Nếu như Hoạn Long Quân giấu Chân Long sào ở những nơi khác, Tần Mục còn không đến mức khen ngợi hắn giảo hoạt. Phải biết tại trong Tàn Lão thôn, giảo hoạt tuyệt đối được khen ngợi lớn.

Hoạn Long Quân có thể giấu Chân Long sào trên người mình hoặc Giao Vương Thần, đây là tư duy của người bình thường, nhưng làm vậy sẽ phơi bày mục tiêu. Hoạn Long Quân giấu trên người Mặc Giao không chút thu hút, Mặc Giao nuốt Chân Long sào vào bụng, cách làm như thế trái ngược với tư duy bình thường của nhân loại.

Cho nên hắn không tiếc lời khen ngợi Hoạn Long Quân.

Hoạn Long Quân hờ hững, hắn thừa thế lột xác, cố gắng đẩy lớp da ra ngoài. Chỉ cần lột ra khỏi hai túi da này, hắn có thể tiêu diệt Tần Mục, đoạt lại Chân Long sào và Chân Long chi chủ.

Tần Mục sờ vào Mặc Giao trên vai, Mặc Giao thuận thế cúi đầu cho hắn vuốt ve, trong miệng phát ra âm thanh như trẻ sơ sinh:

- Mã ha!

Tần Mục thôi thúc Ngự Long quyết, hắn thành lập cảm ứng với Mặc Giao, lại đưa Vô Ưu kiếm tới, ý đồ khống chế Mặc Giao chém giết Hoạn Long Quân. Nhưng Mặc Giao không dám ra tay với Hoạn Long Quân, vậy mà thoát khỏi tinh thần của hắn khống chế.

Mặc Giao không chỉ được Hoạn Long Quân nuôi lớn đơn giản như vậy, còn có e ngại tự nhiên, không dám ra tay với Hoạn Long Quân. Nhưng chỉ dựa vào thực lực Tần Mục, cho dù cầm thần kiếm trong tay cũng không cách nào tạo thành vết thương trí mạng lên Hoạn Long Quân, nhiều nhất chỉ xuyên phá da thịt của hắn.

Thương thế của Hoạn Long Quân cực nặng, hắn liên tiếp chịu nhiều vết thương trí mạng. Một kích của người mù tạo thành phá hoại rất lớn, cộng thêm Tần Mục cho hắn ăn độc, bởi vậy hắn cần hai lần lột xác mới khôi phục, cho dù lột xác thành công cũng hao tổn rất nhiều nguyên khí.

- Tam Phá tán của ta đã hao hết, hiện tại luyện độc cũng không kịp. Mặc dù Long béo là Thiên Nhân cảnh, chỉ sợ nó thúc giục Vô Ưu kiếm cũng khó giết Hoạn Long Quân. Không bằng thử uy lực Thái Dương Ngọc nhãn xem thế nào.

Hắn nghĩ tới đây, ý định vận dụng Thái Dương Ngọc nhãn, suy nghĩ một chút lại thay đổi chủ ý, hắn lấy Thái Âm Ngọc nhãn trong túi Thao Thiết ra.

Nơi này là Dũng giang, thế nước hung mãnh, Thái Dương Ngọc nhãn sinh ra ngọn lửa mãnh liệt va chạm với thế nước sẽ làm giảm uy lực.

Tần Mục chưa thử qua uy năng của Thái Âm Ngọc nhãn, chẳng qua Thái Âm Ngọc nhãn không sợ nước, có thể phát huy toàn bộ uy lực dưới đáy nước.

Tần Mục đi tới cổ Hoạn Long Quân, hắn thả tròng mắt to lớn xuống. Hoạn Long Quân làm như không thấy, hắn đang cố gắng lột xác.

Tần Mục điều chỉnh phương vị Thái Âm Ngọc Nhãn một chút, hắn nhắm ngọc nhãn vào cổ Hoạn Long Quân, sau đó điều chỉnh thử một phen.

Hắn lần đầu vận dụng Thái Âm Ngọc nhãn, hắn đã thử qua Thái Dương Ngọc nhãn. Uy lực cực mạnh, có thể trực tiếp cắt Khuất Sơn Thần điện ra, hủy một khu vực không gian dưới đáy biển.

Lúc hắn thiết kế Xạ Nhật Thần pháo giúp Duyên Phong Đế cũng tham khảo cấu tạo của Thái Dương Ngọc nhãn, hấp thu rất nhiều lý niệm rèn đúc Thái Dương Ngọc nhãn. Dù sao Duyên Khang quốc sư giao cho hắn phương pháp tu luyện Xạ Nhật Thần nhãn, bên trong không có bất cứ ghi chép nào về thần pháo.

Tần Mục hấp thu cấu tạo trong Thái Dương Ngọc nhãn tạo thành thần nhãn, lúc này mới có thể biến Xạ Nhật Thần nhãn thành Xạ Nhật Thần pháo.

Theo hắn phỏng đoán, Khuất Sơn Thần điện đến từ thời đại nào đó trước cả thời kì Khai Hoàng, bởi vì rất nhiều phù văn ấn ký trong Khuất Sơn Thần điện khác biệt lớn với phù văn thời kì Khai Hoàng.

Tần Mục suy nghĩ một phen, hắn mở Thái Âm Ngọc nhãn.

Ngọc nhãn chầm chậm mở ra, tròng mắt dần dần sáng rực giống như có một mặt trăng đang ẩn chứa bên trong.

Xạ Nhật Thần nhãn đều cần bảo vật cung cấp năng lượng giống Xạ Nhật Thần pháo nên Tần Mục luyện chế rất nhiều đan lô cung cấp năng lượng, nhưng Thái Âm Ngọc nhãn có cấu tạo khác với Thái Dương Ngọc nhãn. Vì thế Tần Mục vắt óc suy nghĩ thật lâu, hắn không nghĩ ra nguồn gốc cung cấp năng lượng cho thần nhãn nằm ở nơi nào.

Hắn có một suy đoán to gan. Có khả năng bên trong hai ngọc nhãn này ẩn chứa một mặt trời và mặt trăng, mặt trời cùng mặt trăng cung cấp năng lượng vô tận cho ngọc nhãn. Chẳng qua suy đoán này thực sự lớn mật, bản thân Tần Mục cũng không thể tin được.

Suy đoán thứ hai đáng tin hơn một chút, đó chính là nhân loại hoặc thần linh thượng cổ nắm giữ trận pháp nào đó, có thể hấp thu năng lượng trong thiên địa.

Chẳng qua suy đoán này có sơ hở, lúc Tần Mục mở ngọc nhãn lại không cảm giác năng lượng phun trào.

Hắn có suy đoán thứ ba, loại suy đoán này tương đối không hợp thói thường. Hắn suy đoán Thái Âm Ngọc nhãn và Thái Dương Ngọc nhãn là bảo vật không gian, nhưng nó còn phức tạp hơn truyền tống trận, cùng loại với cổng truyền tống.

Loại bảo vật này thành lập một cánh cửa khổng lồ ở mặt ngoài của mặt trời và mặt trăng, lại thành lập cánh cửa khác trên ngọc nhãn. Thông qua hai cánh cửa này tụ tập năng lượng trong mặt trời hoặc mặt trăng lại, sau đó thông qua ngọc nhãn phóng ra ngoài. Ngay sau đó tạo thành lực công kích khủng bố của ngọc nhãn, hơn nữa không cần chuyên môn chế tạo bảo vật cung cấp năng lượng.

Suy đoán này lớn mật ở chỗ, ai có thể bay tới mặt trời hoặc mặt trăng?

Hơn nữa đám người Tần Mục thông qua tính toán biết được, thiên tượng đều là giả, bao quát cả mặt trăng và mặt trời. Chúng là tranh vẽ được dán lên, căn bản không thể rời khỏi thế giới này, làm sao có thể đi mặt trời và mặt trăng thành lập cổng truyền tống chứ?

Hắn rất muốn mở ngọc nhãn ra quan sát cấu tạo bên trong nhưng lại không dám xuống tay.

Rốt cuộc, quá trình ngưng tụ năng lượng trong Thái Âm ngọc nhãn hoàn tất, Tần Mục khống chế ngọc nhãn. Đồng tử ngọc nhãn mở ra, một quang nhận thật mỏng bắn về phía trước.

Hoạn Long Quân đã bò ra nửa cổ, đạo quang nhận này cắt qua cổ hắn. Không có dị dạng gì nhưng những nơi quang nhận đi qua, đáy sông Dũng giang xuất hiện một tường băng mỏng manh. Không biết tường băng này dài bao nhiêu, nó đã tách đáy Dũng giang ra.

Trong nước có không ít ngư quái thủy quái đang bơi lội, đột nhiên một con cá lớn bị tường băng mỏng như không tồn tại cắt qua, nó biến thành hai nửa.

Dường như ngư quái còn chưa phát hiện, nó vẫn bơi lội, thân thể tách ra từ trung tâm và biến thành hai mảnh cá bơi lội, đều là nửa người.

Thân thể bị cắt ra không chảy máu tươi, chẳng những không có máu tươi chảy ra, thậm chí còn có thể nhìn rõ nội tạng của nó, còn có thể nhìn thấy tổ chức não.

Hai nửa ngư quái bơi qua bơi lại, nó không biết mình đã bị cắt đứt thành hai nửa.

Tần Mục ngẩn ngơ, không hiểu xảy ra chuyện gì.

- Chẳng lẽ Thái Âm Ngọc nhãn không có bất kỳ uy lực gì, chỉ là có thể cắt người ra? Vì cái gì sau khi bị cắt còn không chết?

Nội tâm hắn không hiểu, suy nghĩ nói:

- Chẳng lẽ vết thương của đám ngư quái bị đông cứng, bởi vậy vết thương không có chảy máu? Chẳng qua vị trí đông cứng quá mỏng manh, nếu không con cá này không có khả năng bơi lội như cũ.

Đột nhiên, hai nửa quái ngư đang bơi lội có máu chảy ra, hẳn là đóng băng trên vết thương đã tan rã. Mùi máu tươi xuất hiện, lúc này có rất nhiều ngư quái chen chúc lao tới ăn thịt hai nửa của ngư quái kia.

Hoạn Long Quân đang lột xác cũng ngừng nhúc nhích, hắn không dám nhúc nhích, tròng mắt đổi tới đổi lui. Hắn cũng nhìn thấy tình hình của ngư quái kia, có cảm giác rợn tóc gáy.

Tần Mục điều chỉnh ngọc nhãn một chút, hắn lại cắt từ trung ương ngư quái khác. Con ngư quái này bị cắt thành hai, nguyên khí Tần Mục tuôn ra. Hắn xoắn hai nửa của ngư quái với nhau, sau đó dán hai nửa ngư quái về vị trí cũ.

Ngư quái biến thành một chỉnh thể, nó du động rời đi.

Tần Mục ngớ ra, lập tức mừng như điên:

- Thái Âm Ngọc nhãn còn có công hiệu này?

Tròng mắt Hoạn Long Quân đảo loạn, thân thể sau cổ không ngừng nhúc nhích, không phải bò về phía trước mà là bò về phía sau, ý đồ không cho cổ rời ra.

- Long Quân đừng động!

Tần Mục nâng ngọc nhãn lên, hắn đi dạo quanh cổ Hoạn Long Quân.

Hoạn Long Quân không dám nhúc nhích, trong mắt đầy sợ hãi, trên cổ của hắn xuất hiện một vết cắt màu trắng.

Tần Mục lắc lắc cổ của hắn, căn bản không thể lay động. Lúc này lấy chuỳ sắt lớn ra, dùng sức gõ vào vị trí vết cắt.

Răng rắc!

Âm thanh lanh lảnh vang lên, da đầu Hoạn Long Quân tê dại, hắn nói:

- Chậm đã!

Tần Mục vung chùy lên lần nữa, hắn liên tục gõ xuống. Lại có tiếng răng rắc vang lên, Hoạn Long Quân không dám nói chậm, vội vàng la lớn:

- Chậm đã, ta có chuyện muốn nói!

Tần Mục dừng lại, hiếu kỳ nói:

- Long Quân có lời gì muốn nói?

- Ngươi giết ta có thể có chỗ tốt gì?

Hoạn Long Quân nói chuyện rất cẩn thận, tránh nói quá lớn làm cổ mình đứt rời:

- Cho dù ngươi giết ta, làm vậy sẽ dẫn tới Thượng Thương trả thù. Thượng Thương sẽ phái thần linh mạnh hơn ta hạ giới. Tìm được ngươi, sẽ giết ngươi, cũng cải biến Dũng giang và biến nơi này thành một Đại Khư khác.

Tần Mục vung chùy đập xuống, nói:

- Binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn, cứ giết một tên rồi nói sau.

- Dừng tay! Chúng ta chỉ là người giữ cửa Thượng Thương, chết một thần linh cũng không có gì. Chết hai thần linh sẽ kinh động đến những Chân Thần đó, hậu quả chính là diệt thế!

Hoạn Long Quân la lên:

- Ta và ngươi không thù oán với nhau, hạ giới cũng chỉ phụng mệnh làm việc, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.

Tần Mục dừng tay, cười nói:

- Duyên Khang diệt thế thì liên quan gì đến ta? Ta chính là người Đại Khư, Duyên Khang biến thành một cái Đại Khư khác, ta sẽ an nhàn hơn nhiều. Lại nói, ta thả ngươi trở về, ngươi sẽ không tới giết ta? Ngươi trở lại Thượng Thương cũng không nói chuyện giúp Duyên Khang, như vậy lưu ngươi dùng làm gì?

Gương mặt Hoạn Long Quân thay đổi không ngừng, đột nhiên cắn răng nói:

- Ta có thể lập thệ với Thổ Bá, sau khi ngươi thả ta trở về, ta tuyệt đối sẽ không báo thù ngươi!

Tần Mục lại vung đại chùy:

- Chỉ là không báo thù, sau khi ta giết ngươi, ngươi cũng không thể báo thù.

Hoạn Long Quân run rẩy nói:

- Dừng tay! Ta có thể dạy ngươi làm cách nào thu long mạch, làm thế nào điều động lực lượng của Chân Long chi chủ?

Tần Mục thả chuỳ sắt xuống, ánh mắt lóe sáng:

- Chỉ như thế?

Cơ mặt Hoạn Long Quân co giật, nói:

- Ta có thể canh giữ long mạch Dũng giang, cho ngươi sử dụng!

Tần Mục nghiêm túc, nói:

- Hướng Thổ Bá phát thệ!

Hoạn Long Quân cắn răng:

- Hướng Thổ Bá phát thệ!

Tần Mục mỉm cười, hắn thu hồi chùy sắt, cũng cầm lấy Thái Âm Ngọc nhãn. Đột nhiên xuất hiện Trấn Tinh Quân đầu người thân rắn, sau lưng còn có Thừa Thiên môn.

Hai cánh cửa Thừa Thiên môn mở ra, lộ ra thế giới hắc ám bên trong.

Tần Mục trầm giọng nói:

- Ngươi có thể lập thệ với Thổ Bá, ngươi đừng làm ra vẻ, ta đã lập thệ với Thổ Bá một lần. Ngươi đừng đùa nghịch bất cứ thủ đoạn gì, ta là người thành thật.

- Người thành thật.

Khóe mắt Hoạn Long Quân co giật, thành thành thật thật lập thệ, canh giữ Dũng giang không thể làm trái lời thề vừa ra. Hoạn Long Quân thân bất do kỷ hiện nguyên hình, thân thể căng phồng lên, hóa thành một con Giao Long dài trăm dặm nằm dưới đáy sông. Trên người xuất hiện một sợi xích màu đen liên kết với Dũng giang, một mặt liên kết với hồn phách của hắn.

Nếu hắn vi phạm lời thề, như vậy xiềng xích sẽ kéo hồn phách hắn vào U Đô, thân tử đạo tiêu.

Tần Mục tinh tế phỏng đoán lời thề của hắn một phen, sau khi biết không có sơ hở liền cười nói:

- Chờ băng tuyết trên cổ hòa tan, thân thể của ngươi vẫn hoàn chỉnh. Thu hồi Giao Vương Thần của ngươi đi, hảo hảo canh giữ Dũng giang!

Hoạn Long Quân biến thành Giao Long to lớn như núi, hắn nhìn về phía Tần Mục, sắc mặt phức tạp, đột nhiên nói:

- Ta luôn luôn gọi ngươi là tiểu tử thật thà, còn không biết tên họ của ngươi. Xin hỏi ngươi là thần thánh phương nào?

Tần Mục dẫn theo Mặc Giao bay lên mặt sông, giọng nói truyền vào trong nước.

- Tàn Lão thôn Tần Mục, Thiên Ma giáo chủ, Nhân Hoàng đương đại.

Hoạn Long Quân ngẩn ngơ, chán nản nói:

- Thì ra là Nhân Hoàng. Ai dạy hắn thành dáng vẻ này? Còn khó đối phó hơn Kiếm Thần năm đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play