“Nhân Hoàng thật hung tàn!”

Thanh U sơn nhân cười nhạt nói:

“Bây giờ ngươi giống như một con mèo nhỏ bị thương đang giơ nanh múa vuốt, phô trương thanh thế, muốn ra oai nói ta vô cùng hung tàn nhưng thực ra ngươi chỉ muốn che giấu sự sợ hãi trong lòng mà thôi. Tuy nhiên nếu ngươi đã nói vậy, vậy thì tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh ta sẽ đợi Nhân Hoàng chỉ giáo ở Tam Nguyên Điện, Ngũ Khí Điện.”

Ông ta lạnh nhạt nói:

“Nhưng muốn khiêu chiến chúng ta, ngươi vẫn cần phải đánh bại ba đệ tử của Tiểu Ngọc Kinh thì mới có tư cách vào Tam Nguyên Điện, Ngũ Khí Điện. Không thể đánh bại bọn họ thì hãy mau chóng xuống núi!”

Trưởng thôn mắt phát sáng:

“Thanh U, cám ơn!”

Thanh U sơn nhân lạnh lùng nói:

“Cám ơn ta làm gì? Ta chỉ muốn để cho hai kẻ một già một trẻ không biết sống chết các ngươi từ bỏ ý định mà thôi! Đúng rồi, quên không nói với ngươi, trước khi các ngươi tới, Hư Sinh Hoa của Thượng Thương đã tới đây, hắn dùng mười ngày để vượt qua Tam Nguyên Điện và Ngũ Khí Điện. Tới hắn mà cũng không sánh bằng thì hãy sớm xuống núi, đừng làm mất mặt Nhân Hoàng các đời và thánh nhân của Thiên Thánh giáo!”

Tần Mục tinh thần phấn chấn, cười ha ha:

“Hư Sinh Hoa, một tên bá thể giả mà thôi! Ta, bá thể thật sự, hắn có thể đi qua, ta lại không thể sao?”

Thanh U sơn nhân sửng sốt, lắc đầu nói:

“Không biết ngươi lấy đâu ra sự tự tin biến thái tới vậy.”

Tần Mục ngừng cười, nhìn ba bóng người đang nhanh chóng lại gần, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói nhỏ:

“Trưởng thôn, vừa rồi con rất hung dữ sao?”

Trưởng thôn gật đầu, dường như đã bước ra khỏi bóng tối của niềm tin sụp đổ, nói:

“Vô cùng hung dữ.”

“Có đáng sợ không?”

“Vô cùng đáng sợ!”

Tần Mục phát động Bá Thể Tam Đan Công, mỉm cười nói:

“Con còn có thể đáng sợ hơn nữa!”

Nguyên khí trong người hắn vận chuyển vọng ra tiếng cuồng phong gầm rít, trưởng thôn và Thanh U sơn nhân nhướng mày lộ vẻ kinh ngạc.

Trong tiếng cuồng phong gầm rít, lại có tiếng sóng cuồn cuộn xô bờ, chắc là tiếng vang khi nguyên khí của Tần Mục vận chuyển với tốc độ cao lúc chuyển hướng va vào các thành vách phát ra.

Âm thanh sóng vỗ qua đi lại truyền tới tiếng sấm rền giống như sấm sét rền vang trong mây đen, tiếng sấm nhanh chóng phóng từ chỗ này tới chỗ khác, chắc đó là âm thanh khi nguyên khí lưu chuyển trong bầu trời thần tạng phát ra!

Lúc này, ba đệ tử của Tiểu Ngọc Kinh cũng đang trên đường tới đây, cách nơi này ba tiên đảo.

“Thanh U tiên.”

Khí thế của Tần Mục đạt tới đỉnh điểm, có cảm giác không phát tác sẽ không thoải mái, hắn nhìn hào hứng Thanh U tiên, cười nói:

“Chi bằng trước lúc họ tới, ngươi và ta đánh một trận!”

Thanh U sơn nhân lắc đầu:

“Không đánh bại bọn họ ngươi sẽ không có tư cách khiêu chiến ta…”

Bùm…

Tần Mục nhảy lên một bước, cơ thể lập tức ép xung quanh vang rền tiếng sấm, chỉ một bước đã tới trước mắt Thanh U sơn nhân, không khí bị nén lại giống như một bức tường, sau đó tường không khí bị dồn nén nổ tung!

Khóe mắt Thanh U sơn nhân co giật, cuối cùng cũng nổi giận giơ tay lên, ánh sáng màu xanh phóng thẳng lên trời.

Trưởng thôn kiên quyết nói:

“Thanh U, Lục Hợp!”

“Biết rồi!”

Thanh U sơn nhân thét lên, trong cơ thể vọng ra tiếng cánh cửa khép lại, ông đóng hết bốn đại thần tạng Thần Kiều, Sinh Tử, Thiên Nhân, Thất Tinh của mình lại, nguyên khí bùng phát, giật dữ cười nói:

“Tiểu Nhân Hoàng, ta bực ngươi lắm rồi đấy! Ngươi chẳng qua là một tên nhóc chỉ biết nghịch nước, nghịch bùn…”

Quyền chưởng của hai người lao vào nhau, Thanh U sơn nhân kêu lên một tiếng, bay ngược trở lại, đập lên một bức tượng đá. Tượng đá vô cùng nặng, giống như tượng đá ở Đại Khư, không gì có thể phá vỡ được, người ông đập vào nhưng tượng đá vẫn không hề hấn gì.

“Tu vi này…”

Không khí trong ngực của Thanh U sơn nhân bị nén tới mức phun hết ra ngoài, mặt ông đỏ bừng, thét lệ:

“Lão đạo huynh, ngươi chắc chắn hắn là cảnh giới Lục Hợp chứ?”

Tần Mục lao đến như một con rồng thô bạo, khi hắn di chuyển cơ thể vô cùng nặng nhưng tốc độ thì nhanh không tưởng, cơ thể nặng như núi và tốc độ cùng tồn tại, ở lứa tuổi của hắn dường như là việc không thể, vậy mà Tần Mục lại có thể làm được!

Thanh U sơn nhân không thể nghĩ ngợi nhiều, hai tay vung lên, khí màu xanh đột nhiên biến đổi, màu xanh biến thành một đen một trắng giống như hai con cá lớn đá bơi lội, hai con cá bất ngờ hóa thành hai con rồng phóng về phía Tần Mục đang lao tới.

“Là cảnh giới Lục Hợp!”

Trưởng thôn cũng không khỏi kinh ngạc, định thần nói:

“Chỉ có điều tu vi mạnh hơn trước rồi!”

Tu vi của Tần Mục khi ở cảnh giới Linh Thai đã đạt tới mức độ khiến trưởng thôn ở cùng cảnh giới cũng khó mà sánh bằng, tới cảnh giới Ngũ Diệu, cảnh giới Lục Hợp, khoảng cách đó mới không tiếp tục kéo dài. Nhưng bây giờ, sau khi Tần Mục tới Minh Cốc, trở về từ U Đô, tu vi lại có bước tăng tiến vượt bậc!

Pháp lực vô cùng hùng hậu này, cho dù là trưởng thôn cũng cảm thấy kinh ngạc, chấn động.

Chỉ nghe thấy hai tiếng động lớn vang lên, Tần Mục móc hai tay xé tan hai con rồng kia ra, tốc độ vẫn không hề giảm, Thanh U sơn nhân bay lên, tụ khí thành kiếm, ngón tay chỉ xuống phía dưới, hàng vạn kiếm khí như vô số sao băng tập trung lại phóng về phía Tần Mục.

Một đốm sao sáng lóe lên, vạn kiếm phá không bay đi!

Tần Mục bay lên, kiếm quang bạo phát, nguyên khí như rồng, người rung lên, vạn long quấn quanh, lao về phía trước.

“Cửu Long Đế Vương Công!”

Rồng và kiếm lao vào nhao, Thanh U sơn nhân kêu lên, chân đạp liên tục trong không trung, né tránh hóa giải sức mạnh cuồn cuộn do thần thông của Tần Mục truyền tới.

Rồng và kiếm của hai người tan vỡ, hóa thành mưa sao rợp trời, trong mưa sao có một nắm đấm mỗi lúc một lớn, Thanh U sơn nhân dịch chân định né tránh.

Trưởng thôn không khỏi lắc đầu:

“Đọ thân pháp với lão què, ngươi sao mà sánh bằng…”

Thanh U sơn nhân không né được đòn đó, đành phải cùng Tần Mục đọ quyền pháp, chỉ nghe rầm một tiếng, Thanh U sơn nhân bay ngược trở lại.

Khói bụi bốc lên ở một tiên đảo khác, một lát sau, tiếng Thanh U tiên nhân đập vào tiên sơn truyền tới.

“Đọ quyền pháp với Mã gia, Thanh U, ngươi vẫn thua.”

Trưởng thôn lại lắc đầu.

Tần Mục lao nhanh trong không trung, ba đệ tử của Tiểu Ngọc Kinh vừa tới tiên sơn đã thấy Tần Mục hóa thành một luồng ánh sáng trong không trung, tiếp theo đó húc Thanh U sơn nhân rơi xuống đất, cả ba há hốc miệng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trưởng thôn nhìn ba người, cười nói:

“Thanh U tiên nhân đã qua bên kia rồi, chúng ta cũng qua bên đó.”

Nói xong liền bay lên, bay qua tiên đảo kia.

Ba ngời đưa mắt nhìn nhau, vội vàng đi theo ông.

Trên những tiên sơn tiên đảo khác, các lão tiên nhân cũng đi ra từ nơi bế quan, ngạc nhiên nhìn tiên sơn có Tần Mục và Thanh U sơn nhân.

“Có chuyện gì vậy?”

Lão Như Lai và lão Đạo Chủ cũng bị kinh động, nhìn về bên kia.

Lão Như Lai pháp nhãn vô song, kinh ngạc nói:

“Hình như Tần Nhân Hoàng đánh Thanh U sơn nhân, Thanh U không dám phản đòn.”

Lão Đạo Chủ cười nói:

“Hình như là không thể phản đòn, mất thời cơ, bị pháp lực của Nhân Hoàng áp chế rồi!”

Trên tiên đảo kia, núi non trùng điểm, hai người một già một trẻ đánh từ chân núi lên tới đỉnh núi, pháp lực của Tần Mục cuồng bạo, hóa thành đại thủ ấn đè xuống, Thanh U sơn nhân lăn lộn né tránh, hàng loạt cây cối xanh tốt bị chưởng của Tần Mục đè gãy, đổ rạp dưới đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đại thủ ấn to hàng mẫu.

Tần Mục liên tục tấn công, dọc đường đánh lên dồn Thanh U sơn nhân lên tới đỉnh núi, trên đỉnh núi là một tòa đại điện, gạch xanh ngói đỏ, trụ đồng to bằng vại nước.

Thanh U sơn nhân bị hất tung vào trong điện, bước chân Tần Mục vô cùng nặng nề, một chân đạp lên trụ đồng, trưởng thôn lắc đầu, nói:

“Mục Nhi, nơi này là Ngọc Kinh của thời kì Khai Hoàng, cung điện do thần nhân luyện chế, ngươi sao có thể phá nổi?”

Ông vừa dứt lời, cột đồng lập tức bị chân Tần Mục đạp gãy, trưởng thôn sững sờ.

Thiếu niên bên cạnh thì thầm giải thích:

“Tiền bối, đại điện này là do sau này Thanh U sư bá luyện, không chắc chắn như đại điện cũ nữa…”

Bên kia, hai tay Tần Mục cắm vào trong cột đồng, ôm cây cột to bằng vại nước lên, dùng cột làm thương đâm thẳng vào trong điện.

Trong điện vọng ra hàng loạt tiếng động lớn, cây cột đồng này cho dù to lớn nhưng được Tần Mục vung lên linh hoạt như thương, cột đồng xé không lao đi phát ra âm thanh “xẹt, xẹt”, chỉ có điều do quá lớn, chỉ sau vài chiêu đại điện đã bị đâm tan tành, gạch ngói bay loạn xạ.

Thanh U sơn nhân vô cùng thê thảm, hai tay cuối cùng cũng đỡ được cột đồng nhưng cây cột bất ngờ trở lên vô cùng nóng, bị pháp lực của Tần Mục làm nóng chảy, nước đồng giàn giụa.

Nước đồng chảy xuống như nước, sau đó hóa thành những thanh kiếm đồng trong không trung, vạn kiếm cùng bay, đâm lên người Thanh U sơn nhân.

Thanh U sơn nhân bay ngược đi, đập vào tiên sơn trên một tiên đảo khác.

Tần Mục dồn lực vào tay, thét lên một tiếng, đẩy cột đồng đang nóng chảy đi, bám sát phía sau Thanh U, đập thẳng vào ngực Thanh U sơn nhân, ghim chặt ông ta vào trong tiên sơn.

Cùng lúc đó, Tần Mục bay tới như một luồng sáng, giơ đầu gối huých lên cột đồng. Tiên sơn rung chuyển, cây cối trên núi rung lên rào rào.

Trưởng thôn và ba đệ tử Tiểu Ngọc Kinh vội vàng bay tới, vừa đặt chây tới tiên đảo thì nhìn thấy Tần Mục rút cột đồng từ vách núi ra, sau đó xách cổ áo Thanh U tiên nhân từ trong hốc núi ra, giơ cao tay ném mạnh ông lão xuống mặt đất, mặt đất vang động, đập thành một hố lớn.

“Ai bảo ngươi nói lải nhải, không dứt khoát khiến ta bực mình! Lại còn làm trưởng thôn gia gia khóc! Ta đánh chết ngươi!”

Tần Mục quay đầu nhìn bốn người vừa bay tới, toét miệng cười với ba đệ tử Tiểu Ngọc Kinh:

“Đừng sợ. Nhiều ngày rồi ta không đánh nhau, chỉ muốn hoạt động gân cốt thôi, không phải giết người báo thù. Giờ hoạt động xong rồi, cơ thể tinh thần đều thoải mái!”

Ba người vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi nhìn xuống dưới, Thanh U sơn nhân đang nằm sõng soài dưới đáy hố.

“Sư bá…”

Một cô gái run rẩy nói.

“Ta không sao!”

Thanh U sơn nhân nằm bẹp ở đó không nhúc khích, giọng vẫn rất khỏe:

“Cứ để mặc ta, ta nằm một lát!

Ba người yên tâm, một nam tử lớp lớn nói:

“Thanh U sư bá không sao.”

Tần Mục nhìn ba người, hắn có quen biết một người trong số đó, Vương Mộc Nhiên từng có duyên gặp mặt một lần.

Vương Mộc Nhiên là đệ tử của Chân tản nhân, Chân tản nhân là một tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh, bị bát hoàng thúc Linh Ẩn Phong mời xuống núi, ngăn cản quốc sư Duyên Khang và bị quốc sư giết chết.

Vương Mộc Nhiên năm đó còn là một thiếu niên nghịch ngợm, lần đầu tiên Tần Mục gặp hắn, Chân tản nhân đang câu cá bên đầm dưới thác nước ở chân núi, còn hắn thì đứng cạnh ném đá, Việt Thanh Hồng còn nói đứa trẻ này là con ruột, nếu không sớm đã đánh chết rồi.

Vương Mộc Nhiên khi đó rất tinh nghịch, hai năm không gặp hắn đã trở lên chín chắn hơn nhiều.

Cái chết của Chân tản nhân khiến hắn bị đả kích, buộc phải trở lên chín chắn. Nét ngây thơ và nghịch ngợm của thiếu niên này đã không cánh mà bay, thay thế vào đó là sự chín chắn và trầm tĩnh, quần áo trên người hắn cũng đổi thành màu đen, ánh mắt trở nên sâu xa, thi thoảng có linh quang lóe lên.

Chắc là động lực báo thù cho sư phụ khiến hắn chăm chỉ khổ luyện suốt hai năm qua, cũng động lực này khiến hắn không có tư thái tiên gia của Tiểu Ngọc Kinh, khí thế của hắn cực kì cuồng bạo, chắc công pháp thần thông cũng rất bá đạo!

Tần Mục trưởng thành, hắn cũng trưởng thành!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play