Bầu trời giống như là bức tranh cuộn bị thiêu đốt lấy Phược Nhật La làm trung tâm, không ngừng cháy lan về bốn phía, những nơi bị đốt hóa thành tro tàn, rất nhanh đã đốt gần nửa, đốt tới đỉnh đầu của Tần Mục, sau đó bầu trời của toàn thế giới nơi vị trí Tần Mục đang đứng bị đốt cháy sạch sẽ.

Thế giới Ma tộc biến mất, thế giới kia xuất hiện ở trong mắt hắn.

Tần Mục không nhìn Phược Nhật La ở phía trước đi tới mà quan sát khắp nơi, ở đây tháp cao mọc lên như rừng, từng ngọn tháp tối tăm đứng vững ở bên trong sương mù mịt mờ màu xám, rất nhiều Ma tộc giống như kiến thợ cần cù bận tới bận lui, chế tạo khí giới to lớn nhằm công thành chiếm đất, còn có vài Ma tộc đang diễn luyện chém giết.

Đợi cho hắn nhìn thấy được một vòng mặt trời u ám không rõ lộ ra ở phía đông trên bầu trời, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn còn đang ở Thái Hoàng Thiên, vừa rồi Phược Nhật La thể hiện ra cho hắn thấy thế giới Ma tộc thật sự khủng khiếp, hắn thật sự không muốn sống ở trong một thế giới hủy diệt đó.

Mặt trời của Thái Hoàng Thiên là thần tạo ra, ánh sáng mặt trời không mấy nồng đậm mạnh mẽ, không có cách nào xua tan được ma khí của lãnh địa Ma tộc, một chút tia sáng soi sáng ở trên người Tần Mục cũng trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn không có nhiệt độ.

Thế giới vừa rồi Phược Nhật La cho hắn thấy quả thật chỉ là một hồi huyễn cảnh.

"Phược Nhật La tiền bối mất công mất sức bắt ta qua, sẽ không chỉ là cho ta thấy lịch sử khổ cực của Ma tộc các ngươi chứ?"

Tần Mục thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói:

"Ngươi nên biết lịch sử cực khổ của các ngươi không có liên quan gì đến ta, nhưng các ngươi xâm nhập Thái Hoàng Thiên, đặt khổ cực áp bách ở trên người nhân tộc, lúc này mới có liên quan với ta."

Phược Nhật La đi tới bên cạnh hắn, chậm rãi nói:

"Tần tiểu hữu khẳng định như vậy, ngươi nhất định là nhân tộc sao?"

Ánh mắt của Tần Mục chớp động:

"Phược Nhật La tiền bối muốn nói cái gì? Không ngại nói rõ."

"Ngươi là Ma tộc."

Một gương mặt của Phược Nhật La đối diện hắn, gương mặt này mở miệng nói:

"Hơn nữa còn là Ma tộc có đẳng cấp cực kỳ cao! Thậm chí nói không chừng huyết thống còn cao hơn ta!"

Tần Mục giật mình, chỉ vào hắn cười ha ha, cười đến không thở nổi.

Phược Nhật La ung dung thản nhiên, lẳng lặng chờ đợi hắn cười xong, tới khi hắn không cười nổi nữa mới chậm rãi nói:

"Lẽ nào không ai nói với ngươi ngươi là Ma tộc?"

Tần Mục ưỡn thẳng lưng, cười nói:

"Quả thật đã từng có. Ta còn nhỏ ở Trấn Ương Cung tại Đại Khư gặp được một vị Ma Thần bị phong ấn, hắn nói với ta ta là Ma tộc. Chỉ có điều hắn là vì lừa ta rút lui, muốn đoạt lấy cơ thể của ta để thoát khỏi sự trấn áp, đáng tiếc bị ta nhìn ra được. Ta từ trong tay hắn lừa gạt được hai chiêu rưỡi Ma tộc Ấn Pháp. Vị Ma Thần kia muốn gạt ta là vì thân thể của ta, Phược Nhật La tiền bối muốn lừa gạt thứ gì của ta?"

Phược Nhật La sải bước đi về phía trước, cái cổ chuyển động, gáy chuyển qua bên trái, nói:

"Ta cũng không muốn lừa gạt cái gì của ngươi. Ma tộc chúng ta mặc dù nói mười câu trong đó có một nửa là giả, nhưng có một nửa là sự thật. Ma Thần kia muốn đoạt xác của ngươi nói cho ngươi biết ngươi là Ma tộc, như vậy những lời này là để tranh thủ sự tín nhiệm của ngươi, những lời này chính là sự thật."

Tần Mục đột nhiên giống như dung hòa vậy, thân thể hóa thành một bóng đen áp sát mặt đất.

Tốc độ của hắn cực nhanh, trong giây lát bóng đen lại chạy đi hơn trăm dặm địa.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, từ trong trạng thái bóng đen hiển hóa ra, chỉ nghe âm thanh của Phược Nhật La truyền đến:

"Ngươi có lẽ còn không tin. Nhưng ngươi không cảm thấy thời điểm ngươi thi triển Ma tộc ấn pháp, nguyên khí lại thông suốt như vậy, hoàn toàn không có trở ngại hay không?"

Tần Mục ngẩn người một lát, nhìn thấy được khoảng cách giữa mình và Phược Nhật La vẫn không xa không gần, chỉ là hiện tại hắn xuất hiện ở bên trái của Phược Nhật La, mà vừa rồi là ở sau lưng.

Phược Nhật La cười nói:

"Ngươi có thể dễ dàng học được thần thông của Ma tộc như vậy, đồng thời hoàn toàn không có trở ngại thi triển ra, đó chính là bởi vì ngươi cũng là Ma tộc!

Tần Mục bay lên trời, thi triển Thâu Thiên Thần Thối đến mức tận cùng, phá không lao đi.

Sau một lúc lâu, trong lúc chạy như điên Tần Mục nhìn thấy được Phược Nhật La đang đối diện với hắn, sắc mặt hắn không khỏi đại biến, vội vàng rẽ sang bên, vội vàng bay nhanh.

Lại sau một lúc lâu, hắn nhìn thấy được hắn đang chạy trở về, chạy như điên ở bên phải của Phược Nhật La.

Thân hình của Tần Mục dừng lại, từ trên không trung rơi xuống, chìm vào trong mặt đất, đợi đến khi hắn ở trong lòng đất đi ngang qua không biết bao xa, hắn từ trong lòng đất nhô đầu ra, nhìn thấy được chân sau của Phược Nhật La.

Bản thân hắn vẫn ở giữa những ngọn tháp cao đó, Phược Nhật La vẫn ở trước mặt hắn đi không nhanh không chậm.

"Chỉ có điều ngươi cũng là nhân tộc, tu luyện thần thông nhân tộc cũng rất dễ dàng."

Giọng nói của Phược Nhật La từ phía trước truyền đến, nói:

"Ngươi là nửa người nửa ma cho nên ngươi có khả năng dễ dàng nắm giữ thần thông của hai tộc. Ngươi khiến cho ta động lòng thương xót, cho nên ta mới có thể mời ngươi tới."

Tần Mục vỗ nhẹ vào bùn đất trên người, cười lạnh nói:

"Tôn vương, phương pháp ngươi mời người rất khác biệt."

Hắn không thử chạy trốn nữa mà sải bước đuổi kịp bước chân của Phược Nhật La. Phược Nhật La nghe được hắn không gọi mình là tiền bối mà đổi giọng gọi là tôn vương, trong đó một gương mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Tần Mục vừa gọi là tiền bối hiện tại gọi là tôn vương, nhìn như không để ý tới cách gọi thay đổi nhưng bên trong rất có chủ ý. Gọi là tiền bối mục đích là làm cho đối phương biết mình là vãn bối, tiền bối hạ thủ đối với vãn bối vẫn có phần mất mắt.

Gọi là tôn vương cũng có phần nhỏ mọn, tôn vương là Ma tộc gọi Phược Nhật La, Tần Mục bây giờ là đặt mình ở trong Ma tộc, nỗ lực giảm xuống cảnh giác của Phược Nhật La.

Đương nhiên, loại nhỏ mọn này đối với Phược Nhật La mà nói căn bản là vô dụng.

"Ma tộc không giống nhân tộc, nhân tộc có diện tích đất đai dồi dào, được trời ưu đãi, Ma tộc lại là đến từ U Đô."

Phược Nhật La ra hiệu hắn theo sát mình, nói:

"Trong U Đô có quá nhiều oan hồn, ma tính oán niệm của bọn họ trải qua thời gian lâu dài sinh ra tổ tiên của Ma tộc. Bọn họ tuân theo ác niệm trong thiên địa mà thành Ma Thần, giữa bọn họ sinh sôi nảy nở, lúc này mới ra đời chủng tộc Ma tộc này."

Tần Mục hơi ngẩn ra, không rõ vì sao hắn muốn nói với mình việc này.

"Sau khi Ma tộc sinh ra lại không được ở trong U Đô, bị thổ bá đuổi ra khỏi U Đô. Bởi vậy Ma tộc ta sau khi sinh ra ban đầu chính là lưu lạc, bị buộc phải đi khắp nơi tìm kiếm chỗ dừng chân. Chúng ta cũng không được chủng tộc khác cho ở lại, nơi có thể tìm đến bình thường đều là nơi hiểm ác đáng sợ. Nhưng cho dù là như vậy chúng ta vẫn còn sống, nhưng mà..."

Một gương mặt khác của hắn quay lại, nói:

"Nhưng mà thế giới của chúng ta vẫn rơi vào trong sư hủy diệt, vì sự sinh tồn của chủng tộc nên chúng ta không thể không xâm nhập Thái Hoàng Thiên. Thật ra ta tới tìm ngươi là vì tìm được một biện pháp có thể làm cho nhân tộc và Ma tộc cùng sống sót. Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã nảy ra suy nghĩ này!"

Gương mặt này của hắn vô cùng chân thành, đưa ra một đề nghị mê người:

"Ngươi trợ giúp ta thống nhất Thái Hoàng Thiên, ta giao nhân tộc cho ngươi thống trị! Như vậy tới lúc đó ngươi trị nhân tộc của ngươi, nhân tộc có thể được bảo toàn, ta thống trị Ma tộc, Ma tộc cũng nhận được bảo toàn! Vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?"

Ánh mắt hắn lấp lánh có thần rơi xuống trên người Tần Mục, chờ mong câu trả lời của Tần Mục.

Tần Mục suy nghĩ một lát, thử dò xét nói:

"Tôn vương vừa mới nói Ma tộc nói mười câu trong có một nửa là sự thật, một nửa là giả. Như vậy ta muốn hỏi một câu, tôn vương Cương vừa rồi nói nhiều lời như vậy, câu nào là nói thật, câu nào là nói dối?"

Cái cổ Phược Nhật La xoắn lại, đổi thành gương mặt khác, gương mặt này lộ ra sắc mặt thâm trầm, thản nhiên nói:

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tần Mục mỉm cười nói:

"Tôn vương đưa ra đề nghị rất tốt, không bằng cứ dựa theo đề nghị của tôn vương để làm."

Gương mặt này của Phược Nhật La ngẩn ra, Tần Mục tiếp tục nói:

"Thái Hoàng Thiên chúng ta phân ra thành hai nửa, ta thống trị nhân tộc, ngươi thống trị Ma tộc, mọi người bình an vô sự. Tôn vương, ngươi bây giờ có thể giao tất cả nhân tộc bên trong lãnh địa Ma tộc cho ta."

Gương mặt thâm trầm này của Phược Nhật La nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên chỉ nghe két két hai tiếng, cổ hắn chậm rãi chuyển động một vòng, gương mặt thứ ba xuất hiện, mặt xanh nanh vàng, dữ tợn khủng khiếp.

Tần Mục thở ra một hơi dài, cười nói:

"Ta hiện tại đã biết tôn vương nói có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả. Tôn vương, mục đích của ngươi cũng không phải là Thái Hoàng Thiên, mục đích của ngươi vẫn là Đại Khư. Thái Hoàng Thiên chẳng qua là một ván cờ của ngươi mà thôi, nếu ta trợ giúp ngươi chiếm đoạt Thái Hoàng Thiên, khi đó ngươi lại huyết tế Thái Hoàng Thiên, từ đó tiến vào Đại Khư!"

Phược Nhật La hừ lạnh một tiếng, dẫn theo hắn đi về phía trước, đi tới một vách núi dựng đứng, gương mặt dữ tợn nói:

"Đồ nhi Phược Vũ Kiêu của ta là chết ở trong tay của ngươi? Ta có thể bỏ xuống ân oán này, cho ngươi vinh hoa phú quý, ngươi lại xem ta là người ngu! Ngươi cho rằng Thiên Sư có thể ngăn cản được ta sao? Ngươi cho rằng dựa vào mấy vị thần chỉ nhân tộc các ngươi có thể ngăn cản ta sao?"

Tần Mục đi lên trước vài bước, nhìn xuống dưới, sắc mặt biến đổi kịch liệt.

Phía trước hắn là một vực sâu, nơi đó có vô số Ma tộc và nhân tộc đang bận rộn tất bật tạo hình từng tế đàn cực lớn mà mỹ lệ.

Nơi đó có tới hơn một trăm tế đàn!

Tiều Phu thánh nhân gọi bằng gọi hữu, có hai mươi bốn vị tượng đá từ Đại Khư hạ xuống, những tượng đá sống lại trở thành thần chỉ, hai mươi bốn tòa tế đàn chữ Kim lớn gắn kết thành một, có thể nói là đồ sộ.

Mà bây giờ cảnh tượng bên trong vực sâu này so với hai mươi bốn tòa tế đàn lớn kia cò bao la hùng vĩ không biết bao nhiêu lần!

Mấy trăm tòa tế đàn, đây là dự định triệu hoán mấy trăm vị Thần Ma hạ xuống!

Khóe mắt của Tần Mục run lên, âm thanh khàn khàn nói:

"Ngươi không có khả năng mời tới nhiều Thần Ma như vậy! Lại tính là Chân Thiên Đình trợ giúp ngươi cũng không có khả năng cho ngươi nhiều lực lượng như vậy! Ngươi cũng không dám tiếp nhận Thần Ma đại quân khổng lồ như vậy!"

Phược Nhật La lắc đầu nói:

"Ta ngược lại có thể mời Thần Ma Thiên Đình hạ giới, chỉ có điều ta thực sự không dám mời bọn họ."

Trên trán của Tần Mục txuất hiện mồ hôi lạnh, lập tức lắc đầu nói:

"Thế giới kia của ngươi cùng Thái Hoàng Thiên liên kết cho nên người ngươi muốn mời tới cũng không là Ma Thần của thế giới các ngươi, bọn họ lại có thể trực tiếp tiến đến. Hai giới chiến tranh hai vạn năm, thế giới Ma Thần các ngươi khẳng định cũng chết trận không biết bao nhiêu, số lượng Ma Thần còn lại cũng không nhiều, không cần nhiều tế đàn như vậy."

Phược Nhật La lạnh lùng nhìn hắn:

"Ngươi tiếp tục đoán, đoán đúng ta cho ngươi một con đường sống."

Trái tim của Tần Mục co thắt kịch liệt, nắm chặt nắm đấm, hắn thật sự đã đoán được Phược Nhật La rốt cuộc dự định triệu hoán cái gì.

"Tổ tiên Ma tộc, những Ma Thần sinh ra từ trong oán niệm ác niệm ma tính ở U Đô đó! Ngươi dự định triệu hoán bọn họ tới!"

Phược Nhật La cười ha ha, có chút tự đắc:

"Ngươi cảm thấy chủ ý này thế nào?"

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, lắc đầu nói:

"Tôn vương cũng cùng đường, không ngờ triệu hoán bọn họ. Ngươi triệu hoán bọn họ, lấy những Ma Thần với bản tính ma tính sinh sôi, chỉ sợ không chỉ là hủy diệt nhân tộc đơn giản như vậy, mà phải hủy diệt toàn bộ Thái Hoàng Thiên!"

"Cho nên mới phải huyết tế Thái Hoàng Thiên."

Phược Nhật La mỉm cười, ba gương mặt trăm miệng một lời nói:

"Xem Thái Hoàng Thiên làm bàn đạp để tiến vào Đại Khư! Chỉ có điều ta còn có một chủ ý tốt hơn, nghe nói ngươi chế tạo một cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, chỉ cần ngươi cũng chế tạo cho Ma tộc ta vài cây cầu như vậy thì ta có thể lưu lại cho ngươi một mạng."

Tần Mục thử dò xét nói:

"Tôn vương Chân dám để cho ta chế tạo cầu cho Ma tộc các ngươi? Lẽ nào lại không sợ ta táy máy tay chân sao?"

Sắc mặt của Phược Nhật La thoáng đổi, lạnh lùng nói:

"Ngươi quyết tâm từ chối ta?"

Tần Mục vội vàng nói:

"Tiền bối."

Phược Nhật La phất tay áo, cười lạnh nói:

"Bớt động tâm tư sai lệch đi! Gọi tiền bối cũng vô dụng! Ta thành tâm thành ý đối với ngươi, cho rằng ngươi là thiên tài ngút trời, Thiên Sư cũng nghĩ không ra loại chuyện cầu dịch chuyển trao đổi linh năng này mà ngươi lại có thể nghĩ ra được, cho nên ta thương xót tài năng của ngươi lúc này mới để cho ngươi sống đến bây giờ! Ngươi nghĩ rằng ta thật sự sẽ không giết ngươi sao? Ma tộc ta không có uy tín?"

Uy lực mạnh mẽ dữ dội của hắn đột ngột phát ra, sắc mặt của Tần Mục đại biến, bị Ma uy của hắn ép tới không thở nổi, vội vàng lui về phía sau vài bước, sử dụng một hơi thở cuối cùng trong lồng ngực cao giọng nói:

"Thật ra ta đến từ Vô Ưu Hương!"

Phược Nhật La đang muốn hạ sát thủ, nghe hắn nói vậy lập tức ngừng lại, cười lạnh nói:

"Ngươi tới từ Vô Ưu Hương? Có gì bằng chứng?"

Sắc mặt của Tần Mục đỏ lên, không có cách nào thở nổi.

Phược Nhật La thu hồi Ma uy, Tần Mục thở dốc từng hơi, lấy ngọc bội từ trước ngực ra, nói:

"Ta có tín vật của Vô Ưu Hương làm chứng! Tôn vương, ngươi chắc hẳn là nhận ra được tín vật của Vô Ưu Hương chứ?"

Phược Nhật La đưa tay chộp tới, ngọc bội tự động tách ra, bay vào trong tay hắn.

Tim Tần Mục đập loạn, hắn vội vàng ngăn chặn nhịp tim đập, khiến tim đập khôi phục lại sự ổn định:

"Diêm vương nói không thể để cho ngọc bội rời khỏi người nếu không sẽ có chuyện tệ hại phát sinh, hiện tại chỉ có thể dựa vào cái này để thoát khỏi sự vây khốn, chỉ mong có hiệu quả. A, thế nào còn chưa có chuyện tệ hại gì xảy ra? Chẳng lẽ là ta cách ngọc bội quá gần?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play