Tần Mục bị nàng nắm tay, chỉ cảm thấy tay của cô bé mềm mại mịn màng, khiến lòng hắn rung động, tuy nhiên lòng dạ độc ác của Phó Đình Nhạc vẫn khiến cho hắn cực kỳ khó chịu.
Hắn quay đầu nhìn lại, trên bình đài trong hồ, Phó Đình Nhạc cắt mười ngón tay của đối thủ xuống, nhưng vẫn không dừng lại, ngược lại tiếp tục cắt cổ tay của đối phương, hưng phấn đến càng giống dã thú hơn cả dã thú.
"Đây là một người điên! Tuy nhiên nói đi thì cũng nói lại, vị công tử Đình Nhạc này thật giống có chút liên quan với mình."
Tần Mục suy tư, năm đó Tư bà bà nhặt được hắn từ bờ sông, bởi vì sợ hắn chết yểu, liền lẻn vào Tương Long thành bắt thành chủ phu nhân vừa sinh con trai không được bao lâu, biến thành một con bò sữa nuôi nấng Tần Mục, để Tần Mục sống qua thời kì chết non.
Lúc đó con trai của thành chủ phu nhân sinh ra, hẳn là Phó Đình Nhạc này.
Tần Mục uống sữa mẹ hắn lớn lên, liên hệ giữa hai người chính là chỗ này.
Tần Mục quay đầu lại, thiếu niên trên bình đài trong hồ kia đã không thể cứu, bởi vì trăm long tệ, hắn tiến vào phủ thành chủ đánh lôi đài, dám đi vào, tự nhiên là có chút bản lĩnh, lại không nghĩ rằng sẽ mất mạng.
Bên trong Trấn Giang lâu ca múa mừng cảnh thái bình, Tần Mục theo Linh Dục Tú vào trong, chỉ thấy trong lầu vũ nữ đang nhảy múa, năm ngón tay của những vũ nữ này xẹt qua không trung, phát ra tiếng vang leng keng giòn giã, là âm thanh phát ra từ nguyên khí của các nàng, một cái ngẩng đầu, một cái nhún chân, đều kèm theo âm luật.
Vừa nhảy múa uyển chuyển, vừa có thể sử dụng nguyên khí xuất ra ca khúc tuyệt vời, khiến Tần Mục tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Hai bên lầu các thì lại có thật nhiều bàn trà, rất nhiều người dung nhan bất phàm đang ngồi trên mặt đất, uống rượu mua vui, có người thưởng thức ca vũ, có người thì lại nhìn về phía bình đài trong hồ, thưởng thức quyết đấu.
Tình hình trên bình đài đã cực kỳ thê thảm, thiếu niên mình đồng da sắt kia đã bị hành hạ đến không còn hình người, thế nhưng bên trong lầu lại không có ai lên tiếng ngăn lại.
Linh Dục Tú lôi kéo Tần Mục, đi thẳng tới một cái bàn trà ngồi xuống mặt đất bên cạnh, thoải mái, không hề có ý tứ khách khí.
Ngồi bên trong Trấn Giang lâu đều là cường giả đến từ các nơi, uy vũ bất phàm, nhìn thấy một đôi thiếu niên nam nữ đi tới này, ai nấy đều kinh ngạc, nhưng cũng không mở miệng hỏi.
Trong lòng bọn họ một đôi người ngọc này chắc là đệ tử của vị cao nhân nào đó, cũng nhân cơ hội Trấn Giang lâu lần này đến tham gia trò vui, mở mang tầm mắt.
Trên bàn trà trước mặt đều là kỳ trân dị quả, món ngon sơn hào hải vị, các loại kỳ trân dị thú được chế biến muôn màu muôn vẻ, tươi mới ngon miệng, khiến Tần Mục thèm nhỏ dãi.
Hắn bị Tư bà bà kéo đi bán dê bò, mua đồ, buổi tối còn chưa có ăn cơm, đã sớm cảm thấy đói bụng.
Tần Mục nếm thử đồ ăn trước mặt, ánh mắt sáng lên, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều muốn tan ra, không nhịn được chuyên tâm đối phó món ngon sơn hào hải vị trước mặt. Ngược lại Linh Dục Tú tuy nói có chút đói bụng nhưng chỉ ăn hai miếng liền dừng đũa, rất thú vị nhìn hắn ăn như hùm như sói.
Ngồi ở bàn trà bên cạnh Tần Mục chính là vị Giáo chủ phu nhân xinh đẹp chấn động toàn thành kia, cũng rất thú vị nhìn Tần Mục và thiếu nữ bên cạnh hắn.
"Nàng đến cùng có phải là Tư bà bà hay không?" Tần Mục thầm nghĩ.
Ngoại trừ nàng ở ngoài, còn có một người thỉnh thoảng liếc về phía Tần Mục bên này, Tần Mục nhận ra được ánh mắt của người này, ngẩng đầu nhìn lại, hơi run run, người này một thân giáp trụ, mặc dù là dự tiệc cũng không cởi giáp trụ ra, chính vị tướng quân trẻ tuổi Tần Phi Nguyệt từng có duyên gặp gỡ hai lần trên Dũng Giang kia.
"Tần Phi Nguyệt cũng ở nơi đây? Hắn không về Duyên Khang quốc sao?"
Tần Mục vô cùng kinh ngạc, sau đó lại vùi đầu đối phó đồ ăn trước mặt. Linh Dục Tú cười nói: "Vị tiểu tướng quân kia vẫn đang nhìn ngươi đấy, hắn nhận ra ngươi?"
Tần Mục nuốt thức ăn trong miệng xuống, suy nghĩ một chút, nói: "Từng có hai lần gặp mặt, bên cạnh hắn còn có một tên Thất công tử mập mạp, không biết đi nơi nào."
Linh Dục Tú giận dữ, nhéo lên cánh tay hắn một cái.
Tần Mục không biết cô bé này tức giận cái gì, thầm nghĩ: "Cô bé này thật là kỳ quái, tướng quân Tần Phi Nguyệt kia cũng rất kỳ quái, lúc cô bé này véo mình hắn suýt nữa nhảy lên, lại nhịn xuống. Bị nhéo chính là mình, lại không phải hắn, hắn đau cái gì... "
Đột nhiên, một ông lão mở miệng nói: "Thành chủ, bên ngoài là lệnh lang sao? Thực sự là có bản lãnh. Nghe tiếng Đình Nhạc công tử đã lâu, chính là võ giả trẻ tuổi mạnh nhất trong Tương Long thành, hiện giờ xem ra quả thực bất phàm."
Phó Vân Địch cười nói: "Bách Thiện lão nhân quá khen. Tiểu nhi chỉ là học chút pháp môn thô lậu, làm trò cười cho người trong nghề."
Vị Bách Thiện lão nhân kia cười híp mắt nói: "Cũng không phải là như vậy. Từ lâu đã nghe Đình Nhạc công tử chính là võ giả số một trong phạm vi ngàn dặm, năm ngoái Đình Nhạc công tử liền trải qua ba trăm năm mươi hai trận khiêu chiến, đánh chết ba trăm năm mươi hai tên võ giả đến từ các nơi, không người nào có thể chạy trốn khỏi tay hắn. Tuổi còn trẻ liền có sức chiến đấu cỡ này, thực là tuyệt vời."
Tần Mục nhíu nhíu mày, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm.
Phó Vân Địch vội vã cười nói: "Những người tiểu nhi đánh chết đều là vứt bỏ dân bên trong Đại Khư, nếu là nơi khác đến, tiểu nhi vẫn sẽ lưu tình."
Bách Thiện lão nhân cười nói: "Bên trong vứt bỏ dân cũng không thiếu cường giả, bản lĩnh của công tử Đình Nhạc xác thực tuyệt vời." Dứt lời than thở không ngớt.
Phó Vân Địch ha ha cười nói: "Tiểu nhi là người thành thật, không cưỡng bức người khác tỷ thí cùng nó, đều là đi trên đường mời những vứt bỏ dân bên trong Đại Khư này đến đây đánh lôi đài, thưởng tiền tài. Tiếc rằng người chết vì tiền chim chết vì ăn, những vứt bỏ dân này vẫn là nối liền không dứt tới khiêu chiến tiểu nhi, kết quả đều nộp mạng. Trăm long tệ này của tiểu nhi lại chưa từng tốn qua. Nói đến, tiểu nhi thực sự là sẽ sống qua ngày đây." Dứt lời, cười ha ha.
Mọi người cũng hùa theo cười to lên.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên nụ cười của một lão giả mặt đen chợt thu lại, âm thanh như sấm, che khuất tiếng cười của mọi người: "Giáo chủ phu nhân, phu nhân đã nghiên cứu Đại Dục Thiên Ma kinh nhiều năm, hiện nay có thể cho chúng ta cũng mở rộng mắt hay không?"
Vị lão giả mặt đen thon gầy này ngồi đối diện Tần Mục, hình dung tiều tụy, hai mắt vô thần, ngồi ở chỗ đó như là một đoạn than củi bị đốt đen thui, thế nhưng âm thanh lại rất lớn.
Lời hắn vừa nói ra, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người trong lầu đều tập trung trên thân thể vị Giáo chủ phu nhân tràn ngập mị lực ở bên cạnh Tần Mục kia.
Tần Mục vội vã thả đũa ngà voi xuống, không nhúc nhích, ngậm miệng, rồi không nhịn được lại lén lút nhai thức ăn còn trong miệng.
Thức ăn trong miệng bị nuốt vào bụng, thiếu niên chần chờ một chút, lại nhịn không được, cầm lấy đũa ngà voi gắp một miếng phổi cá xào lăn rồi nhanh chóng nhét vào trong miệng.
Vị lão giả giống như than đen giận tím mặt, căm tức nhìn Tần Mục: "Ngươi đừng ăn!"
Vị Giáo chủ phu nhân bên cạnh Tần Mục cười hì hì nói: "Hóa ra là Hắc Tôn giả. Hắc Tôn giả hà tất nổi giận? Thành chủ mời chúng ta đến đây là để ăn cơm, vì sao không thể ăn? Thành chủ, ngươi nói đúng hay không?"
Phó Vân Địch tằng hắng một tiếng, cười nói: "Lần thịnh hội này cũng là tiệc rượu, xin chư vị thưởng thức món ngon sơn hào hải vị của Tương Long thành ta, đương nhiên là chỉ cần ăn được, chủ và khách đều vui vẻ."
Giáo chủ phu nhân khẽ cười một tiếng, ngắt một trái cây đỏ bừng thả vào trong miệng, ung dung thong thả xoa xoa tay ngọc nhỏ dài, sau đó hứng thú nhìn Tần Mục tiếp tục ăn như hùm như sói.
Linh Dục Tú cũng kinh ngạc, hồn nhiên không nghĩ tới Tần Mục ở tình huống như vậy lại vẫn có thể ăn được.
Cũng không lâu lắm, Tần Mục đã ăn lửng dạ, suy nghĩ một chút, lại lấy từ trong lòng ra một bao giấy dầu, bỏ lương khô bên trong ra, sau đó chọn thức ăn mềm mại ngon miệng trên bàn trà gắp một ít đặt vào bên trong bọc giấy, cẩn thận từng li từng tí một gói lại.
Hắc tôn giả giống như than đen đối diện kia không nhịn được quát lớn nói: "Tiểu tử, ngươi ăn không ngớt còn bọc mang về nữa hả?"
Tần Mục ngượng ngùng nói: "Ta và bà bà còn có gia gia mù ngày hôm nay mới vào thành, trên đường chỉ ăn chút lương khô, vẫn không có ăn thức ăn. Thức ăn nơi này rất thơm, tuổi của bà bà và mù gia gia đã lớn, vì lẽ đó ta chọn một ít mang về cho bọn họ." Dứt lời, nhìn Giáo chủ phu nhân một cái, trong lòng nghi hoặc: "Nàng đến cùng có phải là Tư bà bà hay không? Chờ một chút, mùi thơm này chẳng phải chính là mùi son mình và Tư bà bà mua hay sao?"
Trong mắt Giáo chủ phu người loé ra một tia ánh sáng dìu dịu, tựa hồ rất là cảm động, cười nói: "Ngươi còn là một người hiếu thuận, ta càng xem ngươi càng thấy vừa mắt."
Tất cả mọi người trong lầu đều có dáng vẻ như xem trò vui, tràn ngập đồng tình với Tần Mục: "Giáo chủ phu nhân vốn là Ma nữ lừng lẫy có tiếng, phiền nhất là những lễ nghi phiền phức của loại hình hiếu đạo này, tiểu tử kia nhất định sẽ bị chết cực kỳ thê thảm!"
Hắc Tôn giả đen như than kia đợi cho Tần Mục gói kỹ đồ ăn, lạnh lùng nói: "Ăn no chưa?"
Tần Mục đàng hoàng nói: "Lửng dạ."
Hắc Tôn giả tức mình, lạnh lùng hừ một tiếng, tiếng hừ truyền ra, trăm cửa sổ của Trấn Giang lâu ào ào ào vang vọng.
Tần Mục không khỏi kính phục không ngớt, khen: "Tu vi của tiền bối rất hùng hồn, ta không làm được."
Trán Hắc Tôn giả nổi gân xanh, kiềm chế tức giận, lẳng lặng chờ đợi Tần Mục ăn xong, mà Giáo chủ phu nhân vẫn cười tủm tỉm cũng thả đũa ngà voi xuống, không ăn nữa.
Hắc Tôn giả phun ra trọc khí dấu trong lồng ngực một lúc lâu, lạnh lùng nói: "Hiện tại đều ăn no rồi chứ? Có thể nói chính sự chưa?"
Ánh mắt mọi người bên trong lầu sáng như tuyết, dồn dập rơi vào người Giáo chủ phu nhân.
Giáo chủ phu nhân một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp, khiến trước mắt mọi người bên trong lầu tựa hồ cũng sáng sủa rất nhiều, cười nói: "Hắc Tôn giả, cho dù giao Đại Dục Thiên Ma kinh cho ngươi, ngươi cảm giác mình có thể còn sống mà đi ra Tương Long thành sao? Chỉ sợ thành chủ là người thứ nhất đòi mạng ngươi, hơn nữa chư vị đang ngồi, e rằng cũng sẽ không cho phép ngươi sống mà đi ra Đại Khư."
Hắc Tôn giả đứng dậy, nguyên khí phía sau đột nhiên trở nên cực kỳ đen kịt, ngưng tụ trên không trung sau đầu hắn, hình thành một vị Thiên Ma bốn cánh tay, dữ tợn hung ác!
Vận dụng nguyên khí đến loại trình độ đăng phong tạo cực này, thậm chí nguyên khí hiện ra thành Ma Thần, loại thủ đoạn này, không kém hơn Bát Tướng Thiên Thần công của Phó Vân Địch!
Hắc Tôn giả liếc nhìn chung quanh, lạnh lùng nói: "Nếu Thánh điển Thiên Ma giáo rơi vào trong tay của ta mà nói thì chính là của ta, ai dám mơ ước, không sợ bị ta làm thịt sao?"
Mọi người trong lầu chỉ cười không nói.
Giáo chủ phu nhân cười ha ha nói: "Trong phòng này còn có khách quý của Duyên Khang quốc, còn có cao nhân ẩn nấp của Đại Khư, ngươi có thể tiêu diệt vị nào? Vị tiểu tướng quân này chính là đến từ Duyên Khang quốc chứ hả?"
Nàng chỉ chính là Tần Phi Nguyệt, cười nói: "Nghe tiếng quốc sư là người mạnh nhất dưới Thần đã lâu, nghĩ đến đệ tử cũng là bất phàm."
Tần Phi Nguyệt khẽ khom người, nói: "Tiểu tướng là Tần Phi Nguyệt, gia sư xác thực là quốc sư Duyên Khang, tuy nhiên ta đến đây cũng không phải là vì Giáo chủ phu nhân và Đại Dục Thiên Ma kinh. Tuy Giáo chủ phu nhân là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, Đại Dục Thiên Ma kinh được xưng là phương pháp thành thần, nhưng quốc sư không để ý."
Trong giọng nói của hắn có một loại ngạo khí tự nhiên, là quốc sư mạnh nhất dưới cấp Thần, không để ý bất kỳ công pháp nào, dù cho là kinh điển có thể thành thần của Ma giáo!
Đột nhiên, chỉ nghe một âm thanh cười lạnh nói: "Nơi này là Đại Khư, không phải Duyên Khang quốc, quốc sư có quan tâm hay không liên quan cái rắm gì đến chúng ta?"
Mắt Tần Phi Nguyệt lộ ra sát khí, theo tiếng nhìn lại, người nói chuyện kia đang ngồi đối diện với hắn, chính là một đại hán râu quai nón, quần áo phanh ra, lẫm lẫm liệt liệt ngồi trên mặt đất, một tay bốc thức ăn, một tay thì thò vào ngực kỳ bụi, không bao lâu liền vê được một hình tròn nhỏ đen thui, tiện tay bắn ra, không biết cái hình tròn nhỏ đó bay đi nơi nào.
Tần Phi Nguyệt cau mày, lộ ra vẻ chán ghét: "Thảo mãng trong Đại Khư thực sự thô bỉ, không cần tức giận với hắn. Đợi đại quân quốc sư tới, yêu ma quỷ quái gì đều phải thần phục!"
Hắn lại nhìn cô gái bên cạnh Tần Mục một chút, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thực rất đau đầu: "Sao Thất công chúa lại cùng thiếu niên của Tàn Lão thôn chạy tới đây chứ? Vừa nãy công chúa còn nhéo hắn, có chút quá thân mật, nếu việc này truyền đi thì mặt mũi của hoàng gia để ở đâu... "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT