- Không đúng, ta rõ ràng bái hồn phách của ngươi, ngươi làm sao có thể còn sống được?

Ngỗi Vu Thần nhìn Tinh Ngạn, hồ nghi nói:

- Chẳng lẽ ngươi không phải gọi là Tinh Ngạn? Cũng không đúng. Vừa rồi ta cúi đầu, hồn phách của ngươi rõ ràng nứt toác tan rã. Hồn phách sụp đổ tan rã là không thể nào còn sống! Ngươi dùng phương pháp gì khiến tiêu tán hồn phách lần nữa tập hợp lại một chỗ? Ngươi thật sự có chút thần thông...

Hắn đi dạo xung quanh Tinh Ngạn một vòng, suy tư nói:

- Ta mới vừa cảm giác được hồn phách của ngươi sụp đổ, sau đó lại từ trong rương chui ra ngoài hồn phách kỳ dị trở lại bên trong thi thể của ngươi, khiến ngươi sống lại. Nhưng mà ta có một cái nghi ngờ, hồn phách chết rồi cho dù có hồn phách khác quay về thân thể của ngươi, ngươi cũng không còn là ngươi. Ngươi làm thế nào bảo tồn được ý thức của mình?

Tinh Ngạn đứng dậy, ngước mắt nhìn nguyên thần của Ngỗi Vu Thần, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc dị thường. Bước chân của hắn cũng đang di chuyển. Ngỗi Vu Thần đi xung quanh hắn, hắn cũng lại đi xung quanh Ngỗi Vu Thần. Hai người chuyển động thành hai vòng tròn một lớn một nhỏ, giống như là hai ngôi sao đang xoay tròn xung quanh đối phương.

Hư Sinh Hoa nhìn về phía Tần Mục, nhớ tới tình cảnh lúc mình bị Tần Mục đánh bại. Lúc ấy Tần Mục chính là dùng khí thế tới dẫn dắt hắn, dùng khí thế tới áp chế hắn, dùng chiêu pháp thân pháp biến hóa tới di chuyển, tiêu hao hắn.

Một lần đó, Hư Sinh Hoa bại cực kì thảm. Hai người một chiêu còn chưa ra, miệng Hư Sinh Hoa liền phun máu tươi, uể oải ngã xuống đất. Về sau vẫn là Tần Mục chữa trị cho hắn khiến hắn nợ Tần Mục một số tiền lớn, khiến hắn không thể không rèn sắt kiếm tiền.

Hiện tại Ngỗi Vu Thần cùng Tinh Ngạn sử dụng thủ đoạn có chút tương tự cùng thủ đoạn của Tần Mục khi đó, nhưng mà càng cao thâm hơn. Tinh Ngạn nhìn chằm chằm Ngỗi Vu Thần khen không dứt miệng, nói:

- Thật sự là đồ tốt, Ngỗi Vu Thần, ngươi thật sự là đồ tốt tuyệt diệu! Ta nhiều năm sưu tập nguyên thần như vậy cũng không có cường hãn như ngươi. Ngỗi Vu Thần, ngươi sẽ là cực phẩm trong bộ sưu tập của ta!

- Sưu tầm ta?

Hai người đã đi từ dưới đất lên đến trên không, Ngỗi Vu Thần, cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng ta là tượng đất hay sao? Pháp lực của ta hùng hồn vô cùng, sức chiến đấu của ta mạnh mẽ vô biên. Ta không phải ngụy thần của Ngụy Thiên Đình, ta là thần chỉ tới từ Thiên Đình chân chính! Ta từng diệt qua triều cũng của Ngụy Thiên Đình, diệt qua không biết bao nhiêu nhân vật cường hoành. Nơi nào ta đi qua, thây chất khắp đồng, biển máu vô biên! Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu tử tu luyện kỳ công dị pháp, giả danh lừa bịp, giống như là những kẻ đi lại trong giang hồ dùng mẹo nhỏ, trò vặt lừa người. Ta biết trò xiếc của ngươi. Vừa rồi từ trong rương bay ra ngoài chỉ có bảy phách, cũng không có ba hồn. Hồn của ngươi vẫn là ngươi, nhưng mà ngươi lại chiếm bảy phách của người khác.

Gương mặt Tần Mục thoáng động:

- Bản nguyên của Tinh Ngạn là ba hồn? Hắn là ba hồn tu luyện thành thần sao? Như vậy, ba hồn của hắn chưa chắc là nấp ở trong rương.

Sắc mặt Tinh Ngạn biến hóa, khen:

- Thật sự là đồ tốt, Ngỗi Vu Thần, ngươi khiến cho ta càng thêm thưởng thức ngươi. Ngươi vừa rồi bái tế ta, vu pháp ngươi bái hồn cũng bị ta nhìn ra ảo diệu. Cái gọi là vu pháp bái hồn cũng không phải là lạy cho hồn phách của đối phương tan rã, mà là tách rời ba hồn bảy phách của đối phương ra. Người bị ngươi bái, hồn phách còn tại chẳng qua là bị ngươi cưỡng ép khống chế. Nếu không trên người ngươi tại sao có thể có nhiều oan hồn quấn thân như vậy? Vu pháp của ngươi, chỉ là một loại thần thông hồn phách dị thường mạnh mẽ thôi!

Thân thể Tiểu Như Lai chấn động mạnh, thấp giọng nói:

- Thì ra là thế.

Bên cạnh hắn có rất nhiều cao tăng yêu tộc đang hộ pháp cho hắn, trấn áp lại hồn phách hắn đang có thể tan rã bất kỳ lúc nào. Vừa nghe vậy, hắn cũng lập tức bừng tỉnh hiểu ra, rất có cảm giác vén mây mù nhìn thấy mặt trời.

Đạo pháp thần thông của Phật môn không tầm thường, phật nhãn có thể thấy oan hồn. Bọn họ đã sớm nhìn thấy vô số oan hồn quấn thân Ngỗi Vu Thần, cảm thấy độ hóa Ngỗi Vu Thần chính là một lần công đức cực lớn. Nói không chừng có thể nhờ vào công đức đó đả thông hai mươi tầng Phật giới, thành Phật thành tổ.

Ngỗi Vu Thần biết họ tên liền có thể bái chết đối phương, khiến đối phương bị hắn bái hồn phi phách tán, vu pháp vô cùng lợi hại. Nhưng bọn họ lại không có liên hệ giữa oan hồn quanh quẩn trên thân Ngỗi Vu Thần cùng với vu pháp bái hồn.

Tâm thần của Tần Mục chấn động.

Tinh Ngạn quả thực vô cùng ghê gớm! Ngỗi Vu Thần tổng cộng bái qua hắn hai lần, lần đầu tiên là vu pháp bái hồn Ban Công Thố Thôi Động, không có thể bái chết hắn. Lần thứ hai chính là cái cúi đầu vừa rồi, trực tiếp bái chết Tinh Ngạn.

Chỉ có hai lần, hắn liền nhìn ra ảo diệu trong thần thông bái hồn của Ngỗi Vu Thần. Loại thiên tư này, loại ngộ tính này... thực sự khó lường!

Thiên tư ngộ tính của hắn so Duyên Khang quốc sư cũng không chút thua kém! Đáng tiếc người này đều dùng hết tinh lực ở trên phương diện tìm kiếm cường giả sắp thành thần khác, thu thập thân thể của người khác. Nếu như hắn có thể dùng toàn bộ tinh lực bản thân vào tu luyện... Ừm, đoán chừng hắn hiện tại cũng đã chết già rồi. Dù sao cầu thần đã gãy...

Chờ một chút!

Thân thể Tần Mục hơi chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được. Duyên Khang quốc sư là nhân vật có thiên tư ngộ tính mạnh nhất hắn đã thấy, cải cách biến pháp, khí phách vô lượng. Mà trước khi hắn cải cách biến pháp, hắn cũng đã vang danh thiên hạ, được lão Như Lai cùng lão Đạo chủ ca tụng là Thánh Nhân năm trăm năm mới xuất hiện một lần!

Duyên Khang quốc sư bây giờ đang là tráng niên, như vậy vị Thánh Nhân ra đời trước Duyên Khang quốc sư năm trăm năm kia là ai?

- Không phải là...

Sắc mặt Tần Mục kỳ lạ. Tinh Ngạn có thiên tư ngộ tính cao như vậy, chỉ có Duyên Khang quốc sư mới có thể so sánh. Như này chẳng phải là nói, Thánh Nhân xuất hiện năm trăm năm trước trong lời của thôn trưởng chính là Tinh Ngạn sao?

- Rất có khả năng! Duyên Khang quốc sư cũng có sở thích sưu tầm các bộ phận của những người khác!

Tần Mục nắm chặt nắm đấm. Duyên Khang quốc sư từng sưu tầm qua người què chân!

Giữa không trung, Ngỗi Vu Thần cùng Tinh Ngạn đột nhiên động thủ. Trên bầu trời của Tiểu Tu Di Sơn, bóng tối bị thần thông của hai người xé rách. Ngỗi Vu Thần mặc dù không cách nào bái chết hắn, nhưng hắn dù sao cũng là nguyên thần của thần chỉ, một thân có tu vi thần thông mạnh mẽ vô cùng. Phần lớn thần thông của hắn là thần thông của hồn phách. Trong đó lại có đủ loại pháp thuật thần thông khác.

Pháp thuật thần thông của hắn có uy lực mạnh mẽ vô biên, xé rách bóng tối, trong bóng tối lộ ra từng gương mặt kỳ lạ.

Uy lực của pháp thuật thần thông đạt tới một bước này, cho dù không có thân thể, chiến lực của hắn cũng là vượt xa Tiểu Như Lai. Nhưng mà bất luận thần thông gì của hắn đều không thể chạm tới Tinh Ngạn.

Tốc độ của Tinh Ngạn thực sự quá nhanh, lướt qua. Đó là tốc độ tương tự với người què! Đối mặt với cấp bậc tốc độ như vậy, cho dù là thần thông của Ngỗi Vu Thần cũng đuổi không kịp, đánh cũng không trúng!

Tốc độ của người què là đệ nhất thiên hạ, nếu như toàn lực bỏ chạy, không có người nào có thể đuổi kịp hắn. Hắn bình sinh chỉ có thất bại hai lần, lần đầu tiên là khi trộm Đế điệp bị Duyên Khang quốc sư phát hiện. Ở thời điểm tốc độ của hắn còn chưa bộc phát ra, Duyên Khang quốc sư đã một kiếm chặt đứt một chân của hắn.

Lần thứ hai chính là khi hắn gặp được Tinh Ngạn. Mặc dù tốc độ của người què nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng tu vi lại không có thâm hậu như Tinh Ngạn. Bị Tinh Ngạn truy đuổi mãnh liệt, rốt cuộc khi hắn mệt mỏi tu vi tiêu hao hết, cắt đứt cả hai chân của hắn.

Tinh Ngạn nắm giữ tốc độ như vậy, Ngỗi Vu Thần muốn đánh trúng hắn, hầu như không có khả năng.

Ầm!

Giữa không trung, Ngỗi Vu Thần trúng phải đòn đầu tiên của Tinh Ngạn, thân thể lay động, linh thai suýt nữa bị đánh ra nguyên thần. Hắn không khỏi lộ ra vẻ kinh hoảng.

Tiếp theo là những tiếng động cực lớn vang lên, hắn lại trúng đòn thứ hai, nguyên thần bị đánh đến bên trong tai mắt mũi miệng phun ra từng đạo chân hỏa. Linh thai cùng hồn phách tách ra với phạm vi lớn hơn.

Ầm ầm ầm!

Giữa không trung, từng đòn nghiêm trọng đánh ra dày đặc vô cùng. Nguyên thần bên trong linh thai của Ngỗi Vu Thần bị đánh đến lay động bốn phương tám hướng, hình thành từng đạo huyễn ảnh, mặt mày méo mó, kinh hoảng. Hắn lại không có bất kỳ sức phản kháng gì.

- Quốc sư tên biến thái này cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tinh Ngạn lúc này.

Trong lòng Tần Mục nghiêm lại, liếc mắt nhìn cái rương của Tinh Ngạn ở cách đó không xa. Tinh Ngạn lần này để cái rương xuống, cũng không cõng cái rương trên người. Bên cạnh cái rương, Ban Công Thố hơi co đầu lại, ôm chặt cái chân ở trong ngực.

- Xong đời... Sư tôn ta hắn sắp xong đời rồi, căn bản không phải là đối thủ của Tinh Ngạn đại biến thái này. Ta vốn định thừa dịp hai người bọn họ bại câu thương kiếm lợi ích lớn. Hiện tại xem ra, chỉ sợ một chút lợi ích cũng không vớt được.

Hắn lấy ra cái túi Thao Thiết, nhét cái chân trong ngực kia nhét vào bên trong túi Thao Thiết, thầm nghĩ:

- Tinh Ngạn người này thông minh giảo hoạt, khẳng định sẽ ép ta nối liền cái chân này. Nếu cái chân này thật sự bị Tần giáo chủ hạ độc, ta liền chết chắc. Cho dù cái chân này không có độc, Tinh Ngạn cũng khẳng định sẽ chặt chân xuống, sẽ không lưu lại cho ta. Đã như vậy, không bằng thừa cơ chạy đi... Chẳng qua bên ngoài là bóng tối, không chạy đi được.

Hắn vừa mới nghĩ đến nơi đây, đột nhiên nhìn thấy Tần Mục ở cách đó không xa, trong tay cầm một hạt châu lớn chừng nắm đấm. Trong miệng lẩm bẩm, dường như đang phát động pháp thuật gì. Chẳng qua Tinh Ngạn đang hành hung Ngỗi Vu Thần, không nghe được tiểu tử này nói thêm gì nữa.

- Huyền Vũ châu!

Ban Công Thố trợn tròn con mắt, hắn biết được hạt châu trong tay Tần Mục, đó chính là Huyền Vũ châu một trong bốn linh bảo lớn của Chân Thiên cung. Chẳng qua cho dù là thời điểm kiếp trước hắn vẫn là Đại Tôn, cũng chỉ gặp qua hạt châu này, nhưng không có tự tay thưởng thức qua.

- Cái tên khốn kiếp này thật sự là gặp vận khí cứt chó ngập trời, vậy mà hắn lại thừa dịp hỗn loạn tới Chân Thiên cung đánh cắp Huyền Vũ châu!

Hắn vừa mới nghĩ đến đây, đã thấy động tác tay trái của Tần Mục biến ảo khó lường, trên không trung hiện lên từng đạo huyễn ảnh. Cuối cùng hóa thành một đạo kiếm quyết, nhẹ nhàng điểm ở bên trên Huyền Vũ châu.

- Vạn Thần Tự Nhiên Công chiêu pháp!

Tim Ban Công Thố chợt thót lại. Đột nhiên, cái rương bên cạnh hắn khẽ lay động một chút. Ban Công Thố rùng mình, lại thấy cái rương kia xê dịch hai lần, sau đó từ phía dưới cái rương mọc ra một cái chân.

Ban Công Thố suýt nữa kêu thành tiếng.

Tiếp đó, bên dưới cái rương kia lại mọc thêm ra mấy chân, sau đó lảo đảo, cái rương vậy mà lại đứng lên. Ban Công Thố còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy Tần Mục nhảy đến trên cái rương, bốn chân của cái rương kia bước ra, chạy xuống chân núi.

Mà ở giữa sườn núi, Long Kỳ Lân đang cố gắng thu nhỏ hình thể, đợi cho cái rương chạy tới liền tung người nhảy đến trên cái rương, đặt mông ngồi xuống.

Ban Công Thố ngẩn ngơ, nhìn về phía Hư Sinh Hoa. Hư Sinh Hoa nắm tay Kinh Yến phất tay với Tần Mục đang ở trên cái rương, hiển nhiên hắn biết việc này.

- Giảo hoạt! Ngay cả cái rương của Tinh Ngạn người này cũng dám trộm!

Ban Công Thố đang muốn la lên Tinh Ngạn, đột nhiên thay đổi chủ ý. Hai tay giống như bay lao nhanh về phía dưới núi. Cái rương kia có tốc độ cực nhanh, rất mau tới đến chỗ sơn môn. Mắt thấy sắp xông vào trong bóng tối, Ban Công Thố tung người nhảy lên, bắt lấy cái rương, bị cái cái rương này đang lao nhanh đưa vào trong bóng tối. Trong cái rương kia có một đống thần vật, ép bóng tối ở bốn phía xung quanh lui lại, bốn chân lao nhanh xông vào đêm đen sẫm.

- Hóa ra là Đại Tôn.

Tần Mục quay đầu lại, phát hiện Ban Công Thố đang treo người ở dưới cái rương, hắn nhếch miệng cười một tiếng, rút kiếm chém xuống.

Ban Công Thố lấy ra cái chân độc kia chặn lại, kiếm của Tần Mục chém vào trên cái chân, coong coong vang vọng.

- Tần giáo chủ dừng tay!

Ban Công Thố vội vàng nói to:

- Ngươi nếu lại ra tay, ta liền kêu lên! Xem ngươi làm sao chạy trốn?

Tần Mục thu kiếm, trên mặt nở nụ cười:

- Đại Tôn nói cái gì vậy? Chúng ta là giao tình cũ, ta sao có thể hại ngươi? Đại Tôn, phía dưới cái rương dính đầy đất, không bằng ta kéo ngươi đi lên.

Hắn lặng lẽ đá Long Kỳ Lân một cước. Long Kỳ Lân hiểu ý, hé miệng, trong miệng ngậm chân hỏa. Nó chuẩn bị ở thời điểm Tần Mục kéo Ban Công Thố lên sẽ khiến Ban Công Thố bay vào trong bóng tối, mượn bóng tối của Đại Khư diệt trừ hắn. Ban Công Thố hơi co lại, nằm ở đáy của cái rương, nói:

- Ý tốt của giáo chủ trong lòng ta xin nhận. Ta thích đất, ta ở đây rất tốt, ngươi không cần để ý tới ta.

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời của Tiểu Tu Di Sơn phía xa truyền đến giọng nói đầy giận dữ của Tinh Ngạn:

- Tần đại thần y, ta muốn thấy nhìn trái tim của ngươi, có phải cũng là đen hay không?

- Khẳng định là màu đen.

Dưới cái rương Ban Công Thố nhỏ giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play