Duyên Khang quốc sư đứng lên đón, song hùng Duyên Khang quốc tụ họp, Linh Dục Tú cũng đi bên cạnh. Duyên Phong Đế nhìn chằm chằm vào quốc sư, Duyên Khang quốc sư hiểu ý, phất tay bảo Phúc lão lui ra.
- Bệ hạ vừa tới kinh thành, còn chưa vào cung đã trực tiếp tới tìm ta, chẳng lẽ có đại sự xảy ra?
Duyên Khang quốc sư lộ ra vẻ hỏi thăm, ánh mắt nhìn lên người Linh Dục Tú, nói:
- Nơi này chỉ có ba người chúng ta, bệ hạ có thể nói.
- Quốc sư cảm thấy thế nào?
Duyên Phong Đế nói:
- Năm ngày trước, thiên địa chấn động.
Duyên Khang quốc sư gật đầu:
- Chấn động rất kỳ diệu. Pháp thay đổi, đạo biến đổi, thiên địa đại đạo có dị biến là có người thay đổi pháp, cũng làm ta xúc động lớn.
Duyên Phong Đế lấy nam nữ thiên của Nguyên Thần Dẫn ra, đặt vào tay hắn:
- Quốc sư nhìn xem.
Duyên Khang quốc sư tinh tế đọc qua, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc. Qua thật lâu, lúc này mới khép Nguyên Thần Dẫn lại, nói:
- Nét chữ là công chúa và Tần giáo chủ. Lục Hợp biến pháp, thay đổi Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều, khó trách lại có động tĩnh lớn như vậy. Tú công chúa rất tốt, thành tựu tương lai không dưới ta và ngươi.
Hắn cực kỳ thông minh, không cần Duyên Phong Đế điểm thấu liền biết là Tần Mục cùng Linh Dục Tú gây nên, hơn nữa suy đoán ra bộ công pháp Nguyên Thần Dẫn xuất hiện sẽ dẫn tới hậu quả gì.
Duyên Phong Đế gật đầu:
- Nguồn gốc biến pháp bắt nguồn từ hai quyển sách này. Trẫm không ngừng không nghỉ lập tức tới gặp ngươi, bởi vì ta biết sẽ có tình thế nghiêm trọng. Trước mắt tạo thành ảnh hưởng còn rất nhỏ, không phải đại tông sư từ Thuật nhập Pháp không thể phát giác, nhưng mà đối với tồn tại từ Pháp nhập Đạo, ảnh hưởng sẽ càng lớn. Ngươi vừa nói ngươi có xúc động, xem ra ngươi đã bước vào nhập Đạo.
Duyên Khang quốc sư nói:
- Thời gian ta nhập Đạo ngắn ngủi, còn không rõ ràng, nhưng mà chấn động kia giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng ập tới. Ta đứng trong thủy triều, cảm nhận được thiên địa đại đạo biến hóa rất nhỏ.
Duyên Phong Đế cũng cảm nhận lời hắn nói, khen:
- Đạo cảnh thật sự kỳ diệu. Ảnh hưởng với ngươi rất lớn, như vậy ảnh hưởng tới thần linh thế nào?
- Sẽ càng lớn!
Duyên Khang quốc sư ánh mắt lộ ra một tia không rõ ý nghĩa ánh sáng, nói:
- Mấy ngày nay bệ hạ không ở kinh thành, tấu chương các nơi như bông tuyết bay tới, mời bệ hạ xem.
Hắn lấy mười mấy bản tấu chương ra, là tấu chương từ huyện lệnh, phủ doãn các nơi.
Duyên Phong Đế mở ra xem, huyện lệnh Khải Ninh huyện tấu lên, nói miếu Kỳ Nguyệt nãi nãi Khải Ninh huyện phát sinh chấn động. Địa phương khác không chấn động chút nào, chỉ có miếu nãi nãi bị chấn sập, đè chết hơn mười tín đồ.
Khải Ninh huyện lệnh và một đám nha dịch dọn dẹp gạch ngói vụn. Thấy miếu nứt ra, trong vết nứt có tượng thần to lớn lộ ra nửa người, loáng thoáng có mà huyết nhục, phù văn lưu chuyển khắp người.
Duyên Phong Đế khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút. Hắn giao các tấu chương cho Linh Dục Tú, bản thân lại cầm tấu chương khác lên xem.
Tấu chương là Khúc châu phủ doãn tấu lên, nói Đại Khúc hồ tại Khúc châu phủ phát sinh dị sự. Lúc nửa đêm, trong hồ sinh ra ánh sáng ngập trời, ánh sáng chiếu đầy mặt hồ. Trong hồ có vật lớn trồi lên, mắt như đèn lồng, tự nói là Khúc Hồ Quân, muốn người bên bờ tiến cống đồng nam đồng nữ ăn. Phủ doãn lệnh nha dịch đi trong hồ tìm tòi hư thực, đã chết mấy vị thần thông giả.
Duyên Phong Đế cau mày, mở tấu chương khác ra xem, đều là quan viên các nơi tấu lên dị sự xảy ra trong địa phương của mình. Có rất nhiều thần miếu nứt ra, có tượng thần vô cùng cổ xưa, những pho tượng thần cung phụng cũng sụp đổ. Có rất nhiều sông lớn động đất, đáy sông lòng sông xuất hiện tượng thần. Tượng thần hoặc không nhúc nhích, hoặc mở miệng nói chuyện, bảo cư dân nơi đó tiến cống, còn có các dị sự.
Còn có nhiều chỗ dị quang liên tục, hiện ra bảo vật kỳ quái, không ai có thể lấy đi.
- Những tướng đá thần linh tới từ đâu? Bọn chúng tuyệt không có khả năng chui ra từ lòng đất. Những tấu chương này có một ít bảo vật từ cổ đại lưu lại, giống như bảo vật thần linh.
- Không phải từ lòng đất tới.
Duyên Phong Đế nói:
- Nếu như chúng tồn tại trong lòng đất, khẳng định đã sớm bị người ta phát hiện. Những tượng đá và bảo vật này đến từ thế giới khác.
- Không phải chỉ một thế giới.
Duyên Khang quốc sư trầm giọng nói:
- Trong Đại Khư cũng có tượng đá tương tự, có nghe đồn nói tượng đá là thân thể thần linh hóa thạch. Những thần linh kia ngủ say bên trong, chờ đợi thời cơ sẽ lột xác hóa thành chân thân như cũ. Nếu như những tượng đá trong Duyên Khang quốc chúng ta đến từ thế giới khác, như vậy bọn họ chọn thời cơ rất kỳ lạ.
- Công chúa và Tần giáo chủ khai sáng Nguyên Thần Dẫn, thiên địa đại đạo dị biến. Ngay sau đó tượng đá và dị bảo xuất hiện liên tục, khẳng định trong đó có liên hệ.
Duyên Phong Đế nói:
- Quốc sư, lai lịch những tượng đá, mục đích của chúng, tất cả đều phải xem xét kỹ.
Duyên Khang quốc sư lạnh nhạt nói:
- Ta nhớ tới chuyện Đô Thiên Ma Vương hai năm trước hạ xuống. Năm đó Đô Thiên Ma Vương hạ xuống, dựa vào Tần giáo chủ cúng tế, cần phải có tế đàn, lúc này mới có thể kêu gọi Đô Thiên Ma Vương từ thế giới khác đến. Hơn nữa Đô Thiên Ma Vương chỉ xuất hiện ý thức và một phần lực lượng tại Duyên Khang, bản thể của hắn xuất hiện cần nhiều người chết đi. Cúng tế càng nhiều huyết nhục, khi đó mới có thể giáng lâm Duyên Khang.
Duyên Phong Đế và Linh Dục Tú lẳng lặng nghe, không có nói chen vào. Duyên Khang quốc sư muốn nói chuyện cực kỳ quan trọng, bọn họ không thể không dụng tâm.
- Điều này nói rõ, xuyên qua thế giới khác biệt, cần năng lượng khổng lồ. Xuyên qua thế giới càng mạnh, năng lượng cần thiết càng lớn.
Duyên Khang quốc sư tiếp tục nói:
- Mà lần này thiên địa đại đạo lại thay đổi, những tượng đá thần linh hạ xuống, có lẽ chỉ đưa tượng đá bản thân tới nhưng lực lượng của bọn họ không thể tới đây. Bọn họ còn cần có vô số huyết nhục cúng tế, mới có thể dùng chân thân hạ xuống.
Duyên Phong Đế và Linh Dục Tú chấn động, đột nhiên sinh ra một suy nghĩ đáng sợ, Duyên Khang quốc sư đã nói ra ý nghĩ của bọn họ:
- Bọn họ cần tạo thành thiên tai làm lê dân bách tính tử vong quy mô lớn, mới có thể giúp chân thân hàng lâm Duyên Khang.
Duyên Phong Đế và Linh Dục Tú rùng mình.
Thiên tai lần trước đã lấy mạng vô số lê dân bách tính, đến nay nguyên khí Duyên Khang quốc vẫn chưa khôi phục. Nếu như lại xảy ra thiên tài, tất nhiên sẽ là nước mất nhà tan, vô số sinh linh đồ thán.
- Căn cứ suy đoán của ta, không qua bao lâu, thần linh từ Thượng Thương sẽ nhận được tin tức, cũng tới Duyên Khang hàng tai.
Duyên Khang quốc sư trầm giọng nói:
- Thiên tai lần này sẽ không kém tuyết tai lần trước. Có thể là động đất, có thể là núi lửa, vòi rồng, lũ lụt ngập trời, cũng có thể là tuyết tai, hạn hán. Chỉ cần có thể giết chết ngàn vạn lê dân bách tính, tất cả đều có thể.
Duyên Phong Đế lạnh lùng nói:
- Ý của ngươi là...
- Diệt đi Thượng Thương.
Duyên Khang quốc sư thản nhiên nói:
- Chúng ta càng phải tiêu diệt thần linh Thượng Thương, không cho bọn chúng hàng tai. Nếu như ta đoán không lầm, thần ma phụ trách hàng tai chính là Thượng Thương. Diệt trừ Thượng Thương, tượng đá khắp nơi không thể biến thành chân thân, lê dân bách tính cũng tránh việc tử vong. Chúng ta cần tiên hạ thủ vi cường, cùng diệt trừ tất cả thần linh trong Thượng Thương!
Duyên Phong Đế cảm thấy đầu óc đau đớn như sắp nứt ra. Hắn vỗ trán, cắn răng nói:
- Thượng Thương nằm ở Tây Thổ, bên trong không biết có bao nhiêu thần ma, chúng ta làm gì có lực lượng diệt đi Thượng Thương? Nếu như chờ thêm vài năm, rất nhiều cao thủ bù đắp Thần Kiều tu thành Thần cảnh...
Vẻ mặt Duyên Khang quốc sư yên bình, nói:
- Bệ hạ, bọn họ sẽ không cho ngươi thời gian này. Nếu như ta đoán không sai, những tấu chương kia nhắc tới bảo vật, có lẽ là vũ khí thiên tượng!
Duyên Phong Đế và Linh Dục Tú rùng mình.
Vũ khí thiên tượng là khái niệm do Tần Mục nói tới. Lấy thiên tượng làm vũ khí, như mưa tuyết, gió, mưa đá, vòi rồng, lũ lụt, núi lửa, động đất, giống như thu thiên tượng vào trong hồ lô. Thời kì bình thường, dùng vũ khí thiên tượng sẽ giúp mưa thuận gió hòa.
Nếu như tiến đánh nước đối địch, thậm chí cũng có thể vận dụng vũ khí thiên tượng giết chết quân địch.
Lần trước Duyên Khang quốc sư tiến đánh thảo nguyên, Ban Công Thố hạ lệnh Đại Vu khắp nơi phóng độc, rải vu độc phủ đầy thảo nguyên. Duyên Khang quốc sư đã là muốn trừ hết vu độc, cũng muốn cứu dân du mục thảo nguyên. Ngay sau đó vận dụng vũ khí thiên tượng, mưa xuống mười ngày, cũng pha loãng vu độc và tẩy đi.
Nhưng khi đó có không ít dân du mục chết đuối trong lũ lụt, chết rất nhiều người. Duyên Khang quốc sư cũng bị vạch tội một phen, một thân ô nhục.
Nếu như Duyên Khang quốc sư không có đoán sai, lần này đào được những bảo vật kia chính là vũ khí thiên tượng. Chỉ cần đợi đến khi thần linh Thượng Thương vừa đến liền có thể thúc giục uy năng của vũ khí, phóng xuất ra đủ loại thiên tượng, từ đó lê dân bách tính Duyên Khang quốc tử thương vô số!
Chết nhiều người như vậy, những tượng đá sẽ có đủ huyết nhục cúng tế. Lực lượng thần ma bộc phát, khi đó tượng đá hóa thành thần ma đại khai sát giới, diệt đi thế giới này!
- Trẫm lập tức hạ lệnh, sai người canh gác những tượng đá và bảo vật nghiêm mật, không thể để những vật này rơi vào trong tay Thượng Thương.
Duyên Phong Đế đổ mồ hôi lạnh, hắn đi tới đi lui, giọng nói khàn khàn:
- Tuyệt đối không thể bị bọn chúng tìm được. Vì cái gì phải làm như vậy? Không thể cho phép dân chúng thiên hạ sống tốt hơn hay sao? Trẫm, không hiểu!
- Biến pháp, xúc động lợi ích của thần ma. Biến pháp thay đổi đạo, đạo thay đổi. Nếu thần ma không thay đổi theo, bọn họ không được đạo dung tha.
Duyên Khang quốc sư nói:
- Trong đó khẳng định có cấp độ sâu hơn, chúng ta lấy được quá ít tin tức, rất khó phân tích ra chân tướng. Bệ hạ, ta cần Nhân Hoàng tự mình ra mặt.
Duyên Phong Đế nhìn sang hắn.
Duyên Khang quốc sư nhìn về phía phương xa, lẩm bẩm nói:
- Chỉ có Nhân Hoàng tự mình ra mặt mới có thể làm cho tất cả Thánh địa, tất cả cường giả nghe theo điều khiển, tiêu diệt Thượng Thương! Tất cả môn phái tông phái chỉ nghe theo Nhân Hoàng mà thôi.
Đầu óc Linh Dục Tú bối rối, Nhân Hoàng đương đại, không phải là Tần Mục hay sao?
Nhân Hoàng ấn, không nằm trong tay Tần Mục!
Như vậy chẳng phải nói, Tần Mục cũng nhất định phải đi đánh Thượng Thương?
- Ta đi gặp Nhân Hoàng!
Duyên Khang quốc sư đứng dậy rời đi.
Vào lúc này, trong sơn trang, Tần Mục và Tư Vân Hương tu luyện nguyên thần. Nguyên thần hai người ngao du thiên hạ, lúc đi tới nơi này, lúc đi tới nơi khác. Đột nhiên nhìn thấy núi lở đất nứt, một ngọn núi nứt ra, một pho tượng trồi lên khỏi mặt đất.
- Đây là có chuyện gì? Nơi này là Đại Khư sao?
Hai người kinh ngạc, bỗng nhiên lại ngửi được mùi thơm, trong lòng chấn động:
- Chúng ta vừa dùng Dẫn Hồn Hương, không có khả năng cháy hết nhanh như vậy, nhất định là ai đó thổi tắt Dẫn Hồn Hương.
Nguyên thần hai người bị Dẫn Hồn Hương triệu hồi, trở lại bên trong thân thể. Tần Mục mở mắt, lại thấy trưởng thôn, đồ tể, người câm và Mã gia đều tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT