Thiên tượng cuối thời kì Khai Hoàng biến hóa. Chúng thần chế tạo thuyền Thái Dương cùng thuyền Nguyệt Lượng trong thời kì Khai Hoàng để xua tan bóng tối, giúp vạn vật sinh trưởng, do đó lê dân bách tính có thể sinh tồn.

Nhưng hai chiếc thuyền cũng là lợi khí chiến đấu. Thuyền Thái Dương có Thái Dương Thủ, thuyền Nguyệt Lượng có Nguyệt Lượng Thủ, đều có thể điều động lực lượng to lớn của chiến thuyền, gia tăng thực lực của mình tới cấp độ Thiên Thần, sức mạnh to lớn cải thiên hoán địa.

Tần Mục từng dùng thuyền Thái Dương, cũng mượn dùng thuyền Nguyệt Lượng, biết rõ hai chiếc thuyền này lợi hại và bất phàm.

Hắn lấy Hoạn Long kinh, dùng Ngự Long quyết mượn lực lượng của Giao Vương Thần cùng bầy giao có thể mở ra Thần Kiều Thần tàng, nguyên thần thẳng tới Thiên Đình nhưng chỉ có thể tiến vào Nam Thiên Môn, vô duyên đi vào sâu trong Thiên Đình. Mượn dùng lực lượng thuyền Thái Dương và thuyền Nguyệt Lượng, hắn có thể xông thẳng tới Dao Đài, đứng bên cạnh Dao Trì.

Nhưng thuyền Thái Dương và thuyền Nguyệt Lượng cũng có khắc tinh, Chân Thiên Cung có Vạn Thần Tự Nhiên công chính là khắc tinh của nó.

Thuyền Thái Dương cấp cho Thái Dương Thủ lực lượng, thuyền Nguyệt Lượng cấp cho Nguyệt Lượng Thủ lực lượng. Tất cả đến từ bản thể của chiếc thuyền, cũng không phải lực lượng bản thân Thái Dương Thủ và Nguyệt Lượng Thủ. Hai loại thuyền có năng lượng dồi dào kinh người, lại thêm thần linh tạo mặt trời và mặt trăng hóa làm động lực, cho nên có thể đủ xua tan tối tăm.

Vạn Thần Tự Nhiên công tôn trọng vạn vật, ban cho vạn vật thần tính. Nhờ vào tự nhiên sáng tạo sinh linh, đánh thức thiên địa vạn vật, giúp thiên địa vạn vật sống lại chiến đấu vì bọn họ.

Nếu như có một thần linh tu luyện Vạn Thần Tự Nhiên công, có thể đánh thức thuyền Thái Dương và thuyền Nguyệt Lượng chiến đấu vì mình không?

Như vậy chờ đợi Thái Dương Thủ, Nguyệt Lượng Thủ cùng Mục Nhật giả và Mục Nguyệt giả trên thuyền chính là đồ sát máu tanh, cùng chết. Thậm chí Thái Dương Thủ và Nguyệt Lượng Thủ cũng không trốn thoát được.

- Vào nhiều năm trước, nơi này đã xảy ra chiến đấu đáng sợ, thuyền Thái Dương và thuyền Nguyệt Lượng gặp phải thần linh tu hành Vạn Thần Tự Nhiên công, từng cái diệt vong. Mà việc này...

Tần Mục nhìn về phương tây, ánh mắt ảm đạm giống như ngọn núi trong gió đêm:

- Tất có quan hệ lớn tới Tây Thổ Chân Thiên Cung.

Hắn vẫn cho rằng, Tây Thổ Chân Thiên Cung cũng là Thánh địa giống Đại Lôi Âm Tự, Đạo môn, cung chủ có thần thông đạo pháp thông thần, xuất thần nhập hóa nhưng cũng sẽ bị vây ở cảnh giới Thần Kiều. Thánh địa này sẽ không khác gì các Thánh địa khác.

Mà hiện tại xem ra, Tây Thổ Chân Thiên Cung ẩn chứa rất nhiều bí mật, thậm chí ẩn giấu tồn tại đáng sợ.

Không chỉ có như thế, chỉ cái tên Chân Thiên Cung đã đáng giá nghiền ngẫm.

Thiên Thánh giáo được tiều phu truyền kinh, tôn tiều phu làm thánh, cho nên gọi là Thiên Thánh giáo. Đại Lôi Âm Tự xây dựng trên Tu Di sơn, ở trong tầng mây sấm sét, lôi âm và phật âm chấn động đầu óc nên dùng nó làm tên.

Đạo môn bởi vì Đạo kiếm và Côn Lôn Sơn Môn nên dùng nó làm tên. Bản thân Tiểu Ngọc Kinh chính là mảnh vỡ ngọc kinh thời kì Khai Hoàng Ngọc Kinh tạo thành, tên của Thánh địa đều liên quan tới khởi nguyên của Thánh địa.

Như vậy khởi nguyên của Chân Thiên Cung là cái gì?

Vì sao thần linh Chân Thiên Cung lại hủy diệt thuyền Thái Dương cùng thuyền Nguyệt Lượng?

Trong sa mạc có di tích thần điện, cự nhân cồn cát quỷ dị. Có lẽ là thần linh Chân Thiên Cung gây nên, hỏa diễm kỳ quái bao phủ sa mạc, khí dân Đại Khư tiến vào sa mạc sẽ xuất hiện ấn ký hỏa diễm, từ đó sẽ bị hỏa diễm thiêu chết. Có phải nó liên quan đến Chân Thiên Cung hay không?

Vì cái gì khí dân Đại Khư tiến vào nơi này sẽ bị ấn ký hỏa diễm bao phủ? Vì cái gì chỉ có khí dân Đại Khư mới bị quái hỏa thiêu chết, những người khác đụng vào hỏa diễm lại bình yên vô sự?

Tây Thổ ẩn giấu bao nhiêu bí mật?

Sa mạc hỏa diễm hừng hực, đối với hắn nó rất nóng, đột nhiên phía trước lại xuất hiện một di tích. Long Kỳ Lân chưa đến gần, hắn nhìn thấy trong di tích có cát vàng cuồn cuộn, một cự nhân cồn cát chậm rãi thành hình. Ngay sau đó có nhiều cồn cát thành hình, dưới chân có cát vàng xoay tròn.

Long Kỳ Lân đang muốn đi vòng qua, Tần Mục lắc đầu nói:

- Không cần, tiếp tục chạy đi.

Long Kỳ Lân đành phải kiên trì chạy về phía cự nhân cồn cát đằng đằng sát khí. Trong đôi mắt Tần Mục bắn ra tầng tầng trận văn, đứng từ xa quan sát di tích này.

Trong di tích xuất hiện nhiều cự nhân lao ra ngoài, cách bọn họ càng ngày càng gần. Đột nhiên một tiếng kiếm minh vang lên, Vô Ưu kiếm bay ra ngoài, tiến vào trong di tích.

Lúc cự nhân cồn cát còn cách Long Kỳ Lân chừng trăm trượng, đột nhiên sụp đổ. Cát bụi rơi xuống, Long Kỳ Lân vội vàng hét lớn đánh cồn cát xơ xác.

Tần Mục thu hồi Vô Ưu kiếm, Long Kỳ Lân mang theo hắn xông vào di tích, nhìn thấy trên điện thờ là mảnh vỡ tượng thần bị chém thành hai nửa.

Long Kỳ Lân nghênh ngang rời đi.

- Có lẽ trưa mai sẽ tiến vào Tây Thổ.

Trên chiếc thuyền Thái Dương rách nát, Tần Mục đốt lửa trại, bảo Long Kỳ Lân và Hùng Kỳ Nhi nghỉ ngơi. Hắn cũng có thể chống đỡ nhưng Long Kỳ Lân chạy đường xa cần nghỉ ngơi, Hùng Kỳ Nhi tuổi còn nhỏ cũng không chịu nổi đi đường xa.

Thiếu niên nhìn sang hướng tây, ánh mắt xuyên qua quái hỏa trong sa mạc. Trong ngọn lửa, một bóng người nổi lên từ xa.

Tần Mục tươi cười, phất phất tay, bóng người kia chấn kinh và chạy đi.

- Lá gan của Đại Tôn càng nhỏ.

Tần Mục lắc đầu bật cười.

Ban Công Thố rời xa thuyền Thái Dương rách nát, vẻ mặt biến ảo không ngừng. Cánh tay cụt đã nối lại, vết thương trên người đã khỏi hẳn, nhưng hắn vẫn chưa tìm được cơ hội đánh lén Tần Mục.

Hắn cũng không phải không có nghĩ đánh lén, nhớ lại lúc va chạm chính diện với Tần Mục, hắn nghĩ phần thắng không lớn nên cũng dẹp đi suy nghĩ này.

Hắn chính muốn rời khỏi, đột nhiên chỉ thấy bốn phía cát tại vô thanh vô tức di động, không khỏi trong lòng khẽ nhúc nhích, vội vàng thừa dịp lấy ánh lửa nhìn lại.

Trong bóng tối sa mạc cũng không hoàn toàn tối, ánh lửa chiếu sáng cả sa mạc nhưng cũng không thể nhìn quá xa. Ban Công Thố nhìn thấy một bóng người kỳ quái đi lại trong sa mạc giống như con rối, khớp xương vặn vẹo, dùng tư thế kỳ quái đi lại.

Cát chảy trong sa mạc di chuyển theo bước chân bóng người, kỳ dị chính là bóng người bước trên sa mạc lại không phát ra tiếng động nào.

Ban Công Thố giật mình, hắn nhìn thấy một con rối đi tới, tiếp theo con thứ hai, thứ ba...

Những con rối tới gần tới gần, lúc này hắn mới nhìn thấy những con rối chính là tượng thần bằng gỗ. Con mắt tượng thần lại là con mắt chân chính cũng không phải là gỗ, bọn chúng lặng lẽ tiếp cận thuyền Thái Dương.

Trái tim Ban Công Thố đập loạn, một tượng thần trong đó quay đầu nhìn hắn, lộ ra nụ cười quỷ dị. Nó duỗi một ngón tay gỗ ra đặt bên miệng, làm ra động tác im lặng.

Ban Công Thố nháy mắt mấy cái, hắn không nhúc nhích, nhìn tượng thần di chuyển tới dưới thuyền Thái Dương.

Cát chảy phun trào, cát bao phủ tượng thần, cũng nâng chúng lên cao cao.

Trái tim Ban Công Thố đập mạnh, hắn hưng phấn đến mức siết chặt nắm đấm, bốn phía thuyền Thái Dương đều bị cự nhân cồn cát bao phủ. Những cự nhân cồn cát đang giơ cao nắm dấm và nện vào Tần Mục trên thuyền Thái Dương.

- Tần tiểu tử sắp xong đời!

Ban Công Thố hưng phấn muốn hô to.

Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang màu bạc phát ra tiếng rít chói tai chém vào đầu một pho tượng thần. Đầu của tượng thần nổ tung, ngay sau đó là tiếng kiếm thứ hai rít dài, sau đó là âm thanh thứ ba, thứ tư…

Sau vài tiếng rít vang lên, cánh tay giơ cao của từng cự nhân cồn cát cứng lại. Sau đó hóa thành cát chảy rơi xuống, cũng chôn vùi một nửa thuyền Thái Dương.

- Đấu với ta?

Trong thuyền có tiếng cười khẽ vang lên.

Ban Công Thố không do dự nữa, hắn xoay người rời đi:

- Hầu như không có khả năng ám toán tiểu tử kia! Hắn chỉ là khí dân Đại Khư, đi Tây Thổ làm cái gì? Không phải đi tự tìm cái chết? Chủ nhân của những tượng gỗ kia, ta thật nhận ra nàng, từng gặp mặt một lần nhưng không dễ dàng nhìn thấy. Ha ha, tiểu nhi Tần gia, ta muốn giết ngươi, cần gì phải tự mình động thủ?

Hắn lộ ra nụ cười:

- Lại nói, cho dù không mượn lực lượng của vị kia, ta tại Tây Thổ cũng có vài bằng hữu quen biết đã lâu, giết chết ngươi quá dễ dàng! Tiểu tử thúi nhiều lần đối nghịch với ta, chờ sau khi ngươi chết, ta muốn dùng thi thể của ngươi viết ra một chữ “phục” thật lớn!

Giữa trưa ngày kế tiếp, Long Kỳ Lân cũng rời khỏi sa mạc, hoa văn ngọn lửa trên người Tần Mục dần dần biến mất.

Bọn họ đi tới thị trấn nhỏ tại biên giới Tây Thổ, có rất nhiều nam nữ quấn khăn trên đầu đi lại trên phố. Quần áo trang phục hoa mỹ, đeo vàng đeo bạc, nữ tử thân phận tương đối cao sẽ mang mũ màu bạc, tạo hình thành Phượng Hoàng, Chu Tước. Quần áo trên người đỏ chót hoặc đen, nhìn rất chói mắt.

Nơi này có nhiều nữ tử xinh đẹp, nhưng nam tử lại đơn giản hơn rất nhiều.

Vừa tới trấn nhỏ, Hùng Kỳ Nhi liền la hét muốn canh hoa ngư, muốn ăn quả ớt xương, lại muốn ăn bún gạo, uống trùng trà. Nàng xa rời quê quán nửa năm, rốt cuộc cũng có thể ăn mỹ thực quê hương. Nàng nhịn không được nhảy cẫng hoan hô, đều muốn ăn mỗi loại một lần.

Tây Thổ sử dụng vàng bạc tính tiền, trên người Tần Mục cũng có mang một chút, do đó cho nàng ăn uống thả cửa.

Tần Mục cũng ăn một chút, đồ ăn thức uống Tây Thổ cay và nóng nhưng lại có tư vị khác, hắn lại không dám nếm thử trùng trà của Tây Thổ. Trùng trà dùng côn trùng ăn lá trà, ngâm với phân và nước tiểu luyện chế mà thành. Mặc dù dị hương xông vào mũi nhưng hắn không dám uống.

- Dược sư gia gia thích uống trà, mang về cho hắn nếm thử.

Tần Mục nói thầm.

Hắn đánh giá chung quanh, kiến trúc Tây Thổ rất khác biệt với Duyên Khang, phong thổ khác nhau. Kỳ lạ nhất là nhà ở nơi này, nhà dùng kết cấu bằng gỗ lại xây thành kiến trúc to lớn. Rất nhiều nhà đều có bức hoành, bức hoành mang theo tượng thần.

Tần Mục hỏi thăm một phen, hắn mới biết những tượng thần kia tránh cho người khác dùng pháp thuật gọi linh.

Bởi vì pháp thuật Tây Thổ đều là vạn vật thành linh, đều có thể thành thần. Nếu như thần thông giả thi pháp, đột nhiên nhà đứng lên chạy đi, chẳng phải một nhà già trẻ uống gió tây bắc?

Chỉ cần nhà dâng lễ tượng thần, như vậy sẽ không bị thần thông giả gọi đi.

Tần Mục nháy mắt mấy cái, một đám nhà cửa đứng lên khai chiến với nhau, cảnh tượng như thế thật quái lạ.

Nhưng tượng thần thật sự cam đoan thần thông giả không thể gọi linh sao?

Một lão giả nói cho hắn biết:

- Trên núi cũng có thật nhiều thần miếu, dùng để trấn sơn linh. Trong mỗi một con sông đều có thần đàn, tránh bị các thần thông giả mang đi. Chẳng qua núi và sông đều có chủ.

Tần Mục nhìn bốn phía, hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhưng thấy dãy núi liên miên chập trùng. Hắn vốn cho rằng dãy núi ở Tây Thổ đã sớm bị thần thông giả san thành bình địa, chẳng qua Tây Thổ vẫn có sơn thanh thủy tú, phong cảnh hợp lòng người.

- Vì cái gì núi sông đều có chủ?

Tần Mục hỏi:

- Chủ nhân của chúng là ai?

- Đương nhiên là nữ lão gia Chân Thiên Cung, còn có nhiều chỗ bị thần thông giả giả, môn phái chiếm cứ.

Lão giả kia nói:

- Chẳng những núi sông có chủ, ngay cả hoa cỏ cây cối đều có chủ, không thể tùy tiện động vào. Nếu không, bán ngươi cũng không thường nổi.

Đang nói, mặt đất chấn động nhẹ, đám người bốn phía bối rối, vội vàng né tránh. Tần Mục nhìn theo tiếng, nhìn thấy một gốc đại thụ che trời biến thành cự nhân bước đi. Nữ tử đứng trên cây, tay nâng bức họa, nàng mở ra và nói:

- Hiện có đào phạm Đại Khư trốn vào Tây Thổ, Chân Thiên Cung có lệnh, truy nã kẻ này! Người đâu, treo chân dung lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play