Linh Dục Tú nhìn vị nguyên thần mười trượng phía sau lưng Tần Mục này, trong lòng thoáng chấn động:
- Cảnh giới Thiên Nhân?
Nàng là người sáng lập ra Lục Hợp Nguyên Thần, ở trên nguyên thần có thành tựu cực cao. Có thể nói toàn bộ Duyên Khang, thậm chí toàn vô số chư thiên của thế giới, người có thể ở cảnh giới tương đồng có nguyên thần sánh ngang với nàng, chỉ có một mình Tần Mục mà thôi.
Thành tựu nguyên thần của Tần Mục cao hơn so với nàng một ít nhưng cũng không cao hơn quá nhiều. Bởi vì lúc Tần Mục tu luyện thích phân tâm đi làm chuyện khác, có đôi khi trêu ghẹo môn công pháp này, có đôi khi sửa chữa môn công pháp này, trời sinh tính rất thích bay nhảy.
Mà nàng lại tương đối thuần túy, toàn tâm toàn ý sửa chữa hoàn thiện Tổ Long Thái Huyền Công của mình, bởi vậy ở trên phương diện nguyên thần tu vi vẫn chưa bị Tần Mục bỏ lại bao nhiêu.
Nhưng dù vậy, nàng cũng không có cách nào ở cảnh giới Thất Tinh khiến cho nguyên thần hiển hóa thành hình thái nguyên thần của cảnh giới Thiên Nhân.
Bởi vì hình thái nguyên thần của cảnh giới Thiên Nhân rất mạnh, so sánh cùng cảnh giới Thất Tinh hoàn toàn có thể nói là khác nhau một trời một vực. Nguyên thần của cảnh giới Thiên Nhân có thể ở bên ngoài cơ thể hiển hóa ra thành hình, có uy lực uy năng không gì so sánh nổi. Cho dù Linh Dục Tú là một trong tổ sư khai sơn của Lục Hợp Nguyên Thần cũng không có cách nào làm đến một bước này.
Bởi vậy nàng có thể liếc mắt nhìn ra được, lúc này nguyên thần của phía sau lưng Tần Mục chính là nguyên thần Thiên Nhân!
Hiển nhiên, ở mười mấy ngày này Tần Mục trong ngũ lôi rèn luyện nhân cơ hội phá tường, nhảy một cái tăng lên tới cảnh giới Thiên Nhân!
Hai mươi tuổi bước vào cảnh giới Thiên Nhân, thật sự có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, vượt qua được không biết bao nhiêu tiền bối.
Linh Dục Tú ra sức đi về phía trước, lại đến gần vài bước, cuối cùng có thể thấy rõ quái vật khổng lồ phía sau Tần Mục, đó chính là Long Kỳ Lân.
Mười mấy ngày không gặp, Long Kỳ Lân gầy đi rất nhiều, nói chính xác hơn chắc là rất nhiều nơi đều gầy xuống. Giống như trước kia khi ở Thái học viện canh giữ sơn môn vô cùng uy phong lẫm liệt, chỉ có cái bụng vẫn rất lớn, chắc hẳn sấm sét đánh tới chưa từng luyện đến cái bụng.
Đột nhiên, Long Kỳ Lân nằm xuống, lật người lăn ra. Hai tay, hai chân hướng lên trời, mở rộng cái miệng, mặc cho sấm sét cuồn cuộn công kích tới cái bụng của mình.
- Còn có một chiêu này sao? Dùng để luyện hóa đi thịt béo ở trên cái bụng sao?
Linh Dục Tú dở khóc dở cười, ra sức đi về phía trước, bên tai nàng đều là tiếng sấm và Tổ Long Bát Âm. Tần Mục nói gì đó với nàng, nàng cũng không có cách nào nghe rõ.
Tần Mục tiến đến bên lỗ tai của nàng, lớn tiếng nói:
- Cẩn thận!
- Cẩn thận cái gì?
Linh Dục Tú lớn tiếng đáp lại.
Sấm sét trong Ngũ Lôi Hồ bắn ra đột nhiên trở nên mạnh mẽ, sét đánh mạnh hơn, Linh Dục Tú bị bổ đến mức trong mềm bên ngoài khét. Long Kỳ Lân cũng bị bổ đến không ngừng co giật nhưng Long Châu của Kỳ Lân xoay quanh bọn họ, tổn thương trên người bọn họ rất nhanh lại khép kín.
Linh Dục Tú nhịn đau, trong lòng kinh ngạc không thôi:
- Long Châu của rồng béo còn có công hiệu này sao? Đúng rồi, nước miếng rồng béo có thể nhanh chóng khiến vết thương khép lại, Long Châu của hắn chỉ sợ cũng có công dụng như vậy. Khó trách bọn họ có thể ở trong sét đánh trúng kiên trì lâu như vậy.
Chỉ có điều, để cho nguyên thần của mình xuất khiếu tới đối mặt với sấm sét đánh xuống, nàng vẫn không dám.
Tần Mục phá tường thành công, trở thành thần thông giả cảnh giới Thiên Nhân. Nguyên thần của hắn đủ cường đại, có can đảm khiến cho nguyên thần nhận sét đánh, hiện nay Linh Dục Tú vẫn không có cách nào làm được.
Bên ngoài, Bàng Ngọc Chân Thần nhìn thấy được Cửu Tiêu Vân Long Tráo đột nhiên tăng lên một chút, hắn không khỏi lo lắng cái màn chụp này sẽ bởi vậy nổ tung, trong lòng âm thầm oán giận:
- Tần giáo chủ khó tránh khỏi quá tin tưởng vào ta và bảo vật của ta. Ngũ Lôi Hồ này là bảo bối hiếm có như vậy, nếu uy năng bạo phát ra, đừng nói là Vân Long Tráo của ta, chỉ sợ ngay cả Thái Hoàng Thiên cũng sẽ bị sấm sét cày qua một lượt!
Cũng may Vân Long Tráo vẫn không vỡ, chỉ có điều nhìn tình hình như vậy, chắc hẳn cũng không kiên trì được bao lâu, uy lực của Ngũ Lôi Hồ lại sẽ vượt quá phạm vi chịu đựng của Vân Long Tráo.
Đột nhiên, có một vị thần chỉ đi tới, khẽ nói:
- Chân Thần, bên ngoài có mấy vị cao thủ của Ma tộc đi tới, bảo là muốn tới khiêu chiến thần thông giả của Thái Hoàng Thiên.
Bàng Ngọc Chân Thần cười nói:
- Từ sau khi Thiên Sư cùng Phược Nhật La định ra ước hẹn với Thổ Bá, hai bên hòa bình một hai năm. Bình thường có Ma tộc tới khiêu chiến, phía bên chúng ta cũng có qua bên kia khiêu chiến, chẳng có gì là lạ. Các trưởng bối không cần nhúng tay, để cho đám tiểu bối đi đánh là được. Ta ở bên này còn phải coi chừng Tần giáo chủ, để tránh hắn phá hỏng bảo bối của ta.
Hai năm qua không có chiến sự, Phược Nhật La không vi phạm ước hẹn của Thổ Bá, ràng buộc Ma Thần của Ma tộc, không chủ động gây chiến sự, Bàng Ngọc bên này không chủ động gây chiến sự. Hai bên đều có e ngại riêng, chỉ có điều mặc dù không trắng trợn tranh đấu nhưng ngầm giao đấu vẫn phải có. Đó chính là chuyện đệ tử giữa Ma tộc cùng Nhân tộc xông vào lãnh địa của đối phương khiêu chiến, cố gắng ở trong quyết đấu công bằng chém giết lực lượng trẻ tuổi của đối phương.
Dần dần, giữa Ma tộc cùng Nhân tộc đi lại càng lúc càng nhiều, cho dù là lãnh địa của Nhân tộc khi rảnh rỗi ngươi có thể nhìn thấy được một ít cao thủ trẻ tuổi của Ma tộc rêu rao khắp nơi.
Vị thần chỉ này do dự một chút, nói:
- Người tới lần này không giống tầm thường, có rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi đã thua, còn có vài người bị giết.
Bàng Ngọc Chân Thần vội vàng nói:
- Tới khiêu chiến chẳng lẽ là đệ tử của Phược Nhật La và Lạc Vô Song Triết Hoa Lê? Yêu đao Triết Hoa Lê, tu vi thực lực quả thật cực cao!
- Không chỉ là Triết Hoa Lê.
- Chẳng lẽ còn có Tề Cửu Nghi?
Bàng Ngọc Chân Thần kinh ngạc không hiểu.
Vị thần chỉ này nói:
- Ngoại trừ Triết Hoa Lê và Tề Cửu Nghi ra, vẫn có mấy người. Tề Cửu Nghi gọi bọn họ là sư huynh sư tỷ, chỉ có điều nhìn dáng vẻ là Ma tộc...
- Ma tộc?
Bàng Ngọc Chân Thần kinh ngạc nói:
- Tề Cửu Nghi là Cửu phượng tộc, cũng không phải là Ma tộc. Đệ tử của Nam Thiên Xích Đế cũng chưa từng có Ma tộc! Ta đi xem!
Hắn nhanh chóng đi tới trên thành lâu, nhìn ra ngoài. Quả nhiên thấy có rất nhiều đệ tử của Ma tộc, Triết Hoa Lê cùng Tề Cửu Nghi cũng ở trong đó, còn có một khuôn mặt xa lạ.
Ngoại trừ những thế hệ trẻ tuổi ra, hắn vẫn nhìn thấy được Phược Nhật La, Lục Ly cùng mấy vị Ma Thần. Mấy vị Ma Thần này cũng có khuôn mặt xa lạ, từ trước chưa từng thấy qua, Lục Ly cùng bọn họ vừa nói vừa cười.
Bàng Ngọc kinh ngạc không hiểu.
Lúc này, Vũ Hòa đang cùng một người Ma tộc trẻ tuổi trong đó giao đấu, rất nhiều cao thủ trẻ tuổi của Thái Hoàng Thiên và Duyên Khang đang khẩn trương quan sát cuộc chiến. Từ khi Tần Mục xây dựng cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, đả thông Thái Hoàng Thiên cùng Duyên Khang, Vũ Hòa học tập thần thông đạo pháp của Duyên Khang, thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Bàng Ngọc thậm chí cho rằng Vũ Hòa tương lai có thể trở thành một vị Chân Thần khác!
Mà giờ khắc này, Vũ Hòa đối mặt với Ma tộc trẻ tuổi kia lại cực kỳ nguy hiểm!
- Không phải là công pháp thần thông của Ma tộc!
Ánh mắt của Bàng Ngọc Chân Thần sắc bén, lập tức nhìn ra người cùng Vũ Hòa giao đấu thi triển ra thần thông căn bản không phải là phe phái của La Phù Thiên. Hắn đều nhận ra được mỗi một vị Ma Thần La Phù Thiên, bất kỳ đệ tử của Ma tộc nào chỉ cần thi triển ra thần thông, hắn đều có thể nói ra sư thừa của đối phương. Ma tộc cùng Vũ Hòa giao đấu kia thi triển ra thần thông đạo pháp lại là thần thông của Thái Hoàng Thiên và Duyên Khang!
- Những Ma tộc này tới khiêu chiến là chuyện cách đây bao lâu?
Sắc mặt Bàng Ngọc đại biến hỏi thăm, thần chỉ phía sau nói:
- Vì sao không sớm nói cho ta biết?
- Bọn họ đã đến được sáu bảy ngày. Lúc đó ta cũng tưởng chỉ là chuyện nhỏ, bởi vậy...
Bàng Ngọc Chân Thần hít vào một hơi thật dài, cả giận nói:
- Phược Nhật La và Lục Ly đều đang ở đây, còn có thể là chuyện nhỏ sao? Những Ma tộc tới khiêu chiến trước đó, không phải là Ma tộc của La Phù Thiên, mà từ Thiên Đình tới!
Vứa dứt lời, hắn thả người nhảy xuống thành lâu.
- Thiên Đình sao?
Thần sắc của vị thần chỉ này dại ra, lẩm bẩm nói:
- Thiên Đình làm sao có thể có Ma tộc?
- Bắc Thiên Hắc Đế quản lý Minh Đô, đương nhiên sẽ có đệ tử Ma tộc! Một thân phận khác của Tề Cửu Nghi kia chính là đệ tử của Bắc Thiên Hắc Đế!
Bàng Ngọc Chân Thần đi thẳng tới chỗ chiến trường, cao giọng nói:
- Vũ Hòa, người ta chỉ là muốn mượn thần thông của ngươi quan sát tiến cảnh thần thông của chúng ta, chịu thua trở về đi!
Vũ Hòa vội vàng lui về phía sau, thoát khỏi đệ tử Ma tộc kia. Đệ tử Ma tộc mặc áo đen đã chiếm hết thượng phong, rõ ràng có thực lực chém giết nàng lại không trực tiếp hạ sát thủ, mà mượn cơ hội quan sát thành quả cải cách của Duyên Khang, bởi vậy cho nàng có cơ hội thoát thân.
Phược Nhật La cười nói:
- Bàng Ngọc đạo hữu, trong thành của các ngươi rất náo nhiệt, từng tiếng sấm tiếng rồng ngâm không ngừng vang lên, đang làm hoạt động gì không thể cho các ma nhìn thấy sao?
- Phược Nhật La, ngươi càng tiến bộ hơn, hiện tại ngay cả đệ tử của Bắc Thiên Hắc Đế cũng mời tới! Đừng quên, ngươi cùng Thiên Sư đã định ra ước hẹn Thổ Bá, trái với giao hẹn, Thổ Bá thu hồn phách của ngươi!
Phược Nhật La cười ha hả, cười nói:
- Ta thực sự cùng Thiên Sư định ước hẹn Thổ Bá, tất nhiên sẽ ràng buộc dưới sự chỉ huy của Ma tộc ta. Chỉ có điều ta cũng từng nói với Thiên Sư, cũng không phải là ta muốn tiêu diệt Thái Hoàng Thiên, thật sự muốn tiêu diệt các ngươi là người khác.
Trong lòng Bàng Ngọc Chân Thần rét lạnh, ánh mắt rơi vào trên người mấy vị Ma Thần đối diện này, thi lễ một cái, thử dò xét nói:
- Các vị đều là đệ tử của Hắc đế Minh Đô?
Mấy vị Ma Thần này hoàn lễ, một người dẫn đầu đầy khách khí nói:
- Tại hạ là Lâu Vân Khúc, hai vị này là sư đệ của ta, Ngỗi Khanh Bồi, Phó Nham Kỳ. Bàng Ngọc sư huynh có thể ngăn cản được Phược Nhật La tôn vương hai vạn năm, khiến cho người ta bội phục.
- Các ngươi làm thế nào tiến được vào Thái Hoàng Thiên? Phược Nhật La, chẳng lẽ ngươi lại tàn sát tộc nhân của ngươi, lợi dụng huyết tế, triệu hoán bọn họ đến đây sao?
Phược Nhật La lắc đầu, hờ hững nói:
- Chuyện không liên quan đến ta.
Lâu Vân Khúc ôn hòa cười nói:
- Bàng Ngọc sư huynh không cần nghi ngờ tôn vương. Tôn vương lo lắng quyền vị của mình khó giữ được, sao có thể chủ động liên hệ với chúng ta? Thật ra, chúng ta là mượn thuyền của Nam Thiên Xích Đế tới, Đế Thích Thiên Vương Phật trốn tránh phật giới, Nam Thiên Xích Đế vừa vặn hạ giới truy nã hắn, đi ngang qua Thái Hoàng Thiên, vì vậy lại để chúng ta xuống thuyền.
Phược Nhật La mỉm cười, trong lòng hiển nhiên cũng cực khó chịu.
Mà Lục Ly đối với đám người Lâu Vân Khúc hiển nhiên cực kỳ kiêng kỵ, trong lòng hình như cũng có chút khó chịu, chỉ là không tiện phát tác. Phược Nhật La lại lo lắng quyền lực ở bên cạnh bị mất, vì Thiên Đình làm giá áo là chuyện bình thường. Nàng lại xem Tần Mục là miếng thịt trong chén của mình, mà bây giờ Hắc Đế lại chạy tới chặn ngang một bước, tất nhiên khiến cho nàng không thoải mái.
Lâu Vân Khúc giới thiệu vị cao thủ Ma tộc trẻ tuổi kia, cười nói:
- Vị này chính là đệ tử do sư tôn của ta thu nhận, Lâu Thiên Trọng, là sư đệ sư huynh của Tề Cửu Nghi, cùng Tề sư đệ xin học ở trong cung của sư tôn ta. Sư tôn rất quan tâm tới Đại Khư, đối với Thái Hoàng Thiên ngược lại rất coi trọng, mặc dù Đại Khư có thể biến thành Đại Khư nhưng vẫn là dựa vào phong ấn của sư tôn. Lần này, mấy người sư huynh đệ chúng ta đến đây chính là giúp đỡ Phược Nhật La tôn vương chiếm đoạt, huyết tế Thái Hoàng Thiên. Sau đó tiến vào Duyên Khang, thức tỉnh lại tượng đá của các thần, tiêu diệt Duyên Khang.
Vẻ mặt của hắn ôn hoà, dường như là bạn cũ nhiều năm của Bàng Ngọc, cũng không phải nói là những chuyện đẫm máu như diệt sạch Thái Hoàng Thiên phá hủy Duyên Khang, mà cùng Bàng Ngọc nói tới việc nhà, cười nói:
- Một chuyện khác, chính là sư tôn hắn muốn gặp thần tử U Đô. Chuyện này lại có chút khó làm, vốn là giao cho Tề sư đệ tới làm, đáng tiếc Tề sư đệ không thể phong ấn được thần tử U Đô, ngược lại bị thần tử U Đô ném hết mặt mũi.
Sắc mặt Tề Cửu Nghi ửng đỏ, không nói gì.
Lâu Vân Khúc có vẻ hơi đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương của mình, than thở:
- Sư tôn nói, Minh Đô cần phải có nhân vật giống như thần tử U Đô, lần này không thể làm gì khác hơn là để bốn người sư huynh đệ chúng ta hạ giới, nhưng chưa từng nghĩ tới Tiết độ sứ Lục Ly cũng ở nơi đây, đối với thần tử U Đô cũng có chút ý kiến.
Lục Ly miễn cưỡng cười nói:
- Lâu sư huynh nói đùa, ta làm sao dám có ý nghĩ gì? Lại làm sao dám đối nghịch cùng Hắc Đế cường đại nhất bắc thiên?
- Điều này cũng đúng.
Lâu Vân Khúc cười nói:
- Sư tôn bảo cho chúng ta hạ giới, còn có chút tư tâm, chính là muốn xem thử cải cách của hạ giới đến trình độ nào, bảo chúng ta ghi chép lại mang về cho lão nhân gia xem qua. Chúng ta đã nghĩ, cải cách nơi nông thôn giống như hạ giới, mặc dù không có thành tựu gì nhưng dù sao cũng là đại đạo thay đổi thiên địa, ghi chép hoàn chỉnh khẳng định rất phiền phức. Nghe nói Duyên Khang Duyên Phong đế và quốc sư là nhân vật đầu não của cải cách, cho nên vì giản tiện, có thể bắt hai người này đưa tới trước mặt sư tôn, như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều việc. Bàng Ngọc sư huynh, có thể mời hai người này đi theo, trói lại đưa cho chúng ta hay không?
Bàng Ngọc Chân Thần cười ha ha nhưng trên mặt lại không có bất kỳ vẻ tươi cười nào, cười cũng rất giả, rất cứng, lạnh lùng nói:
- Muốn bắt quốc sư và Duyên Phong đế sao? Các ngươi vì sao không tự mình hạ thủ?
Vẻ mặt Lâu Vân Khúc tươi cười, nói:
- Tốt. Chỉ có điều trước lúc đó, hay là tiêu diệt Thái Hoàng Thiên trước lại nói. Thần Ma và thần thông giả của Thái Hoàng Thiên là chủ động tự sát, hay ta giúp các ngươi buộc chặt dây đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT