CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH & NĂM MỚI VUI VẺ

Merry Christmas And Happy New Year

- Đưa chúng ta đi núi Chiêu Diêu? - Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ kinh ngạc thốt lên:

- Vậy còn ngươi?

Đông Hầu Thanh Bức khoanh tay nói:

- Ta ở đây chờ người.

- Chờ người? - Lạn Hàng nhạn ra có chuyện liền vội vàng hỏi:

- Chờ ai?

Đông Hầu Thanh Bức lắc đầu:

- Không biết.

- Không biết? - Lạn Hàng ngẩn người. Huyền Vô Kỳ lập tức hiểu ra, ánh mắt trở nên lạnh lùng:

- có người đuổi theo?

Đông Hầu Thanh Bức nói:

- Cảm giác mà thôi.

- Là do Cùng Tí? - Huyền Vô Kỳ liếc nhìn Đông Hầu Thanh Bức rồi nói:

- Nếu có người đuổi tới, chúng ta ở lại chống địch với ngươi, làm sao mà bỏ chạy?

- Các ngươi ở lại không có tác dụng. - Đông Hầu Thanh Bức nói thẳng:

- Các ngươi ở lại sẽ vướng tay vướng chân, tới lúc đó nếu phải đối đầu với địch thủ lợi hại, ta phải bận tâm tới các ngươi thì không ai chạy được. Các ngươi chạy trước, tới lúc đó cho dù ta không địch lại được thì cũng còn có cơ hội.

Huyền Vô Kỳ khựng người.

- Được!

Hắn chẳng hề do dự gật đầu bởi vì hắn biết Đông Hầu Thanh Bức nói rất đúng:

- Trước hết chúng ta đưa Tiểu Du và tiểu Quý tới Đông Lai Tự.

- Đây là Phù Quang lược ảnh chu. - Đông Hầu Thanh Bức đưa cho Huyền Vô Kỳ một cái phi chu thu nhỏ màu xanh biếc:

- Nó là một cái pháp bảo của một dị nhân từ thời thượng cổ. Mặc dù nó không giống như Xuyên Sơn hắc lý qua của các ngươi có thể xuyên vào lòng đất nhưng phi độn với tốc dộ cực nhanh. Pháp quyết độn pháp của Phù Quang lược ảnh chu được khắc trên vách của nó. Có điều hiện tại tu vi của các ngươi còn yếu có tu luyện phù quang lượt ảnh quyết cũng không thể nhanh như bản thân pháp bảo.

Dừng lại một chút, Đông Hầu Thanh Bức nói với hai người:

- Chúng ta gặp nhau coi như là có duyên. Ngoại trừ pháp quyết này ra ta còn có một thứ pháp quyết có thể che giấu hơi thở cũng truyền cho các ngươi. Còn về phần các thủ đoạn của ta hiện giờ không thể được. Hơn nữa các ngươi tu luyện pháp quyết Thục Sơn cũng chưa chắc kém hơn, nếu ham hố có thể không tinh.

Rất nhiều môn phái trên thế gian đều có pháp quyết che giấu hơi thở, giống như pháp quyết bùa chú mà Lạc Bắc có được từ Thiên cơ bí lục của Lao Sơn cũng là một trong số đó. Nhưng ngày đó Đông Hầu thanh bức bị pháp trận phát hiện nhưng rồi sau đó lại thần không biết quỷ không hay lẻn vào giữa một trăm cao thủ mà không ai biết thì đủ thấy pháp quyết của y lợi hại.

- Tùy phong nhập vật quyết của ta mặc dù bất phàm nhưng cũng giống như pháp quyết che giấu hơi thở trên thế gian, nếu gặp được pháp quyết vọng khí lợi hại một chút thì cũng vô dụng. Khi các ngươi sử dụng phải hết sức cẩn thận.

Đông Hầu Thanh Bức giao Tùy phong nhập vật quyết cho Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đồng thời dạy hai người pháp quyết điều khiển Phù Quang Lược ảnh chu. Mà Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng vừa mới điều khiển Phù Quang lược ảnh chu đưa tiểu Quý và tiểu Du chạy ngang qua Cảnh sơn thì Đông Hầu Thanh Bức liền nhìn thấy từ bình nguyên có hai vầng sáng bay lên đuổi theo phi chu.

Sau Cảnh sơn dường như cũng có người đuổi giết.

Đông Hầu Thanh bức nhướng mày đang định lao tới ngăn cản giúp Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ ngăn hai vầng sáng đó lại tuy nhiên trước mặt y cũng đã xuất hiện một bóng người.

Người đó khoác một chiếc áo thô nhưng thấp thoáng có chút gì đó như đã trải qua trăm trận chiến, thống lĩnh thiên quân vạn mã mới có được.

Người này chính là đệ tử của Hoàng Vô Thần - Kỳ Liên Liên Thành.

Vừa nhìn thấy Kỳ Liên Liên Thành, Đông Hầu Thanh Bức liền dừng lại.

Nếu như là người khác xuất hiện trước mặt y thì có lẽ y còn thừa sức đi giúp Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ nhưng hiện tại trước mặt mình là Kỳ Liên Liên Thành cho nên y đành phải gạt bỏ hết mọi suy nghĩ tập trung đối phó với Kỳ Liên Liên Thành.

Đối với Đông Hầu Thanh Bức mà nói thì Kỳ Liên Liên Thành chỉ là một vãn bối không hơn không kém. Hai năm trước, cho dù gặp gỡ, Đông Hầu Thanh Bức không để ý tới y. Nhưng trong hai năm qua, Kỳ Liên Liên Thành cũng là nhân vật nối bật nhất của Côn Luân, mọi người đều biết. Y chính là người có tu vi cao nhất trong số các đệ tử. Trong hai năm qua có một số người với tu vi cực cao đã gục ngã trong tay Kỳ Liên Liên Thành.

Mà trong số người đó có người nổi danh ngang hàng với Đông Hầu Thanh Bức - Nam Hầu Liệt Hỏa.

- Đông Hầu Thanh Bức! Ngươi hãy bó tay chịu trói đi.

Kỳ Liên Liên Thành xuất hiện trong không trung cũng không đứng trên cao mà giáng xuống trên con sông lớn, nhìn Đông Hầu Thanh Bức mà nói:

- Ta không muốn hạ sát thủ đối với ngươi.

- Bó tay chịu trói?

Nghe thấy mấy chữ đó, Đông Hầu Thanh Bức cười lạnh nhưng nghe thấy một câu kế tiếp của Kỳ Liên Liên Thành, Đông Hầu Thanh Bức ngẩn người:

- Không muốn hạ sát thủ đối với ta?

- Ngươi vì người núi Quý Du không tiếc thân mạo hiểm, là một người trọng tình trọng nghĩa, cho dù ngươi là yêu thì ta cũng bội phục../.

- Cần gì phải làm bộ làm tịch như vậy?

Kỳ Liên Liên Thành còn chưa dứt lời đã bị Đông Hầu Thanh Bức cắt ngang:

- Côn Luân giết người có tình nghĩa chẳng lẽ còn ít? Ngay cả mấy tên hậu bối Thục Sơn chẳng phải là người có tình có nghĩa nhưng các ngươi cũng không buông tha, phải đuổi giết tới cùng?

- Chuyện đó không liên quan tới ta. - Kỳ Liên Liên Thành lắc đầu:

- Đó là chuyện do Huống Vô Tâm sư thúc quản lý, ta cũng không có quyền hỏi.

Đông Hầu Thanh Bức lạnh lùng nhìn Kỳ Liên Liên Thành:

- Không liên quan tới ngươi?

- Ta chỉ vâng theo lệnh sư tôn của ta bắt Nghiệp Triệu Nam, hỏi ra chỗ của một người mà thôi. - Kỳ Liên Liên Thành gật đầu nói:

- Nếu núi Chiêu Diêu các ngươi giao Nghiệp Triệu Nam ra đây ta cũng không gây nhiều sát nghiệp.

- Ha ha ha!

Mặc dù Kỳ Liên Liên Thành nói rất chân thành nhưng Đông Hầu Thanh Bức lại cất tiếng cười ha hả:

- Nói thật là hay. Ngươi muốn hỏi vị trí của một người chẳng phải muốn tìm truyền nhân của La Phù để giết hay sao? Nguyên Thiên Y và Nghiệp Triệu Nam không tranh giành quyền thế, các ngươi có ý đồ La Phù, lại muốn diệt cỏ tận gốc. Hành vi như vậy mà còn nói không tạo nhiều sát nghiệp, đúng là không biết xấu hổ.

- Ngươi nói đúng. Ta phải bắt được Nghiệp Triệu Nam chính là để hỏi cho được vị trí truyền nhân của La Phù. - Kỳ Liên Liên Thành nhìn Đông Hầu Thanh Bức rồi nói:

- Mặc dù ta không biết tại sao phải giết truyền nhân của La Phù nhưng sư tôn của ta đã nói thì chắc chắn là đúng.

- Đúng là ăn nói bậy bạ. Sư tôn của ngươi chẳng lẽ là ông trời hay sao mà nói không sai? - Đông Hầu Thanh Bức nhìn Kỳ Liên Liên Thành chằm chằm rồi nói:

- Kỳ Liên Liên Thành! Không thể ngờ được tu vi của ngươi tới mức này mà vẫn bảo thủ như vậy. Chẳng lẽ Hoàng Vô Thần lệnh cho ngươi đi chịu chết cũng là một cái quyết định đúng hay sao?

- Nếu sư tôn của ta bảo ta tìm cái chết thì chắc chắn có lý do. - Kỳ Liên Liên Thành nghiêm mặt nói:

- Ta sẽ lập tức đi tìm cái chết.

“ Tên này đúng là ngu không ai bằng. Nhưng cũng nhờ tâm chí vững vàng như vậy mới có thể trở thành nhân vật có tu vi cao nhất trong số hậu bối của Côn Luân. Nam Hầu Liệt Hỏa cứu Nghiệp Triệu Nam về núi Chiêu Diêu cũng đã chết trong tay của hắn. Tu vi của hắn có khả năng không dưới thập đại kim tiên của Côn Luân. Tới khi ra tay, ta nhất định phải như sét đánh dốc toàn lực, nếu không cũng không phải là đối thủ của hắn.”

Kỳ Liên Liên Thành đã nói như vậy, Đông Hầu Thanh Bức cũng không thể nói gì, chỉ có thể nhìn y mà cười lạnh, đồng thời nghĩ như vậy.

- Ngươi thật sự muốn quyết chiến với ta?- Kỳ Liên Liên Thành nhìn ánh mắt của Đông Hầu Thanh Bức rồi cụp mắt xuống:

- Nếu ngươi đã quyết thì ta cho ngươi ra tay trước.

- Chẳng lẽ ngươi định dựa vào mấy lời nói đó làm ta rối loạn hay sao?

Kỳ Liên Liên Thành vừa mới dứt lời, một tia sáng cũng từ trong tay Đông Hầu thanh bức bay ra.

Tia sáng đó chỉ to bằng ngón trỏ nhìn như một khúc băng trong suốt. Nhưng nếu nhìn bằng mắt thường sẽ phát hiện không thể nhìn tõ. Mà Đông Hầu Thanh Bức bắn ra khúc băng trong suốt được bao phủ bơi ngọn lửa màu trắng, cũng vì ngọn lửa đó mới khiến cho nó nhìn như một tia sáng trắng.

Ngọn lửa màu trắng cao ba xích bao quanh băng trụ chính là do băng trụ ma sát với không khí mà thành.

Đông Hầu thanh bức tu luyện pháp quyết băng nguyên nên vừa phát ra một cái băng trụ, trong phạm vi mười trượng liền đông cứng.

Mà trong phạm vi trăm trượng giữa không trung biến thành một màu trắng xóa những mảng bông tuyết nhanh chóng rơi xuống.

Ánh mặt trời chính ngọ chiếu lên những bông tuyết và mặt sông bị đóng băng phản xạ khiến cho người ta có cảm giác không gian bị đông lạnh tới mức vỡ vụn.

Bởi vậy có thể thấy được một đòn của Đông Hầu Thanh Bức nhìn tưởng như không có gì hùng mạnh nhưng chân nguyên bên trong băng trụ vô cùng mạnh.

Mà ngọn lửa màu trắng do ma sát với không khí đủ nói lên tốc độ của băng trụ trong suốt đã tới mức kinh người.

Uy thế một đòn đó so với một kiếm của Yến Kinh Tà đánh chết Khuất Đạo Tử cũng không hề kém hơn nhiều.

Mà trong nháy mắt phóng ra pháp thuật đó, Đông Hầu Thanh bức cũng không thèm phóng thích pháp thuật phòng ngự.

Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì ngọc đá cùng vỡ.

Nếu còn thi triển pháp quyết khác thì một đòn kia sẽ không có uy lực như vậy.

Đông Hầu Thanh Bức đã tập trung hết toàn bộ tinh khí thần vào trên một đòn này.

- Cái gì?

Một đòn này có thể nói là dốc hết toàn bộ sức của Đông Hầu Thanh Bức khiến cho y có cảm giác cho dù là thần tiên cũng bị một đòn của mình làm cho thần hình câu diệt. Nhưng điều khiến cho Đông Hầu Thanh Bức giật mình đó là một đòn của mình đánh ra đối thủ là chính là mình.

Đúng vậy! Đông Hầu Thanh Bức lập tức nhìn thấy người đứng đối diện không phải Kỳ Liên Liên Thành mà chính là mình.

Muốn chiến thắng được Kỳ Liên Liên Thành trước tiên phải thắng được mình, phải giết chết chính mình?

- Không ngờ hắn lại đánh vào tâm của ta.

Trong tích tắc, Đông Hầu Thanh Bức liền hiểu ra.

Một đòn của y không hề dừng lại xuyên thẳng vào bản thân đang đứng đối diện.

Sau khi xuyên qua, Đông Hầu Thanh Bức liền nhìn thấy đối diện chính mình lại chính là Kỳ Liên Liên Thành.

Kỳ Liên Liên Thành vẫn là Kỳ Liên Liên Thành.

Cho dù tâm của Đông Hầu Thanh Bức có vững tới mấy thì trong trường hợp muốn giết đối thủ phải giết chính mình, đánh vào tâm trạng cũng phải hơi run. Cũng chính vì vậy mà một đòn của Đông Hầu Thanh Bức không giảm tốc độ nhưng tinh khí thần ngưng tụ lại giảm đi một chút.

Trong tích tắc đó, toàn bộ không trung dường như sáng lên xuất hiện một đám mây lửa. Bên trong mây lửa giáng xuống một cái đại thủ ấn bao phủ phạm vi vài dặm.

Cái thủ ấn đó tản ra ánh sáng không giống như chân nguyên ngưng tụ mà chính là hổng bảo thạch thực sự.

Chẳng khác nào có thần thông thông thiên của đại phật từ trên chín tầng trời vung Phật chưởng ấn xuống.

“ Phụt!”

Thủ ấn giống như Hồng Bảo thạch còn cách mặt đất tới mấy chục trượng thì xung quanh phạm vi mấy dặm dưới đất cũng xuất hiện một cái thủ ấn rất sâu.

Băng trụ trong suốt của Đông Hầu Thanh Bức còn cách Kỳ Liên Liên Thành mấy trượng thì bị thủ ấn đánh trúng. Chỉ mới ấn xuống một cái mà băng trụ trong suốt đã bị đánh tan.

Sau khi đánh tan băng trụ, thủ ấn khổng lồ tiếp tục ấn xuống đầu Đông Hầu Thanh Bức.

Nhưng đúng lúc này một cái pháp quyết huyền ảo cũng hình thành trong tay Đông Hầu Thanh Bức khiến cho sông núi từ xa như bị hút tới ngưng tụ thành bông tuyết tầng tầng lớp lớp. Mặt sông rộng lớn trong nháy mắt biến thành một ngọn núi băng.

Cùng lúc đó, từ đỉnh đầu Đông Hầu Thanh Bức lao ra một người nhỏ trong suốt phi hành về phía núi Chiêu Diêu với tốc độ cực nhanh.

Một tiếng nổ vang lên. Thủ ấn như bằng Hồng Bảo thạch đánh nát núi băng rồi đập nát cả thân thể của Đông Hầu Thanh Bức.

Trên ngực và lưng Kỳ Liên Liên Thành cũng xuất hiện máu, rõ ràng là một vết thương xuyên qua thân thể của hắn.

Một đòn của Đông Hầu Thanh Bức mặc dù còn cách hắn mấy trượng, chưa đánh trúng hắn nhưng lực lượng chân nguyên ẩn chứa trong băng trụ cũng phá vỡ chân nguyên hộ thể của hắn để lại một vết thương xuyên qua thân thể.

- Tu vi của Đông Hầu Thanh Bức quả nhiên là quá cao. Sư tôn nói đúng. Với tu vi của ta thì núi Chiêu Diêu chính là cấm địa.

Mặc dù Kỳ Liên Liên Thành bị thương nặng nhưng sắc mặt của hắn không hề có lấy một chút đau khổ hay nôn nóng mà vẫn vững vàng như trước.

Trong nháy mắt giao thủ với Đông Hầu Thanh Bức, Kỳ Liên Liên Thành lúc đầu sử dụng pháp thuật huyền ảo đánh vào tâm của đối phương đã thắng một bậc.

Mà Đông Hầu Thanh Bức quyết đoán bỏ lại thân thể để cho Nguyên Anh bỏ chạy khiến cho Kỳ Liên Liên Thành không đuổi kịp thì Đông Hầu Thanh Bức thắng.

Nhưng cuối cùng Kỳ Liên Liên Thành chỉ bị thương còn Đông Hầu Thanh Bức thì mất thân thể nên trận chiến này Kỳ Liên Liên Thành thắng lớn.

- Lạn Hàng sư đệ! Vừa rồi Đông Hầu Thanh Bức truyền cho Tùy Phong nhập vật quyết, ngươi đã lĩnh ngộ chưa?

Sau khi Kỳ Liên Liên Thành đánh bại Đông Hầu Thanh Bức, Huyền Vô Kỳ đã điều khiển Phù quang lược ảnh chu phi hành được hai trăm dặm tuy nhiên phía sau cũng có hai vàng sáng đuổi theo.

Hai vầng sáng đó rõ ràng là thứ pháp bảo phi hành kỳ lạ.

Cái vầng sáng tản ra ánh sáng màu trắng là một cái thuyền nhỏ giống hình con ốc biển. Còn cái tản ra ánh sáng màu kim là một chiếc buồm cao ba trượng trên con thuyền. Ánh sáng màu vàng kim từ cánh buồm liên tục phóng lên con thuyền có hình con ốc biển. Mỗi một tia sáng phóng lên, quanh thân ốc biển lại tản ra một số phù văn huyền ảo.

Đứng trên con thuyền nhỏ đó là một đầu đà có đôi mắt sâu hoắm, gương mặt lồi lõm.

Dưới sự điều khiển của đầu đà đó tốc độ phi độn của pháp bảo không ngờ so với Phù quang lược ảnh chu còn nhanh hơn.

- Huyền Vô Kỳ sư đệ! Ta đã lĩnh ngộ được Tùy Phong nhập vật quyết.

Lạn Hàng vẫn nhìn chằm chằm về phía Đầu đà đang đuổi theo mà có chút nôn nóng, nói:

- Ngươi hỏi cái đó để làm gì? Chẳng lẽ ngươi có cách gì dùng pháp quyết đó đối phó với đầu đà kia hay sao?

- Không có. - Ánh mắt của Huyền Vô Kỳ trở nên linh hoạt, sắc bén:

- Không biết đầu đà đó có pháp bảo gì mà tốc độ so với Phù Quang lược ảnh của chúng ta còn nhanh hơn. Cứ theo đà này chưa tới trăm dặm chúng ta đã bị y đuổi kịp. Đợi sau khi đệ xuyên qua khu rừng kia, huynh xuống dưới ẩn ấp để đệ đối phó với đầu đà...

- Không được! - Huyền Vô Kỳ còn chưa dứt lời, Lạn Hàng đã kêu lên:

- Nếu chúng ta không chạy thoát thì cùng liều mạng với hắn. Ta...

- Lạn Hàng sư huynh! Huynh nghe đệ nói.

Câu nói của Lạn Hàng cũng bị Huyền Vô Kỳ cắt ngang:

- Đông Hầu Thanh Bức để cho chúng ta đi trước nhất định là cảm giác được địch thủ khó đối phó. Mà đầu đà kia không hề có lấy một chút sợ hãi, cho dù hai chúng ta liều mạng cũng không phải là đối thủ của y. Đông Hầu Thanh Bức để cho chúng ta tới Đông Lai tự tìm Trạm Thai Thanh Minh để người đó đưa chúng ta tới núi Chiêu Diêu. Trạm Thai Thanh Minh chắc chắn là nhân vật tiền bối có tu vi cực cao. Phía trước có một khu rừng rộng vừa đủ cho huynh ẩn nấp, để cho chúng ta tách ra. Nếu không qua khu rừng đó cho dù chúng ta tách ra cũng bị y phát hiện. Lát nữa, đệ sẽ phi về phía Tây dẫn hắn rời đi một đoạn xa khỏi hướng Đông Lai tự, ta cho huynh xuống. Huynh nhanh chóng tới Đông Lai Tự cầu Trạm Thai Thanh Minh tiền bối tới giúp.

- Huyền Vô Kỳ sư đệ.

Lạn Hàng còn định nói nữa nhưng lại bị Huyền Vô Kỳ cắt đứt:

- Lạn Hàng sư huynh! Đây là cách chúng ta cầu sống từ chỗ chết. Hiện tại chúng ta chỉ còn có cách đó, huynh không cần phải nói nữa.

- Được!

Đôi mắt của Lạn Hàng ửng đỏ nhưng hắn không từ chối nữa. Hắn chỉ nhìn sâu vào đôi mắt của Huyền Vô Kỳ và nói hai từ:

- Bảo trọng.

- Lạn Hàng sư huynh! Huynh cũng bảo trọng.

Trong lòng Huyền Vô Kỳ nói vậy nhưng cuối cùng hắn lại không nói.

Phi độn một lúc hơn mười dặm, phi chu liền lao vào trong một khu rừng rậm mênh mông.

- Huyền Vô Kỳ đại ca! Lạn Hàng đại ca có trở lại cứu chúng ta sao?

Sau khi xông vào trong khu rừng, Lạn Hàng liền dán mình vào một cái cây đại thụ rồi trong nháy mắt biến mất vào khu rừng. Nhìn thấy Lạn Hàng nhảy xuống, hai đứa bé đang hoảng sợ liền hỏi Huyền Vô Kỳ.

- Huynh ấy có.

Huyền Vô Kỳ trả lời một cách chắc chắn. Hắn điều khiển Phù Quang lược ảnh chu lao về phía Tây. Cùng lúc đó, đôi mắt của Huyền Vô Kỳ cũng trở nên đỏ ửng.

“ Nếu là Lạc Bắc thì hắn cũng sẽ để cho chúng ta đi trước còn mình như bọn chúng đi.”

“ Các ngươi cố tính đuổi tận giết tuyệt. Nếu như hôm nay ta không chết, một ngày nào đó tu vi đại thành nhất định sẽ đòi lại.”

- Phù quang lược ảnh chu của các ngươi còn kém hơn Kim Ô ngưng quang phàm của ta rất nhiều. Còn muốn ta phải đuổi tới tận nơi hay sao?

Đúng vào lúc này âm thanh từ phía sau cũng vọng tới.

- Kim Ô Ngưng quang phàm? Ngươi là tan tu Tổ Lũng ở Điểm Thương?

Lúc đầu, Huyền Vô Kỳ vẫn chưa nhận ra tên đầu đà đó là ai nhưng khi nghe y nói tới cái tên Kim Ô Ngưng quang phàm, Huyền Vô Kỳ liền đoán ra được y chính là tán tu Tổ Lũng. Nghe người ta nói thì Tổ Lũng là sư đệ của chưởng giáo Tề Mạt Nho phái Thiên Thai. Nhưng do có xung đột với Tề Mạt Nho cho nên mới tới Điểm Thương chiếm một ngọn núi tuy nhiên tu vi của y không hề kém so với Tề Mạt Nho.

Biết được người kia là ai, Huyền Vô Kỳ liền cất tiếng cười ha hả:

- Ta cứ tưởng là ai hóa ra ngay cả Tổ Lũng nổi danh như vậy mà cũng làm tay sai cho Côn Luân.

- Ha ha! - Tổ Lũng không hề giận mà còn cười ha hả:

- Cái thứ tiểu bối như ngươi có gì để nói? Các ngươi kết bạn với yêu quái, ta có giết các ngươi cũng hoàn toàn danh chính ngôn thuận. Hơn nữa, Côn Luân cũng không hề sai khiến ta. Ta muốn giết các ngươi vì Côn Luân trao giải thưởng cho các ngươi rất cao.

- A? - Huyền Vô Kỳ cười lạnh:

- Côn Luân trao giải thưởng là cái gì?

Tổ Lũng cười ha hả:

- Một bình thạch nhũ quỳnh dịch, một viên Đại hóa thiên kim liên tử.

- Đại hóa thiên kim liên tử? Côn Luân coi trọng bốn người chúng ta như vậy hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play