Ông nội què và Tần Mục bước ra khỏi Khánh Môn Quan, các đại tướng trong quan đều nhíu mày, Biên Chấn Vân vội ra hiệu cho quốc sư Duyên Khang, quốc sư lắc đầu nói:

“Không cần giúp họ. Có ông nội què, không ai giết nổi Tần giáo chủ.”

“Ông nội què?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía ông nội què, ông lão này tứ chi đầy đủ, đi nhanh như bay, đâu có què?

“Tâm què quặt.”

Quốc sư Duyên Khang sắc mặt có phần khó coi, nói:

“Đức hạnh què quặt, thân không thẳng bóng què quặt, lòng dạ què quặt. Không cần nói tới ông ta. Đơn Do Tín, Công Bộ và Thái Học Viện luyện được bao nhiêu Vòng Thần Tiêu rồi?”

“Luyện được một vạn bốn ngàn cái.”

Đơn Do Tín nói:

“Đã lắp lên Chân Nguyên Pháo rồi. Một ngày sau có thể luyện nốt mấy nghìn cái còn lại, khi đó có thể tấn công doanh trại địch.”

Quốc sư Duyên Khang nhìn về phía hùng quan đối diện nói:

“Không cần đợi thêm một ngày nữa. Truyền lệnh các quân, lập tức chuẩn bị khai chiến, tàu chiến khai trận, dàn hàng ngang tiến lên! Biên tướng quân, thái úy, Phụ Quốc tướng quân, Phiêu Kỵ tướng quân, Thượng trụ quốc, Vệ quốc công, Trụ Quốc tướng quân, Quán Quân tướng quân, Hoài Hóa tướng quân!”

Ông lần lượt gọi tên, các tướng quân Duyên Khang quốc lần lượt rời khỏi hàng, nghe sai phái.

Trải qua cuộc phản loạn của tiền thái tử Linh Ngọc Hạ, quan viên phe Linh Ngọc Hạ đã bị thanh trừ hết, có điều Duyên Khang quốc địa linh nhân kiệt, hoàng đế lại đề bạt vô số quan viên kế nhiệm, không có tình trạng thiếu hụt.

Quốc sư Duyên Khang trầm giọng nói:

“Điều động quân đội đi sau tàu chiến, tàu chiến khai trận, đại quân hậu phương thu dọn, còn các ngươi thì chú ý cao thủ cảnh giới Thần Kiều, Sinh Tử của đối phương, chuẩn bị tiêu diệt bất cứ lúc nào!”

Các tướng lĩnh trong lòng lo lắng, Vệ quốc công nói:

“Quốc sư, Tần giáo chủ vẫn ở phía trước, nếu tùy tiện tấn công, e rằng đối phương sẽ ra tay với Tần giáo chủ.”

Quốc sư Duyên Khang mỉm cười:

“Đúng lúc hắn rút lui sẽ tấn công, không cần lo cho sự an toàn của hắn. Hơn nữa có ông nội què ở đó, trong thiên hạ, người có thể đả thương ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Biên Chấn Vân nói:

“Ai điều khiển tàu chiến?”

Tàu chiến vốn phân tán trong quân, do các tướng lĩnh chỉ huy điều động, bây giờ quốc sư Duyên Khang thay đổi cách tác chiến, dùng toàn bộ tàu chiến mở đường, cần phải xây dựng một đội quân mới, cần các cao thủ giỏi công thành điều khiển các tàu chiến mới có thể ứng phó với những thế cục thiên biến vạn hóa trên chiến trường.

Ánh mắt Quốc sư Duyên Khang lấp lánh, trầm giọng nói:

“Gọi các tướng lĩnh trung tầng trong quân tới! Còn nữa hãy để quốc tử giám của Thái Học Viện tới cả đây!”

Một lát sau, hàng trăm tướng lĩnh trung tầng và rất nhiều quốc tử giám của Thái Học Viện lần lượt tới nơi.

“Hai trăm bốn mươi lăm chiếc tàu chiến, tương đương với hai trăm bốn mươi lăm phi kiếm.”

Quốc sư Duyên Khang nhìn qua một lượt, trầm giọng nói:

“Người tinh thông kiếm pháp, có thể đồng thời điều khiển hai trăm bốn mươi lăm phi kiếm bước ra.”

Trong số các tướng lĩnh trung tầng và quốc tử giám có năm mươi người bước ra.

Quốc sư Duyên Khang nguyên khí bộc phát, nguyên khí hóa thành các phi kiếm bay quanh người:

“Hãy tấn công ta. Phá kiếm trận của ta, người nào đâm trúng người ta sẽ là chủ soái tân quân!”

Năm mươi cao thủ nghe xong liền thi triển kiếm pháp, tấn công Quốc sư Duyên Khang, lập tức vô số kiếm quang nhanh chóng bay đi, những tiếng leng keng vang lên không ngớt.

Quốc sư Duyên Khang vẫn đứng đó không động đậy, dùng ý niệm để điều khiển vô số kiếm quang ngăn cản các đòn tấn công của hơn năm mươi tướng quân và quốc tử giám.

Đột nhiên, một tướng quân trúng kiếm vào ngực, tuy nhiên kiếm quang của Quốc sư Duyên Khang không hề làm bị thương hắn. Tướng quân này lập tức lui xuống.

Một lát sau, không ngừng có người trúng kiếm lui xuống, chỉ còn lại hơn mười vị cao thủ kiếm pháp vẫn đang tấn công.

Vệ quốc công, Biên Chấn Vân và mọi người nhìn thấy cảnh này đều thầm khen ngợi, hơn mười người còn trụ lại đều là những người có kiếm pháp xuất sắc, trình độ kiếm pháp đều đạt mức chuyên gia, chỉ thiếu tu vi.

Duyên Khang quốc nhân tài xuất hiện vô số, thật đáng mừng.

Lại một lúc nữa, hơn mười người chỉ còn lại ba người vẫn đang tấn công Quốc sư Duyên Khang, đột nhiên một vầng mặt trời kiếm bùng phát, ánh sáng đỏ như lửa, chiếu sáng xung quanh chói lóa, một luồng kiếm quang phóng ra từ mặt trời đỏ đâm đi, xuyên qua phòng ngự kiếm pháp của Quốc sư Duyên Khang, đâm thành một lỗ nhỏ trên vạt áo của ông.

Quốc sư Duyên Khang giơ tay ra hiệu ba người dừng lại, nhìn người đâm trúng vạt áo mình, nói:

“Quốc tử giám Hàm Quang Điện?”

Người đâm trúng vạt áo của ông chính là Kiếm Đường đường chủ, hắn cúi người nói:

“Hàm Quang Điện, Kiếm Tam Sinh.”

Quốc sư Duyên Khang gật đầu, nhìn vị tướng quân thi triển ra mặt trời đỏ, vừa rồi hắn thi triển Lạc Nhật Kiếm Pháp, khiến Kiếm Đường đường chủ thành công, nói:

“Quy Đức tướng quân Ngu Uyên Xuất Vân?”

Ngu Uyên Xuất Vân cúi người nói:

“Quốc sư!”

Quốc sư Duyên Khang mỉm cười:

“Tam Kiếm Sinh ngươi là chủ soái tân quân, Ngu Uyên Xuất Vân ngươi là phó soái tân quân, cho các ngươi nửa canh giờ để làm quen tên hiệu úy các tàu và số tàu, ghi nhớ toàn bộ tên của hiệu úy và số tàu. Nhớ kỹ, chỉ huy tàu chiến không được nghĩ chúng là tàu chiến mà là phi kiếm của các ngươi.”

Kiếm Đường đường chủ ánh mắt lấp lánh, trầm giọng nói:

“Quốc sư muốn chúng ta làm gì?”

Quốc sư Duyên Khang chỉ về hùng quanh hùng vĩ ở đối diện:

“San bằng Hạ Lan Quan đối diện.”

Kiếm Đường đường chủ rùng mình, quay đầu nhìn hùng quan đối diện, trong lòng hừng hực khí thế.

Trong lúc này, Tần Mục và ông nội què đã tới vùng đất lưỡi vịt.

“Tần Công Thố, dạo này khỏe chứ?”

Tần Mục lớn tiếng cười nói.

Ban Công Thố mỉm cười, đưa mắt nhìn sang hai bên:

“Loan Đích khả hãn, đây chính là Thiên Ma giáo chủ. Không phải là người thi triển kiếm như biển đúng không?”

Sau lưng hắn, ánh mắt Loan Đích khả hãn nhìn về phía Tần Mục, trầm giọng nói:

“Chính là thiếu niên này, khi hắn tới chiến trường thì kiếm pháp khủng khiếp đó bùng phát, khiến người ta ngạt thở.”

Tần Mục nhìn về phía sau lưng Ban Công Thố, hơi sững sờ.

Sau lưng Ban Công Thố là các khả hãn trên thảo nguyên, còn có cả vu vương của Lâu Lan Hoàng Kim Cung nhưng một người trong đó rất nổi bật.

Thân hình ông ta cao lớn, vạm vỡ, cao hơn cả Kiếm Đường đường chủ và dược sư, mặc dù là cuối hạ nhưng trên người vẫn khoác một tấm da lông chồn rất dày, trên eo đeo kim đao và túi tên.

“Thảo nguyên hùng chủ, Loan Đích khả hãn!”

Tần Mục cảm nhận ánh mắt như thiêu như đốt của Loan Đích khả hãn lập tức đoán ra lai lịch của người này.

Năm xưa vu tôn đích thân ban danh hiệu khả hãn cho người này, Loan Đích khả hãn có nghĩa là thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ, và bộ tộc của hắn cũng rất tinh thông kị xạ, từ khi đó trở đi, Loan Đích bắt đầu hùng mạnh dần lên ở thảo nguyên, thế lực mỗi lúc một lớn.

Võ lực của Loan Đích khả hãn tuyệt đối là đỉnh cấp, hắn không đơn giản chỉ là thần xạ thủ, lúc trước Tần Mục và Bá Sơn tế tửu tới thành lầu của hùng quan này nhìn thấy Ban Công Thố chưa bị đoạt xá, quyền pháp của Ban Công Thố khiến Tần Mục và Bá Sơn tế tửu đều rất nể phục.

Quyền pháp của Ban Công Thố khi đó học từ Loan Đích khả hãn, có thể thấy thực lực của ông ta không chỉ giới hạn về mặt cung tiễn.

Thường xuyên có người so sánh Loan Đích khả hãn với Duyên Phong Đế, hai người này đều là hùng chủ quyết đoán mạnh mẽ cải cách, Loan Đích khả hãn giống với người mô phỏng Duyên Phong Đế, học những việc làm của Duyên Phong Đế, cải cách tình trạng chính trị hỗn loạn của các bộ tộc trên thảo nguyên, thôn tính các bộc tộc khác, tiêu diệt hết các vu giáo lớn nhỏ trên thảo nguyên, cao thủ của các vu giáo đều bị ông ta đưa vào trong quân đội.

Nếu như không phải Lâu Lan Hoàng Kim Cung vô tình hữu ý ngăn cản thì chắc ông ta sớm đã thống nhất thảo nguyên.

Khi đó, Lâu Lan Hoàng Kim Cung cũng lo lắng Loan Đích khả hãn thống nhất thảo nguyên xong sẽ học theo quốc sư Duyên Khang và Duyên Phong Đế đàn áp Lâu Lan Hoàng Kim Cung, vì thế không dốc sức ủng hộ ông ta. Cho tới khi đại tôn chuyển thế thành Ban Công Thố, Ban Công Thố nắm quyền Hoàng Kim Cung, lúc này mới dốc sức ủng hộ đại nghiệp thống nhất thảo nguyên của ông ta.

“Thực lực của Loan Đích khả hãn không kém hơn Duyên Phong Đế là bao.”

Tần Mục mỉm cười, bước lên trước ông nội què, lớn tiếng nói:

“Ban Công Thố, người sau lưng ngươi là phụ thân ngươi Loan Đích khả hãn phải không?”

Ban Công Thố không hề động lòng, cười nói:

“Tiểu tiện nhân vẫn muốn làm ta nổi giận sao?”

“Loan Đích sư huynh!”

Tần Mục mỉm cười rạng rỡ, chào hỏi Loan Đích khả hãn, nói:

“Thiên Thánh giáo chủ bái kiến khả hãn trên thảo nguyên.”

Loan Đích khả hãn nhíu mày, có chút lúng túng, Tần Mục rõ ràng muốn kiếm lợi từ Ban Công Thố, nếu như ông ta đáp lễ Tần Mục vậy thì Ban Công Thố sẽ thấp hơn Tần Mục một vai vế, Tần Mục sẽ bắt Ban Công Thố gọi hắn thúc thúc. Nếu như không đáp lễ thì sẽ thất lễ, sau này công chiếm Duyên Khang quốc, Tần Mục sẽ thống lĩnh Thiên Ma giáo gây khó dễ với ông ta.

Ban Công Thố biết ông ta đang nghĩ gì, cười nói:

“Loan Đích khả hãn, tên nhãi họ Tần này thường làm người ta phát điên như vậy đó, chỉ một câu nói cũng khiến ngươi không biết đối đáp thế nào, chỉ muốn bắt lấy hắn băm vằm thành trăm ngàn mảnh. Bây giờ ngươi gặp được hắn rồi, đương nhiên sẽ biết được bản lĩnh của hắn chính là tài khua môi múa mép, hắn chẳng qua chỉ là vậy mà thôi.”

Loan Đích khả hãn nói:

“Vậy thì người thi triển ra kiếm quang như đại dương bao la chính là ông lão đứng sau lưng hắn sao?”

Ban Công Thố cũng không biết ông nội què, lắc đầu nói:

“Không phải hắn. Là một lão già chết tiệt không chân không tay. Ngươi yên tâm, lão già đó sẽ không tùy tiện ra tay đâu, lão ta có quá nhiều quy tắc hạn chế lão không thể làm gì, mấy hôm nữa liền có người Thượng Thương tới đây giết lão!”

Hắn mỉm cười nói:

“Sau khi lão ta chết, ngươi sẽ đạp bằng Khánh Môn Quan, tiến thẳng vào làm chủ nhân Trung Thổ!”

Loan Đích khả hãn vội vàng nói:

“Khi đó Hoàng Kim Cung sẽ là thánh địa duy nhất trong thiên hạ!”

Ban Công Thố cười ha ha nói:

“Ngươi không phải cẩn trọng như vậy, mục đích của ta không phải là đệ nhất thánh địa, thánh địa duy nhất gì, mục tiêu của ta còn cao xa hơn, ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu.”

Hắn nhớ tới kim thư bảo quyển trên người, trong lòng lại sục sôi, nắm chắc tay.

Đúng trong lúc này, Tần Mục bước nhanh tới, cười rạng rỡ, nói:

“Loan Đích khả hãn thật vô lễ, ta chào hỏi ngươi mà ngươi không đáp lễ, gia giáo kém quá, chả trách dạy bảo tên nhóc Ban Công Thố thành ra thế này.”

Ban Công Thố sầm mặt, đang định nói gì thì bất ngờ Tần Mục tăng tốc độ lao về phía hắn, thét lớn:

“Ban Công Thố, mau ra gọi thúc thúc! Thúc thúc đánh đít ngươi!”

Ban Công Thố nổi giận, liếc nhìn ông lão vẫn đang cười tít mắt đứng tại chỗ, khoảng cách xa tới vậy, lập tức có dũng khí, xông lên đón đầu Tần Mục, cười nhạt nói:

“Gã họ Tần kia, lần trước trên tàu chưa giết chết được ngươi, lần này ta sẽ cho người chết trên chiến trường!”

Hai người lao vào nhau, pháp lực bộc phát, thần thông bộc phát, khiến khí lưu xung quanh xoay chuyển phóng ra ngoài.

Ban Công Thố cảm thấy hai cánh tay tê dại, trong lòng kinh hãi:

“Ta đã đạt tới đỉnh điểm của cảnh giới Lục Hợp, tên tiểu tử này vẫn không hề thua kém ta về pháp lực!”

Tần Mục đồng thời vung hai tay, vô số luồng kiếm quang từ túi Thao Thiết bay lên trời, tấn công Ban Công Thố!

Ban Công Thố vội vàng chống cự, bỗng vô số kiếm quang bất ngờ thu lại, hóa thành một khối cầu lớn với ngân quang lấp lánh đè xuống. Ban Công Thố giơ cao hai tay đỡ lấy kiếm hoàn khổng lồ, bất giác kêu lên một tiếng, bị đè ngập xuống đất.

Loan Đích khả hãn và vu vương Hoàng Kim Cung vội xông lên ứng cứu, Tần Mục vội vàng mở túi Thao Thiết thu kiếm hoàn lại, ông lão cười tít mắt đứng ở phía xa đột nhiên biến mất như ma quỷ, ẩn hiện liên tục bên cạnh mọi người, đám đông nhất thời đại loạn, chỉ thấy dường như toàn bộ mọi người đều chịu đòn tấn công của ông lão này!

Đồng thời, Ban Công Thố cũng xuất hiện ở chỗ xa, bay ra khỏi lòng đất, lớn tiếng nói:

“Không cần quyết đấu với lão ta bây giờ, đợi ra chiến trường…”

Tần Mục và ông lão kia cũng không ham chiến, bỗng dưng bỏ chạy thục mạng, giống như hai luồng khói chạy về phía Khánh Môn Quan.

Ông lão vẻ mặt hiền từ kia hai tay giơ cao y phục và linh binh cao như núi, y phục và trang sức, linh binh trên người Loan Đích khả hãn và những người khác đều bị lột sạch, trơ trọi đứng ở đó, không biết phải làm sao.

Trong tay Tần Mục cầm được một cuốn kim thư bảo quyển, bên dưới kim thư bảo quyển là một chiếc quần lót, đang lao như điên về phía Khánh Môn Quan.

Ban Công Thố sững sờ, vội vàng vén áo, lập tức kêu thét lên thảm thiết.

Kim thư bảo quyển hắn giấu trong người đã không cánh mà bay, biến mất đồng thời còn có quần lót của hắn ta!

“Đuổi theo bọn họ!”

Ban Công Thố thét lên.

Đúng trong lúc này, cổng thành Khánh Môn Quan mở rộng, vô số binh mã từ trong thành xông ra, phía sau thành lầu, tàu chiến bay lên không, mũi tàu chỉ hướng Hạ Lan Quan.

Có lực sĩ khổng lồ đứng trên mũi tàu liên tục đánh trống trận, tiếng trống vang dậy như tiếng sấm rền.

Giọng quốc sư Duyên Khang truyền khắp thành:

“Các tướng sĩ, hãy san bằng Hạ Lan Quan cho ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play