Diêm Thiếu Thanh nhìn lại xung quanh, trong lòng rét lạnh, chỉ thấy ngục thủ cách đó không xa đang vận chuyển bảo huyết Thần Ma, đổi thành một chậu gỗ lớn.

Trong sông máu bên cạnh có yêu ma quỷ quái từ trong máu đen sinh sôi, đang bò ra ngoài, len lén leo đến trên thân một tù nhân hút máu.

Diêm Thiếu Thanh thu hồi ánh mắt, Tần Mục lại ở bên cạnh mình, đang cùng Duyên Khang quốc sư nói chuyện với Duyên Phong đế, vẻ mặt tươi cười, giống như cũng không có gì phát sinh.

Long Kỳ Lân lại nằm rạp ở bên chân của Tần Mục, đang ngủ say, trên đầu của hắn còn có một con Thanh Tước tròn béo đang đứng, vô cùng buồn chán rỉa lông.

Diêm Thiếu Thanh híp mắt lại, lạnh lùng nói:

- Thiên Tôn, giờ thăm tù đã hết, Thiên Tôn nên rời đi!

Tần Mục nói:

- Bệ hạ, sư đệ, các ngươi yên ổn ở lại chỗ này, tương lai sẽ có ngày rời đi, ta đi trước.

- Bảo trọng!

Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư chia tay.

Tần Mục đáp lễ, Diêm Thiếu Thanh một đường đi theo sau lưng hắn, canh phòng nghiêm ngặt liều chết trấn thủ, để tránh hắn lại động chân động tay gì đó.

Đến ngoài cửa ngục, Diêm Thiếu Thanh lại một lần nữa kiểm tra văn khóa trên cửa gỗ, hắn càng thêm cẩn thận, nhưng không có nhìn ra điểm gì khác thường thế nào.

Hắn không chú ý tới chuyện đưa Tần Mục ra khỏi thành, lập tức phi thân đi tới thần điện Phán Quan, lật xem sách công vụ, chữ viết phía trên đều còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào tiễn Tần Mục ra khỏi thành.

Đến ngoài thành, Tần Mục xoay người cười nói:

- Tả Thiếu Bật dừng chân, không cần tiễn nữa.

Diêm Thiếu Thanh cúi người, nói:

- Cung kính tiễn Thiên Tôn...

Hắn giật mình, lần này lời hắn nói ra không ngờ giống hệt với lần trước, khi bị Tần Mục lấy thần thông thần thức trêu đùa!

Trên trán của Diêm Thiếu Thanh xuất hiện mồ hôi lạnh, thần thông bạo phát, lạnh lùng nói:

- Phá cho ta!

Thế giới lại một lần nữa rút đi màu sắc, biến thành đen trắng, đen trắng rút đi, thế giới thật xuất hiện, Diêm Thiếu Thanh mở mắt, quan sát xung quanh, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống.

Chỉ thấy hắn vẫn đứng ở trong nhà tù, ngục thủ cách đó không xa đang đổi chậu gỗ hứng máu, yêu ma quỷ quái trong sông máu sinh ra, len lén leo đến trên thân tù phạm trong lồng giam hút máu.

Long Kỳ Lân còn đang ngủ say, Yên Nhi còn đang rỉa lông, Tần Mục còn đang nói chuyện với Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế.

Trên trán Diêm Thiếu Thanh xuất hiện giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, giọng khàn khàn nói:

- Giang Bạch Khuê! Ngươi truyền cho ta Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức có che giấu sơ hở nào đó hay không?

Trong lồng giam, Duyên Khang quốc sư xoay đầu lại, ánh mắt dại ra, mắt trống rỗng, giống như cái xác không hồn, miệng khép mở giống như người nộm:

- Thần thông của Thiên Đình quá cũ kỹ, chỗ sơ hở không chỉ có là Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, hơn nữa còn đến từ bản thân Tả Thiếu Bật. Tả Thiếu Bật, ngươi ra đời sớm, sở học đạo pháp thần thông của ngươi từ trước tới nay đều sai. Ví dụ như thần tàng.

Trong một lồng giam khác, Duyên Phong đế xoay đầu lại, ánh mắt cũng dại ra, trống rỗng, miệng lại tiếp lời:

- Ngươi từ trước tu luyện thần tàng là Linh Thai, Ngũ Diệu, Lục Hợp, Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều, nhưng thần tàng cải cách của Duyên Khang lại khác biệt rất lớn. Ngươi đã tu luyện tới cảnh giới Lăng Tiêu, cảnh giới cố định, ngươi không có cách nào thay đổi được thần tàng cơ sở, cảnh giới ngươi cực cao, cũng không cần đi thay đổi cơ sở thần tàng. Nhưng cái này lưu lại sơ hở trong công pháp của ngươi.

Duyên Khang quốc sư sững sờ nói:

- Xích Hoàng Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức cũng là như vậy, môn công pháp này cũng thông qua Thần Kiều tới tu luyện, đối với công pháp của Duyên Khang hiện tại đã tồn tại sơ hở cực lớn.

Duyên Phong đế lộ ra một nụ cười thật thà:

- Quốc sư truyền thụ cho ngươi là Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức không hề động tay động chân, tuy nhiên hắn truyền thụ cho ngươi thần thức bất diệt là thần thức bất diệt của Xích Hoàng, cũng không phải là thần thức bất diệt của Thiên Hà thần tàng.

- Cơ sở không tốn sức, đất rung núi chuyển!

- Ta bắt đầu ra tay từ trong sơ hở công pháp của ngươi!

- Công pháp có sơ hở, khắp thần thông lại đều là kẽ hở!

- Ngươi muốn phá vỡ thần thông của ta cũng được, phế bỏ Thần Kiều thần tàng, mở ra Thiên Hà thần tàng, tu luyện lại một lần nữa!

...

Trong hai lồng giam, quốc sư cùng Duyên Phong đế ngươi một lời ta một lời, nói rõ chuyện này.

Thần thức của Diêm Thiếu Thanh bạo phát, lạnh lùng nói:

- Bảo ta tự hủy tu vi sao? Ta chính là tồn tại cảnh giới Lăng Tiêu, chỉ cách Đế Tọa có nửa bước, tu vi pháp lực của ta hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, chỉ dựa vào tu vi ta lại có thể nghiền ép tất cả thần thông của ngươi! Cho dù ngươi có thần thông tinh diệu mấy đi nữa, cũng không thể vây khốn được ta!

- Phá cho ta...

Ầm ầm!

Chấn động kịch liệt truyền đến, thế giới lại một lần nữa phai màu.

Diêm Thiếu Thanh giống như mới từ trong nước được vớt ra, toàn thân hắn ướt sũng mồ hôi, chỉ thấy hắn vẫn đứng ở trước lồng giam, Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế còn đang ở bên trong lồng giam, Long Kỳ Lân đang ngủ say, Tần Mục đang nói chuyện cùng Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư, hình như thời gian lại trở về đến một khắc vừa rồi, tất cả dường như chưa từng có sự thay đổi.

- Phá cho ta!

Diêm Thiếu Thanh liên tục phát động thần thông thần thức, lạnh lùng nói:

- Ta thật ra muốn xem thử, là thần thông của ngươi nhanh hay thần thông của ta nhanh hơn!

Hắn điên cuồng phát động thần thông, thế giới lặp đi lặp lại nhiều lần phai màu, thế giới mới chưa hình thành lại một lần nữa gặp phải trùng kích, trong lúc nhất thời không gian trở nên hỗn loạn, trong thế giới bị phai màu cũng càng lúc càng xuất hiện nhiều vết nứt.

Cuối cùng, trong nháy mắt khi Diêm Thiếu Thanh phát động thần thông lần thứ trăm nghìn, vượt qua hạn chế của thế giới này, toàn thế giới bị vỡ thành mảnh nhỏ!

Diêm Thiếu Thanh thở hổn hển, hắn nhìn ra bốn phía.

Chỉ thấy Tần Mục đứng ở trước lồng giam, sắc mặt ngạc nhiên, hoảng sợ nhìn hắn, trong nhà tù có không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái và ngục thủ đều bị thần thông thần thức của Diêm Thiếu Thanh trùng kích đến mức ngất đi.

Long Kỳ Lân bên chân của Tần Mục cũng bị thần thức trùng kích, hôn mê bất tỉnh, chỉ có con Thanh Tước mập mạp kia vẫn tỉnh táo.

Diêm Thiếu Thanh thò tay nắm lấy Tần Mục, tức giận bừng bừng, quát:

- Ngươi là Thiên Tôn, ta không giết ngươi, mời ngươi lập tức rời đi!

Nguyên khí của hắn cuồn cuộn nổi lên, ném Long Kỳ Lân ra ngoài, Thanh Tước này vỗ cánh theo hắn, kêu lên:

- Buông công tử ra, bằng không ta đánh ngươi!

Diêm Thiếu Thanh giống như nhắm mắt bịt tai, đưa Tần Mục ra khỏi nhà tù, đưa ra khỏi Thần Thành xương trắng, lúc này mới buông Tần Mục ra, lạnh lùng nói:

- Mục Thiên Tôn, lúc này từ biệt, vĩnh viễn không gặp lại!

Tần Mục cười nói:

- Con người ngươi thật không biết đùa gì cả. Ngươi nhốt Điền Thục Thiên Vương ở trong thần đao Đế Khuyết mấy trăm vạn năm, ta cũng bị nhốt ở trong đó nhiều năm, ngươi xem ta có tức giận không?

Gương mặt Diêm Thiếu Thanh thâm trầm, xoay người quay về phía nhà tù, khi đi tới thần điện Phán Quan, hắn cầm bút ghi chép xuống chuyện Tần Mục thăm tù.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên trong lòng vẫn còn có chút bất an, hắn lại đứng dậy đi về phía cửa nhà tù, thầm nghĩ:

- Ta thật sự phá vỡ được thần thức bất diệt của hắn rồi sao? Lại kiểm tra một chút, không thể có sai lầm được...

Hắn đi tới sâu bên trong nhà tù, đột nhiên thân thể cứng đờ, chỉ thấy mấy ngục thủ đang đẩy chậu gỗ đã hứng đầy thần huyết ra ngoài, thay chậu gỗ mới, sông máu bên cạnh có ma vật sinh ra, chui vào trong lồng giam hút máu.

Thân thể của Diêm Thiếu Thanh lạnh lẽo, chật vật đi về phía trước, hắn lại nhìn thấy được Long Kỳ Lân nằm rạp ở trước lồng giam của Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế ngủ say, trên đầu Long Kỳ Lân, Thanh Tước vô cùng buồn chán rỉa lông.

Tần Mục lại ở trước lồng giam nói chuyện cùng Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế.

Diêm Thiếu Thanh lắc đầu, đầu có chút choáng váng, hai chân cũng càng lúc càng nặng, hắn không thể làm gì khác hơn là chống vào lồng giam.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Hắn cảm thấy không có cách nào thở nổi, suy sụp quỳ xuống, lẩm bẩm nói:

- Vì sao ngươi còn ở nơi này? Vì sao... tu vi của ta hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, vì sao vẫn không có cách nào phá được thần thông của ngươi rời đi...

Trong lồng giam bên cạnh hắn, Ma Thần bị trấn áp ở nơi đây đột nhiên mở mắt, vẻ mặt đờ đẫn, giống như bị người khống chế, miệng cứng đờ khép mở:

- Vì cơ sở sai. Cải cách Duyên Khang, thay đổi lớn nhất là cơ sở, từ cơ sở phù văn đến cơ sở thần thông, đến cơ sở công pháp, ngươi tất cả đều sai! Ngươi muốn phá loại thần thông tinh thần này, đầu tiên phải phá tu vi!

Diêm Thiếu Thanh giận dữ, đưa tay chộp tới, bóp nát vị Ma Thần này!

Trong lồng giam phía trước hắn, thần chỉ bị giam giữ ở nơi nào đột nhiên mở mắt, sững sờ nói:

- Diêm Thiếu Thanh, ta bị nhốt ở trong thần đao Đế Khuyết mấy năm, ngươi chỉ bị nhốt có mấy ngày, lại khó có thể nhịn được sao?

Diêm Thiếu Thanh giận không kìm chế được, giết chết vị thần chỉ này.

Một ngục thủ đi qua bên cạnh hắn đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu đờ đẫn nói:

- Diêm Thiếu Thanh, thần thông của ta không chỉ là thần thức bất diệt, còn có Vô Lượng Kiếp Kinh, ngươi cho rằng tất cả đều thần thức của ta tạo thành ảo giác, vậy thì người đã sai hoàn toàn.

Diêm Thiếu Thanh một quyền đánh cho ngục thủ này bị nghiền nát, hắn đi về phía Tần Mục.

Lại một ngục thủ với sắc mặt quỷ dị, nhìn chằm chằm vào hắn:

- Diêm Thiếu Thanh, ta nhìn ra được sơ hở trong cơ sở của ngươi, cấy Vô Lượng Kiếp Kinh ở trong cơ thể của ngươi, ngươi muốn phá vỡ thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần phế bỏ Thần Kiều.

Sắc mặt của Diêm Thiếu Thanh tái xanh, nắm đầu của tên ngục thủ này ấn trên mặt đất, ngục thủ biến thành máu thịt mơ hồ.

Tần Mục ngẩng đầu, đờ đẫn nói:

- Ngươi làm như vậy cũng chỉ vô dụng thôi.

Diêm Thiếu Thanh đánh Tần Mục trước mặt thành từng mảnh, thế giới lại một lần nữa trở thành đen trắng một mảnh, vẫn hóa ra tình hình trước kia, không có bất kỳ biến hóa nào.

Diêm Thiếu Thanh cụt hứng, đặt mông ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói:

- Nhất định có biện pháp phá giải, không cần phế bỏ Thần Kiều thần tàng cũng nhất định có thể có biện pháp phá giải...

Hắn nhắm mắt tập trung tinh thần, chìm vào trong trầm tư suy nghĩ.

Hắn ngồi xuống không biết bao nhiêu ngày, tóc Diêm Thiếu Thanh đã bạc đi vẫn không có nghĩ ra cách phá giải.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng của ngục thủ, nói:

- Diêm Phán Quan, Minh Đô thượng sứ tới!

Trong lòng Diêm Thiếu Thanh thoáng ngẩn người ra, lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, cười ha ha nói:

- Thì ra là thế, thì ra là thế! Dựa vào bản thân ta không cách nào phá giải thần thông của ngươi, nhưng chỉ cần gặp phải ngoại lực, thần thông của ngươi lại không phá tự giải! Mục Thiên Tôn, cho dù thần thông của ngươi có thể kìm chế ta, nhưng chỉ cần bên ngoài có người tới, người tới sẽ trở thành biến số trong thần thông của ngươi! Số lượng người càng nhiều, thần thông của ngươi lại càng sơ hở trăm chỗ!

Hắn nhìn lại về phía phương hướng của Tần Mục, chỉ thấy Tần Mục, Long Kỳ Lân và Thanh Tước béo không cánh mà bay, không ngờ đã trốn không biết từ lúc nào.

Tuy nhiên, Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế đều đang ở trong lồng giam.

Diêm Thiếu Thanh thoáng yên tâm, cười lạnh một tiếng:

- Quả nhiên chạy thoát!

Hắn đi ra ngoài, chuẩn bị nghênh đón Minh Đô thượng sứ, nhưng Minh Đô thượng sứ này lại đi tới trong nhà tù, âm thanh truyền đến, nói:

- Tả Thiếu Bật, đệ tử của các Thiên Cung lớn đi tới chỗ của ngươi, bảo là muốn đối phó với Mục Thiên Tôn, bọn họ đi thật lâu không về, phía trên lệnh cho ta đến đây kiểm tra.

Diêm Thiếu Thanh tiến ra đón, chỉ thấy người tới là Lâu Vân Khúc môn hạ của Âm Thiên Tử, hắn vội vàng nói:

- Hóa ra là Lâu lão đệ. Đệ tử của các Thiên Cung lớn đều đã gặp bất trắc, chết ở trong tay của Mục Thiên Tôn.

Hắn cùng với Lâu Vân Khúc rất quen thuộc.

Thiên Vương Minh Đô Điền Thục cùng Âm Thiên Tử thị đối đầu, Âm Thiên Tử tự mình hạ thủ, dự định đối phó với Điền Thục, kết quả để Điền Thục chạy trốn, sau đó Điền Thục chém sừng của Thổ Bá, thân thể bị Thổ Bá nắm bắt, chỉ còn lại có nguyên thần, Âm Thiên Tử chính là mời Diêm Thiếu Thanh ra tay lừa Điền Thục vào trong thần đao Đế Khuyết để trấn áp.

Sắc mặt Lâu Vân Khúc thoáng biến đổi, thất thanh nói:

- Dệ tử của Các Thiên Cung lớn đều chết hết rồi sao?

Diêm Thiếu Thanh gật đầu.

Lâu Vân Khúc dậm chân nói:

- Vậy phải ăn nói như thế nào đây? Đệ tử của các Thiên Cung lớn đều chết ở chỗ ngươi, ngươi có họa lớn rồi! Chết ở chỗ này, còn có mấy sư đệ của ta, đó là đệ tử đắc ý của Hắc Đế lão sư!

Diêm Thiếu Thanh không lưu tâm:

- Thiên Đình còn chưa hoàn chỉnh được thần thức công pháp Đế Tọa, ta không tu thành cảnh giới Đế Tọa, các Thiên Cung lớn ai dám đụng đến ta? Lâu lão đệ, ngươi tới có nhìn thấy Mục Thiên Tôn không? Hắn vừa từ nơi này chạy ra ngoài.

Lâu Vân Khúc lắc đầu nói:

- Chưa từng nhìn thấy.

Ánh mắt của Diêm Thiếu Thanh chớp động, đột nhiên nói:

- Nếu như Lâu lão đệ tuân lệnh của Hắc Đế đến đây, như vậy nhất định có thủ dụ của Hắc Đế đúng không? Vẫn mong Lâu lão đệ lấy thủ dụ ra cho ta xem.

Lâu Vân Khúc cười nói:

- Tả Thiếu Bật từ khi nào lại trở nên để ý như vậy? Chẳng lẽ ta là Mục Thiên Tôn biến hóa ra sao?

Tuy nói như vậy, hắn vẫn lấy ra thủ dụ của Âm Thiên Tử.

Diêm Thiếu Thanh cẩn thận kiểm tra, thật sự là thủ bút của Âm Thiên Tử, lúc này mới thoáng yên tâm.

Lâu Vân Khúc nói:

- Ta đã từng giao phong cùng Mục Thiên Tôn vài lần, biết rõ sự lợi hại của hắn, nếu như hắn đi tới chỗ của ngươi, hơn phân nửa sẽ cướp ngục, cứu Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế đi ra. Hai người này có còn ở đây không?

Diêm Thiếu Thanh nói:

- Bọn họ còn đang ở trong ngục.

Lâu Vân Khúc đi qua kiểm tra xem xét, hắn đứng ở bên ngoài lồng giam một lát không có nhúc nhích. Diêm Thiếu Thanh nhìn về phía lồng giam, Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư đều đang ở bên trong lồng giam, không khỏi cười nói:

- Lâu lão đệ, sao vậy?

Sắc mặt của Lâu Vân Khúc tái nhợt, giọng khàn khàn nói:

- Hai lồng giam này trống không, ngươi không nhìn ra được sao? Hai trọng phạm này đã chạy thoát!

Diêm Thiếu Thanh thầm giật mình, cẩn thận quan sát Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư, lại không nhìn ra có gì khác thường cả.

Hắn vội vàng mở ra lồng giam, đưa tay chạm đến, thân thể của Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư thật sự là máu thịt, không cảm giác được có bất kỳ khác thường gì.

Trong đầu của Diêm Thiếu Thanh ầm ầm chấn động:

- Ta lấy thần thông thần thức hóa thành rượu ngon, có thể khiến cho kỳ tài cảnh giới Lăng Tiêu như Điền Thục cũng sẽ uống say, thần thông tinh thần của Mục Thiên Tôn cắm rễ ở trong thần tàng của ta, khiến cho ta chạm đến không khí cũng có thể cảm giác được là chạm đến người thật... Trồng, ta thật sự bị trồng...

Một lát sau hắn mới hồi phục tinh thần lại, hắn quay đầu nhìn lại, chẳng biết Lâu Vân Khúc đã rời đi lúc nào, hiển nhiên là trở lại bẩm báo với Âm Thiên Tử.

Diêm Thiếu Thanh mất hết can đảm, tự giam mình ở trong lồng giam, lặng lẽ chờ đựi.

Sau đó không lâu, Thiên Cung trong tán cây của Nguyên Mộc có thần nhân xuống, áp giải hắn tới trên Trảm Thần đài ở Nguyên Giới Thiên Cung, Diêm Thiếu Thanh bị chém đầu, Thiên Đế khống chế vũ khí "Ngự Thiên Tôn" này tự mình chém.

Đao quang hiện lên, Trảm Thần Huyền đao chém đầu hắn xuống.

Đầu của Diêm Thiếu Thanh lăn xuống, nguyên thần dần dần cô quạnh, ba con mắt chậm rãi khép kín, thế giới rơi vào một mảnh u ám.

Không biết qua bao lâu, hắn giống như từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, bên tai truyền đến giọng nói của Tần Mục:

- Tả Thiếu Bật, Tả Thiếu Bật!

Diêm Thiếu Thanh chợt mở mắt, chỉ thấy mình nằm trên mặt đất, cách đó không xa là ngục thủ đang kéo chậu gỗ lớn hứng đầy bảo huyết, đổi thành một chậu gỗ khác tiếp tục hứng máu.

Trong sông máu, một yêu ma quỷ quái sinh ra, chui vào trên thân tù phạm trong lồng giam hút máu.

Trước mặt của hắn, Long Kỳ Lân đang ngủ say, Thanh Tước béo đang rỉa lông chim, Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế ở trong lồng giam, nói lời chia tay cùng Tần Mục.

Tần Mục ân cần nói:

- Tả Thiếu Bật, ngươi sao lại ngủ đi nhă vậy? Ta đã thăm tù xong, cảm thấy mỹ mãn, muốn rời đi.

Diêm Thiếu Thanh sững sờ ngồi dưới đất, đột nhiên hắn phát ra tiếng cười chói tai giống như tiếng khóc chói tai:

- Giả, tất cả đều là giả! Hiện tại cũng là giả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play