Thời điểm hừng đông, Tần Mục và lão nhân âm soa dẫn theo Ngự Thiên Tôn đi tới một thôn trang nhỏ này. Nơi này là nơi Tần Mục đã từng sinh sống. Chỉ là hiện tại, nơi đây lại bị gà mẹ rồng chiếm giữ.
Trong thôn, Tần Mục hầm con gà, xào vài món thức ăn, lại đi tới trong phòng của đồ tể đào ra một vò rượu được chôn ở dưới giường.
... Hắn ăn một bữa quỷ yến ở Thiên Tề Nhân Thánh Vương Phủ, một chút mùi vị cũng không có, bởi vậy hiện tại hắn có chút tham ăn. Hơn nữa Ngự Thiên Tôn vừa sống lại, cũng có chút đói bụng.
Sau khi ăn uống no nê, Tần Mục và lão nhân âm soa đi tới bên bờ sông Dũng Giang, nhìn dòng nước đổ xuống.
Lão nhân âm soa chà xát một thần thông, muốn ném tới trong nước sông cuồn cuộn, Tần Mục vội vàng giữ tay hắn lại, lắc đầu nói:
- Trong Dũng Giang có vô số sinh linh, còn có Long Vương Hoạn Long quân của Dũng Giang, ngươi bây giờ là thần thông quảng đại tới mức nào, muốn nổ cho một con sông không có sinh linh nào hay sao?
Lão nhân âm soa suy nghĩ một lát, tản đi thần thông, nói:
- Bộ dạng của hắn hiện tại là bởi vì nguyên nhân thiếu sót hồn phách, hay là thật sự mất trí nhớ?
Tần Mục quay đầu nhìn lại, trong thôn gà bay chó sủa, các gà mẹ rồng kết thành đoàn đội, đuổi theo Ngự Thiên Tôn chạy tán loạn khắp nơi, Ngự Thiên Tôn bị mổ đến chảy máu đầu máu mặt, chật vật không chịu nổi, cuối cùng bị các gà mẹ rồng đánh ngã xuống đất.
Mấy con gà trống mẹ rồng đứng ở trên người thiếu niên, Ác ác ác nhìn mặt trời kêu to.
Lão nhân âm soa thở dài, lại chà xát một thần thông, suy nghĩ một lát, lại tản đi, nói:
- Ngươi xem hắn đi, làm gì có được bộ dạng trước đó? Lúc trước, Ngự Thiên Tôn là thần thái phần chấn tới mức nào, hào hiệp tới mức nào, hiện tại gà mẹ rồng cũng dám khi dễ hắn.
Tần Mục đứng dậy đi qua đánh đuổi gà mẹ rồng, Ngự Thiên Tôn cuống quít đứng lên, vỗ nhẹ vào trang phục, toàn thân hắn là lông gà tung bay.
- Ta cũng nhìn không ra nguyên nhân khiến cho hắn mất trí nhớ. Hồn phách của hắn thiếu một vài thứ, thiếu sót không hề một phần mười hồn phách, chỉ có điều ba hồn bảy vía vẫn còn.
Tần Mục trầm ngâm nói:
- Ta cảm thấy, hiện nay vẫn nên quay về U Đô, mời Thổ Bá tìm được hồn phách hắn mất rốt cuộc đang ở nơi nào. Nếu tìm về hồn phách mà vẫn mất trí nhớ, đó chính là đầu óc xảy ra vấn đề.
Lão nhân âm soa gật đầu, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngự Thiên Tôn bị một đám gà mẹ rồng ép đến trong góc tường, ngồi xổm ở nơi đó che đầu.
- Hắn không khôi phục ký ức, làm thế nào mới có thể sống được ở thế gian tàn khốc này?
Lão nhân âm soa lắc đầu.
Tần Mục đi ra phía trước, giơ lên vung tay lên, một ngọn lửa hóa thành hỏa long, tấn công mọi nơi, đánh đuổi đám gà mẹ rồng.
Đám gà mẹ rồng xung quanh ở gần thấy thế vội vàng né tránh, khi thấy hắn vung tay xong cũng không phát sinh cái gì, đám gà mẹ rồng giận dữ, lại tự động nhào lên.
Ngự Thiên Tôn vội vàng lại vẫy vẫy tay, một đạo hỏa quang giống như rồng, mạnh mẽ lao ra.
Rất nhiều gà mẹ rồng chạy trốn khắp nơi, một con gà mẹ rồng tránh né không kịp, bị cháy đen, một mùi thịt nướng truyền đến.
Ngự Thiên Tôn ngẩn người một lát, khó có thể tin nổi nhìn bàn tay của mình, sau đó lại chạy đến bên cạnh con gà mẹ rồng bị chết cháy khóc lớn, đau xót cho con gà mẹ rồng bị chết.
Hắn muốn đem thi thể của gà mẹ rồng đi chôn cất. Hắn vừa khóc vừa đào hố, sau một lúc lâu hắn lại cảm thấy mùi thơm quá, lặng lẽ nếm thử một miếng, sau đó vừa rơi lệ vừa ăn, lại đào cái hố ở một bên, ném xương gà vào trong hố.
Tần Mục cùng lão nhân âm soa liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đạo thần thông ngươi vừa dùng là phù văn hỏa diễm của Huỳnh Hoặc Tinh quân sao?
Lão nhân âm soa dò hỏi.
Tần Mục gật đầu, nói:
- Phù văn hỏa diễm của Huỳnh Hoặc Tinh quân tuy rằng có kết cấu cũng không phức tạp, nhưng thành tựu của ta rất cao, phù văn bị ta thu nhỏ lại đến mức tận cùng, rất khó bị người khác nhìn ra được ảo diệu.
Lão nhân âm soa nói:
- Nhưng hắn lại nhìn ra, hơn nữa còn học được.
- Hơn nữa hắn còn có thể thi triển ra.
Tần Mục khẽ nói:
- Tu vi của hắn còn chưa hoàn toàn biến mất, còn có một phần tu vi, điều mấu chốt hơn chính là, tư chất và ngộ tính của hắn thật sự quá nghịch thiên. Ta nghi ngờ...
Hắn dừng lại một lát, sắc mặt cổ quái nói:
- Ngự Thiên Tôn cũng là phách thể.
Lão nhân âm soa trầm ngâm một lát, nói:
- Không có ký ức cũng không có gì, chỉ cần không ngu ngốc là tốt rồi, chính là... đầu óc của hắn hình như không dễ sử dụng, ngươi đã nhìn thấy ai lại khóc vì một con gà chết cháy, sau đó vừa khóc còn vừa ăn chưa?
Tần Mục kéo xuống ba sợi râu:
- Hình như thật sự không dễ sửa dụng... Hay là đi gặp Thổ Bá trước thôi!
Lão nhân âm soa gật đầu, gọi Ngự Thiên Tôn. Ngự Thiên Tôn ăn hết nửa con con gà, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, cúi đầu mang theo một nửa con gà khác đi tới.
Tần Mục và lão nhân âm soa bất đắc dĩ, ba người leo lên chiếc thuyền nhỏ, lão nhân âm soa vẫy vẫy tay, một mảnh vòng xoáy tối tăm xuất hiện, chiếc thuyền nhỏ lái vào trong vòng xoáy, vòng xoáy lập tức thu nhỏ lại biến mất.
- Ngự Thiên Tôn, ngươi thế nào lại không ăn?
Lão nhân âm soa nhìn hắn, nói:
- Ngươi có phải bởi vì mình thiêu chết một bạn chơi, lại ăn hết bằng hữu của mình, vì vậy mà bi thương hay không?
- Ta ăn no rồi.
Ngự Thiên Tôn đàng hoàng nói:
- Thật sự không ăn được, ta muốn chờ tới lúc đói bụng lại ăn.
Tần Mục dở khóc dở cười, thầm nghĩ:
- Lúc trước Ngự Thiên Tôn là một người khôn khéo tới mức nào, hiện tại lại ngốc như vậy. Dẫn theo ca ca ngốc này, U Thiên Tôn hẳn là nếm mùi đau khổ.
Hắn không khỏi có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
- U Thiên Tôn, Long Hán Thiên Đình năm đó là người nào thắng?
Tần Mục hỏi.
Lão nhân âm soa do dự một chút, cất cái mặt nạ ở sau gáy xong, lắc đầu nói:
- Ta quả thật không quá rõ. Thời kì cuối của thời đại Long Hán có ba tòa Thiên Đình, đều tự xưng là chính tông, cụ thể là người nào thắng, vậy không được biết được. Ta vẫn ở lại U Đô, rất ít khi đi ra bên ngoài, ba tòa Thiên Đình tranh bá, thu gặt linh hồn cũng đã khiến cho ta khi đó vô cùng đau đầu. Chỉ có điều...
Hắn dừng lại một lát, nói:
- Nguyệt Thiên Tôn đã từng tới tìm ta, nói với ta Thiên Minh thất bại, Vân Thiên Đế chết, nàng cũng chuẩn bị quy ẩn.
- Vân Thiên Đế?
Tần Mục hỏi:
- Là Vân Thiên Tôn sao?
Lão nhân âm soa gật đầu.
Tần Mục buồn bã, sau một lúc lâu, khàn giọng nói:
- Nếu hắn không có tiến vào Thiên Minh, có thể hắn sẽ không chết. Bởi vì ta nói một câu lại làm hại tới tính mạng của hắn, ta...
- Không có quan hệ gì với ngươi.
Lão nhân âm soa nói:
- Vân Thiên Tôn chính là loại tính tình này, cho dù hắn được phong làm Thiên Tôn, bình thường cũng không nói nhiều, nhưng chân thực nhiệt tình. Nguyệt Thiên Tôn đã từng nói, Lăng Thiên Tôn đề nghị thành lập Thiên Minh trước, Vân Thiên Tôn lại chuẩn bị tập hợp chí sĩ đầy lòng nhân ái, suy nghĩ cho chủng tộc hậu thiên sau này. Vân Thiên Tôn...
Hắn im lặng một lát, cúi đầu nói:
- Hắn đã từng giả mạo dáng vẻ của Ngự Thiên Tôn, cũng từng giả mạo qua ngươi và Tần Thiên Tôn, sử dụng danh nghĩa của các ngươi hành sự, khiến cho Nhân tộc và chủng tộc khác ở trong thời gian khổ sở khó khăn nhất vẫn bảo tồn một đường hi vọng. Thời đại Long Hán đã chết rất nhiều người, khi đó Nhân tộc và các tộc khác cũng sắp không sống nổi, hắn chỉ có thể làm như vậy...
Tần Mục suy nghĩ xuất thần.
- Thổ Bá hẳn là biết Thiên Đình nào giàn được thắng lợi chứ?
Hắn ép xuống chuyện trong lòng, hỏi.
- Thổ Bá sẽ không nói.
Lão nhân âm soa lắc đầu nói:
- Ta đã từng hỏi hắn, hắn cũng không nói. Chỉ là sau khi giai đoạn năm tháng tối tăm này trôi qua, Thổ Bá lại trầm xuống rất nhiều, chỉ làm chuyện thuộc bổn phận của mình, đối với chuyện của giới bên ngoài lại rất ít hỏi. Ta đã từng cũng muốn biết cuối cùng người thắng trận là ai, rốt cuộc là Hạo Thiên Tôn hay Cổ Thần Thiên Đế, nhưng ta chưa bao giờ nhìn thấy được hình dáng của người trên Đế Tọa kia.
Tần Mục hơi ngẩn người ra:
- Chưa từng thấy qua được hình dáng của hắn?
Lão nhân âm soa gật đầu, chiếc thuyền nhỏ tiến về phía Thổ Bá, Ngự Thiên Tôn ở đầu thuyền giật mình há hốc miệng ba, ngơ ngác nhìn Thổ Bá vô cùng khổng lồ, cười ha ha nói không ra lời.
- Chưa từng thấy qua.
Sắc mặt của lão nhân âm soa bình tĩnh, không hề bận tâm, không nhanh không chậm nói:
- Người đời đều nói thời đại Long Hán kết thúc ở trước bốn mươi lăm vạn năm trước, sau đó chính là thời đại Xích Minh, hắc hắc, không biết thời đại Long Hán chưa kết thúc. Thời đại Long Hán vẫn luôn ở đó!
Tâm thần của Tần Mục chấn động.
Thời đại Long Hán vẫn luôn ở đó!
Ngay cả Thổ Bá cũng giữ kín như bưng không muốn nhắc tới Long Hán Thiên Đình, vẫn luôn ở đó, lại giống như một bóng ma lớn lao, bao phủ ở trên tất cả thời đại, Xích Minh, Thượng Hoàng, Khai Hoàng, thậm chí hiện tại Duyên Khang!
- Thiên Đình này có rất nhiều chuyện khiến người không nghĩ ra.
Lão nhân âm soa nói:
- Cổ Thần của Thiên Đình Cổ Thần đã ở trong Thiên Đình, sinh linh hậu thiên và thần chỉ Bán Thần cũng ở trong Thiên Đình kia, ta không nghĩ ra, ai mới là người thắng trận cuối cùng... Chúng ta đi gặp Thổ Bá thôi.
Thuyền giấy lái vào trong con mắt thứ ba trên mi tâm của Thổ Bá, lão nhân âm soa cất thuyền giấy, đi tới thánh điện trong mắt.
Trong thánh điện, vị Thổ Bá này với thân thể nhỏ hơn vô số lần đang cúi đầu xuống, quan sát Ngự Thiên Tôn mang theo nửa con con gà, Ngự Thiên Tôn bị hắn nhìn, cảm thấy lo sợ bất an, sau một lúc lâu lúc này mới lấy hết dũng khí giơ nửa con con gà đến trên đỉnh đầu:
- Ngươi muốn ăn sao? Ta thấy ngươi cũng đói bụng...
Ánh mắt của Thổ Bá chớp hiện, lắc đầu, than thở:
- Đáng thương, Ngự Thiên Tôn năm đó không ngờ biến thành cái dạng này. Các ngươi dẫn hắn đến đây, là vì tìm một tia hồn phách đã mất của hắn sao?
Tần Mục gật đầu, khom người nói:
- Vẫn mong Thổ Bá thi pháp, tìm kiếm vị trí hồn phách này của hắn!
- Năm đó ta chúc phúc cho hắn, ngươi không cầu ta, ta cũng sẽ giúp hắn tìm kiếm.
Thổ Bá mở con mắt của mi tâm, con mắt thứ ba bắn ra một mảnh ánh sáng, trầm giọng nói:
- Thời điểm ta thấy thân thể của hắn lại đã thấy được tàn hồn hắn vượt qua vô số thế giới, đại thế giới trong quá khứ.
Ngự Thiên Tôn đứng ở trong màn ánh sáng, lo lắng bất an. Mà bên ngoài màn ánh sáng, Tần Mục và lão nhân âm soa lập tức nhìn thấy được từng thế giới nhanh chóng hiện lên ở trong màn ánh sáng, núi xanh hùng vĩ, trời mênh mông sa mạc lớn, thoáng một cái đã rời đi, lại có vô số ngôi sao cũng lần lượt mất đi.
Sau một lúc lâu, trong lúc bất chợt trong màn ánh sáng xuất hiện Thiên Cung vô cùng khí thế vô cùng huy hoàng, các thần cao lớn, tiếp theo là Thiên Đình vĩnh viễn là ban ngày.
Trong màn ánh sáng, từng ngọn cung điện đi qua bên trong thân thể Ngự Thiên Tôn, tốc độ càng lúc càng nhanh, đột nhiên tốc độ hình ảnh chớp động dần dần chậm lại, càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại ở trước cửa của một tòa cung điện.
Hình ảnh đi qua cánh cửa, đi qua đình đài lâu vũ, lại đi qua mấy cánh cửa, tiến vào một không gian không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo hình ảnh bị cắt đứt.
Thổ Bá nói:
- Tàn hồn hắn bị trấn áp ở Phi Hương Điện của Thiên Đình, trong điện có phong ấn quá nặng, ngăn cản ánh mắt của ta.
Tần Mục thở phào một cái, cười nói:
- Chỉ cần biết rằng ở nơi nào, vậy là có hy vọng.
Lão nhân âm soa lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, chân mày nhíu chặt, hiển nhiên Phi Hương Điện không phải là nơi đơn giản như Tần Mục tưởng tượng.
- Phi Hương Điện là một trong bảy mươi hai bảo điện của Thiên Đình, có quy cách cùng cấp với Thiên Cung.
Thổ Bá thản nhiên nói:
- Đừng nói là ngươi, bình thường cường giả Lăng Tiêu cũng không có cách nào lẻn được vào trong đó.
Tần Mục cười nói:
- Chung quy sẽ có biện pháp tiến vào trong.
Thổ Bá hỏi:
- Ngươi biết làm thế nào tiến vào Thiên Đình sao? Ngươi biết Thiên Đình ở nơi nào sao?
Tần Mục ngẩn người một lát.
Hắn thật sự không biết. Mọi người nói Thiên Đình ngoại vực, nhưng Thiên Đình ngoại vực này rốt cuộc ở nơi nào, cho dù là Tiều Phu thánh nhân cũng nói không nên lời.
Tiều Phu thánh nhân từ đầu đến cuối cũng không biết kẻ địch của thời đại Khai Hoàng rốt cuộc là ai.
Mà tư duy của Xích Hoàng ở trong đại lục chữ Tần cũng không biết ai mới là kẻ địch của thời đại Xích Minh.
Thổ Bá nhìn hắn một lát, nói:
- Ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn nói với Phủ Quân một lát.
Tần Mục đi ra khỏi thánh điện, ló đầu vào, đột nhiên cửa đại điện đóng lại, nhốt hắn ở bên ngoài.
- Lòng dạ hẹp hòi, còn thần bí như vậy!
Tần Mục tức giận nói, ánh mắt lại không tự chủ được rơi vào trên thuyền giấy nhỏ của lão nhân âm soa.
Bên trong thánh điện, Thổ Bá nhìn về phía lão nhân âm soa, nói:
- Tàn hồn hắn tạm thời không thể đòi lại, ngươi dự định bắt hắn làm sao bây giờ?
Lão nhân âm soa im lặng một lát, nói:
- Hắn là người thân thứ hai của ta, ta nhất định phải bảo vệ hắn.
- Hiện tại hắn chính là một trang giấy trắng.
Thổ Bá nói:
- Hơn nữa còn là giấy trắng ngốc, theo ngươi, lại sẽ tự bế giống như ngươi, đi ra khỏi U Đô, sẽ bị chết rất thảm. Phủ Quân, mấy năm nay ngươi mặc dù có thể sống sót, là bởi vì ngươi vẫn luôn ở bên trong U Đô. Nếu như ngươi ra ngoài, ngươi đã sớm chết. Hắn đi theo ngươi, sẽ chỉ là kết cục này.
Lão nhân âm soa im lặng nhìn Ngự Thiên Tôn đang lặng lẽ liếm liếm dầu trên đầu ngón tay, bất đắc dĩ một hồi, qua một lát, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Ta nghĩ thông suốt, ta thực sự không thích hợp dẫn theo hắn. Ta muốn giao hắn cho Mục Thiên Tôn.
Thổ Bá nói:
- Giao cho hắn? Ngươi lại không sợ hắn kéo Ngự Thiên Tôn vào trong rãnh nước sao?
- Nhưng Ngự Thiên Tôn sẽ không chết.
Lão nhân âm soa nói:
- Ta hiện tại lo lắng chính là, Mục Thiên Tôn không muốn dẫn theo hắn, cho dù hắn rất nhiệt tình cứu chữa cho Ngự Thiên Tôn, cũng nhiệt huyết sôi trào giúp Ngự Thiên Tôn báo thù, nhưng bảo hắn chiếu cố Ngự Thiên Tôn, hắn khẳng định sẽ mặc kệ.
Thổ Bá lộ ra vẻ tươi cười:
- Hắn không thể không làm. Hiện tại, hắn ngồi trên chiếc thuyền nhỏ của ngươi tới nơi sâu nhất của U Đô, len lén trốn đi thăm mẫu thân của hắn. Hắn sắp phạm phải sai lầm lớn lỗi nặng, có nhược điểm này, hắn lại không thể không dẫn theo đứa con ghẻ Ngự Thiên Tôn này.
Lão nhân âm soa ngẩn người một lát, khen:
- Thổ Bá thánh minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT