- Ngươi đã tìm được Huyết Tủy Thạch?

Nghe thấy nửa câu đầu của Bích Căn sơn nhân, Lạc Bắc cảm thấy vui vẻ. Hắn vẫn mang con Thi Vương kia theo bên người. Khi ở núi Anh Giao, nó hấp thu khí Âm Lệ nên thực lực tăng mạnh. Chỉ có điều do thiếu tài liệu nên Lạc Bắc chưa thể luyện lại nó. Mà trước đó, Huyết Tủy Thạch của tộc Ly Thủ cùng với những bảo thạch khác của họ đã bị người Thương lãng cung lấy hết. Chỉ có điều đống nguyên vật liệu của Bích Căn sơn nhân chồng chất như núi nên Lạc Bắc để cho đấm người tộc Ly Thủ và Hiên Hồ tông tìm rất lâu cũng không được. Sau đó Bích Căn sơn nhân đuổi họ ra khỏi động. Không ngờ được tới giờ, Bích Căn sơn nhân lại tự mình tìm thấy.

- Hóa ra Ngũ Ngục Thần Sơn của Thao Sinh Nguyên là do ngươi luyện?

Nhưng khi nghe tới nửa câu sau của Bích Căn sơn nhân thì Lạc Bắc hơi trừng mắt với lão một cái. Uy lực của cái pháp bảo đó, Lạc Bắc đã được chứng kiến hoàn toàn. Nếu không có Ngũ Ngục Thần Sơn thì có lẽ đối phó với Thao Sinh Nguyên không quá khó như vậy.

- A! Ngươi đã được thấy cái pháp bảo đó?- Sắc mặt của Thao Sinh Nguyên có chút đắc ý.

- Có điều cái pháp bảo đó không có sự linh hoạt. Nếu để cho ta luyện lại thì uy lực của nó sẽ tăng lên nhiều. Đúng rồi! Những người mà ta biết trước kia đều không thể tu luyện bản mệnh kiếm nguyên. Ngươi mau nói kiếm quyết của ngươi cho ta nghe, để ta nghĩ xem cái việc chân nguyên hoàn toàn dung hợp với phi kiếm có thể sử dụng trên pháp bảo không?

- Kiếm quyết của sư môn không thể truyền cho người ngoài. - Lạc Bắc từ chối thẳng thừng.

Mặc dù trong con mắt của chính đạo thì hắn là nghịch đồ của Thục Sơn nhưng Lạc Bắc vẫn tuân theo luật lệ không truyền kiếm quyết Thục Sơn ra ngoài. Có điều Lạc Bắc lắc đầu sau đó lại móc ra một quyển sách đưa cho Bích Căn sơn nhân:

- Có cái này bên trong ghi lại một số phương pháp luyện bùa và luyện pháp bảo có lẽ có ích đối với lão. Có thể cho lão xem được.

- Thiên cơ bí lục? Thiên Cơ bí lục của phái Lao Sơn?

Vốn Bích Căn sơn nhân nghe thấy Lạc Bắc từ chối đang định mở miệng mắng. Nhưng khi nhìn thấy quyển sách Lạc Bắc đưa cho mình thì lão liền trợn tròn mắt chẳng khác nào mèo thấy mỡ.

- Không thể ngờ được ngươi lại có được thứ này. Bùa chú của phái Lao Sơn rất đáng để nghiên cứu. Có được thứ này có khả năng giúp cho trình độ luyện khí của ta tăng lên được một chút.

Nói xong, Bích Căn sơn nhân giơ hai tay đoạt lấy cuốn Thiên Cơ bí lục mà giữ chặt trong lòng, ngay cả Bích Mục biến sắc cân cũng không thèm để ý, vất ngay trên đất.

- Được! Ngươi rất tốt. Ngươi đúng là phúc tinh của ta, hữu dụng hơn cái tên Thao Sinh Nguyên nhiều. Ô Đàm Kim Ma Lang chiến xa mà ngươi đưa cho ta có thể có được tiểu thiên thế giới, bây giờ có thêm Thiên Cơ bí lục thì có khả năng giúp cho mặt trận pháp bùa chú của ta tăng lên.

Sau khi nói xong câu đó, Bích Căn sơn nhân dường như vội vàng muốn đi về nghiên cứu Thiên Cơ bí lục mà lao ra ngoài.

- Ngươi này điên cuồng như vậy chẳng trách có được thành tựu về mặt luyện khí.

Lạc Bắc chợt nghĩ ra một chuyện liền thốt lên:

- Bích Căn sơn nhân! Huyết Tủy thạch đâu?

- A! Đúng là quên mất. - Bích Căn sơn nhân nhét Thiên Cơ bí lục vào người rồi sờ soạng tìm một lúc, sau đó ném một viên tinh thạch màu đỏ cho Lạc Bắc.

Lạc Bắc vừa mới bắt lấy Huyết Tủy thạch, còn chưa kịp nhìn kỹ thì Bích Căn sơn nhân đã gãi đầu rồi nói:

- Đúng rồi! Quên mất một việc. Các ngươi theo ta tới đây đi. Bộ Thái Hư Nghê Y đã được ta luyện xong rồi.

- Đây là Thái Hư Nghê Y?

Vừa bước vào trong cái động của Bích Căn sơn nhân, ánh mắt của Lạc Bắc và Thái Thúc lập tức chú ý về phía bộ trang phục được lão đặt trên bàn.

Lúc trước, mặc dù cả hai đã nghe Bích Căn sơn nhân nói cần Tinh Tuyền Diệt Ma thần giáp chính là để luyện chế Thái Hư Nghê y. Nhưng Lạc Bắc và Thái Thúc vẫn chưa hề hỏi xem nó là bộ trang phục như thế nào.

Nhưng hiện tại, cả hai người đều có thể khẳng định bộ trang phục đặt trên cái bàn đá kia chính là Thái Hư Nghê y mà Bích Căn sơn nhân đã nói tới.

Cái bộ quần áo này nhìn giống như một đám mây trời nhưng lại hơi lấp lánh ngân quang. Hơn nữa, Lạc Bắc và Thái Thúc có thể cảm nhận được pháp lực dao động trên bộ trang phục đó rất mạnh.

- Ánh mắt cũng được. Thế nào? Pháp bảo mà ta luyện chế so với Tinh Tuyền Diệt Ma thần giáp kia tốt hơn nhiều chứ? - Bích Căn sơn nhân giơ tay chộp một cái hút bộ Thái Hư Nghê Y vào tay rồi ném cho Lạc Bắc.

- Không thể ngờ được Bích Căn sơn nhân nhìn lôi thôi lếch thếch nhưng đúng là có sự theo đuổi cả hình dạng đối với pháp bảo.

Lạc Bắc và Thái Thúc vừa mới nhìn thấy sự khinh bỉ của Bích Căn sơn nhân với Tinh Tuyền Diệt Ma thần giáp, đồng thời cũng nhận ra lão cũng giống như những nghệ nhân trong thế gian, không chỉ theo đuổi sự thực dụng mà còn phải cố gắng là cho hình dạng của đồ vật trở nên hoàn mĩ.

- Khá thật.

Đây là phản ứng đầu tiên khi Lạc Bắc đón lấy bộ trang phục mà Bích Căn sơn nhân ném cho.

Cả bộ trang phục Thái Hư Nghê y đều có một màu sắc trắng nõn. Trên bề mặt lại có những vân mây mang tới cho người khác một thứ cảm giác tao nhã.

Mà bao phủ bộ trang phục đó lại là một vầng ngân quang khiến cho nó càng trở nên quý giá, sạch sẽ không nhiễm lấy một hạt bụi.

Cầm bộ trang phục trên tay thấy nó hơi giống với những đám mây buổi sớm, chẳng khác nào có một vị tiên nhân dùng mây để dệt nên bộ trang phục này.

- Lão từ Tinh Tuyền Diệt Ma thần giáp mà luyện được bộ Thái Hư Nghê Y, không biết nó có gì thần diệu?

Lạc Bắc nhìn bộ Thái Hư Nghê y trong tay mà hỏi Bích Căn sơn nhân:

- Cái pháp bảo này sử dụng như thế nào?

- Pháp bảo của ta sử dụng hết sức đơn giản. - Bích Căn sơn nhân nói tiếp:

- Chỉ cần mặc nó lên người là được. Trên bộ trang phục này có trận pháp không làm mất chân nguyên.

- Chỉ cần mặc lên người là được?

Lạc Bắc nghe Bích Căn sơn nhân nói vậy thì định mặc thử xem thế nào. Nhưng hắn lập tức ngẩn người vì rõ ràng là bộ Thái Hư Nghê Y nhỏ hơn người hắn một cỡ. Lạc Bắc có lôi kéo thế nào thì hình như nó cũng không có tính co giãn.

- Cái pháp bảo này không thể thay đổi kích cỡ hay sao?

Lạc Bắc biết rất nhiều pháp bảo có thể thay đổi kích thước theo ý của người cầm nó. Vì vậy mà sau khi ngẩn người, hắn liền lên tiếng hỏi câu đó.

- Cái này...ngươi không mặc được?

Bích Căn sơn nhân nghe thấy Lạc Bắc nói vậy thì ngẩn người rồi gãi gãi mái tóc bù xù của mình. Nét mặt lão hơi trở nên ngượng ngùng:

- Cái này đúng là ta không ngờ tới. Bộ trang phục này ta cảm thấy quá rắc rối, nên không luyện cho nó có thể thay đổi kích thước mà chỉ làm theo dáng người ta.

Bích Căn sơn nhân còn chưa kịp nói hết câu thì mấy gã đại hán tộc Đằng Giao đứng sau lưng Lạc Bắc và Thái Thúc đều mở to mắt ra mà nhìn.

Dựa theo vóc dáng của mình để làm? Bích Căn sơn nhân cao được tới đâu?

So với tộc Đằng Giao thì Bích Căn sơn nhân quả thật vô cùng thấp bé.

- Ngươi định cho chúng ta thử thế nào đây?

Mấy đại hán của tộc Đằng Giao không biết nói thế nào. Nếu định để cho họ thử thì với chiều dài của bộ trang phục này chỉ đủ cho họ làm quần cộc mà thôi.

- Nếu mặc không được thì luyện lại mất năm, ba ngày.

Mặc dù đám người tộc Đằng Giao còn chưa nói gì nhưng Bích Căn sơn nhân cũng đỏ mặt. Đột nhiên, lão nhìn về phía Thái Thúc đứng bên cạnh Lạc Bắc mà mở to mắt:

- Ngươi không mặc được thì để cho cô ta mặc thử xem.

- A?

Lạc Bắc ngẩn người nhìn thì thấy bộ Thái Hư Nghê y quả thật tương đương với vóc người của Thái Thúc.

- Thế nào? Ta nói không kém nhiều đâu.

Thái Thúc nhận lấy bộ Thái Hư Nghê Y mặc vào người thì thật ra còn hơi rộng một chút. Bích Căn sơn nhân đắc ý quay sang hừ một tiếng với đám người tộc Đằng Giao nhưng trong lòng lại thấy may mắn.” May là ta theo Vân Thường Vũ y của Nga Mi để luyện cho nó có chút khí độ tông sư và phóng khoáng, nếu không thì ngay cả cô ta cũng không thể mặc được.”

.....

Đám người tộc Đằng Giao cơ bản cũng chẳng quan tâm tới việc Bích Căn sơn nhân đang chọc mình. Ngay cả Lạc Bắc cũng không để ý tới nét mặt của Bích Căn sơn nhân. Lúc trước, khi Thái Thúc mặc bộ trang phục mà thiếu nữ Tịch Tộc làm cho đã có một sự thoát tục nhưng bây giờ mặc thêm bộ Thái Hư Nghê Y thì nhìn nàng hoàn toàn khác biệt.

Thật đúng là phật dựa kim trang, người dựa gấm vóc. Sau khi mặc bộ Thái Hư Nghê Y, Thái Thúc trở nên hết sức trang nhã, nhìn chẳng khác nào một tiên tử bước ra từ trong đám mây không hề nhiễm lấy một chút bụi trần. Mà vốn Thái Thúc có một sự cương nghị, nên chỉ cần nàng hơi nhếch môi khiến cho người ta chợt nghĩ đến bông sen trắng nở trên đỉnh núi tuyết lạnh cóng.

Nhất thời ngay cả Lạc Bắc cũng có chút run rẩy.

- Sao vậy?

Nhìn thấy ánh mắt của Lạc Bắc, khuôn mặt của Thái Thúc cũng hơi ửng đỏ.

“Vù” một ngọn lửa đột nhiên lao về phía Thái Thúc.

Ngọn lửa rộng tới một thước bốc ngùn ngụt là do Bích Căn sơn nhân phóng ra. Trong suy nghĩ của lão đạo này thì dường như ngoài pháp bảo ra không còn có khái niệm xấu đẹp gì khác:

- Ngươi định làm gì?

Mấy tên đại hán tộc Đằng Giao vừa mới kêu lên thì ngọn lửa cũng đã vọt tới người Thái Thúc.

Nhìn thấy ngọn lửa lao tới người Thái Thúc, nét mặt của Lạc Bắc vẫn thản nhiên. Bởi vì trong nháy mắt, hắn có thể cảm giác được Bích Căn sơn nhân không hề có sát khí mà chỉ muốn cho họ xem sự kỳ diệu của bộ trang phục mà thôi.

- Tránh lửa?

Sự yên tâm của Lạc Bắc đã được thể hiện rất sớm.

Khi ngọn lửa còn cách người Thái Thúc chừng hai thước thì đột nhiên như bị một thứ lực lượng vô hình đẩy ra xung quanh. Lạc Bắc đứng ngay bên cạnh Thái Thúc nên bị ngọn lửa bắn vào khiến cho y phục thủng mấy chỗ.

- Cái lão đạo này.

Đám người tộc Đằng Giao vô cùng kính phục Lạc Bắc nên vừa thấy hắn bị mấy ngọn lửa đánh trúng thì nổi giận.

- Có thấy không?

Bích Căn sơn nhân cũng chẳng hề để ý tới nét mặt của đám người tộc Đằng Giao mà còn nở nụ cười đắc ý, đồng thời khoát tay áo đối với họ:

- Các ngươi phát mấy đạo thủy tiễn bắn lên người cô ấy xem.

- Không sao. Các ngươi cứ thử xem.

Lạc Bắc quay sang gật đầu với đám người tộc Đằng Giao.

Mặc dù mấy tia lửa kia đốt cháy y phục của hắn nhưng cũng không gây thương tích đến thân thể. Hơn nữa, hiện tại Thái Thúc hoàn toàn bình an vô sự. Bích Căn sơn nhân nói vậy thì có nghĩa là bộ Thái Hư Nghê Y còn có công hiệu tị thủy.

Đám người tộc Đằng giao phóng mấy cái thủy tiễn về phía Thái Thúc.

Mặc dù sợ làm cho Thái Thúc bị thương nên đám người tộc Đằng Giao phát ra thủy tiễn có uy lực nhỏ nhưng vẫn khiến cho họ trợn mắt, há mồm.

- Có chuyện gì thế này?

Bởi vì họ có thể cảm nhận được thủy tiễn của mình không giống như ngọn lửa của Bích Căn sơn nhân bị đẩy ra xung quanh mà dường như nó bị Thái Hư Nghê Y hấp thu.

- Thế nào? Đã biết sự lợi hại chưa? Ta nói Thái Hư Nghê Y lợi hại hơn Tinh Tuyền Diệt Ma thần giáp mà.

Bích Căn sơn nhân nhìn thấy nét mặt của đám người tộc Đằng giao thì lại càng đắc ý:

- May mắn vừa rồi các ngươi không ra tay với ta. Nếu không ta về mặc bộ trang phục này phải đánh cho các ngươi tè ra quần, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Mấy người tộc Đằng giao giận gần nổ mắt nhưng nhìn nét mặt Lạc Bắc, bọn họ cố gắng nhịn lại được.

- Cái bộ Thái Hư Nghê y này còn có thể hấp thu chân nguyên lực lượng từ pháp thuật của người khác? - Thái Thúc không nhịn được lên tiếng hỏi.

Thái Thúc mặc bộ trang phục đó có cảm giác rất lạ. Nàng chỉ cảm thấy trên bề mặt của nó dường như có một tia linh khí liên tục thấm vào trong cơ thể mình hết sức thoải mái. Mà vừa rồi, mấy đạo thủy tiễn của tộc Đằng giao phóng đến, Thái Thúc liền cảm nhận được tốc độ linh khí thấm vào trong người mình tăng lên nhanh hơn.

- Đặc tính của các loại nguyên khí hoàn toàn khác nhau, có sự tương khắc tương sinh. Nếu muốn hấp thu toàn bộ lực lượng chân nguyên trong pháp thuật thì từ xưa tới nay chưa cai có thể làm được. - Bích Căn sơn nhân lắc đầu:

- Cái bộ Thái Hư Nghê y của ta có thêm trận pháp quý thủy cho nên có thể hấp thu pháp quyết hệ Thủy. Còn về phần tị hỏa, tị lôi đó là do có thêm đặc tính của Vẫn Tinh kim tinh.

- Nếu không thể dùng thủy quyết thì chúng ta dùng phong quyết.

Mấy người tộc Đằng Giao dương dương tự đắc mà nói. Đối với công hiệu của bộ Thái Hư Nghê y nếu dùng pháp quyết hệ Thủy mà đánh chẳng khác nào tặng thuốc bổ cho người ta. Nhưng đám người tộc Đằng Giao còn nắm được pháp quyết Phong hệ.

- Ha ha! Ngại quá. Bộ trang phục này của ta ngoại trừ khả năng tị thủy, tị hỏa, tị lôi ra còn có thể ngự phong, độn thổ. Với tu vi của các ngươi mà dùng phong quyết đánh thì cơ bản không thể phá được trận pháp của nó. - Bích Căn sơn nhân cười ha hả.

Mấy người tộc Đằng Giao tức giận tới mức không nói được tiếng nào. Một thứ pháp bảo như vậy có thể sánh với Ngũ Hành thần y của Thanh Thành ngày trước.

- Ha ha!

Mấy người tộc Đằng Giao càng tức, Bích Căn sơn nhân lại càng vui.

- Nói cho mấy tên ngốc các ngươi biết, sự lợi hại của nó không phải ở mấy cái đó và khả năng phòng ngự. Sự phòng ngự của nó là từ trận pháp. Chỉ khi nào pháp thuật quá mạnh vượt quá sức chịu đựng của pháp bảo thì mới có thể phá được nó. Lúc trước ta có rất nhiều tinh kim nhưng đã sử dụng để luyện chế pháp bảo khác, vì vậy mà nó chỉ lợi hại hơn Tinh Tuyền Diệt ma thần giáp một chút thôi. Có điều ta đã nghiên cứu rõ trận pháp của nó. Vì vậy mà sự lợi hại của cái pháp bảo này chính là một khi mặc nó lên người, khi thi triển pháp thuật, mức độ chân nguyên chỉ bằng bốn phần so với bình thường.

- Khi thi triển pháp thuật, chân nguyên tiêu hao chỉ bằng bốn phần so với bình thường?

Lần này, sắc mặt của Lạc Bắc và Thái Thúc đều thay đổi. Mà đám người tộc Đằng Giao cùng hít một hơi, không giấu được sự cảm phục đối với Bích Căn sơn nhân.

Trận pháp trên Tinh Tuyền Diệt Ma thần giáp có thể hấp thu linh khí trong trời đất cho người mặc. Vì vậy mà khi mặc nó, lúc thi triển pháp thuật, chân nguyên tiêu hao chỉ bằng tám đến chín phần bình thường.

Tám đến chín phần đã là một việc hết sức kinh người.

Bởi vì pháp thuật đều cần chân nguyên của bản thân dẫn dắt uy lực trời đất. Pháp thuật càng lợi hại thì chân nguyên tiêu hao càng lớn. Có một số pháp thuật có thể gần như cần hết cả chân nguyên của người tu đạo. Cứ như vậy, nếu hai người tu đạo có cùng tu vi đánh nhau, một bên tiêu hao hết chân nguyên, mà bên kia còn một chút thì cũng đủ quyết định sinh tử.

Cái trận pháp trên bộ quần áo Thái Hư Nghê y này cũng được lấy từ Tinh Tuyền Diệt ma thần giáp nhưng chân nguyên hao tổn khi thi pháp lại chỉ bằng bốn phần bình thường. Chỉ với điểm đó, cũng có thể ấy được trình độ của Bích Căn sơn nhân như thế nào.

Một cái pháp bảo như vậy trong lúc hai người có tu vi ngang nhau đấu phép thì có công hiệu ra sao?

Cho dù chân nguyên đối phương hết sạch thì người mặc cái pháp bảo này cũng còn tới sáu phần.

Tới lúc này, cho dù Lạc Bắc, Thái Thúc hay là đám người tộc Đằng Giao cũng đều phải bội phục lão đạo lôi thôi trước mặt.

“Cái pháp bảo này đúng là sinh ra cho Thái Thúc.”

Lạc Bắc chợt xuất hiện ý nghĩ đó.

Tới lúc này, hắn cũng biết Thái Thúc đang chuẩn bị tu luyện Đạo Tàng Chân nguyên Diệu yếu. Tốc độ phóng phép của nó, Lạc Bắc đã được chứng kiến. Mặc dù vừa nhanh vừa mạnh nhưng lại có một hậu quả đó là tốc độ tổn hao chân nguyên rất nhanh.

Như Hi Ngọc Sa, với tu vi chân nguyên chỉ có thể phóng ra mười đạo lôi quang trong mấy hơi thở là cũng đủ hết chân nguyên.

Nhưng nếu có cái pháp bảo này thì tương đương với số lượng chân nguyên nhiều gấp đôi, số lượng pháp thuật có thể thi triển cũng gấp đôi.

Một thứ pháp bảo như vậy phối hợp với Đạo Tàng Chân nguyên diệu yếu quả thực là sự tuyệt vời.

- Có thể luyện thêm Thái Hư Nghê y nữa không? - Mấy tên đại hán tộc Đằng Giao ngượng ngùng nhìn Bích Căn sơn nhân.

Bộ Thái Hư Nghê Y thật sự vô cùng huyền diệu. Nó làm cho mấy tên đại hán tộc Đằng Giao nhớ tới đám người Thương Lãng cung mặc pháp y tị thủy.

Nếu bây giờ mỗi người đều có một cái mà gặp pháp trường hợp đối chọi quy mô lớn như thế kia thì thực lực sẽ tăng lên mấy bậc. Hơn nữa, mấy người tộc Đằng Giao còn nghĩ thứ pháp y tị thủy đó đều do Bích Căn sơn nhân luyện ra.

- Làm thêm mấy cái? Ngươi nghĩ Vẫn Tinh kim tinh là sắt vụn hay sao mà muốn tìm ở đâu cũng có?

Mấy tên tộc Đằng Giao liền bị Bích Căn sơn nhân trừng mắt quát:

- Cho dù ngươi có tìm đủ cho ta những thứ đó thì ta cũng không có thời gian mà luyện thêm lần nữa.

“Chẳng lẽ lão đạo điên này chỉ luyện mỗi loại pháp bảo một cái duy nhất chứ không luyện cái thứ hai?”

Mấy gã đại hán của tộc Đằng Giao thầm suy nghĩ. Pháp y tị thủy chắc chắn không phải là của Bích Căn sơn nhân. Từ tính tình của lão, sau khi luyện được một cái pháp bảo, để lão luyện thêm một cái nữa lợi hại hơn thì còn được chứ bảo lão luyện một cái giống như thế thì chắc chắn là bị chửi. Nếu mở miệng bảo lão luyện mười cái giống như thì có lẽ lão cầm Lôi hỏa châu ném thẳng vào mặt cũng nên.

- Đúng rồi.

Bích Căn sơn nhân mắng đám người tộc Đằng Giao một trận rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay sang hỏi Lạc Bắc:

- Huyết Tủy thạch là một vật cực âm. Hơn nữa, trời sinh nó có lực lượng trừ khử tâm niệm. Nếu đặt một chỗ với pháp bảo khác trong thời gian dài thậm chí còn khiến cho pháp bảo bị hỏng. Ngoại trừ luyện chế một số pháp bảo cực âm ra thì không còn có tác dụng nào khác. Ngươi cần nó để làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play