Công Tôn Yến hơi không muốn, nhưng vẫn chi có thể đưa tiễn Tần Mục rời đi.

- Hắn nói nơi này là rễ của hắn, hắn quả nhiên là gốc cây... Lúc nào ben trong phượng sào của ta mới có thể dẫn Phượng Hoàng đây?

Cô bé này ước mơ tương lai. 

Tần Mục đi tới trước phủ đệ quốc sư Giang Bạch Khuê, quốc sư phu nhân đang dạy bảo Giang Vân Gian tu luyện thần thông đạo pháp, bọn họ có một con gái nhỏ, chỉ có năm tuổi, gọi là Giang Khinh Chu.

- Đệ muội yên tâm, sư đệ sẽ không bị vây trong ngục quá lâu.

Tần Mục chỉ điểm Giang Vân Gian tu hành như thế nào, lại truyền phương pháp mở Linh Thai thần tàng cùng Tinh Hà Thần tàng của Ngự Thiên Tôn cho hắn, Tần Mục nói với quốc sư phu nhân: 

- Các ngươi cứ yên tâm, hắn sẽ trở về. Những năm này, ta sẽ bảo người mang tiền tài tới cho các ngươi, các ngươi không cần kiếm sống vất vả, chỉ để ý dạy bảo tốt hài tử là được.

Quốc sư phu nhân cảm ơn, nàng cảm thấy kỳ lạ, nói:

- Vì sao chỉ có hai cái Thần tàng? Thần tàng phía sau đâu? 

Tần Mục cười nói:

- Vậy phải chờ người nào đó khai sáng mới có thể biết. Ta hy vọng sẽ phá vỡ Thần tàng của ta. Vân Gian có thể trong vòng mấy năm mở ra hai thần tàng Thần tàng liền xem như ghê gớm, trước hết cứ để hắn luyện, chờ sang năm khi ta trở về, ta tìm lão sư trì độn cho hắn.

Quốc sư phu nhân dở khóc dở cười: 

- Lão sư trì độn? Không biết giáo chủ nói là vị nào...

Tần Mục đi ra bên ngoài kinh thành, ngoài thành đã bắt đầu kiến tạo thành mới, là nơi cho dân chúng ở ngoài, một thành ngàn dặm, còn rất đơn giản, chỉ có tác dụng nghỉ ngơi.

Còn có thần thông giả đi mở mang đồng ruộng, khai thủy lợi giao thông, việc này gấp không được, nhưng lại gấp nhất. 

Tần Mục tìm được lão nhân Tàn Lão thôn, dược sư dẫn đầu rất nhiều sĩ tử lao động trên đồng, dùng tạo hóa thuật trồng trọt lương thực, tạm hoãn khẩn cấp, người câm dẫn người xây dựng đốc tạo xưởng, thôn trưởng cũng đang làm việc của mình.

Dược sư kiểm tra thân thể Tần Mục, cười nói:

- Không có gì đáng ngại, nên ăn uống một chút, ngươi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ nào. 

Tần Mục nói:

- Ta đã nói không có gì đáng ngại, thôn trưởng lúc nào cũng lo lắng.

Dược sư tiễn hắn rời đi, thôn trưởng nói: 

- Dược sư, chuyện Phách thể ta chưa từng giấu ngươi, ngươi cũng không thể giấu diếm ta cái gì. Trạng thái Mục nhu là như thế nào?

Dược sư do dự một chút, lắc đầu nói:

- Không tốt lắm. Bất Diệt Thần Thức của hắn rất mạnh, nhưng mà không có cường đại đến mức tuyên cổ bất diệt, hắn hiện tại như nền tàn trước gió, lúc nào cũng có thể tắt... 

Thôn trưởng ngơ ngác.

Dược sư nói:

- Ta lại cảm thấy trong cơ thể hắn có một loại sinh cơ mạnh mẽ đang thai nghén, giống như có đồ vật gì đó đang tái sinh, là một loại lực lượng tạo hóa khác thường. Có hi vọng, nhưng mà hi vọng đang sinh ra, cụ thể có thể phá kén hay không thì ta không biết. 

Thôn trưởng im lặng thật lâu, nói:

- Ta đột nhiên hi vọng thật sự có Phách thể...

Tần Mục lại tìm được Yến Khấp Linh, Yến Khấp Linh nói: 

- Ta vẫn còn muốn trở lại Thiên Đình, trở lại bên cạnh bệ hạ, sẽ không lưu tại hạ giới.

Tần Mục nói:

- Sư nương của ngươi trước khi hấp hối đã bảo ta chăm sóc ngươi... 

- Chăm sóc tốt chính ngươi đi!

Yến Khấp Linh giống như cười mà không phải cười, nói:

- Mặc dù Thiên Đế không hy vọng ngươi chết, nhưng ngươi đừng quên vẫn có rất nhiều người hi vọng ngươi chết. Tuy Nguyên giới này đã rơi vào Thiên Đế khống chế, nhưng mà Thiên Đế không cách nào hoàn toàn nắm giữ chiếm lĩnh đại quân Thiên Đình tại Nguyên giới. Thiên Minh cự đầu sẽ không mặc cho Thiên Đế ăn sạch Nguyên giới, khẳng định sẽ sắp xếp không biết bao nhiêu ánh mắt tai mắt và thế lực. Ngươi bây giờ không có hồn phách, bọn họ hủy đi ý thức của ngươi, ngươi sẽ chết thật. Ngươi là bảo bối của Thiên Đế, lại không phải với bọn họ. 

Nàng hiển nhiên nghe được rất nhiều tiếng gió, biết một chút nội tình, nói:

- Bên trong Nguyên giới đã có Thần Ma ý định đối phó ngươi, ngươi phải coi chừng. Ta đi thôi!

Tần Mục phất tay từ biệt. 

Triết Hoa Lê đi tới, nhìn chằm chằm Tần Mục, nói:

- Tần giáo chủ, hiện nay Duyên Khang còn có hi vọng không?

- Xem như lấy đao nhập đạo người, ngươi không nên hỏi ra câu nói này. 

Tần Mục nói:

- Hỏi ra câu nói này, ngươi hổ thẹn với yêu đao của ngươi.

Triết Hoa Lê cười nói: 

- Ta chỉ lo lắng ngươi mà thôi, ngươi không chết, ta sẽ cảm giác Duyên Khang còn có thể cứu, còn có hi vọng. Ngươi chết rồi, ta sẽ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở về nữa.

Tần Mục cười ha ha, nói:

- Ngươi yên tâm, ngươi sẽ vĩnh viễn bị vướng bận ở trên vùng đất này! 

Triết Hoa Lê cười to rời đi.

Tần Mục cũng rời khỏi kinh thành, ngồi trên đầu Long Kỳ Lân, Yên nhi đút linh đan cho Long Kỳ Lân. Sắc trời dần dần u ám, Tần Mục thừa dịp bóng đêm lấy ra một cái di vật của Linh Ngọc Thư, thi triển Khiên Hồn Dẫn, cũng tụ tập hồn phách vỡ vụn của Linh Ngọc Thư.

Hắn bản thân không còn hồn, nhưng thực lực tu vi vẫn còn, tầm mắt kiến thức vẫn còn, hắn nhanh chóng tụ tập lại hồn phách của Linh Ngọc Thư. 

Hồn phách Linh Ngọc Thư đứng trong mây đen nhìn hắn, Tần Mục nói:

- Ngọc Thư điện hạ, Âm sai sẽ chạy tới nơi này tiếp đón ngươi đi tới U Đô. Ngươi không nên hận Duyên Phong Đế, hắn cũng suy nghĩ vì Duyên Khang.

Linh Ngọc Thư vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, thân thể mờ ảo hư ảo, nói: 

- Ta vốn đã kém muội muội, nàng giống phụ hoàn, ta chưa từng quyết đoán như vậy. Hôm đó hắn gọi ta đi lên, ta biết hắn hi sinh ra bảo vệ Dục Tú, ta mặc dù biết nhưng cam tâm tình nguyện.

Lúc này, trong bóng tối có một ánh đèn chiếu đến, Âm sai lão giả điều khiển thuyền giấy đi từ U Đô tới nơi này, tiếp đón Linh Ngọc Thư lên thuyền.

Linh Ngọc Thư vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, không muốn lên thuyền. 

Tần Mục nói:

- Ngươi có tâm nguyện gì chưa hết?

- Cách muội muội ta xa một chút! 

Linh Ngọc Thư nói.

Vẻ mặt Tần Mục tối sầm, Âm sai lão giả đốt đèn chiếu một cái, cũng mang Linh Ngọc Thư đi, Linh Ngọc Thư đứng trên thuyền, nói to:

- Hoặc là ngươi bây giờ cưới nàng, hoặc là ngươi cách xa nàng chút! Nếu để cho ta biết ngươi câu tam đáp tứ, ta biến thành quỷ bóp chết ngươi! Bóp không chết ngươi cũng ngày ngày báo mộng dọa chết ngươi! 

Âm sai lão giả ngừng thuyền giấy lại, không biết mang ngọc bội ở đâu ném cho Tần Mục, Tần Mục hơi giật mình, chỉ thấy trên khối ngọc bội kia mặt có chữ, chính là khối ngọc bội giấu trong đại lục chữ Tần.

- Ca ca ngươi đi, rời đi U Đô, cùng phụ mẫu ngươi đi Vô Ưu Hương, Khai Hoàng có thể bảo hộ hắn.

Âm sai lão giả nói: 

- Hắn đi nơi đó, ngược lại sẽ an toàn hơn, Thổ Bá cũng không cần lo lắng an nguy của hắn. Thổ Bá nói, hắn đã là tiểu Thổ Bá xứng chức, đi theo bên cạnh ngươi, hắn trưởng thành rất nhanh. Khối ngọc bội này là sừng của Thổ Bá, ban đầu dùng để trấn áp hắn, cũng là bởi vì khối ngọc bội này cũng giúp ngươi có vô số liên hệ với U Đô, Thổ Bá nói, ngọc bội tặng cho ngươi.

Tần Mục nhận lấy ngọc bội, tinh tế kiểm tra một chút, đại lục trong ngọc bội chữ chữ Tần trống rỗng, chỉ có một ít dãy núi và đồ vật hắn vơ vét trong Quy Khư, trừ việc này ra, còn có quan tài thuỷ tinh của Nguyên Mẫu phu nhân.

Thiên Công, Thổ Bá, Xích Hoàng, Đại Nhật và đám người lão phật đã biến mất không thấy gì nữa. 

Tần Mục bùi ngùi, lấy ra một sợi tơ và đeo lên cổ.

- Thiên Công, Thổ Bá đều trở về, Đại Nhật Tinh Quân cũng trở về U Đô, Xích Hoàng tìm được Xích Minh Thần tử quay trở về Huyền Không giới, Phật giới Đại Phạm Thiên tỉnh ngủ, lấy đi lão phật.

Âm sai lão giả nói: 

- Sát Sinh đỉnh là đồ vật A Sửu Thổ Bá, Thổ Bá nói hắn đã không phải là A Sửu, ngươi mới là hắn, đưa cho ngươi. Có lẽ có thể giúp ngươi vượt qua mấy lần cửa ải khó.

Hắn nhìn Tần Mục, qua thật lâu, đột nhiên hắn khom người nói:

- Mục Thiên Tôn, bảo trọng! 

Tần Mục đáp lễ.

Hắn đứng dậy, Âm sai lão giả và quỷ thuyền đã biến mất không còn tăm tích.

- Đừng tự ý động nguyên khí, sẽ tổn thương ý thức của ngươi. 

Giọng nói của âm sai lão giả từ thế giới kia truyền tới.

Tần Mục ho khan kịch liệt, cảm giác được Thần tàng bản thân cũng rung chuyển theo tiếng ho, Bất Diệt Thần Thức cũng khó có thể ổn định.

Sau một lúc lâu, Thần tàng mới khôi phục lại bình tĩnh, hắn lại cảm thấy nguyên khí đang trôi mất. 

Không còn hồn, thân thể liền là cây không rễ, cho dù là Bất Diệt Thần Thức cũng khó có thể trói buộc nguyên khí khổng lồ trong cơ thể hắn, cho nên nguyên khí đang từ từ trôi đi mất.

Đại Phạm Thiên Vương Phật Vô Lượng kiếp kinh có thể tạm hoãn loại trôi đi mất, nhưng cũng chỉ là tạm hoãn mà thôi.

Nếu như Tần Mục tu luyện tới cảnh giới Đế Tọa, cũng có thể giống như Xích Hoàng, tu luyện Bất Diệt Thần Thức tới cực hạn, không có hồn phách cũng có thể tồn tại lâu dài, nhưng hắn còn kém bước này quá xa. 

Hắn chỉ có thể dựa vào Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức kinh và Vô Lượng kiếp kinh ổn định, không đến mức ý thức tiêu tán.

Tần Mục ngồi trên đầu to của Long Kỳ Lân, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong bất tri bất giác thiếp đi, Long Kỳ Lân tiến lên chẳng có mục đích, đi từ đêm tối tới ban ngày, lại từ ban ngày đi đến đêm tối.

Tần Mục thỉnh thoảng tỉnh lại, Yên nhi đã nấu xong cơm và đồ ăn, mùi vị rất là ngon miệng, tháng ngày trôi qua rất thoải mái. 

Một ngày này, trên bầu trời có ánh trăng xuất hiện, bên trong ánh trăng có nữ tử mời, Long Kỳ Lân chạy lên mặt trăng, vầng trăng là một góc của Thiên đồ, bên trong còn có Nguyệt cung.

Thiên đồ nguyên bản bao phủ Duyên Khang đã bị hủy bởi chiến hỏa, chỉ còn lại trận đồ lẻ tẻ.

Đám người Tần Mục ở lại bên trong Nguyệt cung một đoạn thời gian, nguyên khí của hắn dâng trôi đi, tu vi giảm sút. 

Linh Thai và hồn phách kết hợp mới là nguyên thần, Linh Thai của hắn vốn đứng trong Thiên Hà, khoảng cách Nam Thiên môn rất gần, bây giờ không có hồn phách, pháp lực khó mà trói buộc, Linh Thai dần dần cách Nam Thiên môn càng ngày càng xa.

Từ góc độ Linh Thai mà nhìn, Nam Thiên môn càng ngày càng mờ mịt.

Nữ hài trong Nguyệt cung nói với hắn: 

- Lưu lại, ta có thể chăm sóc ngươi một đời một thế.

Tần Mục vẫn chọn rời đi, cười nói:

- Sinh tử chưa biết, ta không thể chậm trễ ngươi. 

Nữ hài kia đứng trước Nguyệt cung, lớn tiếng nói:

- Ta không quan tâm! Ta đã đợi bốn vạn năm, ta không quan tâm.

- Ta quan tâm. 

Tần Mục phất tay với nàng, hắn xoay người rời đi.

Rời khỏi Nguyệt cung, ý chí tinh thần của hắn sa sút một đoạn thời gian, tu vi trôi đi nhanh hơn, Linh Thai từ giữa dòng Thiên Hà rơi xuống Kiến Mộc, còn không ngừng chìm xuống phía dưới.

Lại chìm xuống phía dưới sẽ chìm vào U Đô, chìm vào Sinh Tử Thần tàng. 

Hôm nay, đột nhiên tinh thần Tần Mục phấn chấn, quét sạch tinh thần sa sút lúc trước, thôi thúc Phách thể Tam Đan công cố gắng tu hành, nhưng không thôi thúc còn tốt, thôi thúc thì nguyên khí trôi đi nhanh hơn!

Tần Mục lập tức ngừng lại, trong miệng nói lẩm bẩm, Long Kỳ Lân và Yên nhi nghe vào trong tai, Tần Mục nói là một chút bí quyết tu luyện, đủ loại pháp môn, không thành hệ thống, dường như đang lâm vào cử chỉ điên rồ.

Lại qua hai ngày, Tần Mục ngủ say sưa, Long Kỳ Lân cùng Yên nhi nhìn thấy bong bóng vô hình tuôn ra trên mi tâm của hắn, Tần Mục rất nhiều nhỏ nhắn chui ra từ ý nghĩ của Tần Mục, thì thầm trong thế giới bong bóng, nói những từ ngữ không ai hiểu. 

Những Tần Mục kia tu hành công pháp khác biệt, Phách thể Tam Đan công, Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, Vô Lậu Tạo Hóa huyền kinh, Tổ Long Thái Huyền công, Đế Thích Thiên Vương kinh, Thiên Địa Tâm Thánh quyết, Đấu Vũ Thiên công, U Đô Ma đạo, Hắc Ám Ma Già kinh, thậm chí Tần Mục nhỏ nhắn đang tu hành Vô Lượng kiếp kinh, thế giới bong bóng lại chế tạo bong bóng nhỏ hơn!

- Long béo, hắn đang làm cái gì?

Yên nhi hỏi. 

Long Kỳ Lân suy nghĩ một chút, nói:

- Giáo chủ đang phỏng đoán khả năng sống sót, từ vô số khả năng tìm ra con đường sống.

- Long béo biết được thật nhiều. 

Yên nhi khen ngợi, kín đáo đưa cho hắn một viên linh đan, tiếp tục vội vã cuống cuồng chú ý Tần Mục trong thế giới bong bóng.

Chỉ thấy thế giới trong bong bóng, Tần Mục nhỏ nhắn lần lượt chết đi, đủ loại tử trạng, vô cùng thê thảm.

Có đang tu luyện đột nhiên ý thức tiêu tán, le lưỡi mà chết, có tẩu hỏa nhập ma, đột nhiên nổ tung, có chết trong mộng, có đột nhiên bốc cháy, thiêu đến không còn một mảnh! 

Tiểu Tần Mục trong thế giới bong bóng càng ngày càng ít, sau mười mấy ngày, thế giới trong bong bóng thi thể bừa bãi, nhưng chỉ có một tiểu Tần Mục ngoan cường tiếp tục sống sót, mặc dù khí tức yếu ớt nhưng lại tươi cười.

Đột nhiên, thế giới bong bóng nổ tung, biến mất không thấy gì nữa, Tần Mục mở mắt, hắn tỉnh dậy và ngáp một cái, cười nói:

- Yên nhi tỷ, ta lại đói bụng. 

Yên nhi vội vàng nấu cơm, sau khi Tần Mục ăn xong lại ngủ thật say.

Thế giới trong mộng lại hóa thành bong bóng, bên trong tai mắt mũi miệng của Tần Mục có rất nhiều  Tần Mục chui ra ngoài, những Tần Mục này không tìm kiếm sinh lộ, mà là sắc mặt nghiêm túc tập hợp một chỗ, thì thầm nói làm người ta không hiểu.

Sau đó những tiểu Tần Mục không ngừng tu hành kiếm pháp, đánh nhau, từng chiêu kiếm pháp bắn ra, rất nhiều Tần Mục nhỏ nhắn chết đi trong đánh nhau. 

- Long béo, công tử đang làm cái gì?

Yên nhi hỏi.

Long Kỳ Lân cũng xem không hiểu, lắc đầu nói: 

- Ta cũng không biết.

Yên nhi hé mắt, cắt xén lương thực, không có cho hắn ăn linh đan.

Long Kỳ Lân ủ rũ. 

Cuối cùng, một đạo kiếm quang bắn ra, tiểu Tần Mục còn sót lại vung kiếm, đột nhiên cắt thế giới trong mộng của Tần Mục, từ trong mộng giết ra bên ngoài.

Bỗng nhiên Tần Mục đang ngủ cũng tỉnh lại, hắn trở mình đứng dậy và Tần Mục nho nhỏ cũng biến mất không thấy gì nữa.

- Xoay người kinh ngưu đấu, trầm ngâm ứng kiếp trì! 

Tần Mục rút kiếm thét dài, một kiếm đột nhiên xuất hiện và chém vào trong Thiên Cung Thần Tàng của bản thân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play