Trên thuyền Thái Dương, thuần dương khí nơi này rất nồng đậm nhưng lại không nóng bức, ngược lại có cảm giác ấm áp như mùa xuân.

Thuyền Thái Dương rất lớn, lục địa trên thuyền cũng rất rộng lớn nhưng đối với người Mục Nhật tộc, mảnh đất này không lớn. Bởi vì bọn họ là cự nhân cao hơn mười trượng.

Linh Dục Tú và đám người Tư Vân Hương dò xét các cự nhân to lớn như ngọn núi nhỏ, bọn họ sợ hãi thán phục. Cho dù là trẻ con trong Mục Nhật giả cũng cao tới hai ba trượng, một thân cơ bắp, khổng vũ hữu lực, người nào cũng cơ bắp bao phủ toàn thân.

- Có lẽ vị Thái Dương Thủ kia cũng là cự nhân.

Linh Dục Tú thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:

- Chăn trâu thật đến đây giúp thắp sáng mặt trời, không phải tới trêu hoa ghẹo nguyệt lưu tình khắp nơi. Cự nhân lớn như thế, không có khả năng ưa thích người nhỏ bé như hắn. Cho dù Viêm Tinh Tinh là thần linh, cho dù là nữ thần, khẳng định cũng càng khổng vũ hữu lực, chỉ cười cũng dữ tợn, cường tráng đến đáng sợ. Mặc dù thẩm mỹ quan của chăn trâu hơi cổ quái một chút, nhưng cũng không thể cổ quái đến loại trình độ này.

Tần Mục dò xét bốn phía, nơi này là nơi bộ lạc Mục Nhật giả sinh hoạt. Sở dĩ Mục Nhật giả được xưng Mục Nhật giả, từ ý nghĩa mặt chữ thì họ là người chăn thả mặt trời.

Tương đương với Mục Nguyệt giả, Mục Nguyệt giả có nghĩa là người chăn thả mặt trăng.

Nếu là chăn thả, khẳng định không chỉ có một vầng mặt trời hoặc mặt trăng, khẳng định sẽ có mặt trời và mặt trăng thành đàn. Có lẽ vào thời kì trước, Mục Nhật giả sẽ điều khiển từng mặt trời đi lại trên đại lục tối tăm, đi từ phương đông đến phương tây, xua tan bóng tối.

Tới ban đêm, Mục Nguyệt giả sẽ mang theo từng mặt trăng đi từ Đại Khư ra bên ngoài, tuần hoàn qua lại.

Thuyền Thái Dương càng rách nát hơn lúc trước. Lần trước Tần Mục nhìn thấy chiếc thuyền lớn này, boong thuyền còn rất hoàn chỉnh. Mặc dù lưu lại rất nhiều dấu vết chiến đấu, nhưng Mục Nhật giả cũng quét dọn rất sạch sẽ, rất thần thánh.

Hiện tại nó đã rách nát thê lương, bên trong bộ lạc Mục Nhật giả có nhiều người bị thương như thế. Những người bị thương nhìn thấy tộc trưởng dẫn đám người Tần Mục tới đây, lúc này ngừng thở, chờ đám người Tần Mục đi xa mới phát ra tiếng rên rỉ. Bọn họ vẫn cắn chặt răng, tận lực hạ thấp âm thanh.

Bọn họ muốn bảo lưu tôn nghiêm của mình.

- Tộc trưởng, ngươi có những chiến sĩ nghiêm chỉnh nhất trên thế gian!

Tần Mục sinh lòng sùng bái, nói.

- Trong Mục Nhật giả không có kẻ hèn nhát!

Lão tộc trưởng nói chuyện như tiếng chuông.

Tần Mục nhìn thấy vết thương của các Mục Nhật giả bay ra từng sợi khói đen, hiển nhiên bị thần thông cường đại đốt bị thương. Thuần dương khí trong giếng Mặt Trời Thuần Dương đang trợ giúp bọn họ luyện hóa ma khí.

Không bao lâu, bọn họ đi tới trước một thần điện rách nát của Mục Nhật giả, giữa đại điện còn cắm một cán chiến kì bị chém ngang một nửa. Bốn phía bốc lên hắc khí đáng sợ, trong hắc khí còn có tiếng thét chói tai.

- Giáo chủ, là Ma Thần binh!

Tư Vân Hương thấp giọng nói.

Tần Mục gật đầu, không nói gì. Với tư cách Thiên Ma giáo chủ, “lão đại” của đại phái ma đạo mạnh nhất Duyên Khang quốc, đương nhiên hắn không lạ lẫm gì với ma đạo.

Tần Mục theo đuổi truy nguyên nguồn gốc, tri hành hợp nhất, vận dụng như ý, tồn hồ nhất tâm. Câu trước là học tập, tìm tòi, hành động, câu nói kế tiếp chính là thuận theo tự nhiên, gọi là đạo.

Cho nên hắn không để ý phân chia thần ma.

Đại Dục Thiên Ma kinh, trong lòng có ma tính sẽ là công pháp ma đạo. Trong lòng có thần tính chính là công pháp thần đạo. Trong lòng có phật, đó chính là công pháp phật đạo.

Chẳng qua từ vết thương của các chiến sĩ Mục Nhật giả và Ma Thần binh, cường giả dị vực tiến đánh giếng Mặt Trời có trình độ ma đạo cực cao, đã vượt qua cấp độ nhận thức của Thiên Ma giáo chủ như hắn.

- Mục Nguyệt giả Nguyệt Lượng thủ đối mặt với ma thần dị vực công kích đã lựa chọn chạy trốn, vứt bỏ tộc nhân chạy tới Phong Đô tị nạn. Thái Dương Thủ muốn làm bạn với tộc nhân, chết cũng phải bảo vệ tộc nhân.

Tần Mục nhớ tới hai chân của nữ hài bị thuyền Thái Dương thôn phệ thì đau lòng, thầm nghĩ:

- Khí tiết của Thái Dương Thủ cao hơn Nguyệt Lượng Thủ nhiều lắm.

Bọn họ đi qua phế tích lúc trước có gặp một chiếc chuông vàng, chuông vàng chụp xuống, nó cao hơn mười trượng. Bên trong chuông vàng thỉnh thoảng sinh ra tiếng loong coong, dưới chuông là khói đen mờ ảo, dường như bên trong trấn áp tồn tại cường đại. Bên cạnh chuông có mấy Mục Nhật giả đang thôi thúc Thái Dương Chân Hỏa luyện hóa cường giả bị trấn áp trong chuông.

Trừ việc này ra, còn có một ít Mục Nhật giả đang thôi thúc chân hỏa thiêu đốt thi thể hình dáng kỳ quái, lúc đi qua còn ngửi được mùi hôi tanh tưởi.

Tư Vân Hương và Linh Dục Tú đều cau mày, không biết là chủng tộc gì, tại sao tiến đánh giếng Mặt Trời?

Tần Mục giải thích:

- Mục Nhật giả là thủ hộ giả của Đại Khư, bên trong Đại Khư có rất nhiều người cũng không biết, Mục Nhật giả giúp bọn họ ngăn cản bao nhiêu lần nguy hiểm. Lần trước quốc sư xâm lấn Đại Khư, cũng bị Mục Nhật giả bức lui. Chủng tộc và thần linh thế giới khác xâm lấn Đại Khư, cũng cần phải qua cửa Mục Nhật giả Mục Nguyệt giả. Mục Nguyệt giả đã diệt tuyệt, chỉ còn lại Mục Nhật giả.

Sắc mặt Linh Dục Tú đỏ lên.

Duyên Khang quốc sư tiến đánh Đại Khư, nàng cũng ở trong đó, phụ trách dò đường, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với Tần Mục. Nếu như lúc ấy Duyên Khang quốc sư thật đánh vào Đại Khư, như vậy nghênh đón Duyên Khang quốc sư chính là bài học vô cùng đau đớn.

Bọn họ đi tới trung tâm thuyền Thái Dương, rốt cuộc nhìn thấy Thái Dương Thủ.

Viêm Tinh Tinh chỉ còn đầu và tay lộ ra ngoài, thân thể của nàng đã chạm vào bên trong thuyền Thái Dương. Bốn cánh tay cầm lấy bốn cây cột thô to, trên người tỏa ra thần uy kinh khủng.

- Tinh Tinh, thiếu niên Tần Mục ở Tương Long thành tới thăm ngươi.

Lão tộc trưởng đi tới bên cạnh nàng, thấp giọng nói.

- Là bé trai chăn trâu tới thăm ta?

Viêm Tinh Tinh buông tay đang nắm cột, muốn tránh thoát thuyền Thái Dương, chẳng qua thân thể đã dung hợp với thuyền Thái Dương cho nên không thể thoát thân, thở hổn hển nói:

- Ta không ra được, ta không nhìn thấy ngươi, ngươi đi tới bên này.

Tần Mục đi tới phía trước, đi vòng qua trước mặt nàng. Trên mặt Viêm Tinh Tinh vẫn mang theo ngây thơ của nữ hài, nhìn về phía Tần Mục, nàng cười nói:

- Ngươi đã đến rồi? Còn có thể gặp lại bạn chơi lúc đó, thật tốt.

Tần Mục đứng trước mặt nàng, tinh tế nhìn vào đôi mắt nàng, nói khẽ:

- Ta ở đây. Ta lớn hơn rồi.

Đôi mắt nàng bốc cháy hừng hực giống như hai mặt trời nhỏ nhưng đôi mắt nàng không nhìn thấy cái gì, đã bị Thái Dương Chân Hỏa che lấp, kết cấu ánh mắt biến mất.

Nàng buông cột đá trong tay ra, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, nhưng mặt đất thuyền Thái Dương cũng thu hẹp lại, từ đầu đến cuối vẫn vây khốn nàng.

Thái Dương Thủ như vậy, Nguyệt Lượng Thủ cũng như vậy.

Chỉ cần gánh vác trách nhiệm Thái Dương Thủ và Nguyệt Lượng Thủ, sẽ dần dần dung hợp với thuyền Thái Dương và thuyền Nguyệt Lượng. Ký thác sinh mệnh vào thân thuyền, tùy ý cho thuyền Thái Dương và thuyền Nguyệt Lượng hấp thu sinh mệnh của mình, thẳng đến khi hoàn toàn biến thành một phần của con thuyền.

Sắc mặt Tần Mục phức tạp, lúc hắn đang tìm kiếm người trong thôn đã từng trở thành Nguyệt Lượng Thủ, nhưng hắn chỉ dùng thời gian rất ngắn để thoát ra khỏi thuyền Nguyệt Lượng, hắn hao tổn không lớn.

Viêm Tinh Tinh nhưng tổn hao quá nhiều, đã dung hợp với thuyền Thái Dương quá nhiều, không còn sống lâu nữa.

Càng thôi thúc lực lượng thuyền Thái Dương, sẽ dung hợp với thuyền Thái Dương càng nhiều, tính mạng hao tổn càng nhiều. Máu thịt của nàng trên cơ bản đã hoàn toàn dung hợp với thuyền Thái Dương, cho đốt mặt trời cháy lên lần nữa. Có thể cứu nàng ra hay không, Tần Mục cũng không có nắm chắc.

Cánh tay nhỏ gầy của nữ hài nắm lấy cây cột, nhỏ gầy đến mức đáng thương. Dường như cổ nàng không thể nâng đầu nàng lên, lúc nào cũng có thể bẻ gãy.

Nàng nói mình là bạn chơi với nàng, thật ra thì Tần Mục chỉ gặp nàng một lần mà thôi.

Nàng cũng không có bạn chơi.

Nàng là Thái Dương Thủ, tộc nhân mang lòng kính sợ với nàng. Thiếu niên thiếu nữ trong tộc đầy tôn kính nàng, sẽ không chơi đùa với nàng, nàng từ nhỏ đã gách vác trách nhiệm bảo hộ chủng tộc và bảo hộ Đại Khư.

Lúc ở Tương Long thành, Tần Mục là thiếu niên ngoại tộc đi lên thuyền, trò chuyện với nàng cả ngày. Nàng đã xem Tần Mục trở thành bạn chơi, trở thành tri kỷ.

Từ mức độ nào đó, Tần Mục là cùng loại người với nàng.

Khi còn bé Tần Mục cũng không có bạn chơi, mỗi ngày đều học tập tri thức từ các lão nhân trong thôn, chuyên cần khổ luyện, không có người đồng lứa chơi đùa với hắn.

Chẳng qua Tần Mục có chín bề trên, bọn họ dốc lòng chăm sóc hắn, bề trên của Viêm Tinh Tinh lại có lòng tôn kính với nàng.

Tư Vân Hương, Hồ Linh Nhi và Linh Dục Tú đi tới bên cạnh Viêm Tinh Tinh, trong lòng rầu rĩ. Nữ hài này có tuổi tương tự các nàng, nhưng mà gánh vác trọng trách còn nặng hơn các nàng vô số lần.

Tư Vân Hương nói:

- Mặt trời dập tắt, nhưng bên trong giếng Mặt Trời có rất nhiều mặt trời. Vì sao các ngươi không đổi mặt trời mới? Ta nhìn thấy những dây xích màu đen của các ngươi đang buộc mặt trời, không thể dùng những dây xích này bắt mặt trời mới hay sao?

- Những xiềng xích này do Thiên Công Thần tộc rèn đúc, Thiên Công Thần tộc đã diệt tuyệt.

Lão tộc trưởng nói:

- Chân hỏa của Mục Nhật giả chúng ta luyện ra xiềng xích không thể chống đỡ chân hỏa của mặt trời, không thể câu mặt trời mới. Chúng ta đã thử vô số lần.

Nội tâm Tần Mục hơi động, nhớ tới Hoạn Long quân nói với người câm, nói:

- Trên đời này còn có Thiên Công, còn có thể luyện ra xiềng xích này.

Lão tộc trưởng nhìn hắn, lắc đầu nói:

- Còn lại Thiên Công tại Vô Ưu Hương. Nếu như ngươi có thể trở lại Vô Ưu Hương, nói không chừng có thể mang một vị Thiên Công đến, giải cứu Mục Nhật tộc chúng ta. Đáng tiếc, ngươi đến nay không thể trở về đến Vô Ưu Hương sao?

Tần Mục lắc đầu nói:

- Ta thật sự chưa trở về Vô Ưu Hương. Lần này ta đến đây là giúp các ngươi thắp sáng trời. Cho dù không thể thấp sáng nó, ta còn có bản lĩnh khác. Ta đi theo Thiên Công học được cách rèn sắt, nói không chừng có thể giúp các ngươi luyện ra xiềng xích mới câu mặt trời.

Hắn tươi cười như ánh mặt trời, lại cười nói với tiểu nữ hài gầy yếu:

- Ta tới thực hiện lời hứa của mình. Ta đáp ứng ngươi, sẽ không nuốt lời.

Hắn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn vào mặt trời tối tăm trên bầu trời, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Ngươi đã từng nói với ta, thắp sáng mặt trời này, ngươi đã có thể thoát thân. Nếu như ta hiện tại thắp sáng mặt trời, ngươi có thể thoát ra khỏi thuyền Thái Dương không?

- Ta không biết.

Đồng tử Viêm Tinh Tinh bộc phát ánh lửa rất mạnh, dường như sinh ra một chút hi vọng.

Vẻ mặt lão giả Mục Nhật giả ảm đạm, nói:

- Tần tiểu hữu, mặc dù ngươi là khách tới từ Vô Ưu Hương nhưng ngươi chưa trở lại Vô Ưu Hương, không có năng lực thắp sáng mặt trời. Cho dù có thể thắp sáng, Thái Dương Thủ cũng không sống nổi mấy năm, tính mạng của nàng đã tiêu hao gần hết. Người chết như đèn diệt, dầu thắp sắp hao hết.

Hắn phấn chấn tinh thần, nói:

- Không cần uổng phí tâm tư! Mục Nhật giả chúng ta đang lựa chọn Thái Dương Thủ đời kế tiếp, với tư cách khách nhân Vô Ưu Hương, tới chứng kiến Thái Dương Thủ đời tiếp theo sinh ra đi! Đêm nay, ma quái dị vực sẽ tiến đánh, nhất định phải tuyển ra Thái Dương Thủ chuẩn bị bất trắc.

Tần Mục lắc đầu, hắn vô cùng cố chấp:

- Bất kể có thể thắp sáng mặt trời hay không, ta đều muốn thử một lần!

Lão tộc trưởng lắc đầu, mang theo tộc nhân rời đi, đi chuẩn bị tuyển chọn Thái Dương Thủ.

Tần Mục lấy Thái Dương Ngọc nhãn ra, hắn đặt dưới đất, ngước nhìn mặt trời đen. Suy nghĩ một chút, hắn lại nâng ngọc nhãn lên cao, chạy dọc lên dây xích tới gần mặt trời:

- Các ngươi chờ ta ở đây, ta đi thắp sáng mặt trời.

Linh Dục Tú vội vàng hô to:

- Lúc mặt trời bốc cháy, ngươi sẽ thiêu chết!

- Sẽ không!

Tiếng sáo truyền đến, từng con Hỏa Giao Long bay lên không trung, theo sát sau lưng Tần Mục. Tần Mục nói:

- Có những Giao Long này, ta có thể chạy trốn!

- Thái Dương Thủ, mặt trời của các ngươi là thật hay mặt trời giả?

Linh Dục Tú vội vàng hỏi.

Viêm Tinh Tinh nói:

- Là thần tạo ra, nghe nói là Thiên Thần Tỷ Thanh luyện chế bảo vật.

- Nguy rồi!

Da đầu Linh Dục Tú tê dại, chăn trâu không có hỏi thăm rõ ràng đã chạy tới. Bảo vật của Thiên Thần cháy lên, uy áp Thiên Thần tỏa ra ngập trời, chỉ sợ sẽ đốt chăn trâu và mấy Giao Long thành tro tàn.

- Chẳng lẽ ta có thể kế vị giáo chủ?

Ánh mắt Tư Vân Hương sáng lên.

Linh Dục Tú lườm nàng, Tư Vân Hương vội vàng cười nói:

- Ta nói đùa, ta mới không muốn làm tiểu quả phụ đâu. Ta nghĩ, nếu là Mục Nhật giả, nhất định có thể chống cự thần hỏa của mặt trời, có lẽ bảo lão tộc trưởng hỗ trợ cứu giáo chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play