Nhân Hoàng các triều đại đều gật đầu, tràn đầy đồng cảm.
Tuy nói mỗi một đời Nhân Hoàng ở trong mắt sư phụ của bọn họ đều thiếu đánh, nhưng muốn ăn đòn như thế các Nhân Hoàng vẫn lần đầu nhìn thấy.
Nhân Hoàng các triều đại đều là cường giả tuyệt đỉnh nhất trong thời đại của bọn họ. Cũng không đơn thuần là thân phận của bọn họ khiến cho những tông phái khác tôn kính tôn sùng, hơn nữa còn là bởi vì thực lực của bọn họ quả thật đủ mạnh mẽ, quét ngang đương đại, hiếm gặp địch thủ!
Vị Nhân Hoàng nào nếu như khi còn sống mà không cùng các thần đánh nhau mấy trận, sau khi chết đều không có ý tới gặp liệt tổ liệt tông, trong một thời đại có mấy nhân vật như vậy?
Nhưng mà Tần Mục đối mặt với cường giả bá đạo cường đại như bọn họ, không ngờ nói sợ đánh bọn họ bị thương, còn nói công pháp thần thông của bọn họ đã quá lạc hậu. Bọn họ làm sao có thể nhịn được?
Tam tổ hoạt động thân thể một chút, thản nhiên nói:
- Nhân Hoàng các triều đại đều rất hay khoa trương. Mỗi một người sau khi chết đều vênh váo hơn cả trời, muốn đánh cái này đánh cái kia. Nhưng nói chúng ta quá lạc hậu, vẫn chỉ có một mình ngươi! Tần Nhân Hoàng, rất giỏi.
Tứ tổ thản nhiên nói:
- Đồ đệ đánh bại sư phụ cũng là chuyện thường xảy ra, ví dụ như ta lại từng đánh qua lão nhân. Chỉ có điều đánh tất cả lão nhân một lần, giọng điệu của Tần Nhân Hoàng không nhỏ. Ta ngược lại muốn xem ngươi có có bản lĩnh này hay không?
Tam tổ trừng mắt nhìn hắn.
Sắc mặt nhị tổ uy nghiêm, nói:
- Tần Nhân Hoàng vẫn là người sống sờ sờ, cùng chúng ta giao đấu thế nào cũng là một vấn đề khó khăn. Chỉ có điều Sơ tổ có một bảo vật chắc hẳn vẫn ở chỗ này, là Giữa Sinh Tử. Món bảo vật này có thể cho chúng ta ở vào sống hay chết trong lúc đó, thích hợp nhất giao đấu.
Nhân Hoàng các triều đại đều nhíu mày một cái:
- Sơ tổ không ở nơi này, ai có khả năng vận dụng trong lúc sinh tử?
Nhị tổ cười nói:
- Ta làm đệ tử của Sơ tổ, Sơ tổ không ở đây, ta chính là chủ nhân của Ngũ Dương Thần điện, ta tất nhiên có thể vận dụng trong lúc sinh tử. Các ngươi an tâm không nên nóng vội, ta rất quen thuộc với nơi này, so với nhà mình còn quen thuộc hơn. Chờ ta một lát, ta đi lấy Giữa Sinh Tử tới.
Tất cả mọi người có chút ngạc nhiên, Giữa Sinh Tử món bảo vật này bọn họ còn chưa từng nghe nói qua. Nghe nói món bảo vật này là vì Sơ tổ tưởng niệm thê tử đã mất, vì vậy chế luyện ra, dùng để đánh tới U Đô, gặp lại thê tử đã mất.
Chỉ có điều loại bảo vật này có tác dụng không lớn, không có bao nhiêu uy lực, bởi vậy cực ít người chế luyện loại vật này. Giữa Sinh Tử dùng để cho người sống và người chết quyết chiến, lại hay nhất.
Cũng không lâu lắm, Nhị tổ trở về. Mọi người thấy hai tay hắn trống trơn, không nhịn được buồn bực, nghi ngờ nói:
- Nhị tổ, Giữa Sinh Tử ở đâu?
- Đây cũng là Giữa Sinh Tử!
Nhị tổ run tay áo lên, đột nhiên chỉ thấy trong ống tay áo của hắn có một dòng sông dài bay ra.
Sông lớn từ Ngũ Dương Thần điện bay ra ngoài, càng lúc càng rộng. Một con sông lớn dài đến mấy trăm dặm, trôi lơ lửng ở trên không trung của Âm Ti.
Mọi người vội vàng đi ra khỏi Ngũ Dương Thần điện nhìn lại nhưng thấy sông dài di chuyển trên không trung, còn có một tòa cây cầu bay treo trên sông. Giữa sông lại có một chiếc thuyền hoa, dừng sát ở cầu.
Tất cả mọi người hô lên một tiếng, khen:
- Sơ tổ vì gặp gỡ thê tử đã mất, không ngờ tiêu hao pháp lực lớn chế luyện món bảo vật này! Đi, đi, lên cầu đi!
Tần Mục cũng theo bọn họ leo lên cầu dài, vừa đứng ở trên cầu, đột nhiên có chuyện kỳ diệu phát sinh. Hắn không ngờ nhìn thấy được máu thịt của mình sinh ra!
Đi tới sinh giới của người chết ở Phong Đô, người chết sống lại, người sống hóa thành xương khô. Nhưng mà cây cầu trên con sông này lại có thể khiến cho hắn khôi phục lại thân thể máu thịt, thực sự kỳ quái!
Mà Nhân Hoàng các triều đại đứng ở trên cầu, không ngờ cũng không mất máu thịt, vẫn là thân thể hoàn chỉnh. Điều này hiển nhiên cũng là tác dụng kỳ diệu Giữa Sinh Tử.
- Thời điểm ta khống chế thuyền ánh trăng trở thành Nguyệt Lượng Thủ, lại chịu áp chế ở sinh giới của người chết, nắm giữ thân thể máu thịt. Xem ra thực lực của Sơ tổ Nhân Hoàng nhất định mạnh hơn nhiều so với Nguyệt Lượng Thủ!
Tần Mục tán thưởng, Sơ tổ Nhân Hoàng có thực lực cao thâm khó dò, không hổ danh là nhân kiệt của thời địa Khai Hoàng!
- Chỉ có điều, Giữa Sinh Tử này cũng không phải là vô dụng, trái lại là một lợi khí lớn!
Hắn chớp chớp mắt, tim đập thình thịch. Hắn lập tức nghĩ đến tác dụng lớn nhất của Giữa Sinh Tử, đó chính là khiến cho Phong Đô có thể can dự vào chuyện dương gian, can thiệp vào hiện thực!
Giữa Sinh Tử khiến cho cõi âm có thể can dự vào chuyện của dương gian, khiến cho những Thần Ma Phong Đô của có thể lấy phong thái của người sống gặp lại dương gian. Mặc dù chỉ là ở trên mặt sông này địa điểm không lớn, nhưng không thể coi thường được!
Thử nghĩ một chút, trong Phong Đô có số lượng Thần Ma lên tới hàng vạn, nếu có thể hạ xuống dương gian, ai có thể địch nổi?
- Giữa Sinh Tử có tác dụng thật tốt, chính là vũ khí có uy lực lớn lao!
Tần Mục đứng ở đầu cầu nhìn lại, chỉ thấy sông lớn chảy về phía U Đô, lúc ẩn lúc hiện có thể thấy được U Đô tối tăm lại ở một chỗ sông khác. Con sông này cực kỳ kỳ diệu, hiển nhiên cũng không phải là con sông bình thường.
Trong Âm Ti, vô số Thần Ma ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại thấy con sông lớn này bồng bềnh trên bầu trời, nhẹ nhàng di động, cực kỳ mỹ lệ.
- Lại là những Nhân Hoàng đó!
Một vị Thần Ma cúi đầu, không nhìn nữa, nói với mọi người xung quanh:
- Sau khi những người này đi tới Phong Đô, số lượng người càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng kiêu căng phách lối, là một phách ở Phong Đô ta. Sợ rằng chỉ có những ma đầu của Thiên Ma giáo mới có khả năng sánh ngang cùng bọn họ. Không cần nhìn nữa, tất cả giải tán đi, để cho bọn họ đốt túi đi thôi.
- Sơ tổ cùng sư nương gặp gỡ chính là cưỡi chiếc thuyền hoa này, lái về phía U Đô, đưa hồn phách của sư nương tới. Bọn họ ở trên cầu gặp gỡ.
Trên cầu Giữa Sinh Tử, sắc mặt của Nhị tổ buồn bã, nói:
- Sau đó, chuyện bọn họ gặp gỡ bị U Đô phát giác, hồn phách của sư nương chính là bị âm soa bắt đi, áp giải đi U Đô xử lý. Sơ tổ vốn không biết chuyện này, còn đứng ở trên cầu chờ nàng, đợi mấy chục năm cũng không thể đợi được nàng. Lúc đó, ta lại đứng ở bờ sông nhìn xung quanh, nhìn hắn một ngày lại một ngày chậm rãi trở nên già đi... Không nói chuyện này nữa!
Hắn phấn chấn tinh thần, nhìn về phía Tần Mục, cười ha hả nói:
- Ở đây còn có một phách thể, nói chúng ta đều quá lạc hậu. Nên để cho tiểu bối biết trời cao đất rộng!
Tần Mục kinh ngạc không thôi, nói:
- Các vị sư tổ, tổ sư, các ngươi cũng biết ta là phách thể?
Trên cầu, Nhân Hoàng các triều đại đồng thời lộ ra nụ cười quỷ dị, trăm miệng một lời nói:
- Thế nào không biết? Tô tiểu tử đều nói với chúng ta, chúng ta đều biết!
Tần Mục nhìn nụ cười quỷ dị của bọn họ, trong lòng buồn bực:
- Người sau khi chết đều sẽ trở nên cổ quái như vậy sao?
Tề Khang Nhân Hoàng mặt mày hớn hở, cười hì hì nói:
- Tô tiểu tử nói hắn tìm một phách thể làm đồ đệ, chính là lợi hại, cùng thời không có địch thủ. Chúng ta nghe nói sau khi ngươi chết sẽ đánh chết hắn, khiến cho hắn chết lần thứ hai.
Tần Mục kinh ngạc nói:
- Ta vì sao phải đánh chết thôn trưởng?
Nhân Hoàng khác e sợ cho Tề Khang nói không giữ miệng, không ngừng ho khan. Tề Khang Nhân Hoàng hiểu ý, duỗi người một cái, cười nói:
- Tần phách thể, ngươi mới vừa nói chúng ta già, không còn dùng được, cổ hủ, lạc hậu, không thể đánh. Hiện tại nên cho chúng ta đòi lại một công đạo!
Tần Mục vội vàng nói:
- Sư tổ, ta chỉ nói là đạo pháp thần thông của các ngươi quá lạc hậu, ta không nói...
- Đốt lên!
Tề Khang Nhân Hoàng chợt quát một tiếng, phóng người nhảy lên một cái. Từ trên cầu nhảy xuống, chân đạp mặt sông, ngửa đầu cười nói:
- Bớt nói nhảm, xuống ganh đua dài ngắn!
Khí thế của hắn bạo phát, chỉ nghe ầm ầm ầm liên tục bảy tiếng nổ phát ra. Nhất thời bảy tòa thần tàng mở ra. Nguyên thần của hắn mạnh mẽ vô cùng, sừng sững ở trên thần cầu. Từng ngôi sao gào thét tập hợp, hóa thành ngân hà mênh mông cuồn cuộn xoay tròn xung quanh hắn. Dưới thần cầu là U Đô tối tăm, trong thiên địa là nhật nguyệt, ngũ hành ngũ diệu. Nhật nguyệt cùng ngũ diệu kết hợp thành thất tinh, mỗi nơi đều có một vị thần chỉ đứng sừng sững.
Mà ở phía dưới thất tinh lại là linh đài biến thành đại lục, lục hợp đã dựng lên.
Tề Khang Nhân Hoàng có khí tức vô cùng bá đạo, giơ tay lên phong ấn thần cầu thần tàng của mình. Thần cầu biến mất, lại ngăn sinh tử thần tàng. U Đô biến mất, lại ngăn thiên nhân thần tàng, nguyên thần bỏ chạy.
Khí tức của hắn suy giảm, nhưng dáng vẻ bệ vệ vẫn vô cùng điên cuồng phóng ra, đứng sừng sững trên mặt sông. Phía sau không ngờ hình thành từng ngọn núi lửa màu đen phun trào xuất hiện hiện tượng kỳ lạ!
Tề Khang Nhân Hoàng đưa tay phải ra, nắm chặt nắm đấm, đưa ngón trỏ ra, chỉ về phía Tần Mục vẫy vẫy:
- Tần phách thể, ngươi qua đây!
Tim Tần Mục nhảy loạn, cảm thấy giống như mình nhìn thấy thứ mình yêu thích, khó có thể ngăn chặn hưng phấn, do dự nói:
- Nhị tổ, Tam tổ, nhất mạch Nhân Hoàng chúng ta đánh sư tổ, tổ sư, không có hình phạt ba đao sáu động gì hay không?
Nhân Hoàng các triều đại đồng thời cười:
- Chúng ta cũng không phải là đám Ma Giáo như Thiên Ma giáo, làm sao có thể có hình phạt ba đao sáu động? Ngươi cứ thoải mái đi!
Tần Mục yên lòng, một chân bước ra, rơi trên mặt sông, nghiêm nghị nói:
- Sư tổ, nếu có điều đắc tội...
- Muốn đánh thì đánh!
Tề Khang Nhân Hoàng chợt quát một tiếng, giẫm chận tại chỗ ra quyền, một quyền đánh ra núi lửa. Phía sau hiện tượng kỳ lạ nhất thời trở nên cực kỳ cuồng bạo, từng đỉnh núi ầm ầm bạo phát, ngọn lửa hừng hực. Ngọn núi lửa màu đen vừa rồi trong nháy mắt lại hóa thành nham thạch nóng chảy phóng lên cao, lửa lớn cùng khói đen tràn ngập trời cao, nước sông nhất thời bị sôi trào.
Quyền thế quyền ý của hắn không ngờ chấn động tới mức Tần Mục cùng nước sông xung quanh hắn bay lên, khủng khiếp chấn động khiến cho nước sông biến thành từng giọt từng giọt giống như sợi tơ, nhẹ nhàng chấn động từ dưới chảy lên trời.
Tề Khang Nhân Hoàng nghênh đón nước sông bay lên vọt tới. Nắm đấm càng lúc càng lớn, càng lúc càng bá đạo, khí thế càng thêm dữ dằn.
Trong con ngươi của Tần Mục có từng tầng trận văn xoay tròn, trong mắt có ngân hà quay quanh mặt trời. Hắn thậm chí có thể thấy rõ ràng quá trình khuôn mặt Tề Khang Nhân Hoàng cùng từng giọt nước sông va chạm vào nhau, từng giọt nước ở trên mặt hắn nổ tung, văng ra khắp nơi.
Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp của người mù!
Ầm!
Trên mặt sông truyền đến tiếng chấn động kịch liệt, nắm đấm của Tần Mục cùng nắm đấm của Tề Khang Nhân Hoàng ầm ầm va chạm, quần áo của hai người bỗng nhiên lay động bay về phía sau. Cái bút sau lưng Tề Khang Nhân Hoàng xông thẳng lên trên không trung chạm vào dung nham núi lửa. Lửa cháy mạnh đột nhiên giống như là bẻ gãy, bị cơn lốc thổi bay về phía sau, bị kéo thẳng lại.
Sắc mặt của Tề Khang Nhân Hoàng đại biến, chỉ cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu:
- Nguyên khí tu vi biến thái như vậy...
Chính là từng giọt nước sông đang bay về phía không trung đột nhiên dừng lại. Nắm đấm của Tần Mục hóa thành bàn tay, nguyên khí cuồng bạo.
- Bát Thiên Kiếm!
Trong không trung, nước sông giống như giọt nước mưa trong nháy mắt bị kéo, hóa thành từng thanh kiếm nhỏ. Tám nghìn thanh kiếm nhỏ, đâm, chọc, chém, bổ, điểm, hất lên, chặn, vung, vòng qua, khoan… mười bảy loại kiếm thức thay đổi liên tục, đồng thời công kích về phía Tề Khang Nhân Hoàng.
Sắc mặt của Tề Khang Nhân Hoàng đại biến, bay lên không lui về phía sau. Thân thể về phía sau thoải mái, giống như là hồng nhạn bay sát mặt sông, liên tục điểm lên mặt sông ba lần. Thân pháp cực kỳ kỳ quái, né tránh biến hóa và công kích của Bát Thiên Kiếm hết lần này tới lần khác.
Chân của Tần Mục bước ra, tốc độ nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi, hai tay giơ lên cao. Vù một tiếng vô số giọt nước mưa rơi ở trong tay, hóa thành một thanh trường kiếm, đâm thẳng ra.
Vù!
Vô số đạo kiếm quang từ trong một kiếm này của hắn bắn ra, kiếm thế nhanh giống như mưa rền gió dữ nhấn chìm Tề Khang Nhân Hoàng.
Tề Khang Nhân Hoàng quát lớn. Thân hình bay lên không, bàn tay to thoáng lắc một cái, khắp bầu trời có chưởng ảnh hiện ra nghênh đón một đòn này của hắn. Trong lúc bất chợt chỉ nghe vô số âm thanh phá không truyền đến, một kiếm này của Tần Mục tạo thành ánh sáng xoay tròn Bát Thiên Kiếm cắt phá bàn tay của hắn, nhất thời hai bàn tay giống như là cái sàng hỏng.
- Hừ!
Chân Tần Mục đạp thật mạnh trên mặt sông, một dòng nước sông giống như rồng tức giận bay lên trời, Tần Mục lấy tay chộp tới. Lấy con rồng nước này làm thương, người làm cán, vèo vèo vèo vô số đạo thương ảnh đâm trúng Tề Khang Nhân Hoàng giữa không trung.
Tề Khang Nhân Hoàng bị hắn treo ở trên thương, lập tức bị Tần Mục vung mạnh, hung hăng đập trên mặt sông, mặt sông ầm ầm nổ tung.
Thủy Long thương trong tay của Tần Mục cũng ầm ầm tán loạn, chỉ thấy hai tay hắn giơ lên cao, thò về phía không trung. Giữa không trung có sấm sét cùng lúc vang lên, hóa thành Lôi Long, đắc ý ầm ầm đánh về phía chỗ Tề Khang Nhân Hoàng rơi xuống.
- Đại La Thiên Tinh Chưởng Lực!
Tần Mục giơ tay lên một ấn đánh ra. Phía sau có Đại La Thiên Tinh tràn ngập, hình thành lực trường khủng khiếp của thần thông Đại La. Ảo ảnh của ba trăm sáu mươi vị thần chỉ hiện lên ở bên trong Đại La Thiên Tinh Lực trận, đồng thời xuất chưởng.
Một đòn này không có âm thanh.
Nhưng mà sau một khắc, sông lớn kia chấn động kịch liệt, không trung trên con sông dài vặn vẹo. Đó là ba trăm sáu mươi đạo chưởng lực khác nhau bạo phát, hình thành lực trường vặn vẹo.
Tần Mục thu tay lại. Sau một lúc lâu, Tề Khang Nhân Hoàng từ đáy nước nổi lên, thuận theo dòng chảy xuống, trôi qua cầu sinh tử.
Trên cầu, Nhân Hoàng các triều đại thò đầu nhìn xung quanh, lại đưa mắt nhìn nhau. Sau một lúc lâu, Tứ tổ nói nhỏ:
- Chuyện liên quan tới phách thể này, có phải Tiểu Tô tử lừa gạt chúng ta hay không? Chẳng lẽ thế gian này quả thực có phách thể?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT