Đối với Tần Mục, chuyện đêm đó đã trải qua chỉ mấy năm, mà đối với nữ hài kia lại đã qua bốn vạn năm.
Điều khiến cho Tần Mục mê hoặc chính là, bốn vạn năm năm tháng trôi qua, diện mạo của Bạch Cừ Nhi vẫn giống như lúc mới gặp gỡ, gần như không có bất kỳ biến hóa nào.
Nàng không có lớn lên, vẫn là thiếu nữ hoạt bát đáng yêu giống như là hắn gặp được đêm hôm đó ở Thượng Hoàng Bách Long thành, mái tóc trên trán nàng đang giấu một đôi sừng rồng nho nhỏ.
Biến hóa chính là khí chất của nàng.
Không biết nàng trải qua cái gì, nàng đã mất khi vẻ nhát gan và mềm yếu lúc trước, biến thành tràn ngập nhuệ khí, tiến thủ không khiếp sợ.
Tần Mục cũng không biết, trước khi ánh bình minh xuất hiện, hắn là động lực chống đỡ cho nàng cùng di dân những Thượng Hoàng sống sót, sau khi mặt trời mới mọc ánh sáng mặt trời xuất hiện, hắn lại là động lực khích lệ nàng sống sót, dẫn theo những di dân yếu đuối sống sót.
Hai người cách bốn vạn năm lại giống như mới gặp gỡ, diện mạo hai bên cũng chưa từng thay đổi bao nhiêu, Tần Mục lớn lên, khí chất của Bạch Cừ Nhi thay đổi, không hơn.
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, nữ hài trong các thần đối diện cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Bọn họ chuyển tầm mắt, giống như thiếu nam thiếu nữ chưa từng thấy nhau vậy, nếu nhìn tiếp nữa sẽ ngượng ngùng mặt đỏ.
Tinh thần Tần Mục đại chấn, tâm tình đột nhiên lại không hiểu sao trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cười nói:
- Đệ tử của Địa Mẫu lại còn cần các ngươi chứng minh mình là thật hay giả sao? Thực sự nực cười, cũng thật đáng buồn. Ta có chúc phúc của Địa Mẫu.
Quầng sáng sau đầu hắn từ từ chuyển động, ẩn chứa lực lượng của Địa Mẫu Nguyên Quân.
- Còn có Địa Nguyên Đạo Quả kết trái trên Nguyên Mộc.
Tần Mục chậm rãi nhìn lướt qua một vòng, không nhanh không chậm nói:
- Thị nữ bên người ta là ai, ta nghĩ ở đây cũng có rất nhiều tiền bối từng gặp. Những bảo bối này của ta cũng là do Địa Mẫu tự mình luyện. Ta có những thứ này, ngươi có gì?
Sắc mặt của bữ hài kia không đổi, khẽ nói cười nói:
- Phượng Thu Vân sao? Phượng Thu Vân từ lâu đã phản bội Địa Mẫu. Đương nhiên nếu không phải vì Phượng Thu Vân và Phượng tộc phản bội, Địa Mẫu cũng sẽ không bị bại thảm như vậy. Phượng sư tỷ, ta nói đúng hay không?
Phượng Thu Vân giận tím mặt:
- Ngậm máu phun người! Tiểu nha đầu này, ta xé nát miệng ngươi!
Tần Mục giơ tay lên, khẽ nói:
- Thu Vân tỷ, không nên nóng vội. Ở đây có rất nhiều Bán Thần, tỷ làm loạn rất dễ dàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị nàng lợi dụng.
Trong lòng Phượng Thu Vân rét lạnh, vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy rất nhiều Bán Thần lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
Nữ hài kia cười nói:
- Phượng Thu Vân phản bội Địa Mẫu, nhưng vẫn còn có rất nhiều trung thần nghĩa sĩ trung thành với Địa Mẫu Nguyên Quân, cho nên Địa Mẫu mới có khả năng giữ được tính mạng. Về phần loạn thần tặc tử cũng có không ít, ngươi chứng minh bảo vật trong tay là bảo vật của Địa Mẫu thế nào?
Tần Mục nhìn nữ hài trước Đế Tọa này, cười mà như không cười nói:
- Kiếm tới!
Hắn giơ bàn tay lên, Phượng Thu Vân hơi ngẩn người ra, đột nhiên tỉnh ngộ lại, đặt chuôi của thanh Nguyên Quân Khôn Nguyên Kiếm ở trên tay hắn, khẽ nói:
- Cẩn thận một chút, rất nặng.
Tần Mục mỉm cười, nguyên khí dũng mãnh tràn vào trong Nguyên Quân Khôn Nguyên Kiếm, uy năng của thanh thần kiếm này lập tức bị kích phát, nguyên lực địa từ cuồng bạo, hóa thành thần quang mắt thường có thể thấy được!
Từng tiếng kêu rên truyền đến, tất cả mọi người bên trong cả tòa Lăng Tiêu bảo điện cảm giác được áp lực lớn lao!
Trong thanh kiếm gỗ này truyền ra uy năng không phải đơn thuần là uy lực của thần thông, mà là một thần lực!
Thần lực duy nhất chỉ Địa Mẫu Nguyên Quân có, áp chế chư thiên, áp chế vạn giới!
Đó là nguyên lực địa từ, giống như lực lượng nặng nề của mặt đất Nguyên Giới vậy!
Tần Mục cũng lập tức cảm giác được trọng lượng của thanh kiếm gỗ này trở nên kinh người, suýt nữa cầm không nổi, lúc này hắn thu hồi một phần nguyên khí, mới cảm giác thư thái hơn một ít.
Vù...
Hắn nâng thanh kiếm gỗ này lên, từ từ di chuyển, tốc độ của thanh kiếm gỗ này di chuyển rất chậm, nhưng lực lượng lại cường đại không gì sánh được, đâm về phía trước.
Rất nhiều nữ tử bên cạnh nữ hài kia đều nhướng mày, lại muốn ra tay, nữ hài kia mỉm cười giơ tay lên, dựng thẳng một ngón trỏ lên, nữ tử bên người nàng không dám có hành động khác thường.
Một kiếm này của Tần Mục đâm tới mi tâm của nàng, lúc này mới dừng lại, nhưng âm thanh vô cùng nặng nề này còn chưa dừng, rung chuyển do nguyên lực địa từ mang đến khiến cho cả tòa đại điện dao động.
Chỉ nghe tiếng ầm ầm không ngừng từ sau điện truyền đến, rất nhiều Bán Thần và Thần Ma đứng ở phía trước cửa điện đều phi thân ra, đi tới ngoài điện.
Mọi người bay vút lên trời cao, nhìn về phía sau điện, nhưng thấy theo một kiếm này của Tần Mục đâm ra, sau Lăng Tiêu bảo điện, từng ngọn núi lớn đột ngột từ mặt đất nhô lên, ầm ầm ầm chấn động không dứt, vô cùng kinh người, dường như uy năng một kiếm này của hắn đang phá nổ phía sau Lăng Tiêu điện!
Ngọc Kinh Thành lớn như vậy, vô số đại điện nổ tung, từng ngọn núi hùng vĩ bằng tốc độ kinh người từ dưới nền đất chui ra, đụng nát tòa di tích Thiên Đình cổ xưa này!
Một kiếm này phá hủy một phần mười của Ngọc Kinh Thành!
- Là Nguyên Quân Khôn Nguyên Kiếm!
Một vị Bán Thần cổ xưa thất thanh nói:
- Chính là cây kiếm này trấn áp chư thiên! Tổ Long vương, là cây kiếm này đúng không?
Tổ Long vương kinh ngạc không hiểu, âm thanh có chút khàn khàn:
- Là cây kiếm này! Địa Mẫu lấy Nguyên Mộc luyện ra, ẩn chứa thần lực của Địa Mẫu, năm đó lúc Địa Mẫu còn sống, không cần tự mình hạ xuống, chỉ cần sai người ta cầm theo cây kiếm này đi vào, Khôn Nguyên Kiếm vừa ra, chư thiên phải khuất phục!
- Không thần phục...
Một vị Ma Thần đến từ chư thiên trên không trung của Nguyên Giới lạnh lùng nói:
- Đều bị thanh kiếm gỗ này tiêu diệt!
Thư sinh dắt lừa đi ra, nhìn một sơn mạch đột nhiên xuất hiện phá hủy một phần mười Ngọc Kinh Thành, khẽ nhíu mày.
Mà vào lúc này, Tần Mục đang cầm Nguyên Quân Khôn Nguyên Kiếm, trong lòng lại lo sợ, hắn không nhìn thấy một kiếm này đâm ra, thậm chí ngay cả những thần điện của Ngọc Kinh Thành kia cũng không chịu được!
- Tại sao uy lực của thanh kiếm này lại nhỏ như vậy? Ta vừa rồi không có thi triển ra toàn lực, lại đâm một kiếm thử xem!
Hắn lập tức nhắc thanh kiếm gỗ lên, lại là một kiếm đâm ra.
Một kiếm này hắn vận dụng nguyên khí nhiều hơn, kiếm gỗ trở nên càng nặng nề hơn, gần như khiến cho hắn không có cách nào nâng lên đâm ra!
Trong điện không gian ầm ầm chấn động, thanh thế kinh người, vô số nguyên từ thần quang từ trong kiếm tuôn ra, nhưng mặc dù thanh thế lớn, thanh Nguyên Quân Khôn Nguyên Kiếm này lại vẫn không có lộ ra bao nhiêu uy lực uy năng, thanh kiếm gỗ này không có tạo thành bao nhiêu phá hủy cho Lăng Tiêu điện.
- Lẽ nào cây kiếm này của ta là giả sao?
Trên trán của Tần Mục xuất hiện mồ hôi lạnh, liên tục đâm ra mấy kiếm.
Ngoài điện, cho dù là thư sinh và con lừa kia cũng nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác nhìn Ngọc Kinh Thành.
Ầm ầm, ầm ầm, từng dao động khủng khiếp truyền đến. Phía sau Ngọc Kinh Thành có từng sơn mạch đột ngột từ mặt đất nhô lên, vô số cung điện lớn ở giữa không trung bị chia năm xẻ bảy!
Mỗi một sơn mạch đều dài hơn ngàn dặm, từng ngọn đỉnh núi giống như là hiện tượng kỳ lạ do nguyên từ thần lực nổ mạnh hình thành!
Trong chớp mắt, Ngọc Kinh Thành mênh mông nàylại bị phá hủy gần một nửa!
- Vua phá hủy... Khó trách ta ở Duyên Khang hỏi thăm tới thanh danh của hắn, người quen biết hắn đều nói hắn gọi Tần phá hoại...
Mồ hôi lạnh trên trán thư sinh không ngừng xuống, đột nhiên nói:
- Lữ Tranh, ngươi nghe được vừa rồi Lạc Thần Đao Thiên Đình ngoại vực nói gì sao?
Con lừa kia gật đầu, lừa mặt nghiêm túc vô cùng:
- Khôi!
- Lạc Thần Đao nói, cánh tay hắn là bị Tần phá hoại chặt đứt.
Thư sinh giống như là ở nói chuyện với con lừa, lại giống như là lẩm bẩm nói một mình:
- Chính hắn cũng từng nói qua, cánh tay hắn là bị phách thể Thượng Hoàng chặt đứt. Cái này thật cổ quái, chẳng lẽ phách thể Thượng Hoàng, phách thể Duyên Khang là cùng một người sao? Như vậy Thượng Hoàng Kiếm Thần kiếm pháp...
Nàng trợn tròn hai mắt, vội vàng lắc đầu:
- Không có khả năng, tuyệt đối không thể!
Ầm ầm.
Ngọc Kinh Thành chấn động, lại dâng lên một sơn mạch ngàn dặm, chen lấn khiến sơn mạch khác ngã trái ngã phải.
Mọi người vội vàng đi vòng vèo, trở lại bên trong Lăng Tiêu điện, vẻ mặt hoảng sợ nhìn thiếu niên đang đứng ở trên đầu của Long Kỳ Lân.
Thiếu niên kia trả thanh kiếm lại cho thị nữ Phượng Thu Vân bên cạnh, nhìn về phía một người thị nữ khác trong hào quang sau đầu có mầm cây nhỏ nói:
- Đưa cho ta Lục Hợp Hỗn Nguyên Kiếm.
Mọi người sởn tóc gáy.
Công Tôn Yến giao phất trần trong lòng cho Tần Mục, Tần Mục vẫy phất trần, đang muốn phát động món bảo vật này, đột nhiên Tổ Long vương trầm giọng nói:
- Tần công tử, không cần thử nữa! Thử nữa, Ngọc Kinh Thành cũng sẽ không còn tồn tại! Mấy cái bảo vật này đều là chí bảo của Địa Mẫu Nguyên Quân, thật sự không thể nghi ngờ!
Mấy vị Bán Thần khác rối rít nói:
- Thật sự là bảo vật của Địa Mẫu Nguyên Quân, vẫn mong Tần công tử không cần thử nữa!
Trong lòng Tần Mục vô cùng kinh ngạc:
- Bọn họ làm sao xác định được đây là bảo vật của Địa Mẫu? Ta vừa rồi đâm ra liền sáu bảy kiếm, cũng không có cảm giác được uy năng thế nào...
Chỉ có điều, những người này đã không nghi ngờ nữa, cũng hợp ý hắn.
Tần Mục giao phất trần cho Công Tôn Yến, Tổ Long vương và các Bán Thần cổ xưa đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tần Mục nói:
- Tần công tử, ngươi thật sự là đệ tử của Địa Mẫu, xin hỏi Địa Mẫu ở đâu? Cho phép chúng ta bái kiến.
Phượng Thu Vân không chút nghĩ ngợi nói:
- Địa Mẫu Nguyên Quân bị thương nặng, lúc này còn chưa...
Sắc mặt của Tần Mục khẽ biến, vội vàng đè lại tay nàng.
Phượng Thu Vân không hiểu được ý định của hắn, đột nhiên sóng tinh thần của Tần Mục truyền đến, nổ vang ở trong óc nàng:
- Thu Vân tỷ, không thể để lộ tình hình thực tế của Địa Mẫu! Những Bán Thần không có ý tốt!
Phượng Thu Vân sởn tóc gáy, nhìn về phía thủ lĩnh của những Bán Thần này.
Đám người của Tổ Long vương đều tộc trưởng mỗi một chủng tộc khổng lồ của thời đại Thượng Hoàng, thực lực cao thâm khó dò. Thời điểm Địa Mẫu còn sống uy nghiêm, ép tới các tộc không thở nổi.
Nếu Địa Mẫu Nguyên Quân mạnh khỏe, bọn họ không dám phản lại, nếu Địa Mẫu chết, bọn họ mới có thể giống như trút được gánh nặng.
Mà nếu Địa Mẫu sâu bị thương nặng, như vậy bọn họ nhất định vui vẻ tới giết chết Địa Mẫu, ở trên mộ phần của Địa Mẫu rắc lên một nắm đất!
Phượng Thu Vân nghĩ tới đây, trán xuất hiện mồ hôi lạnh:
- Đám người Tổ Long vương có ý làm phản, lại phải bước qua xác ta!
Tổ Long vương ân cần nói:
- Phượng sư tỷ, Địa Mẫu thương thế thế nào? Đám người cựu thần mấy năm nay đều không có tin tức của Địa Mẫu, thực sự lòng nóng như lửa đốt, hôm nay khó lắm mới gặp được đệ tử của Địa Mẫu, nhất định phải đi vào bái kiến Địa Mẫu, dập đầu trước lão nhân gia.
Phượng Thu Vân thấy tóc tê dại.
Đột nhiên Tần Mục cười ha ha:
- Tổ Long vương, các ngươi không nên nóng vội. Lúc này còn có chuyện quan trọng cần phải làm! Vị tỷ tỷ này còn có lời gì muốn nói? Vì sao tỷ phải giả mạo đệ tử của Địa Mẫu, ngươi lại có ý đồ gì?
Hắn nói sang chuyện khác, thu hút lực chú ý của mọi người đến trên người nữ hài này.
Nữ hài kia phì cười nói:
- Loạn thần tặc tử đánh cắp bảo vật của Địa Mẫu, hiện tại không ngờ giả mạo đệ tử của Địa Mẫu tới thật giả lẫn lộn. Người không biết chuyện đều đang bị ngươi lừa rồi. Thiên Thánh giáo Tần giáo chủ quả nhiên là nhân trung long phượng.
Tần Mục mỉm cười.
Nữ hài kia ung dung nói:
- Chỉ có điều, cho dù ngươi có thể nói ba hoa chích choè, cũng không có cách nào thay đổi được một sự thật.
Nàng đột nhiên cúi người, nói:
- Đệ tử mời Địa Mẫu hạ xuống!
Nàng vừa dứt lời, một khí tức vô cùng khủng khiếp vô cùng nặng nề hạ xuống!
Khí tức này nặng nề giống như mặt đất, trong thời gian ngắn bao phủ toàn bộ Ngọc Kinh Thành, nguy nga, thâm thúy, vừa dày vừa nặng giống như Nguyên Giới đại lục, thâm thúy giống như vực sâu không đáy.
Tất cả mọi người bị một loại thần lực tự nhiên trấn áp, chỉ cảm thấy không gian xung quanh cũng biến thành nặng nề.
Lăng Tiêu điện đột nhiên tách ra, vô số viên ngói xôn xao bay lên, xà nhà, tường, cây cột, mặt đất của điện đều bay lên, nhẹ nhàng bay về phía xa.
Trong phút chốc, cả tòa đại điện lại biến mất, chỉ còn lại có chỗ mọi người đứng.
Dưới chân bọn họ, dãy núi liên miên chập chùng không ngừng nhô lên, kéo dài về phía bốn phương tám hướng.
Dãy núi hùng vĩ, cao vút đâm vào trong mây.
Nhưng cẩn thận nhìn sang, mọi người lại phát hiện đó không phải là sơn mạch, không ngờ là từng rễ cây lớn vô cùng!
Bọn họ chật vật ngẩng đầu, lại thấy một gốc thần mộc cổ xưa vô cùng đứng vững ở trong thiên địa, rễ đâm vào trong mặt đất của Nguyên Giới, cổ xưa, mênh mông, vỏ cây hiện ra hoa văn giống như là từng dấu vết của thiên nhiên.
Gốc cây thần mộc này có thân cây thật sự quá lớn, giống như là do Tu Di Sơn tạo thành, thậm chí còn lớn hơn so với Tu Di Sơn, nhìn lên chỉ thấy vạn giới chư thiên hình như đều đang bay trong tán cây của gốc thần mộc này.
Một cảnh tượng đồ sộ như vậy, khiến cho người ta hoa mắt!
Dưới tàng cây, nữ hài kia cúi người:
- Mời Địa Mẫu Nguyên Quân.
Trong tán cây, một thần nữ với tư thái muôn vẻ, từ trên cây bay xuống, hai chân trần thoải mái hạ xuống đất.
Đạo vận của nàng tự nhiên, chịu lực của mặt đất dầy, nuôi dưỡng vạn vật, có một loại khí chất mà người khác không có cách nào bắt chước theo được.
Mà dáng vẻ của nàng lại giống hệ với bức tượng thần Địa Mẫu, Tần Mục nhìn thấy ở bên trong miếu của Địa Mẫu Nguyên Quân!
Khóe mắt của Tần Mục giật mãnh liệt, hắn nhìn Phượng Thu Vân, lại nhìn nữ hài kia, lại ngẩng đầu nhìn vị Địa Mẫu Nguyên Quân trước mắt này, trong lòng có chút mờ mịt.
Tuy rằng hắn ở trong Địa Cung đã nhìn thấy được tàn hồn của Địa Mẫu, nhưng trong nội tâm lại có một giọng nói đang nói cho hắn biết, người Địa Mẫu Nguyên Quân trước mắt này không phải là giả.
- Phức tạp hơn so với những gì ta nghĩ... Chúng ta không phải tới trả thù Xích Đế Tề Hạ Du sao? Phượng Thu Vân ra tay với Tề tỷ tỷ, bị Tề tỷ tỷ đánh chết, sau đó ta cầm theo bảo bối lại bỏ chạy. Vì sao bây giờ lại biến hoá trở nên phức tạp kỳ lạ như vậy?
Đầu của Tần Mục lớn như đấu, lặng lẽ vén lá liễu ở mi tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT