Sát Sinh đỉnh, A Sửu, Thổ Bá chuyển thế thân.

Đoạn ký ức này giấu ở trong Sát Sinh đỉnh, Tần Mục đã từng lấy cách thức khác "trải qua" những năm tháng khổ sở này của Thổ Bá, ở trong đoạn "từng trải" này, hắn trở thành A Sửu, đặt hài tử trên đầu mọc sừng trâu ở đầu vai, kéo sợi dây xích vô cùng nặng nề do đại đạo U Đô biến thành, xông lên Thiên Đình, biến Thiên Đình thành bóng tối.

Bởi vì là ký ức của Sát Sinh đỉnh, Tần Mục gần như tương đương với hóa thành A Sửu một lần, bởi vậy đối với đoạn trải qua này hắn có ấn tượng sâu sắc. 

Hư Thiên Tôn nhìn Sát Sinh đỉnh, một ít trí nhớ mơ hồ dâng lên đầu, nhưng lập tức lại dần dần mơ hồ, sắc mặt nàng khôi phục lại, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tần Mục.

- Mục Thiên Tôn, Hỏa Thiên Tôn, ba người chúng ta chắc hẳn đủ để vượt qua cầu hư không, chạy thẳng tới đầu bên kia.

Nàng làm như không nhìn thấy Sát Sinh đỉnh, nhìn về phía Hỏa Thiên Tôn đang duy trì thuyền bỉ ngạn, đề nghị: 

- Chỉ cần chúng ta chân thành hợp tác, bí ẩn ở Vô Ưu Hương lại có thể được giải!

Giọng nói của Hỏa Thiên Tôn truyền đến:

- Ta sớm có dự định hợp tác cùng nàng, chẳng qua là nàng không chịu mà thôi. 

Hư Thiên Tôn nhìn về phía Tần Mục, nói:

- Mục Thiên Tôn nghĩ sao?

Tần Mục thu Sát Sinh đỉnh, mỉm cười nói: 

- Ta cũng sớm có dự định tìm được Vô Ưu Hương.

Hư Thiên Tôn khẽ gật đầu, nàng một mình xông vào cầu hư không, bị thương thế rất nặng, nàng lập tức ngồi xuống lẳng lặng chữa thương.

Tần Mục khẽ nhíu mày, thái độ của Hư Thiên Tôn làm cho hắn có chút hoài nghi, theo lý mà nói, Hư Thiên Tôn nhận ra được Sát Sinh đỉnh, tuy nhiên nhìn thái độ của nàng, mặc dù nhớ ra Sát Sinh đỉnh, nhưng hình như không có kích động như vậy. 

- Lẽ nào Hư Thiên Tôn cũng giống như Tổ Thần Vương? Tổ Thần Vương mặc dù là nhi tử của Thiên Công, lại một lòng muốn giết chết Thiên Công chiếm lấy vị trí của hắn, chẳng lẽ Hư Thiên Tôn cũng ôm suy nghĩ tương tự, dự định giết chết Thổ Bá chiếm lấy vị trí?

Hư Thiên Tôn là nữ nhi của A Sửu do Thổ Bá chuyển thế thân, rơi vào tay của Cổ Thần Thiên Đế, trở thành nhược điểm của Thổ Bá rơi vào trong tay của Thiên Đế, Thiên Đế xem nàng như con tin, dùng để khống chế Thổ Bá.

Những năm gần đây Hư Thiên Tôn gặp phải chuyện gì, bị giáo dục thế nào, Tần Mục hoàn toàn không biết gì cả. 

Khi đó Hư Thiên Tôn chỉ là một tiểu nữ hài mới ra đời không bao lâu, tương đương với một tờ giấy trắng, quan niệm thiện ác của nàng đều hình hành ở trên Thiên Đình, nàng sẽ lớn lên thành người thế nào, toàn bộ phải xem Thiên Đình truyền thụ cho nàng cái gì.

- Hỏa Thiên Tôn bảo ta cẩn thận nàng, xem ra ta thực sự phải cẩn thận nàng.

Trong lòng hắn thầm nghĩ. 

Có Hư Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn lại thêm thuyền bỉ ngạn do Tần Mục tưởng tượng ra, đoạn đường này thuận lợi hơn rất nhiều.

Cuối cùng, bọn họ đi tới ba gian phòng ở cưới cầu hư không, Tần Mục lấy xuống tinh bàn, đi hắn cùng Lạc Vô Song thả người nhảy xuống thuyền bỉ ngạn, đi tới trước ba gian phòng này trước.

Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn cũng nhảy xuống, hai người vừa rơi xuống đất, thuyền bỉ ngạn ở trong cơn lốc hư không bị phá thành mảnh nhỏ, hóa thành thần thức điên cuồng phun ra, cuốn vào trong hư không hủy diệt. 

Ba gian phòng này đều có ngọn đèn truyền đến, ánh đèn sáng tỏ, mặc dù ba gian phòng là ở trong hư không, nhưng lại không bị cơn lốc hư không phá hủy, trái lại ngay cả ngọn đèn dầu cũng chưa từng dao động, không khỏi khiến cho người ta tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

Phải biết rằng, cho dù là tồn tại như Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn vậy cũng không có cách nào dựa vào sức một mình vượt qua cầu hư không, gian nhà này không lớn lại có thể sừng sững ở nơi đây, thực sự có chút kỳ quái.

Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhau, đi vào gian phòng ở giữa. 

Trong lòng Tần Mục thoáng động, hắn không cùng với bọn họ tiến vào trong, mà cảm ứng Tần Phượng Thanh.

Hắn cùng với Tần Phượng Thanh có liên kết huyết mạch, đã từng dùng chung một thân thể, dùng chung một linh hồn, giữa hai người tồn tại một cảm ứng vô cùng kỳ diệu.

Ở vùng đất Thái Hư, hắn không có cách nào cảm ứng được Tần Phượng Thanh, bởi vậy hắn biết Vô Ưu Hương không ở vùng đất Thái Hư, đến nơi này, hắn vừa phát ra cảm ứng, lại lập tức nhận được đáp lại! 

Trong thần tàng của hắn, ánh sáng hình dạng cánh bướm đột nhiên hiện lên, phân tán về hai bên, càng lúc càng lớn, phạm vi bao phủ cũng càng lúc càng rộng, không bao lâu ánh sáng giống như cánh Hồ Điệp về hai bên, ực ực một tiếng lộ ra một con mắt to tràn ngập ma tính, con mắt lăn vài cái, tiếp theo ánh mắt rơi vào trên nguyên thần của Tần Mục, vui vẻ nói:

- Đệ đệ hư hỏng! Sao đệ đệ lại tới đây?

Sau đó, hai con mắt khác xuất hiện, cái mặt to lớn béo mập Tần Phượng Thanh tử cũng từ trong không trung ép ra ngoài, sau đó là thân thể. 

Hình chiếu của Tần Phượng Thanh ngồi ở trong hư không, hai tay khoanh ở trước ngực, mừng rỡ vừa rồi không cánh mà bay, đầu hất sang một bên, hừ lạnh nói:

- Ngươi tới làm cái gì? Ngươi đừng tưởng rằng qua lâu như vậy, ta lại tha thứ cho ngươi, ngươi đào ta ra, vứt xuống U Đô, trả hồn cho ta, làm hại ta khóc rất lâu! Ta hiện tại sống rất tốt, mỗi ngày đều có người để đánh, mỗi ngày đều có Thần Ma có thể ăn! Ta cho ngươi biết, ngươi không lừa được ta đâu!

Tần Mục ngẩng đầu cười nói: 

- Ca, ta nhớ ca.

Tần Phượng Thanh mặt mày rạng rỡ, xoay đầu lại:

- Ta cũng nhớ ngươi! Ngươi đến Vô Ưu Hương rồi sao? Ngươi ở nơi nào? Ta đi tìm ngươi! 

Tần Mục nói ra vị trí của mình, lại nói:

- Ta chỉ muốn xác định ca có ở trong Vô Ưu Hương hay không thôi. Hiện tại có hai vị Thiên Tôn đang ở bên cạnh, ta sẽ không dẫn bọn họ đi tới trong Vô Ưu Hương. Ca không cần qua, ta chỉ cần biết Vô Ưu Hương ở nơi đây lại sẽ trở lại.

Tần Phượng Thanh có chút mất mát, sau một lúc lâu, nói: 

- Ngươi nói ba gian phòng sao? Ở trong đó rất nguy hiểm đáng sợ, là đám người cao to lưu lại cạm bẫy, không nên đi vào.

Tần Mục giật mình, thất thanh nói:

- Ba gian phòng này là cạm bẫy do chúa sáng thế lưu lại? 

Hắn không nhịn được sởn tóc gáy, chúa sáng thế lưu lại cạm bẫy ở điểm cuối trên cầu hư không, hễ có người qua cầu nhiều lần trải qua nguy hiểm khó khăn, cửu tử nhất sinh đi tới nơi này, nhất định sẽ tiến vào ba gian nhà kiểm tra!

Chỉ cần đi vào trong nhà, lại sẽ trúng phải cạm bẫy do các chúa sáng thế lưu lại, tuyệt đối không khả năng tránh thoát!

Nếu không phải Tần Mục trời sinh tính tình cẩn thận, liên hệ Tần Phượng Thanh trước, khẳng định hắn cũng sẽ đi vào trong ba gian nhà này! 

- Bọn họ là chúa sáng thế sao?

Tần Phượng Thanh cũng giật mình, rõ ràng không biết thân phận của đám người cao to, gãi đầu lớn, nói:

- Mùi ngược lại rất tốt... Những người cao to rất hư, mỗi ngày đều tới đánh chúng ta, Vô Ưu Hương cũng có chút ít lo lắng, mỗi ngày đánh tới đánh lui, chết không ít người. Sau khi ta đi tới nơi này ngược lại được ăn rất thoải mái... 

Nhưng vào lúc này, trong gian phòng chính giữa phía trước Tần Mục đột nhiên truyền đến một tiếng chấn động kịch liệt, khí tức vô cùng khủng khiếp bạo phát ra, không ngờ Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn gặp phải nguy hiểm, ở bên trong phòng ra tay độc ác, không biết đang giao phong cùng kẻ địch gì!

Hai đại Thiên Tôn có thực lực hiếm có trong thiên hạ, cho dù là Cổ Thần như Địa Mẫu, Thổ Bá, Thiên Công cũng không dám nói có thể thắng được bọn họ, nhưng đối thủ của hai vị Thiên Tôn này dường như mạnh mẽ đáng sợ, tự nhiên ngăn cản được công kích của hai đại Thiên Tôn này!

Bên cạnh Tần Mục, trong lòng Lạc Vô Song nhất thời kinh sợ, lại muốn xông vào trong phòng, Tần Mục giơ tay lên ngăn cản, ra hiệu hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ. 

Tần Phượng Thanh nói:

- Đã bị nhốt ở trong phòng, muốn ra sẽ rất khó khăn, ta nghe nói lão tổ tông có lần cũng bị nhốt ở bên trong, phải mất nhiều năm mới thoát ra được. Những chúa sáng thế rất hư, nhưng mùi thì lại rất ngon...

Hắn nói năng bừa bãi, tư duy liên tục thay đổi, tuy nhiên cũng may Tần Mục cùng hắn là cùng sinh, hơn nữa tư duy của Tần Mục cũng rất nhảy nhót, rất dễ dàng có thể hiểu được ý tứ của hắn. 

- Như vậy nên đi tới Vô Ưu Hương thế nào?

Tần Mục hỏi.

- Nơi đó có ba gian phòng ở. 

Tần Phượng Thanh nói:

- Phòng ở giữa chính là đường đi tới Vô Ưu Hương.

Tần Mục nghi ngờ, phòng ở giữa chính là đường đi tới Vô Ưu Hương sao? 

Hư Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn đã tiến vào gian phòng ở giữa, tại sao bọn họ không có tìm được Vô Ưu Hương, trái lại còn gặp phải kẻ địch?

- Ngươi tạm thời không nên đi vào, hãy đóng cửa phòng trước.

Tần Phượng Thanh tiếp tục nói: 

- Khi cha mẹ tới đó, chính là đóng cửa phòng, liên tục đóng cửa mở cửa nhiều lần, sau đó mở cửa, bên trong cửa chính là Vô Ưu Hương. Cụ thể là đóng cửa mở cửa thế nào, ta không có nhớ kỹ, ngươi chờ một chút, ta đi hỏi cha mẹ!

Thân hình của hắn biến mất, chắc là đi hỏi thăm phu thê Tần Hán Trân.

Tần Mục đứng ở trước gian phòng chính giữa này, nhìn vào bên trong, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nhưng không thấy được bóng dáng Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn, chỉ có thể nghe được âm thanh thần thông va chạm, còn có thể cảm ứng được hai khí tức Thiên Tôn này. 

Tần Mục cẩn thận quan sát, căn phòng này bố trí đơn giản, ngọn đèn dầu chắc do tưởng tượng ra, giống như một mặt trời nhỏ trôi lơ lửng ở chính giữa gian phòng.

Trên vách tường đối diện cửa phòng là một bức tranh vẽ, ngoại trừ bức tranh vẽ này ra, trong phòng còn có một bàn, trên bàn bày đặt một bồn cây cảnh.

Bức tranh vẽ trên tường thu hút chú ý của Tần Mục, hắn cẩn thận quan sát kỹ, đây cũng không phải là bức tranh vẽ trên tường, mà là một mảnh thế giới! 

Thành tựu của chúa sáng thế ở trên phương diện nghệ thuật cũng không cao, bọn họ chủ yếu dựa vào tưởng tượng, bức tranh trên tường lại có non xanh nước biếc giống như thật, trong bức tranh còn có vô số người, thú lớn, rõ ràng không phải do chúa sáng thế vẽ ra tới, mà là một thế giới được tưởng tượng ra.

Thế giới kia nhìn như treo trên tường, thật ra rất lớn, Hư Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn chắc là tiến vào thế giới trong bức tranh vẽ trên tường, ở bên trong gặp phải kẻ địch.

- Đệ đệ hư hỏng, ta hỏi được rồi! 

Hình chiếu của Tần Phượng Thanh lại xuất hiện một lần nữa ở trong Linh Thai thần tàng của hắn, nói:

- Không phải đóng mở cửa ở giữa, mà ba cửa phòng đều phải đóng mở ra, cần phải dựa theo thứ tự khác nhau để đóng mở ra. Ngươi xem trước một chút, trong phòng ở giữa có phải có bức tranh vẽ trên tường không?

Tần Mục gật đầu. 

- Không nên đi vào, bên trong là thế giới Luân Hồi. Sau khi đi vào lại sẽ luân hồi chuyển thế, địch ta chẳng phân biệt được, người một nhà cũng sẽ giết tới máu chảy thành sông.

Tần Phượng Thanh hình như đang lắng nghe gì đó, sau một lúc lâu, tiếp tục nói:

- Ngươi trở lại gian phòng bên trái, nhìn bên trong có phải có một cái bàn và một giá cắm nến hay không? 

Tần Mục đi tới căn phòng bên trái, quan sát một hồi, lắc đầu nói:

- Bên trong là một khuê phòng, chỉ có một cái giường, trước giường có một cây kiếm.

Tần Phượng Thanh nói: 

- Ngươi đóng cửa phòng trước, sau đó mở ra, chờ nhìn thấy được trong phòng xuất hiện một cái bàn một giá cắm nến thì dừng lại.

Tần Mục theo lời tiến lên, đóng cửa phòng, lại đẩy cửa phòng ra, hắn không khỏi ngẩn người.

Cảnh trí trong phòng thay đổi lớn, hắn không ngờ thấy xuất hiện không trung Nguyên Giới, ngoài cửa chính là Nguyên Mộc, trên Nguyên Mộc còn có cung điện trùng trùng điệp điệp, rất nhiều thần nhân đứng sừng sững ở trước cung điện, bảo vệ nơi đó. 

Những thần nhân kia nhìn thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện cánh cửa thì bị dọa cho giật mình, vội vàng cao giọng hô lớn, phát động thần binh lại muốn đánh tới.

Tần Mục vội vàng đóng cửa lại, lại một lần nữa mở ra, trước mặt chính là một con con ngươi cực lớn với Ma hỏa thiêu đốt hừng hực!

Con mắt kia lăn lông lốc chuyển động, ánh mắt rơi vào trên thân Tần Mục, tiếp theo trong đại điện sâu trong ma nhãn có một vị Thổ Bá đi ra, đứng ở trước đài nhìn về phía bên này, lộ ra vẻ nghi ngờ. 

Tần Mục đóng cửa phòng, lại một lần nữa mở ra, bên trong lại là một dãy cung điện, còn có hồ nước, có vài thần nữ dung mạo xinh đẹp đang ở trần tắm rửa chơi đùa ở trong hồ.

- Có người xấu nhìn trộm!

Những thần nữ sợ hãi kêu lên, tất cả đều nhảy ra, ôm trang phục trên bờ vào trong ngực, người trần truồng bỏ chạy, lưu lại một mảnh mông trắng bóng. 

- Là Mục Thiên Tôn nhìn trộm chúng ta!

- Người vô liêm sỉ này! Hắn không biết nơi này là hậu cung của bệ hạ sao? Dám cả gan nhìn trộm phi tử tắm, nhanh đi bẩm báo với bệ hạ, áp giải người này lên Trảm Thần đài chém đầu!

...

Tần Mục xấu hổ đỏ mặt, trong đầu đều là mông trắng bóng, vội vàng đóng cửa lại, hắn lại một lần nữa mở cửa, thế giới phía sau cửa lại biến đổi, một con rồng xanh dài đến không biết bao nhiêu vạn dặm đang ôm một ngọn núi tuyệt đẹp, nhắm mắt lại sử dụng ngọn núi kia để mài răng.

Con rồng xanh hình như cảm ứng được điều gì, cảm thấy kinh hãi, vội vàng mở mắt, Tần Mục đã đóng cửa lại.

- Cửa phòng này quá kỳ quái, làm sao có thể nối liền với nhiều nơi như vậy? Vừa rồi là Thanh Long Đại Đế sao? 

Tần Mục mở cửa phòng, trong cửa phòng cuối cùng xuất hiện một cái bàn và một giá cắm nến.

Giọng nói của Tần Phượng Thanh truyền đến, nói:

- Ngươi lại đi sang gian phòng bên phải, khép mở cửa phòng, đợi cho trong phòng xuất hiện một đóa hoa sen, lại đóng cửa phòng. 

Tần Mục theo lời đi tới gian phòng bên phải, đóng cửa phòng, lúc mở ra bên trong truyền đến tiếng kêu sợ hãi:

- Mục Thiên Tôn không biết xấu hổ, nhìn trộm đế phi tắm đang ở phía trước!

Tần Mục lập tức nhìn thấy được một đám thiếu nữ trang điểm xinh đẹp lại phẫn nộ khác thường chạy về phía bên này, hắn cuống quít đóng cửa phòng, thầm nghĩ: 

- Tại sao vẫn là tẩm cung của Thiên Đế vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play