Một đám thần nhân hộ tống một cái quan tài đi tới bên bờ của Thiên Hà, một người trong đó thúc giục:
- Lâm Kiêu, ngươi còn đứng ở bên bờ làm cái gì? Nhanh lên, chuyện nương nương phân phó, nhất định phải làm cho tốt!
Lâm Kiêu lấy lại bình tĩnh, nhìn chiếc quỷ thuyền xuất hiện ở trong ánh sáng, hắn do dự một lát, sau đó đuổi theo mọi người, khẽ nói:
- Ta hình như đã tới đây, giống như là một cơn ác mộng vậy, ta gặp được bốn đế lên thuyền, còn nhìn thấy lệnh chủ của Vũ Lâm Quân...
- Ngươi chỉ nằm mơ thôi! Nhanh lên thuyền đi!
Lâm Kiêu đứng ở đó, do dự không quyết.
- Nếu như làm tốt chuyện này, nương nương sẽ đời đời bảo vệ con cháu của ngươi khiến bọn họ đời đời thăng quan tiến chức!
Một thần nhân hung ác nói:
- Nếu như ngươi do dự nữa, vì bảo vệ bí mật này, chúng ta chỉ đành phải lập tức diệt trừ ngươi!
Lâm Kiêu kiên trì đi về phía trên thuyền, thầm nghĩ:
- Một giấc mộng cảnh. Tuyệt đối là một giấc mộng cảnh!
Bảy mười vạn năm trước.
Thiên Hà.
Một chùm ánh sáng nổ tung ở trong Thiên Hà, thân hình của Nam đế Chu Tước, Đông Đế Thanh Long, Tây Đế Bạch Hổ, Bắc Đế Huyền Vũ xuất hiện, đứng ở hai bờ sông của Thiên Hà, chỉ thấy ánh sáng tản đi, một chiếc quỷ thuyền đang tạo lại ở bên trong Thiên Hà.
Trên thuyền, Long Bá đang rít gào giận dữ, cố gắng thoát khỏi sự ràng buộc của chiếc quỷ thuyền này, từ trong thuyền lao ra ngoài.
Con Thần Long kia mạnh mẽ vô cùng, nhưng lại bị Vũ Lâm Quân sử dụng sợi dây xích xuyên qua thân thể, trấn áp ở trên thuyền, bởi vậy Tần Mục mượn lực của bốn đế phá giải thần thông Lăng Thiên Tôn hắn cũng không thể thoát khỏi trấn áp.
Hiện tại, chiếc quỷ thuyền này được gây dựng lại, thần thông của Lăng Thiên Tôn trở lại, hắn đang quằn quại, lại cùng thân tàu hòa làm một thể, thân thể dung hòa cùng sàn thuyền trước tòa lầu này, chỉ còn lại có đầu rồng lộ ở bên ngoài.
Ánh mắt của Long Bá Vương lộ ra vẻ sợ hãi, kêu lớn:
- Cứu ta ra ngoài! Bốn đế cứu ta ra ngoài!
Cổ Thần Bốn Đế đều đứng ở hai bờ sông, nhìn chiếc thuyền này lại một lần nữa bị bao phủ ở trong khí đen, cảm thấy kinh ngạc không hiểu nổi.
- Mục Thiên Tôn ở trên chiếc thuyền kia!
Bắc Đế Huyền Vũ đột nhiên nhìn về phía Nam đế Chu Tước, trầm giọng nói:
- Mục Thiên Tôn còn gọi ngươi là tỷ tỷ. Nam đế có phải nên cho chúng ta một công đạo hay không?
- Nhìn ta làm gì?
Nam đế Chu Tước cười khúc khích, trang phục đỏ thẫm cuốn một cái, hóa thành một ánh lửa trốn đi thật xa, tiếng cười của nàng từ phía xa truyền đến:
- Ta cũng giống như các ngươi vậy, cái gì cũng không biết!
Ba đế khác nhíu mày.
- Ngoại trừ chúng ta chạy ra ngoài, ta còn nhìn thấy được từng ánh sáng biến mất, giống như là bóng dáng của từng người khác nhau vậy.
Đông Đế Thanh Long khẽ nói:
- Còn nữa, mấy đại tướng Vũ Lâm Quân ta vừa bắt được cũng biến mất ở trong tay của ta. Khi ánh sáng bạo phát ra, bọn họ... bọn họ cũng biến mất khỏi chiếc thuyền!
Hắn nhìn lại xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của mấy vị tướng lĩnh Vũ Lâm Quân kia, hắn lẩm bẩm nói:
- Chiếc thuyền này thật là quỷ dị...
Bảy mươi hai vạn năm trước, sương mù dày đặc kéo tới.
- Tướng quân, trong sương mù có một nữ tử đang làm phép!
Một chiếc lâu thuyền cực lớn chậm rãi tiến vào bên trong sương mù dày đặc, Ngụy Tùy Phong nhìn Thiên Hà đột nhiên xuất hiện sương mù dày đặc, trong lòng hắn thoáng động, cởi áo giáp trên người, mang tới treo đèn lồng ở trên cột buồm thuyền, ở trên vách tòa lầu hắn múa bút thành văn.
Hắn viết xuống đoạn cuối cùng nói:
- Ta từ Quy Khư đến, gặp nữ tử này mà quay về viễn cổ, phát ra ảo diệu của viễn cổ, tìm hiểu lịch sử bí ẩn. Nay ta lại gặp được nữ tử này, ta nghĩ, ta nên tắt đèn trở về.
Hắn treo đèn lồng ở trên kệ đèn, mở đèn lồng ra, thổi tắt ngọn đèn thần này, trong tòa lầu lại rơi vào trong bóng tối.
Sương mù dày đặc dần dần biến thành màu đen, bao phủ cả chiếc thuyền.
Nhưng vào lúc này, trong Thiên Hà có ánh sáng nổ tung, ba tướng sĩ Vũ Lâm Quân đột nhiên xuất hiện ở trên mặt nước của Thiên Hà, bọn họ mê man nhìn về phía trước, chỉ thấy khí đen cắn nuốt lâu thuyền của bọn họ, biến mất khỏi thế gian.
- Các ngươi đã phá giải được thần thông của ta?
Trên mặt sông, một nữ tử mặc chiếc váy da báo nghiêng đầu nhìn bọn họ, lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Ba vị tướng sĩ Vũ Lâm Quân vẫn còn có chút mờ mịt:
- Ngươi là... Lăng Thiên Tôn!
Nữ tử kia cười nói:
- Xem ra thần thông của ta vẫn không hoàn mỹ, khẳng định tồn tại chỗ sơ hở nào đó... Nếu các ngươi đã đi ra, vậy cũng không cần chạy tán loạn khắp nơi nữa, để tránh làm hỏng chuyện lớn. Đi theo ta thôi. Tiện thể các ngươi có thể nói cho ta biết, các ngươi phá giải thần thông của ta như thế nào.
Nàng cuốn ống tay áo, dẫn theo ba người rời đi.
Trên Dũng Giang, thôn trưởng cùng Hoạn Long quân chẳng hiểu sao cả. Bọn họ chỉ mới vừa đuổi theo Tần Mục, dự định theo Tần Mục cùng đi thăm dò quỷ thuyền, rõ ràng bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh, Tần Mục lại nói giống như là đã lâu không gặp vậy.
Hơn nữa, hiện tại Tần Mục cũng có chút cổ quái, lúc trước thôn trưởng đánh vào đầu hắn một quyền, hắn đều ôm đầu giả vờ đau, hiện tại lại có thể chỉ là xoa xoa.
Hoạn Long quân đột nhiên kinh ngạc nói:
- Kiếm Thần, ngươi xem râu mép của hắn! Râu mép của hắn dài hơn vừa nãy rất nhiều!
Thôn trưởng nhìn về phía Tần Mục, chỉ thấy chòm râu trên chằm và môi trên của Tần Mục đã dài ra mấy tấc dài, râu ria xồm xàm, vừa rồi cằm Tần Mục rõ ràng là trơn nhẵn.
- Theo dây thừng bạc từ trên bầu trời tụt xuống chính là Thiên Đình Thu Minh hoàng tử và hai tùy tùng của hắn, bọn họ có thực lực cực cao.
Thôn trưởng cùng Hoạn Long quân ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy trên mặt trăng héo quắt giống như hoa cũng có ba bóng người rất nhỏ theo sợi dây bạc đi xuống, sợi dây bạc càng lúc càng dài, lao thẳng đến quỷ thuyền ở dưới mặt sông.
- Từ dưới nước lên thuyền chính là Tổ Long vương và các Bán Thần dưới trướng của hắn.
Thôn trưởng và Hoạn Long quân lại nhìn về phía dưới nước, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ bóng dáng đám người Tổ Long vương, Tần Mục đã chỉ về phía tây, nói:
- Lạc Vô Song Đao Thần cụt một tay của Linh Tú Quân Thiên Đình, sắp phát động một chiếc bảo vật có hình dáng như mặt trăng phá vỡ sương mù màu đen chiếc thuyền. Phía xa chính là Phượng Thu Vân dẫn theo Địa Mẫu Khôn Nguyên kiếm, lưng cõng một cái quan tài bằng đá hóa thành một ngọn lửa đến đây. Trên bầu trời còn có ngôi sao lạ đột kích, Xích Minh thần tử hóa thành một đường ánh sáng từ trên cao hạ xuống.
Thôn trưởng và Hoạn Long quân ngạc nhiên, quả nhiên bọn họ thấy Lạc Vô Song ngồi ở đầu của một chiếc thuyền nhỏ phát động một chiếc bảo vật có hình dáng như mặt trăng sáng, chiếu về phía chiếc thuyền quỷ ở dưới mặt sông, ánh sáng giống như cột ánh trăng, phá vỡ khí đen.
Bên kia, ánh lửa hừng hực, trên mặt sông giống như có một vòng mặt trời lớn bay sát mặt sông với tốc độ cực nhanh, mơ hồ có thể thấy được trong ánh lửa là một con phượng hoàng lửa bảy màu, dưới vuốt của nó có nắm lấy một thanh kiếm gỗ, trên người lại cõng một cái quan tài bằng đá!
Mà trên bầu trời, chẳng biết từ lúc nào ngôi sao lạ của Xích Minh Dư Tộc đã đi tới trên bầu trời, tạo thành một góc vuông cùng với quỷ thuyền ở dưới mặt sông, một đường ánh sáng đỏ từ trên cao hạ xuống!
Trong đầu thôn trưởng và Hoạn Long quân hoàn toàn hỗn loạn.
- Chủ công đổi nghề đi làm thần côn từ khi nào vậy?
Hoạn Long quân lẩm bẩm nói.
Tần Mục đột nhiên nói:
- Thôn trưởng, Xích Minh thần tử ở trên thuyền từng giúp đỡ chúng ta, ta cũng đã đáp ứng hắn sẽ cứu hắn rời khỏi quỷ thuyền, ngươi ngăn cản hắn, không cho hắn rơi vào trên quỷ thuyền.
Thôn trưởng tỉnh tỉnh mê mê, giống ma xui quỷ khiến rút kiếm, một kiếm bay ra, khoảng không trên quỷ thuyền lập tức có thiên sơn vạn thủy đập vào mặt, chặn đứng lối đi của Xích Minh thần tử.
Ánh sáng màu đỏ dừng lại, chiếu sáng ở trên một chiêu Kiếm Lý Sơn Hà này, tiếp theo ánh sáng màu đỏ co lại kịch liệt, kiếm thôn trưởng cầm trong tay chợt lún xuống, Xích Minh thần tử đứng lơ lửng ở trên sơn hà giữa không trung, nhìn về phía Tần Mục và Sơ tổ bên bờ chào.
Tần Mục trả lễ, Sơ tổ Nhân Hoàng cũng từ phía xa thi lễ.
- Vì sao Thần tử U Đô ngăn cản đường ta đi qua?
Xích Minh thần tử đi ra từ trong dị tượng do Kiếm Lý Sơn Hà biến thành, cười hỏi.
- Cứu tính mạng của thần tử.
Tần Mục mỉm cười:
- Ta ở trên quỷ thuyền từng đáp ứng ngươi, sẽ cứu ngươi rời khỏi quỷ thuyền, ta thật vất vả mới cứu ngươi ra, ngươi lại muốn đi vào quỷ thuyền, ta chẳng phải giúp uổng công sao?
Xích Minh thần tử giật mình, thôn trưởng và Hoạn Long quân cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Sơ tổ Nhân Hoàng sợ bọn họ gặp nguy hiểm, của phi thân tới, nhìn về phía Xích Minh thần tử, thản nhiên nói:
- Thần tử, đã lâu không gặp.
Xích Minh thần tử mặc trang phục màu tím phiêu đãng, ngưng tụ khí tập trung tinh thần, giống như gặp phải kẻ địch lớn, trầm giọng nói:
- Thực lực của Tần đạo hữu lại có tiến bước.
Tần Mục nhíu mày, nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ của Lạc Vô Song, chỉ thấy chiếc thuyền nhỏ này đột nhiên ngừng lại, không có tiếp tục tiến về phía quỷ thuyền, hiển nhiên là Triết Hoa Lê đang khuyên cản Lạc Vô Song.
Xích Minh thần tử ho khan một tiếng, nói:
- Lời của Tần giáo chủ nói luôn luôn có thâm ý sâu sắc, ngươi khiến cho ta do dự. Chỉ có điều chiếc quỷ thuyền này liên quan cực lớn, liên lụy đến một bí mật cực lớn, ta nhất định phải đi vào điều tra...
- Bí mật về Đế Hậu nương nương sao?
Tần Mục hỏi.
Xích Minh thần tử giật mình.
Tần Mục đột nhiên cao giọng nói:
- Thu Minh hoàng tử!
Trên bầu trời, sợi dây bạc từ ánh trăng thả xuống đã được buộc ở trên cột buồm của quỷ thuyền, mấy người đang theo sợi dây bạc xuống, đã lập tức tới chỗ cột buồm thuyền. Một thiếu niên trong đó nghe được lời nói của Tần Mục, chợt ngừng lại, nhìn về phía Tần Mục xem ra, đột nhiên ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, cười nói:
- Thiên Thánh giáo Tần giáo chủ, phách thể của Duyên Khang, một trong tạm kiệt cải cách của Duyên Khang! Ta mới từ Thiên Đình xuống, Tần giáo chủ không ngờ có thể kêu được tên của ta, thủ đoạn của ngươi đúng là thông thiên, xem ra là ta khinh thường ngươi!
Tần Mục cười ha ha, dương dương đắc ý, về phía thôn trưởng nói:
- Thôn trưởng, hắn nói thủ đoạn của ta thông thiên.
Thôn trưởng hừ một tiếng, nghiêng đầu về phía mông hắn:
- May là ngươi không có mọc đuôi, bằng không đuổi của ngươi chẳng phải sẽ vểnh lên trời sao?
Tần Mục nhìn về phía Xích Minh thần tử cười nói:
- Ta không phải là mánh khoé thông thiên, mà ta ở trên thuyền đã từng hắn. Thần tử hiện tại chắc hẳn đã tin ta chứ?
Xích Minh thần tử càng cảm thấy không hiểu.
Nhưng vào lúc này, chiếc thuyền nhỏ của Lạc Vô Song đi tới, Lạc Vô Song ở đầu thuyền, đứng dậy.
Tần Mục mỉm cười ra hiệu, khóe mắt của Lạc Vô Song run lên, giọng khàn khàn nói:
- Ta tới xác nhận một việc. Triết Hoa Lê nói cho ta biết một chuyện thật sự ly kỳ, không thể tưởng tượng nổi, bởi vậy ta tới hỏi phách thể Thượng Hoàng, có phải có chuyện này hay không.
Tần Mục gật đầu:
- Thật sự có chuyện này.
Lạc Vô Song trầm ngâm một lát, nói:
- Cảm ơn.
Tần Mục kinh ngạc nói:
- Lạc Thần Đao vì sao lại dễ dàng tin tưởng ta như vậy?
Lạc Vô Song thản nhiên nói:
- Phách thể Thượng Hoàng và phách thể Duyên Khang đều cùng là một người, ta vì sao lại không tin?
Thôn trưởng càng mờ mịt, trong lòng có chút sợ hãi:
- Ta với Sơ tổ tìm kiếm di tích của Thượng Hoàng, phát hiện ra tấm bia đá ghi chép về phách thể Thượng Hoàng, bởi vậy ta cho rằng thật sự có phách thể, còn để lại bản in của tấm bia đá. Nghe ý tứ của thần đao Lạc Vô Song, phách thể Thượng Hoàng chính là Mục nhi, như vậy phách thể ghi trên tấm bia đá kia chính là Mục nhi! Những lời miêu tả phách thể phía trên thật ra chính là lời ta nói, là Mục nhi chạy tới thời đại Thượng Hoàng, thuật lại lời của ta thuật! Chờ một chút, ta có chút hoảng hốt, để cho ta suy nghĩ rõ ràng một chút...
Hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung:
- Nếu như suy đoán của ta không sai, lời nói dối của ta đã truyền tới thời đại Thượng Hoàng đi!
Xích Minh thần tử còn có chút ngây người, nhìn quỷ thuyền dưới nước, lại nhìn Tần Mục, khó có thể quyết định.
Dưới nước, đột nhiên ánh sáng chớp động, quỷ thuyền biến mất không thấy bóng dáng.
Xích Minh thần tử ngược lại thở phào nhẹ nhõm, giống như trút được gánh nặng, cười nói:
- Không quan tâm lời ngươi nói là thật hay giả, hiện tại ta cũng nhất định không lên được thuyền.
Tần Mục cười ha ha, hắn nhìn lại xung quanh, đám người Tổ Long vương cùng Phượng Thu Vân không cánh mà bay, chắc hẳn đã tiến vào trong thuyền.
- Thần tử, chúng ta đi lên bờ sông ôn chuyện.
Tần Mục mời nói.
Xích Minh thần tử gật đầu, đang muốn đi theo hắn lên bờ sông. Đột nhiên, Thu Minh hoàng tử cười nói:
- Tần phách thể gọi ta, làm chậm trễ thời gian ta lên thuyền, hiện tại lại muốn dứt áo ra đi sao? Mời còn không bằng vô tình gặp được, lần này ta hạ giới chính là vì tam kiệt cải cách Duyên Khang, nếu đã gặp phải, như vậy không thể để cho Tần phách thể cứ như vậy rời đi được.
Tần Mục dừng bước, xoay người nhìn về phía hắn.
Thu Minh hoàng tử ung dung nói:
- Bên cạnh ngươi có cao thủ Ngọc Kinh, bên cạnh ta cũng có cao thủ Ngọc Kinh. Cường giả chém giết có gì thú vị chứ? Không bằng chúng ta ở trên mặt sông này quyết một trận sinh tử. Ý của ngươi thết nào?
Triết Hoa Lê bật cười.
Tần Mục liếc mắt nhìn Triết Hoa Lê, sau đó hắn nhìn về phía Thu Minh hoàng tử ôn hòa cười nói:
- Ngày này sang năm, ta giúp hoàng tử viếng mồ mả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT