Vạn Thú đường chủ căng thẳng, đang muốn tiến đến báo tin phủ doãn, Tần Mục dừng bước, nghiêng đầu nói:
- Chờ một chút, không cần bảo mọi người rời đi.
Vạn Thú đường chủ hơi ngẩn ra, Hồ Linh Nhi và Tư Vân Hương lập tức hiểu ý của Tần Mục, Tư Vân Hương nói:
- Bảo bọn họ rời đi cũng vô dụng, uy năng vũ khí thiên tượng bộc phát, không có bất cứ người nào chạy thoát. Cho dù chạy đến kinh thành, chỉ sợ cũng khó có thể chạy trốn vũ khí thiên tượng công kích. Loại vũ khí này, uy năng của nó truyền xa mấy ngàn dặm, nếu như uy lực bộc phát hoàn toàn, chỉ sợ có thể bao phủ toàn bộ Duyên Khang.
Vạn Thú đường chủ rùng mình.
Nơi này khoảng cách kinh thành còn có mấy vạn dặm, chạy ra mấy vạn dặm vẫn không thoát?
Vũ khí trong hương giếng là gì?
Tần Mục sửa sang lại quần áo, cất bước đi tới hương giếng, bước chân không nhanh không chậm. Vừa rồi hắn còn gấp gáp, hiện tại hắn thả lỏng tâm tính, thấp giọng nói:
- Không thể cho dân chúng rời thành.
Tư Vân Hương hơi ngẩn ra.
- Dân chúng trong thành là con tin của tên thần linh kia. Cho bọn họ đi, con tin không có, hắn sẽ dẫn động hồ lô, khi đó thiên tai hạ xuống!
Tần Mục nói nhỏ.
Tư Vân Hương rùng mình, nhìn hắn một cái.
Uy lực vũ khí thiên tượng quá mạnh. Lúc thí nghiệm trong sơn trang của Tư bà bà, uy lực Chấn đỉnh chỉ bộc phát một phần trăm uy năng, nó đã chấn thương một đám cao thủ như Duyên Khang quốc sư, trưởng thôn. Uy lực của nó truyền khắp phạm vi mấy trăm dặm, trong phạm vi mấy trăm dặm sinh ra đất rung núi chuyển.
Nếu cho dân chúng rời đi, còn không bằng cho bọn họ ở trung tâm bộc phát, khi đó chết sẽ ít thống khổ hơn.
- Khụ khụ!
Hắn ho khan hai tiếng, cũng không phải làm ra vẻ, mà là thân thể thật suy yếu. Vào lúc này, gần hương giếng có tiếng ho khan vang lên, sau tiếng ho khan là tiếng cười lạnh:
- Vật nhỏ, ngươi đuổi tới nơi này, chẳng lẽ không sợ ta khởi động Ngũ Lôi ấm?
- Ngũ Lôi ấm?
Tần Mục cất bước đi tới hương giếng, hắn bảo đám người Giao Vương Thần cùng đi theo, cười nói:
- Bảo vật này gọi là Ngũ Lôi ấm sao? Xin hỏi ngũ lôi bên trong Ngũ Lôi ấm là ngũ lôi gì?
Giao Vương Thần nhìn vào sân nhỏ, nhíu mày, thân thể lay động. Thân thể càng lúc càng nhỏ, hóa thành một thiếu niên áo màu xanh ngọc, chỉ là tướng mạo hơi hung ác nhưng dáng vẻ không tồi.
Long Kỳ Lân cũng lay động một cái, nó hơi co bụng lại, sau đó nó xì hơi. Hồ Linh Nhi vội vàng che mặt, xấu hổ không ngớt, nói:
- Long béo, về sau đừng gọi ta là Linh Nhi tỷ, mắc cỡ chết người.
Đám Giao Long khác giương nanh múa vuốt kêu mã a mã a, cũng lay động tới lui. Chúng không thể biến thành hình người, cũng hơi hóp bụng như Long Kỳ Lân.
- Từ sau khi đám các ngươi đi theo công tử đều béo không ít, bụng nhỏ cũng nhô ra!
Đám Giao Long chưa từng học qua thuật biến hình. Hoạn Long Quân năm đó chỉ nuôi chúng dùng để chiến đấu, không có nghĩ xem chúng thành đệ tử, bởi vậy cũng không có dạy chúng nói tiếng người.
Tần Mục mang theo mọi người đi vào sân nhỏ, nơi này cũng rộng rãi, trong sân chính là hương giếng nổi danh trong Tử Kinh thành.
Hương giếng là di tích cổ trong Tử Kinh thành. Trong truyền thuyết nơi này vốn là vùng đất hoang tàn thê lương, rất lâu trước đó có một nhóm kẻ chạy nạn trốn truy binh đi tới nơi này, không có nước uống, chết khát không ít người. Ngay sau đó mọi người hướng lên trời cầu chúc, kỳ tích xuất hiện. Mặt đất nứt ra, xuất hiện một cái giếng sâu, nước trong giếng có mùi thơm, bởi vậy bị mọi người gọi là hương giếng.
Hương giếng nằm trong một tiểu viện, ngoài viện nghiêm binh canh gác, số lượng thần thông giả không ít, ba tầng trong ba tầng ngoài. Hiện tại tất cả thần thông giả ngủ mê mệt, không có người nào tỉnh táo, hiển nhiên là thủ đoạn của thần linh kia.
- Ngũ lôi, thật ra phân chia theo phương hướng, đông nam tây bắc trung, năm đại vân lôi.
Tần Mục đi vào sân nhỏ, nhìn thấy hương giếng biến mất, giếng lớn đã bị đánh nứt ra, trong giếng có một hồ lô. Nói là hồ lô nhưng thật ra không giống, càng giống thanh ngọc tạo thành, cao chừng năm trượng. Phía trên còn có các ấn ký phù văn như đám mây, giống như rồng mà không phải là rồng, giống như lôi không phải lôi.
Bên dưới hồ lô là nam tử một sừng, hắn khá chật vật. Trên người có thương thế, có mấy cây xương lộ ra ngoài thân thể, xương trắng làm người ta sợ hãi.
Chân của hắn cũng gãy, một cái chân máu thịt be bét, xương cốt bị đập vỡ, bàn chân mục nát hơn phân nửa.
Tần Mục không có rầu rĩ, ân cần nói:
- Thương thế huynh đài thế nào?
- Ngươi đập, ngươi nói thế nào?
Nam tử một sừng nhìn hắn, tức giận. Thương thế trên người hắn là Tần Mục dùng trăng tàn đập ra, cũng đập hắn tàn phế. Trên đường đuổi giết không ngừng, bây giờ lại giả mù sa mưa hỏi thăm thương thế hắn như thế nào.
Tần Mục thẹn thùng, hắn cười áy náy:
- Tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu. Không dám giấu diếm, tiểu đệ học y, được khen là thần y thánh thủ, là nhất từ bi. Bình thường chữa bệnh cứu người, không muốn nhìn người ta bị thương, bởi vậy nhìn thấy thương thế huynh đài liền động lòng trắc ẩn người. Nếu là huynh đài tin được...
- Không tin được!
Thần linh một sừng cười lạnh, nói:
- Không cần nhiều lời. Bên trong Ngũ Lôi ấm cất giấu năm đóa lôi vân, lôi vân không lớn, tối đa chỉ hoàn toàn bao phủ quốc cảnh Duyên Khang quốc. Trong mây có hỏa linh thần binh, tiếng chuông vừa vang, cả nước lôi táng! Ngươi đuổi giết đến nơi đây, chẳng lẽ không sợ ta dẫn động Ngũ Lôi ấm?
Tần Mục tiến lên, hắn vuốt ve Ngũ Lôi ấm, cười nói:
- Ta làm sao không sợ? Nhưng nếu ta không đuổi giết ngươi, ngươi còn không phải sẽ dẫn động Ngũ Lôi ấm? Ngươi chẳng những dẫn động Ngũ Lôi ấm, chỉ sợ ngươi còn dẫn động các vũ khí thiên tượng khác. Chỉ có Ngũ Lôi ấm còn chưa đủ làm toàn bộ con dân Duyên Khang mất mạng, nếu ngươi dẫn động vũ khí khác, đó mới là thiên tai trí mạng. Huynh đài xưng hô như thế nào?
Một sừng Thần linh nhìn hóa thành thiếu niên Giao Vương Thần, Giao Vương Thần nói:
- Chủ công, hắn là Thượng Thương Linh Thần Bạch Khích.
- Bạch Khích sư huynh.
Tần Mục nghiêm túc, nói:
- Ngươi không có lập tức dẫn động Ngũ Lôi ấm, có lẽ có thể thương lượng. Đã như vậy, sao không thương lượng một chút?
Hai mắt Bạch Khích thần linh cách nhau khá xa, mặc dù con mắt nhỏ và tròn, nói:
- Ngươi muốn thương lượng thế nào?
Tần Mục mỉm cười nói:
- Ngươi đi Đại Khư, hóa thành tượng đá, ngươi sống.
Bạch Khích thần linh cười ha ha, giọng nói như chuông đồng, cười lạnh nói:
- Ngươi chỉ là một tên tiểu quỷ đầu, cũng muốn ta cam chịu hóa thành tượng đá sao? Dù sao ta cũng là thần linh Thượng Thương cao cao tại thượng. Nếu như đạt thành loại này hiệp nghị cùng ngươi, chẳng phải sẽ bị thế nhân chế nhạo sao?
Tần Mục lại luyện một lô linh đan chữa thương cho mình, bổ sung sinh mệnh lực, nói:
- Sư huynh muốn thương lượng thế nào?
- Ta dẫn động Ngũ Lôi ấm, ngươi thả ta đi, ta không động tới vũ khí thiên tượng khác!
Tần Mục uống linh đan, suy yếu nói:
- Không được.
Đôi mắt Bạch Khích thần linh co lại:
- Ngươi chớ có ép ta vào tuyệt lộ! Nếu như ta không thể hoàn thành nhiệm vụ thượng thần giao cho ta, ta cũng không cách nào sống sót. Hoặc cho ta dẫn động Ngũ Lôi ấm, thả ta đi, hoặc là ta dẫn động Ngũ Lôi ấm sau đó đánh nhau chết sống! Cho dù ta chết cũng kéo theo các ngươi lên đường.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Ngươi không kéo được bất cứ người nào.
Bạch Khích cười ha ha, Tần Mục lấy ra Chân Long sào, lấy tứ chi đoạt được từ Tinh Ngạn ra. Hắn ghép tứ chi thành một thần ma bốn cánh tay, nói:
- Bạch Khích sư huynh, ta có rất nhiều phương pháp tự vệ, ta tinh thông truyền tống, cũng hiểu triệu hoán. Cỗ thân thể này là ta chuẩn bị cho một lão huynh, nếu ta không đạt thành hiệp nghị với ngươi, ta sẽ triệu hoán hắn từ Đô Thiên thế giới tới. Đừng nói tự vệ, giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt Bạch Khích thần linh nhìn vào thân thể bốn cánh tay, con mắt càng nhỏ:
- Ngươi hù ta? Ngươi có thể quen biết thần ma gì?
Tần Mục mỉm cười, hắn lấy tế đàn xương trắng ra, còn có một bức tượng thần ma bằng gỗ, thôi thúc thần thông Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh. Hắn làm phép trên tế đàn, sau một lúc lâu, âm phong từng trận ma khí cuồn cuộn, phù văn trên tượng ma thần sáng lên.
- Dừng lại! Không cần triệu hoán, ta tin ngươi là được!
Tần Mục lập tức dừng lại, hắn thở ra một nơi. Nếu hắn tiếp tục triệu hoán, cho dù liên hệ với Đô Thiên Ma Vương, Đô Thiên Ma Vương cũng chưa chắc sẽ quan tâm tới hắn.
Đô Thiên Ma Vương thân mang trọng trách, trọng trách nặng, nhát gan. Từ lần trước rời đi đã không còn liên lạc với hắn, đương nhiên nói tuyệt đối sẽ không lại đến thế giới này.
Nếu như Đô Thiên Ma Vương biết Duyên Khang quốc xuất hiện hơn trăm pho thần tượng, còn có vũ khí thiên tượng uy năng khó lường kia, hắn càng không dám ló đầu ra.
Tần Mục thu tượng thần ma về, vẫn đặt thân thể thần ma trên tế đàn, mỉm cười nói:
- Có thể thương lượng chứ?
Vẻ mặt Bạch Khích thần linh biến ảo không ngừng, tính toán một lát, cắn răng nói:
- Trong Thượng Thương còn có người nhà của ta, nếu như ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, chủng tộc của ta sẽ diệt tuyệt! Ta cần phải trở lại Thượng Thương, cũng đón bọn họ ra!
- Chủ công không nên tin hắn.
Giao Vương Thần thấp giọng nói:
- Hắn quả thật có chủng tộc tại Thượng Thương, nhưng mà Thượng Thương không phải hắn muốn đi liền có thể đi, không phải hắn muốn xuống liền có thể xuống. Thượng Thương có tiếp dẫn thần quan, không có tiếp dẫn thần quan cho phép, không ai có thể tự tiện ra hoặc vào.
Tần Mục mỉm cười.
Sắc mặt Bạch Khích thay đổi, cười lạnh nói:
- Tại sao Hoạn Long Quân lại nuôi ra tên phản đồ như ngươi?
Giao Vương Thần cười lạnh nói:
- Nếu không phải long quân bị chủ công hàng phục, ta làm sao biến thành phản đồ?
- Hoạn Long Quân cũng như ngươi, bị ta đánh trọng thương, cuối cùng không thể không thần phục.
Tần Mục cười nói:
- Ta cho hắn điều kiện cực kỳ hậu đãi, thống soái Dũng giang, trở thành Dũng giang Long Vương! Dũng giang hàng năm có người nhảy sông chết, thuyền đắm chết người đều là khẩu phần lương thực của hắn, cơm nước tuyệt đối tốt. Hơn nữa, hơn trăm tòa miếu Long Vương to to nhỏ nhỏ bên bờ sông đều cung phụng hắn, Hoạn Long Quân hưởng thụ hương hỏa cung phụng, sinh hoạt vô cùng thoải mái.
Bạch Khích thần linh giận dữ nói:
- Tại sao ngươi bảo ta biến thành tượng đá, quả nhiên là bất công! Chẳng lẽ ta còn không bằng tên hỗn đản nuôi rồng?
Tần Mục vô cùng chân thành, nói:
- Bạch Khích sư huynh, ngươi có yêu cầu gì? Cứ việc nói, nếu ta có thể thỏa mãn, đương nhiên sẽ không keo kiệt. Nhưng mở Ngũ Lôi ấm không cần bàn nữa. Ngươi khởi động Ngũ Lôi ấm, ta cá chết rách lưới với ngươi.
Bạch Khích thần linh trầm ngâm bất định, không quyết định chắc chắn.
- Không bằng như vậy đi, các ngươi chờ mấy ngày. Nếu như thần linh Thượng Thương thắng, mở vũ khí thiên tượng khác, ta xoay người rời đi, tùy ý ngươi mở Ngũ Lôi ấm. Ta quay lại Đại Khư, không để ý tới thế sự, tùy ý Chân Thần diệt thế. Nếu như mấy ngày nay ngươi không có chờ được thần linh Thượng Thương khác mở vũ khí thiên tượng, ngươi ta bàn lại. Ý của ngươi như nào?
Bạch Khích thần linh cắn răng, quả quyết nói:
- Tốt!
Tần Mục cười ha ha, hắn lại ho khan một tiếng, thở hổn hển nói:
- Sư huynh, tiểu đệ thân thể không tốt, xin được cáo lui trước.
Bạch Khích thần linh kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này cũng yên tâm ta ở lại nơi này. Nếu như những sư huynh Thượng Thương khác có thể khởi động vũ khí thiên tượng, ta có mở Ngũ Lôi ấm hay không cũng không cần thiết. Nếu như bọn họ không có khởi động, bọn họ đã chết rồi, ta quy hàng cũng không có gì ghê gớm.
Tần Mục rời khỏi đại viện, sắc mặt hắn trầm xuống. Đám người Tư Vân Hương giật mình, sắc mặt biến đổi quá nhanh.
- Hương thánh nữ, báo tin cho hoàng đế, bảo hoàng đế lái Xạ Nhật Thần pháo tới!
Tần Mục hung ác nói:
- Còn nữa, ta viết một chút phương thuốc, Thánh nữ đi lấy thuốc giúp ta, ta muốn luyện chế một vị kịch độc. Còn nữa, bảo tất cả cao thủ tinh thông Ngũ Quỷ Bàn Vận thuật trong giáo tới đây, có thể đưa Ngũ Lôi đi bao xa liền đưa đi bao xa!
Tư Vân Hương do dự một lúc, dò xét nói:
- Giáo chủ, làm như vậy không tốt lắm đâu?
- Lo trước khỏi hoạ! Nếu như không thể đồng ý, dời Ngũ Lôi ấm đi liền giết hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT