vậy.

- Minh Hạo sư thúc.

Nhìn thấy Minh Hạo, Lạc Bắc vội vàng đi tới mà hỏi:

- Vừa rồi chúng ta ở trong núi thấy có người phóng Phi Diễm phù, có sư huynh nào gặp nguy hiểm hay sao?

“Không hỏi gì khác mà lại hỏi sự an toàn của đồng môn trước. Phẩm tính rất tốt!” Minh Hạo thầm khen ngợi, tuy nhiên nét mặt vẫn thản nhiên mà lắc đầu:

- Đó là Công Dương Bạch Cẩm và Trâu Thân gặp phải Kiếm Xí hổ, bị vồ một cái nhưng chỉ bị thương ngoài da không ảnh hưởng tới tính mạng.

- Kiếm Xí hổ?

Lạc Bắc ngẩn ngơ, trong đầu lập tức hình dung ra loại mãnh thú mà trong thư tích của lão nhân đưa cho mình đã nói: Đó là một loài mãnh thú hiếm thấy có mắt như quả chuông, ban đêm có màu lam, đôi răng nanh thò ra ngoài sắc bén như lưỡi dao. Chiều cao của nó tầm một trượng hai, đuôi dài giống như một cái kéo, so với loài hổ bình thường thì hung dữ hơn nhiều.

- Trong Thiên Chúc phong lại có loại mãnh thú như vậy hay sao?

- Lạc Bắc! Ngươi không cần phải ngây người như vậy. Kiếm Xỉ hổ có gì là lạ? Nếu ngươi dám đi vào Thiên Ưu phong thì đừng nói là Kiếm Xí hổ mà ngay cả Bát tí ma viên cũng có.

Nghe Lạc Bắc lẩm bẩm, Thái Thục đứng bên cạnh hắn liền nhếch môi rồi nói nhỏ với hắn.

- Bát tí ma viên như thế nào? Chẳng lẽ Thái Thúc sư muội cũng giống như Tử Huyền Cốc đã tu hành một chút rồi mới tới Thục Sơn? Nhưng dường như muội ấy so với Tử Huyền Cốc và Tông Chấn dường như biết hơn nhiều.

- Lạc Bắc sư đệ. Đệ có kiếm dược thảo dược không?

Trong lúc Lạc Bắc đang nghĩ như vậy, Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn từ trong rừng đi ra tới trước mặt hắn mà chào hỏi.

- Đã đủ. - Lạc Bắc gật đầu:

- Các huynh thì sao?

- Lạc Bắc sư đệ! Các người thật lợi hại.

Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn đều lắc đầu một cách uể oải:

- Chúng ta còn thiếu hai loại.

- Còn thiếu hai loại?

- Đúng vậy! Lạc Bắc! Ngươi và Thái Thục kiếm đủ đúng là lợi hại. - Mấy thiếu niên khác nghe thấy vậy đều thốt lên:

- Chúng ta còn thiếu một cây Lưu đan mộc.

- Chúng ta còn thiếu một cây Tế Tân diệp.

Lạc Bắc hơi sững sờ. Nghe mọi người nói thì trong năm tổ chỉ có một tổ Lạc Bắc và Thái Thục là tìm được đủ, còn lại đều thiếu một, hai loại.

- Lạc Bắc! Thái Thục! Hai người thật lợi hại.

Nghe mọi người nói vậy, Lạc Bắc hơi ngượng ngùng:

- Thật ra...chúng ta chỉ may mắn một chút mà thôi.

- Phì!

Thái Thục không nhịn được mà bật cười. Bởi vì nàng biết thật ra Lạc Bắc định nói:

- Thật ra chúng ta đoạt lấy Thứ Đồng thảo.

- Chẳng phải là tìm được đủ thảo dược thôi sao? Có gì mà giỏi?

Nhưng đúng vào lúc này, một gã thiếu niên tóc ngắn, đôi mắt hơi hẹp trợn mắt lườm Lạc Bắc.

Gã thiếu niên này têm là Miêu Mộc. Từ khi nhập môn, nhìn thấy Thái Thục, y cảm thấy thích ngay. Nhưng tính tình của Thái Thục khiến cho không ai đoán ra nổi. Tuy nhiên, y lại thấy Thái Thục nhìn trộm Lạc Bắc mà cười vì vậy mà trong lòng không tự chủ được nảy sinh địch ý đối với Lạc Bắc.

Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc cũng không để ý tới ánh mắt của y.

Sắc trời tối dần, sương mù cũng từ từ giăng xuống, bao phủ núi rừng.

- Lạn Hàng sư huynh.

Đột nhiên hắn thốt lên một tiếng khi thấy một cái bóng gầy yếu đang từ từ đi ra khỏi rừng.

- Lạc... Lạc Bắc sư đệ.

Lạn Hàng từ trong rừng đi ra liếc nhìn Lạc Bắc rồi lại cúi đầu. Mà Tiêu Tam Thiên đi bên cạnh gã thì lại căm giận liếc nhìn Lạn Hàng.

- Có chuyện gì vậy? - Lạc Bắc bước tới đón đồng thời hỏi Lạn Hàng đang co rúm người lại.

- Ta...ta không chú ý...không biết...Tiêu...Tiêu sư đệ đánh rơi túi dược thảo lúc nào.

- Đúng là đồ rác rưởi.

Tiêu Tam Thiên nghe Lạn Hàng nói vậy thì thốt lên.

Hóa ra đúng như Lạc Bắc suy nghĩ, Lạn Hàng ở Thục Sơn hai năm nên đối với những loại thảo dược cũng không có gì xa lạ. Vì vậy sau khi để cho Lạc Bắc lựa chọn tổ của mình, Minh Hạo liền để cho Lạn Hàng lựa chọn người. Về điểm này, Minh Hạo không hề bất công. Bởi vì cho dù thế nào thì việc tìm thảo dược cũng cần phải có may mắn. Lạn Hàng lựa chọn Tiêu Tam Thiên cùng một tổ thực sự không phải vì thực lực của Tiêu Tam Thiên có gì xuất chúng mà vì tính tình của y đôn hậu, trong số các sư huynh đệ còn lại cũng ít khi châm chọc gã. Nhưng cho dù rất quen với mấy loại thảo dược đó nhưng trong một ngày, Lạn Hàng và Tiêu Tam Thiên cũng chỉ tìm được ba loại thảo dược. Mà một canh giờ trước, Tiêu Tam Thiên phát hiện ra túi dược thảo của mình chẳng biết bị rơi từ lúc nào. Hai hai người tìm nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy cái túi.

Vất vả cả ngày mặc dù không phải do Lạn Hàng đánh mất cái túi nhưng Tiêu Tam Thiên lại nghĩ nếu đi cùng tổ với người khác thì có lẽ sẽ phát hiện ra mình đánh rơi cái túi. Còn Lạn Hàng cũng vì chuyện đó mà tự trách mình, trong đầu chỉ nghĩ:”Mình thật là vô dụng, làm phiền tới Tiêu sư đệ.”

Nhưng điều này chỉ có thể trách gã thôi sao?

- Lạn Hàng sư huynh đừng có buồn. - Lạc Bắc vỗ vai Lạn Hàng:

- Đó không hoàn toàn là lỗi của huynh. Nếu ta cùng với Tiêu sư huynh một tổ thì chưa chắc ta đã phát hiện được lúc Tiêu sư huynh làm mất cái túi đó. Bởi vì trong rừng không có đường, lại âm u. Hơn nữa sự chú ý của huynh lúc đó chắc là đang ở xung quanh để tìm kiếm thảo dược.

Nói xong, Lạc Bắc quay đầu nhìn Tiêu Tam Thiên cười cười:

- Tiêu sư huynh! Ta biết huynh bị mất túi thảo dược cũng không vui. Nhưng huynh xem Lạn Hàng sư huynh khổ sở như vậy cũng là tự trách mình. Huynh hãy tha cho huynh ấy đi.

Tiêu Tam Thiên giật mình nghĩ tới lời Lạc Bắc nói rồi lại nhìn Lạn Hàng đang cúi đầu mà chợt bớt giận đi một nửa. Gã gật đầu:

- Lạn Hàng sư huynh! Cũng do đệ không cẩn thận. Sư huynh không cần phải để trong lòng.

- Tiêu... Tiêu sư đệ thật sự không để ý.

Lạn Hàng kích động ngẩng đầu lên, rồi nhìn Lạc Bắc đang mỉm cười với mình mà hỏi cay mũi. Gã vội vàng cúi đầu xuống:

“Lạc Bắc sư đệ. Đệ đối với ta thật tốt. Ta nhất định sẽ...ghi nhớ trong lòng.” Người thiếu niên quái gở đang sắp khóc tự nhủ với bản thân.

- Yên Nhiên sư tỷ! Nam Phong sư huynh...

Sau khi vị sư tỷ dễ say đắm trong mắt Thái Thục và Nam Phong xuất hiện, trong số mọi người, ngoại trừ Công Dương Bạch Cẩm và Trâu Thân gặp phải Kiếm Xí Hổ ra thì chỉ còn có Huyền Vô Kỳ và Ca Thư Bàn.

- Tại sao hai người bọn họ vẫn còn chưa về? Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì?

Lúc này đã cách lúc Minh Hạo phóng Phi Diễm phu ra chừng một canh giờ. Sắc trời đã xám dần, cánh rừng trước mặt hoàn toàn tối đen. Ngay cả Minh Hạo cũng không giấu được sự lo lắng.

“Bùm!' bất chợt giữa trời có một tia sáng đỏ vọt lên rồi bắn ra thành mười tia sáng mời.

Phi diễm phù!

Trong lúc nhất thời, đám thiếu niên đang lo lắng đứng chờ thốt lên tiếng hô.

Tuy nhiên một đạo kiếm quáng chợt lóe lên còn nhanh hơn tiếng hô của họ xuất hiện. Gần như vừa mới lóe lên, đạo kiếm quang đó đã xuyên tới chỗ Phi Diễm phù bắn lên.

- Là sư thúc Đoạn Thiên Nhai.

Ngay trong lúc đó, đạo kiếm quang đó lại lóe lên rồi biến mất. Trước mặt họ, Đoạn Thiên Nhai mặc áo đen thả người đang được y kẹp trong tay xuống. Người đó chính là Ca Thư Bàn.

Sau khi thả Ca Thư Bàn xuống xong, Đoạn Thiên Nhai cũng không nói tiếng nào chỉ nhìn vào trong Thiên Chúc phong đã tối đen:

- Rốt cuộc có chuyện gì? - Minh Hạo thì nôn nóng hỏi Ca Thư Bàn:

- Huyền Vô Kỳ đâu?

- Minh Hạo sư thúc. - Ca Thư Bàn lấy lại sự bình tĩnh liền nói luôn:

- Huyền Vô Kỳ sư huynh và ta chỉ còn thiếu một cây quả Bột Lệ, sư huynh nhất quyết phải tìm được mới về. Ta khuyên hắn thế nào cũng không nghe. Sau đó hắn nổi nóng bỏ đi một mình. Do trời tối quá, ta không nhìn thấy đường nên phải phóng Phi Diễm phù.

- Cái gì? Đúng là không biết điều. - Minh Hạo không nhịn được mà quát to. Sau khi hít một thơi thật sâu, y quay sang hỏi Đoạn Thiên Nhai:

- Đoạn sư đệ có nên thông báo với sư phụ và các sư huynh đệ khác cùng nhau lục soát trong núi không?

- Chờ một chút.

Đoạn Thiên Nhai chỉ nói một câu đơn giản nhưng cũng làm cho Minh Họa đang nôn nóng nhị được, chỉ có sắc mặt xanh mét nhìn vào Thiên Chúc Phong tối đen.

Đám người Lạc Bắc không dám nói một câu. Ước chừng nửa canh giờ, mọi người nghe thấy có tiếng chân người bước trên canh khô vọng tới. Cuối cùng thì bóng của Huyền Vô Kỳ cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

- Huyền Vô Kỳ!

Chờ đợi một thời gian dài khiến cho gương mặt hiền lành giống như hòa thượng của Minh Hạo đã không còn giữ được sự bình tĩnh. Sau khi tiếng gầm của y vang lên, lá khô xung quanh lập tức nổ tung thành bột phấn, sóng chấn động đẩy đám người Lạc Bắc đứng sau lưng mình lui lại vài bước.

Uy thế lần này thật đúng như một thùng thuốc súng nổ tung.

- Chẳng lẽ ngươi không nghe rằng khi ta phát Phi Diễm phù thì phải về tập trung sao?

- Đệ tử biết.

- Vậy mà ngươi còn bỏ đồng bạn, khư khư cố chấp.

- Đệ tử biết sai, nguyện chịu phạt.

- Sáng sớm ngày mai, ngươi lên Thiên Luật phong tiếp nhận hình phạt.

Minh Hạo phất tay áo một cái rồi xoay người không thèm để ý tới Huyền Vô Kỳ mà dẫn đám đệ tử khác rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play