Tinh Ngạn mở mắt, nhìn bốn phía. Trên thân thể hắn còn mọc đầy các loại tứ chi, không chỉ có như vậy mà còn có một con yêu ma quỷ quái cực lớn giống như là bạch tuộc ghé vào trên lưng của hắn. Ma quái này tứ chi sức lực mạnh mẽ, từ từ siết chặt lấy thân thể của hắn.

Hắn chính là bị con yêu ma quỷ quái này siết tới bất tỉnh.

- Ai đang nói chuyện?

Hắn hữu khí vô lực nói.

- Người từ dương gian tới, sinh mạng thú vị. Tinh Ngạn, ngươi lưu lạc tới mức này, còn muốn sống trở lại dương gian hay không?

Một âm thanh xoay tròn ở xung quanh hắn, từng vòng từng vòng, lúc trái lúc phải lúc lên lúc dưới, giống như là một con cá bơi qua bơi lại ở trong bóng tối:

- Ngươi là thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện, lại lưu lạc đến kết quả như vậy, thực sự khiến cho người ta thổn thức xúc động. Ngươi với hình thái này, có mặt mũi nào đi gặp người đời?

Trên người Tinh Ngạn bị thân thể yêu ma quỷ quái này trói chặt, không thể động đậy, ngược lại làm cho hắn có thể thở dốc. Ngày hôm nay đối với hắn mà nói đơn giản là dày vò cực lớn, cả đời này của hắn chưa bao giờ chịu khổ nhiều như vậy, bị tội nhiều như vậy. Hắn chưa bao giờ từng chật vật như vậy, từng bất lực như vậy.

Mà bây giờ, hắn cũng không yên lòng, bởi vì nơi này là U Đô.

Hắn nhảy xuống sông, mới biết được nơi này là U Đô, nơi người chết trầm luân.

Hắn ban đầu vốn đã tuyệt vọng. U Đô là nơi Thổ bá thống trị, hắn chưa từng nghe nói qua không ai có thể tiến vào U Đô mà không chết.

Hắn hiện tại xông vào Phong Đô, lại xông vào U Đô, vì sao ông trời lại cho hắn tiến vào nơi ác độc nguy hiểm đáng sợ như vậy?

- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại tới đây chế giễu ta?

Tinh Ngạn thở hắt ra một hơi, hắn muốn tránh thoát khói sự trói buộc của yêu ma quỷ quái, nhưng hắn không thể vận dụng được lực lượng. Hơn nữa cho dù hắn có thể tránh thoát được, những phần thân thể của người khác trên người hắn cũng sẽ tạo phản, còn có thể đánh nhau hắn, chửi bới hắn.

Hắn bây giờ căn bản không có năng lực thoát khỏi yêu ma quỷ quái, thoát khỏi những tứ chi trên người. Thọ nguyên của hắn không nhiều, tính mạng tiêu hao hết, lại sẽ chết ở U Đô.

- Ta là Lục Ly.

Giọng nói kia không di động nữa, cười nói:

- Trái có Huyền Minh mà phải có Lôi Hề, trước Lục Ly sau Quyết Hoàng.

Tinh Ngạn thở hổn hển nói:

- Lục Ly? Ngươi vừa hỏi ta có muốn trở lại dương gian hay không? Ta muốn quay về dương gian!

- Ngươi không biết ý tứ của câu thơ này?

Giọng nói kia có chút thất vọng, than thở:

- Cường giả đứng đầu dương gian cũng vô tri như vậy, không ngờ không biết Huyền Minh, Hàm Lôi, Lục Ly và Quyết Hoàng, năng lực của các ngươi đã kém đến mức độ này? Cũng được, ta không khi dễ ngươi vô tri, ta có thể cho ngươi trở lại dương gian, cũng có thể giải quyết việc thân thể ngươi mắc phải, còn có thể xóa bỏ tử tịch của ngươi, cho ngươi từ nay về sau không ưu phiền về chết già.

Thần sắc Tinh Ngạn thoáng động, nói:

- Ta cần phải làm cái gì?

- Nói chuyện với người thông minh chính là sảng khoái.

Giọng điệu của Lục Ly cười nói:

- Hơn mười năm trước, có một hài tử sinh ra từ U Đô, hấp thu khí của U Đô, sau đó bị người dẫn đi, đưa ra khỏi U Đô. Ta cần ngươi sau khi trở lại dương gian, đưa hắn tới. Thân thể của ta quá mạnh mẽ, không có cách nào đi qua hàng rào giữa U Đô cùng dương gian nên ta cần ngươi thay ta đi tới dương gian, thay ta làm việc!

- Ta phải làm thế nào có khả năng tìm được hài tử này?

Tinh Ngạn hỏi.

- Rất đơn giản, trước ngực của hắn có một khối ngọc bội, trên ngọc bội có ký hiệu đặc biệt, còn có một chữ Tần. Sau khi ngươi nhìn thấy ngọc bội, sẽ nhận ra được.

Giọng nói của Lục Ly tiếp tục nói:

- Hắn khoảng mười bảy tuổi, gần mười tám tuổi. Ngày sinh tháng đẻ của hắn và hình của ngọc bội, ta đã vẽ xuống. Hắn sinh ra vào ngày mùng tám tháng chạp, thời điểm năm giáp tháng sửu giờ tý.

Một bức tranh bay tới, đột nhiên tám cái móng của yêu ma quỷ quái trên người Tinh Ngạn rời khỏi trên lưng hắn, lặng lẽ không hơi thở biến mất trong bóng đêm.

Mà vào lúc này, những tứ chi của những nhân loại trên người Tinh Ngạn nhất thời bắt đầu mục nát tan rã, rất nhiều cái đầu, tay chân, thân thể đều tách ra. Trong lòng Tinh Ngạn thầm giật mình, chỉ cảm thấy thân thể mình lại là của riêng mình, hắn vội vàng nắm lấy bức tranh kia.

Giọng nói của Lục Ly vang lên ở bên tai hắn, nói:

- Ngươi tìm được hài tử này, có thể giết chết hắn, cũng có thể bắt giữ hắn, nhưng trăm triệu lần không thể để cho hắn hồn phi phách tán. Ta cần phải ngươi giữ hồn phách của hắn hoàn hảo không hao tổn đưa đến U Đô! Nếu thiếu một cọng lông măng, ngươi sẽ bị chết vô cùng thê thảm!

Chữ "thảm" vừa dứt lời, đột nhiên trên thân thể của Tinh Ngạn lại ầm ầm ầm mọc đầy tứ chi.

Tiếng Lục Ly cười hắc hắc vang động ở xung quanh hắn, thân thể của Tinh Ngạn lại khôi phục bình thường, trán hắn không khỏi xuất hiện mồ hôi lạnh.

- Ta truyền cho ngươi một chiếc gương, sau khi ngươi tìm được hắn, có thể dùng cái gương này tới kiểm tra rõ chính bản thân người đó.

Một mặt gương đột nhiên từ trong bóng tối xuất hiện, bay xuống trong tay của Tinh Ngạn. Giọng nói của Lục Ly cười nói:

- Cái gương này có thể soi sáng ra thân phận của hắn. Chỉ có điều, ngươi không thể trực tiếp chiếu vào hắn, biết không?

- Không thể trực tiếp chiếu hắn?

Tinh Ngạn hơi ngẩn ra, không giải thích được ý của hắn.

- Đúng rồi. Ngươi nhất định phải đưa lưng về phía hắn, sau đó dùng cái gương quan sát hắn.

Giọng nói của Lục Ly đột nhiên trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng nói:

- Nhớ kỹ, khi đối mặt với hắn, trăm triệu lần không thể dùng cái gương này chiếu hắn! Chỉ có thể đưa lưng về phía hắn!

Tinh Ngạn nói:

- Ta biết, ngươi không cần lặp lại quá nhiều lần. Chỉ là chuyện nhỏ.

- Đây cũng không phải là chuyện nhỏ!

Giọng nói của Lục Ly cười lạnh nói:

- Ngươi trực tiếp chiếu vào hắn, sẽ chọc cho ra phiền toái lớn, phiền toái rất lớn! Ta có thể vì ngươi kéo dài tính mạng ba mươi năm, ngươi có ba mươi năm hoàn thành chuyện này cho ta, ngươi có thể đi!

- Khoan đã!

Tinh Ngạn lộ ra vẻ tươi cười, ung dung nói:

- Chúng ta vẫn chưa từng gặp mặt, cái gương này có thể chiếu đến người kia, chắc hẳn cũng có thể chiếu đến ngươi chứ?

Hắn giơ cái gương, chiếu về phía sau lưng của mình.

- Ngươi...

Hắn ngơ ngác nhìn vào mặt gương, mặt gương chiếu rọi ra một vị tuyệt thế giai nhân. Hắn nghe được giọng nói của Lục Ly rõ ràng là giọng nam, trong kính soi sáng ra lại là một nữ tử.

Trong nháy mắt nhìn thấy giai nhân này, Tinh Ngạn cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như là ngã vào trong một vòng xoáy lớn. Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, chỉ thấy mình nằm ở trên một tảng đá dài dưới một gốc tùng cổ, giống như là đang ngủ ở ngoài trời.

Xung quanh có tiếng chim mùi hoa, bên cạnh có thác nước chảy. Có mấy con khỉ đang xuyên qua giữa núi rừng. Bỗng nhiên chúng dừng lại trên cây bẻ mấy quả chuối tiêu, lột vỏ say sưa ăn, vừa ăn còn vừa cẩn thận nhìn hắn.

Tinh Ngạn ngẩn người một lát, nhìn lại xung quanh, ở đây còn là vách núi gãy Đại Khư sao? Trước mặt chính là một mảnh biển rộng mênh mông.

- Đây là địa phương nào?

Hắn không nhịn được buồn bực nói.

- Nơi này là Nam Hải.

Con khỉ ném vỏ chuối xuống đầu của hắn, mở miệng nói.

- Nam Hải?

Tinh Ngạn liền vội vàng đứng lên, trong lòng hoàn toàn mờ mịt. Hiện tại hắn đang ở đầu phía nam của Đại Khư, cách nơi hắn tiến vào Phong Đô khoảng chừng ba bốn vạn dặm.

- Ngươi là dị thú trong Đại Khư, còn biết nói chuyện. Xem ra người chính là dị chủng đã mở ra linh trí.

Tinh Ngạn lấy vỏ chuối xuống, bấm tay bắn ra, nói:

- Nể tình ngươi chỉ ra địa điểm cho ta, ta không giết ngươi. Chỉ có điều lại khó tránh khỏi nỗi khổ.

Con khỉ phóng người nhảy lên. Nhưng nó còn chưa rơi xuống, đột nhiên dưới chân nó đã xuất hiện một cái vỏ chuối tiêu, nó nhất thời ngã tới mức mông hướng lên trời. Con khỉ giận dữ, đứng lên đi tìm Tinh Ngạn báo thù, nhưng hiện tại nó đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của Tinh Ngạn nữa.

- Khẹc khẹc, đúng là quá hẹp hòi!

Con khỉ giận dữ, nhảy đến trên thân cây, nhưng không ngờ tay nó lại nắm lấy một cái vỏ chuối, nhất thời lại từ trên cây đã xuống.

Cái vỏ chuối kia giống như đã nhận định hắn, chỉ cần hắn nhảy dựng lên lại tự động rơi vào dưới tay hoặc dưới chân của hắn, khiến hắn rơi ngã gần chết.

Con khỉ giận dữ, cầm tảng đá lên đập nát vỏ chuối tiêu kia.

Mà vào lúc này, Tinh Ngạn đã đi xa, hắn khẽ nói:

- Vị Lục Ly kia tuy rằng có bản lĩnh tốt, nhưng nàng không có cách nào tiến vào dương gian. Tinh Ngạn ta làm sao có thể mặc cho người khác khống chế được? Nàng cho ta ba mươi năm tuổi thọ, muốn dùng cái này để khống chế ta, không dễ dàng như vậy đâu! Tần thần y nói hắn đã truyền bá mô hình dựng thần cầu không gian ra ngoài, ta lại đi một chuyến tới Duyên Khang. Lấy tư chất ngộ tính của ta, một hai năm có thể thành thần, thoát khỏi sự khống chế.

Đột nhiên, bên tai hắn truyền đến giọng nói của Lục Ly, cười nói:

- Tiểu bướng bỉnh, lấy đi của ngươi mười lăm năm thọ nguyên.

Tâm thần Tinh Ngạn chấn động mạnh, vội vàng nhìn lại xung quanh, nhưng hắn lại không nhìn thấy bóng dáng của Lục Ly.

- Nơi này là dương gian, nàng không có cách nào đi tới dương gian! Ta nhất định là đang xuất hiện ảo giác.

Hắn vừa nghĩ tới đây, đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội vàng mở ra sinh tử thần tàng. Chỉ thấy sinh tử thần tàng của hắn đã nối liền U Đô, nơi đó trở nên mơ màng u ám. Một con mắt đang ở trong bóng đêm tản ra ánh sáng u ám, nhìn chăm chú vào hắn.

Trong lòng Tinh Ngạn hoàn toàn lạnh lẽo, hắn biết mình lại không có cách nào thoát khỏi nàng, cho dù mình trở thành thần chỉ, cũng khó có thể chạy ra khỏi sự khống chế của nàng.

- Người ra đời ở U Đô, rốt cuộc là ai?

Tinh Ngạn nhíu chặt chân mày, mười bảy mười tám tuổi có rất nhiều người, hắn phải đi đâu tìm kiếm một người như vậy?

- Rồng béo, đi nhanh lên một chút! Trời sắp tối rồi!

Tần Mục thúc giục:

- Chúng ta cần phải tìm được một chỗ di tích hoặc làng trước lúc trời tối.

Bóng tối từ phía tây vọt tới. Tần Mục dẫn theo Long Kỳ Lân và cái rương đi tới bên trong một mảnh di tích. Bên trong di tích đều là dị thú Đại Khư, từng con đều bình an vô sự. Cái rương từ trong lòng đất đào ra được một tấm bia đá bị gãy, đang định nhét vào trong bụng của mình, chỉ là tấm bia đá quá lớn, nó nhét vào không lọt.

Tần Mục tiến lên trước, phủi đi lớp bụi bám ở phía trên tấm bia đá, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ Bắc Đấu Huyền Minh Chân Tịnh Thiên Đấu Mỗ Nguyên Quân. Hắn thầm nghĩ:

- Nơi này là Thiên Đình thời địa Khai Hoàng, Bắc Đấu Đấu Mỗ Nguyên Quân ở nơi nào? Vị Đấu Mỗ Nguyên Quân này chắc là vị nữ thần cường đại, chỉ tiếc rằng ở đây đã biến thành đống đổ nát.

Hắn đứng dậy, đi tới trước cửa của Đấu Mỗ Cung nhìn bóng tối phía ngoài.

Bóng tối giấm như một bức màn, vừa vặn bị ánh sáng cửa của Đấu Mỗ cung ngăn cản, bóng tối cùng ánh sáng phân biệt rõ ràng.

Tần Mục do dự không quyết, vươn ngón út ra, sử dụng đầu ngón tay từ từ đưa về phía bóng tối.

- Giáo chủ không nên chết.

Long Kỳ Lân nhào tới, cắn chân của hắn kéo hắn trở lại. Tần Mục bị hắn kéo lại tới mức mặt dính đất, bị khiến cho bụi bặm bay lên. Hắn xoay người đứng lên ấn Long Kỳ Lân xuống lại đánh.

Ngao ngao!

Trong di tích hoàn toàn hỗn loạn. Rất nhiều dị thú Đại Khư và dị thú lãnh chủ mạnh mẽ vô cùng đều giận dữ, gào thét tiến về phía Tần Mục.

Trên trán của Tần Mục xuất hiện mồ hôi lạnh, chậm rãi lui về phía sau, thận trọng nhìn hàng vạn hàng nghìn dị thú đang không ngừng ép tới, giải thích:

- Các vị nghe ta giải thích, ta không phải cố ý muốn phá hỏng quy định của Đại Khư, mà tên rồng béo này ra tay trước.

Hắn lùi đến bên cạnh cánh cửa, lưng đập vào phía trên cột đá. Tất cả thú lớn có con đập tay vào ngực, có con nhe răng trợn mắt, có con mài móng vuốt, có con phát ra thần thông, chuẩn bị bất kỳ lúc nào giết chết kẻ phá hỏng quy củ của Đại Khư.

Tần Mục cắn răng, chợt xoay người, đầu dùng sức va chạm, đầu dĩ nhiên tiếp vào trong bóng tối.

Rất nhiều dị thú nhất thời ngẩn người ra. Long Kỳ Lân vội vàng đã chạy tới, gào khóc, cắn ống quần của Tần Mục kéo ra sau, những con dị thú khác vội vàng che mặt. Kéo như vậy, nhất định sẽ lôi ra một cái đầu lâu không máu thịt, cũng có khả năng nơi cổ chỉ là vết cắt chỉnh tề, máu tươi đầm đìa.

- Rồng béo, bỏ ra!

Tần Mục bịch bịch lui về phía sau, khiến một đám dị thú sợ tới mức nổi da gà, lông tơ và mảnh vảy đều dựng ngược.

- Gạt, gạt, gạt người...

Một con dị thú lãnh chủ lắp bắp, bỗng nhiên hét lớn một tiếng:

- Trá thi!

Nhưng vào lúc này, Tần Mục hô lên một tiếng, toàn thân lại chui vào trong bóng tối. Rất nhiều dị thú còn chưa tới kịp thở phào, đột nhiên trong bóng tối có một cái đầu thò vào, hết nhìn đông tới nhìn tây.

Đông!

Một con dị thú trực tiếp ngã xuống, nó đã khiếp sợ đến mức ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play