Sắc mặt Ngọc Bác Xuyên thay đổi, hắn vội vàng lui về phía sau, lớn tiếng quát:
- Tên kia đang giả chết, đệ tử Chân Thiên cung, hủy bức họa là có thể diệt trừ hắn!
Nữ tử bên cạnh hắn đã tiến lên, cùng nhau tấn công bức họa, bên trong bức họa cũng có kiếm quang bắn ra ngoài. Kiếm quang run lên bần bật, cũng sinh ra biến hóa kỳ diệu. Nó không còn là kiếm quang, mà là cảnh tượng non xanh nước biếc.
Hơn mười nữ tử Chân Thiên cung bị non xanh nước biếc bao phủ, thân thể các nàng uyển chuyển giống như đang đứng trong núi trong nước. Toàn thân cứng lại, ngay sau đó thân thể các nàng tan biến như cát đang chảy.
Tốc độ non xanh nước biếc cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã nhấn chìm Ngọc Bác Xuyên.
Trận sư Hòa Y Y không nhúc nhích, nàng vô cùng kinh ngạc, khen:
- Hảo kiếm pháp, cũng không kém gì kiếm sư La Doãn Ngọc bao nhiêu.
Phía sau nàng, rất nhiều cao thủ thế gia đại phiệt Quân thành rục rà rục rịch. Bọn muốn ra tay giết chết Tần Mục, Hòa Y Y đưa tay:
- Không cần giúp đỡ. Ngọc công tử chỉ mời chúng ta bày trận lưu lại Trung Thổ Tần giáo chủ, hắn không cầu chúng ta làm chuyện khác, chúng ta không có nghĩa vụ giúp hắn lần nữa.
Mọi người dừng lại.
Tần Mục sử dụng Kiếm Lý Sơn Hà cũng không nhắm vào bọn họ, Hòa Y Y thấp giọng nói:
- Hắn cũng có chừng mực.
Kiếm Lý Sơn Hà đại thế đã thành, hơn mười giai nhân Chân Thiên cung đều mất mạng. Ngọc Bác Xuyên rùng mình, kêu lớn:
- Tần giáo chủ, sao chúng ta không trò chuyện một chút?
Tay áo hắn tung bay, mặc dù là nam tử nhưng trên người hắn treo đầy các loại trang sức. Vòng tay bạc, vòng ngọc, nhẫn, dây chuyền đều tỏa ra mùi trầm hương, tất cả đều bay lên.
Đó là linh binh của hắn, những linh binh này có uy lực cực lớn, hiển nhiên cũng không phải Ngọc Bác Xuyên luyện mà là trưởng bối cho bảo vật hắn hộ thân.
Uy năng những linh binh này cực kì khủng bố, trong đó một viên Thanh Long trâm hóa thành một con Thanh Long. Long ngâm chấn động, nó cũng đánh thủng non xanh nước biếc trước mặt.
Ngọc Bác Xuyên vui mừng, hắn tung người nhảy ra từ cái động kia, đột nhiên mất đi cảm ứng cùng Thanh Long trâm.
Tiếp theo, hắn cũng mất hết cảm ứng với các bảo vật khác, trong lòng của hắn sợ hãi. Tần Mục sử dụng kiếm pháp vô cùng tinh diệu chặt đứt nguyên khí kết nối giữa hắn và bảo vật, chặt đứt cảm ứng, hắn đã không còn bao nhiêu bảo vật để vận dụng.
Kiếm pháp thật tinh diệu, thật sự vô cùng đáng sợ!
Hắn vừa mới nhảy ra khỏi Kiếm Lý Sơn Hà, lần này lại đối diện với móng vuốt cực lớn của Long Kỳ Lân chụp xuống. Hắn vội vàng cởi xiêm y của mình, quần áo đón gió bay lên, càng lúc càng lớn giống như chúng đã hóa thành đám mây xanh.
Móng vuốt của Long Kỳ đánh thẳng vào quần áo, quần áo mềm mại không có việc gì, cho nên Long Kỳ Lân càng lún càng sâu.
Ngọc Bác Xuyên xoay người lại, hắn nghe thấy tiếng rống to của Long Kỳ Lân ở phía sau. Ánh lửa hừng hực, quần áo của hắn bốc lửa và hóa thành tro tàn.
- Trận sư cứu ta!
Ngọc Bác Xuyên vội vàng hét lớn:
- Nếu ta chết tại Quân thành của các ngươi, các ngươi không thể thoát khỏi liên quan.
Ngọc Bác Xuyên đã lên tiếng cầu cứu, hơn trăm cao thủ sau lưng trận sư Hồng Y Y muốn hành động.
Một nữ tử thấp giọng nói:
- Trận sư, dù sao Ngọc công tử cũng là con trai Chân Thiên cung chủ. Nếu như chết tại nơi của chúng ta, chúng ta thực sự không thoát khỏi liên quan. Bất kể là Chân Thiên cung chủ hay là Bá Cẩu, bọn họ cũng không phải kẻ vớ vẩn! Trận sư nghĩ lại.
Hòa Y Y lắc đầu nói:
- Không cứu.
Mọi người nhìn nhau, cũng không hiểu ý của nàng.
- Ta không thể giết Trung Thổ Thiên Ma giáo chủ, ta đã từng ra tay với hắn, xem như đã kết thù oán. Nếu như lại ra tay cứu Ngọc công tử, khi đó ta càng kết ân oán không thể hóa giải với Tần giáo chủ.
Hòa Y Y lạnh nhạt nói:
- Ta sớm nghe nói Trung Thổ Duyên Khang cải cách biến pháp. Một ngày mạnh hơn một ngày, đã chiếm đoạt lục hợp quét ngang bát hoang, thảo nguyên tuyết nguyên, toàn bộ đều nhập vào Duyên Khang. Mục tiêu kế tiếp của Duyên Khang quốc không phải Đại Khư, chỉ có thể là Tây Thổ chúng ta. Chân Thiên cung chặn không được Duyên Khang, Thiên Ma giáo sẽ đi vào Tây Thổ. Hôm nay cứu Ngọc công tử chính là tai hoạ ngập đầu của chúng ta sau này.
Mọi người rùng mình.
Hòa Y Y tiếp tục nói:
- Hơn nữa, thân là con trai Chân Thiên cung chủ, hắn làm sao không có thủ đoạn bảo mệnh? Ngọc công tử đuổi giết Nãi Quỳ, cũng ép Nãi Quỳ suýt nữa bỏ mình, thủ đoạn như vậy không phải người bình thường có thể làm được.
Nàng mới vừa mới nói xong, một đai lưng ngọc bên hông Ngọc Bác Xuyên bay ra ngoài, nó đón gió hóa thành một con đại xà trói chặt Long Kỳ Lân.
Ngọc Bác Xuyên hốt hoảng bỏ chạy, đột nhiên kiếm quang lóe sáng, thân thể Ngọc Bác Xuyên chia làm bốn đoạn giữa không trung. Hai cái chân vẫn chạy nhanh như điên về phía trước, cái đầu lại lộ ra vẻ mơ màng.
Ngực của hắn lại chia thành hai nửa.
Tần Mục thu kiếm, Ngọc Bác Xuyên bị cắt thành bốn khối cũng biến thành bốn khối gỗ rơi xuống đất.
- Đào Đại Lý Cương?
Tần Mục kinh ngạc, hắn đưa tay vào túi Thao Thiết và dùng sức ném kiếm hoàn ra ngoài.
Kiếm hoàn hai thước vuông bay lên phía trước, trên đường đi kiếm hoàn nhanh chóng xoay tròn, phi kiếm bên trong kiếm hoàn hóa thành từng đạo hào quang và bay thẳng vào mặt đất.
Ngay sau đó có một người bay ra khỏi mặt đất, đó chính là Ngọc Bác Xuyên. Phía sau hắn là từng đạo kiếm quang truy sát, kiếm quang phá đất chui lên, chúng đuổi theo hắn không bỏ.
Ngọc Bác Xuyên ngẩng đầu nhìn kiếm hoàn bao phủ trên đầu mình, sắc mặt hắn thay đổi. Hắn bị kiếm hoàn to lớn đập vào mặt, gương mặt lún vào đầu, đầu lún vào ngực.
Đột nhiên, thi thể của hắn biến thành thổ nhân và rơi xuống đất.
Đôi mắt Tần Mục hiện ra từng đạo trận vân, hắn nhìn chằm chằm mặt đất, ánh mắt di chuyển nhanh chóng. Đột nhiên hai cánh tay hắn chấn động, thân thể bay tới, chỉ trong chớp mắt đã lao ra khỏi Quân thành. Hắn xuất một chưởng vào trong đống đá, đống đá kia nổ tung, bóng dáng Ngọc Bác Xuyên bay ra khỏi loạn thạch.
- Trận sư, ta giết hắn bên ngoài thành, xem như cho ngươi đường lui!
Giọng nói của Tần Mục truyền vào trong thành, Hòa Y Y nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài thành. Chỉ thấy Tần Mục vươn tay cầm đao, một cái dao mổ lợn tự động bay lên, hắn lật tay xuất đao tấn công.
Hai thiếu niên giao thủ trên không trung, bọn họ giống nhau hai con quay xoay tròn và va chạm lẫn nhau.
Xùy!
Huyết quang bắn tung tóe, Tần Mục xách theo đầu người đáp xuống đất, đại đao trong tay còn rỉ máu.
Bành!
Thi thể Ngọc Bác Xuyên sau lưng rơi xuống, thi thể tan nát khi va chạm với mặt đất.
Trong thành, trận sư Hòa Y Y và một đám cao thủ Quân thành khiếp sợ, bọn họ ngơ ngác nhìn thiếu niên xách đầu người ngoài thành.
Đề Đao Xuất Cấm Lai, Thủ Vãn Quân Vương Đầu!
Đao pháp của đồ tể cũng phóng khoáng như thơ của hắn, cùng cuồng ngạo và ngỗ ngược!
Thời khắc này, Tần Mục cũng cuồng ngạo ngỗ ngược, hắn cầm đao giết người. Hòa Y Y cho rằng Ngọc Bác Xuyên sẽ không chết ở chỗ này lại bị chém giết.
- Thiếu công tử Chân Thiên cung chết rồi.
Khóe mắt mọi người co giật, tâm tình bọn họ vô cùng nặng nề.
Vị Tần giáo chủ kia mang theo một đầu Long Kỳ Lân và tiểu công chúa, hắn dám xông thẳng vào Tây Thổ, một đường chém giết. Hiện tại lại xách đao giết con trai Chân Thiên cung chủ, quả thật là một con hổ đói. Khí diễm ngập trời, không phụ danh tiếng Thiên Ma giáo chủ!
Gió bão giông tố sắp đến.
Hiện nay Chân Thiên cung chủ và Bá Cẩu chỉ có một đứa con trai là Ngọc công tử, bây giờ hắn lại chết bên ngoài Quân thành. Vị Thiên Ma giáo chủ đến từ Trung Thổ Duyên Khang thật sự độc ác, quả quyết dứt khoát. Chỉ cần nhìn thấy một chút xíu cơ hội cũng tiến lên nắm chặt, không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.
Muốn chạy trốn trong tay hắn là việc quá khó khăn, chỉ sợ cũng chỉ có loại người xảo trá tàn nhẫn như Đại Tôn của Lâu Lan Hoàng Kim cung mới có thể nhiều lần thoát khỏi hắn đuổi giết.
Bản lĩnh chạy trốn của Ngọc Bác Xuyên không thể so được với lão quái vật sống vạn năm như Đại Tôn, cho dù hắn là con trai của Chân Thiên cung chủ và Bá Cẩu.
Hòa Y Y đi ra ngoài thành, hắn nhìn thấy Tần Mục thả đầu Ngọc Bác Xuyên xuống, lại lấy ra một bầu rượu đặt bên cạnh thi thể Ngọc Bác Xuyên.
- Ngươi ưa thích tán gẫu với người chết sau khi giết chết địch nhân.
Tần Mục ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, hắn lại đặt bầu rượu bên cạnh đầu Ngọc Bác Xuyên, thản nhiên nói:
- Ta không thích. Không trò chuyện, cáo từ.
Dứt lời, hắn đứng dậy đi tới trước mặt Hòa Y Y.
- Tần giáo chủ. Hòa Y Y bái kiến.
Tần Mục đáp lễ, sắc mặt hiền lành:
- Trận sư tỷ tỷ, xưng hô như thế nào?
Ánh mắt Hòa Y Y kỳ dị, hiếu kỳ nói:
- Giáo chủ không biết tên của ta? Ta họ Hòa, tên là Y Y. Họ Hòa là thế gia vọng tộc trong Tây Thổ, gia học uyên thâm.
- Thì ra là thế.
Tần Mục khen:
- Trình độ trận pháp của Y Y tỷ rất không tồi, ta nhất thời nửa khắc không thể phá giải được, không thể không dùng thế giới trong tranh thoát khỏi trận pháp của ngươi. Thì ra Y Y tỷ là thế gia truyền thừa, Hòa gia các ngươi có trình độ trận pháp rất bất phàm, có thể nói là thiên hạ đệ tam.
Sau lưng Hòa Y Y, tất cả mọi người giận dữ. Trận pháp của Hòa gia là thiên hạ đệ nhất, đây là việc mọi người đều biết. Trong miệng Tần Mục lại biến thành thiên hạ đệ tam, bọn họ làm sao không giận?
Hòa Y Y nhìn sang Hùng Kỳ Nhi một lúc, hiển nhiên nhận ra tiểu nữ hài, mỉm cười nói:
- Trận pháp đệ nhất hay là đệ tam, ta không quan tâm. Tần giáo chủ mang theo tiểu công chúa chạy tới Chân Thiên cung, ngược lại có mưu đồ khá lớn. Trong mắt của ta, giáo chủ đi tới Chân Thiên cung chính là đi chịu chết, nhưng giáo chủ lại không giống người chịu chết, không biết có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?
- Y Y tỷ muốn nói chuyện tại nơi này?
Hòa Y Y mời hắn tiến vào trong thành, đi tới chủ điện trong thành và ngồi xuống. Vẻ mặt Tần Mục nghiêm túc, nói:
- Trận sư muốn biết mục đích của ta tới đây sao?
Hòa Y Y hơi chấn động, nàng há hốc mồm và nói:
- Ngươi có ý định trợ giúp Nãi Quỳ đoạt lại vị trí cung chủ. Nãi Quỳ cũng đến. Nàng ẩn núp trong bóng tối.
Tần Mục lắc đầu, thản nhiên nói:
- Y Y tỷ quá xem thường ta. Ta phụng danh nghĩa hoàng đế đến đây chiêu an Tây Thổ.
Trong điện, gia chủ tất cả đại thế gia Quân thành đều nhìn nhau.
Phụng danh nghĩa hoàng đế chiêu an Tây Thổ?
Chỉ bằng một mình Tần Mục ngươi?
Ánh mắt Hòa Y Y lóe sáng, nói:
- Khẩu khí của Tần giáo chủ quá lớn, ngươi có năng lực gì chiếm đoạt Tây Thổ?
Tần Mục mỉm cười:
- Ta là Thiên Ma giáo chủ, đây chính là năng lực. Thiên Ma giáo ta có trăm vạn thần thông giả, ta vung cánh tay hô lên, trăm vạn người tụ tập. Ta chỉ một ngón tay, đại quân hướng về, san bằng tất cả. Tây Thổ các ngươi yên lặng quá lâu, các tòa thành cát cứ khắp nơi, mạnh ai nấy làm. Đừng nói đối mặt thiên uy hoàng đế, cho dù đối mặt với trăm vạn thần thông giả của Thiên Ma giáo chúng ta, các ngươi chính là gà đất chó sành không đỡ nổi một đòn.
Hắn đứng dậy, chắp hai tay sau lưng:
- Ta tạo Xạ Nhật Thần pháo, bắn giết Thượng Thương Ngọc quân. Ta hàng phục Hoạn Long, lệnh hắn canh giữ Dũng giang, lại hàng phục Thượng Thương Bạch Khích, lệnh hắn canh giữ Bách Tuế sơn.
- Duyên Khang bộc phát chiến dịch Thần Đoạn sơn mạch, tiêu diệt chúng thần Thượng Thương!
Ánh mắt của hắn như điện, liếc nhìn mọi người:
- Nếu ta muốn diệt Tây Thổ các ngươi, chỉ là việc trong nháy mắt!
Trong điện, sắc mặt mọi người trắng bệch.
Tần Mục tươi cười:
- Nhưng ta cũng không muốn Tây Thổ sinh linh đồ thán, cũng không muốn phá hư bình an ở nơi này. Nếu như có thể giúp Nãi Quỳ lần nữa leo lên vị trí cung chủ, Nãi Quỳ suất lĩnh Chân Thiên cung quy thuận Duyên Khang, không động một binh một tốt, không thương tổn bất cứ tính mạng nào. Cho dù ta xông pha khói lửa tại Tây Thổ, thì thế nào? An nguy thân ta không quan trọng bằng tính mạng dân chúng Tây Thổ. Y Y tỷ, ngươi có nguyện ý giúp ta một chút sức lực hay không?
Hòa Y Y nhìn gia chủ các đại thế gia Quân thành, mọi người sợ hãi.
Hòa Y Y lông mày cau lại, đột nhiên cười nói:
- Tần giáo chủ nói ta là trận pháp thiên hạ đệ tam, dám hỏi thiên hạ đệ nhất là ai? Đệ nhị là ai?
Y Y rất muốn gặp biết việc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT