"Chìa khóa bảo khố trên Thánh Lâm sơn do nữ chủ nhân của Tư gia cũng chính là thánh nữ của Thánh giáo ta bảo quản."

Đơn Do Tín tiếp tục nói:

"Tài sản của Thánh giáo ta đều do Tư gia quản lý, của cải đều phải thông qua tay Tư gia. Lần này giáo chủ dùng tới bảo khố cần phải lấy chìa khóa ở chỗ thánh nữ. Chỉ cần lấy thiên tài địa bảo trong bảo khố ra thì luyện chế tám ngàn phôi kiếm không hề khó. Dùng xưởng chế tạo để chế tạo phôi kiếm tốc độ sẽ rất nhanh!"

Tư gia là đại gia tộc địa vị hiển hách trong Thiên Ma giáo, thánh nữ đều xuất thân từ Tư gia, thánh nữ đời này là Tư Vân Hương, cũng tức là chìa khóa bảo khố ở chỗ Tư Vân Hương.

Tần Mục tìm Tư Vân Hương, Tư Vân Hương kinh ngạc nói:

"Tám ngàn thanh kiếm luyện chế kiếm hoàn! Nhiều kiếm vậy giáo chủ ngươi nhấc nổi không?"

Tần Mục mặt xám xịt, hắn cũng đang lo lắng mình không vác nối kiếm hoàn gồm nhiều phi kiếm tới vậy.

Tư Vân Hương nhìn thấy sắc mặt của hắn, cười rạng rỡ nói:

"Ngươi là giáo chủ thánh sư, thiên tài địa bảo trong bảo khố giao cho ngươi luyện chế linh binh cũng là điều đương nhiên. Tuy nhiên những thiên tài địa bảo này là do đệ tử trong giáo tích lũy qua năm tháng, lần cứu tế thiên tai này, tiền có Thánh giáo chúng ta đều dùng để đi cứu tế, bảo khố không có tiền, nếu như lại xảy ra sự cố, trong giáo không có tiền để dùng sẽ là một việc khó khăn."

Tần Mục cười nói:

"Ta biết khó khăn của ngươi, ta có trăm vạn đồng Đại Phong, cống hiến cho Thánh giáo, ngươi cũng có tiền dùng vào việc cần thiết."

Tư Vân Hương vui mừng ra mặt, cười nói:

"Trăm vạn đồng Đại Phong tuy nhiều nhưng trăm vạn đệ tử trong giáo cũng miễn cưỡng mỗi người được phân một đồng Đại Phong. Giáo chủ nếu đã luyện kiếm vậy Thiếu Bảo Kiếm cũng không cần dùng nữa đâu nhỉ..."

Mặt Tần Mục sa sầm, gỡ Thiếu Bảo Kiếm xuống giao cho nàng ta.

Tư Vân Hương tốt bụng nhắc nhở:

"Trong túi Thao Thiết của giáo chủ cũng có một số bảo vật khác, ví dụ như Thiên Tràng Tháp... Cũng có thể dùng để bổ sung cho bảo khố..."

Tần Mục gỡ túi Thao Thiết lấy Thiên Tràng Tháp, Tiêu Vĩ Cầm ra, đột nhiên cảnh giác nói:

"Không đúng, ta chỉ cần luyện một thanh linh binh cảnh giới Lục Hợp, tại sao lại lấy bảo vật cấp giáo chủ của ta? Giá trị không tương đương! Thánh nữ ngươi gạt ta phải không?"

Tư Vân Hương cười nhạt nói:

"Giáo chủ, bảo bối trong bảo khố Thánh giáo dùng luyện mười bảo vật cấp giáo chủ cũng thừa thãi! Giáo chủ cần dùng những bảo vật này để luyện một kiếm hoàn, không thể để bảo khố trong Thánh giáo lập tức trống rỗng chứ?"

Tần Mục ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, đành lấy các bảo vật cấp giáo chủ trong túi Thao Thiết ra giao cho nàng, những bảo vật này có được đều do hắn cướp bảo khố của Lâu Lan Hoàng Kim Cung nên cũng không xót lắm.

"Giáo chủ, trong túi của ngươi còn minh châu tinh tú lấy ở Khuất Sơn Thần Điện ở Đông Hải!"

Tư Vân Hương hai mắt sáng long lanh:

"Có ba ngàn viên đấy!"

Tần Mục sầm mặt nói:

"Thánh nữ, ta chỉ có chút tài sản đó thôi!"

Tư Vân Hương cười nói:

"Ngươi là Thánh giáo chủ, ta đâu lấy đi bảo vật của ngươi, chỉ là cất vào bảo khố của Thánh giáo, suy cho cùng vẫn là của ngươi. Tư gia ta quản lý tài sản cũng là việc vất vả có đúng không, chỉ nhìn không thể dùng, có nhiều bảo bối đi nữa chẳng phải vẫn là của họ Tần?"

Tần Mục cảm thấy nàng ta nói rất có lý, tuy trong lòng vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng vẫn lấy ba ngàn viên minh châu ra.

Tư Vân Hương lén nhìn vào trong túi Thao Thiết của hắn, nói:

"Còn hai mắt ngọc..."

"Không cho!" Tần Mục mặt xanh xám, có ý muốn giết người.

Tư Vân Hương hỏi dò:

"Con Long Kỳ Lân của giáo chủ..."

Tần Mục thở phào, cười nói:

"Nếu ngươi nuôi được nó thì cứ dắt đi."

Tư Vân Hương vội cười nói:

"Ta chỉ đùa thôi mà giáo chủ. Thứ háu ăn đó giáo chủ cứ giữ lại đi, tới sư tổ cũng không cần hắn, chê hắn ăn nhiều. Giờ ta sẽ cho trưởng bối Tư gia tới Thánh Lâm sơn lấy bảo vật luyện kiếm cho giáo chủ."

Tần Mục xách túi Thao Thiết lép xẹp, sắc mặt ủ dột, cảm thấy mình bị cô ả kia cướp bóc sạch sẽ không để lại gì.

"Cô gái này hám của quá, ta không đấu lại được cô ta, phải nhanh chóng đón Linh Nhi về quản lý tài sản, nếu không ta sẽ bị thánh nữ lột sạch, bóc lột tới tận xương tủy!" Tần đại giáo chủ nhủ thầm trong bụng.

Tư Vân Hương chạy tới một góc lấy ra một chiếc gương, chiếc gương bay lên không trung, chuyển động hai vòng, trong gương xuất hiện một chiếc gương, phía sau chiếc gương đó có một bà lão, hỏi:

"Hương thánh nữ tìm ta có việc gì?"

Tư Vân Hương nói lại việc Tần Mục luyện kiếm, nói:

"Thánh giáo chủ cần luyện chế linh binh, là chuyện quan trọng, phiền cụ tổ lấy vật liệu đỉnh cấp nhất trong bảo khố đưa tới xưởng chế tạo của Phường Châu."

Bà lão kia nhíu mày nói:

"Tư gia không buôn bán lỗ vốn, giáo chủ còn trẻ, tu vi thấp, dùng bảo vật đỉnh cấp nhất làm gì?"

"Lời rồi!"

Tư Vân Hương khoe những bảo vật mà mình dụ dỗ lấy được từ chỗ Tần Mục, tổ sư của Tư Gia thấy vậy hai mắt phát sáng, vội vàng nói:

"Nhiều bảo bối cấp trấn giáo thế này, thánh nữ quả nhiên biết lo liệu việc nhà! Tốt, tốt, không hổ do ta dạy bảo, ngươi không học theo cô cô của ngươi! Cô cô ngươi tiêu tiền như nước, không bao giờ biết tính toán, là một kẻ hoang phí!"

Người bà ta nói là Tư bà bà, Tư bà bà trước giờ không quan tâm tới tiền bạc, chỉ mua đắt không mua đúng!

Cụ tổ Tư gia nói:

"Vật liệu luyện kiếm đỉnh cấp nhất đều rất nặng, một khối kích thước bằng đầu ngón tay nặng tới mấy chục cân, hơn nữa trong bảo khố cũng không có nhiều bảo vật tới vậy, không thể luyện được tám ngàn thanh kiếm, bảo vật cấp trấn giáo có thể luyện được hai mươi bảy thanh kiếm, một thanh kiếm nặng vạn cân!"

"Phẩm chất kém hơn thì sao?"

Tư Vân Hương hỏi.

Cụ tổ của Tư Gia nói:

"Phẩm chất kém hơn cũng không đủ, tối đa chỉ có thể luyện được trăm thanh phi kiếm!"

Tư Vân Hương nhíu chặt mày, nói:

"Kém hơn nữa thì sao?"

"Kém hơn nữa là hàn thiết tinh anh, huyền kim tinh anh, huyền đồng tinh anh, dư sức luyện tám ngàn thanh kiếm."

Tư Vân Hương nói:

"Vậy thì phiền cụ tổ mang hết vật liệu thượng đẳng và vật liệu thứ đẳng tới, những cái khác thì dùng huyền kim tinh anh để bù vào, vật liệu thượng đẳng dùng khai phong cho linh kiếm là đủ rồi!"

Cụ tổ Tư Gia ngờ vực nói:

"Huyền kim tinh anh nặng gấp ba lần hàn thiết tinh anh, tại sao dùng huyền kim tinh anh mà không dùng hàn thiết tinh anh?"

Tư Vân Hương cười ngọt ngào, cụ tổ Tư gia trong gương liếc nhìn nàng ta:

"Con bé này lại giở trò rồi, cẩn thận giáo chủ không nhấc được sẽ đánh nát mông ngươi! Ta sẽ mang đồ tới Ung Châu, ngươi hãy bảo tên thổ phỉ họ Phạn lái tàu tới."

Tư Vân Hương đồng ý, gương đồng xoay hai vòng, người trong gương biến mất.

Hai ngày sau, Phạn Vân Tiêu lái tàu từ Ung Châu trở về, vận chuyển toàn bộ vật liệu Tần Mục cần để luyện kiếm về, xưởng chế tạo của Phường Châu lập tức bận rộn.

Rèn phôi kiếm không phức tạp, chỉ cần luyện hình thái của kiếm thành hình, tuy nhiên cho dù là vậy cũng cần luyện hàng trăm ngàn lần phôi kiếm, đúc rèn dập lặp đi lặp lại.

Phôi kiếm luyện xong, thân kiếm là một chiếc gậy dẹt, mài thành kiếm cần Tần Mục đích thân gọt dũa.

Tần Mục ước chừng một phôi kiếm, sắc mặt không mấy vui vẻ, Tư Vân Hương bước tới giả bộ quan tâm nói:

"Giáo chủ, sao thế?"

"Hơi nặng."

Tần Mục rầu rĩ nói:

"Nặng hơn gấp hai ba lần so với ta nghĩ, một thanh kiếm ba trăm cân, sau khi luyện thành kiếm hoàn, tám ngàn thanh kiếm…"

Tư Vân Hương bật cười:

"Giáo chủ cần vật liệu thượng thừa đương nhiên phải nặng rồi. Vật liệu dùng để khai phong lần này còn tốt hơn, nặng hơn, sắc hơn, khó rèn hơn cả vật liệu bảo kiếm hoàng thượng ban cho quan viên nhất phẩm dùng! Cũng tức là giáo chủ ném thẳng kiếm hoàn ra không cần thi triển kiếm chiêu cũng có thể đè chết một đám."

Tần Mục sầm mặt nói:

"Vậy cũng cần ném ra được, tám ngàn thanh kiếm.."

Tư Vân Hương vô cùng vui vẻ, nói:

"Nghe nói luyện tới trình độ cao nhất, trọng lượng nặng nhẹ sẽ tùy theo tâm trí, giáo chủ là chuyên gia luyện bảo, nhất định có thể luyện kiếm hoàn tới bước này!"

Tần Mục xách một phôi kiếm quay người bước đi, miệng nói những câu khó hiểu, nào là “bách tạo bách luyện hóa thần công”, nào là “sức mạnh phá núi”…

Tư Vân Hương chớp mắt, trong lòng rất dễ chịu.

Trong xưởng chế tạo, Đơn Do Tín mặc dù có ý ở lại xem Tần Mục luyện kiếm nhưng thái tử Linh Ngọc Thư phải tới các châu quận khác xử lý công việc, bởi vậy đành phải lệnh cho đệ tử Thiên Công Đường tới giúp đỡ, còn mình thì cùng quan viên Công Bộ đi theo thái tử tới châu quận tiếp theo.

Tần Mục có đệ tử Thiên Công Đường giúp sức, tốc độ luyện kiếm cũng không chậm nhưng muốn rèn hết tám ngàn thanh kiếm và phải phù hợp hoàn toàn với hình thái linh binh của hắn thì đúng là một công trình lớn.

Đặc biệt là chất lượng của thiên tài địa bảo mà Tư Vân Hương mang tới quá tốt, luyện cho kích cỡ như ý muốn rất vất vả. Tần Mục không ngừng khắc ấn linh binh, đánh các loại ấn ký lên thân kiếm, sau vài tháng người gầy sọp đi.

Linh Dục Tú và Tư Vân Hương cũng ở lại giúp đỡ, hai cô gái học được rất nhiều kĩ xảo rèn của Tần Mục, thêm một chút vật liệu thượng thừa cho Cửu Long Binh và Thiên Ty của mình để nâng cấp phẩm chất.

Tần Mục luyện xong bảy ngàn chín trăm chín mươi chín thanh kiếm, thanh cuối cùng là kiếm mẹ trong kiếm hoàn, nhất định phải dùng vật liệu tốt nhất nếu không sẽ không thể thống trị các kiếm con khác.

Để rèn kiếm mẹ, Tần Mục đã bỏ ra rất nhiều tâm sức. Hắn để lại vật liệu tốt nhất, loại kim loại này hắn chưa nhìn thấy bao giờ, chỉ là một khối bằng nắm tay nhưng nặng cả vạn cân, Tư Vân Hương nói đó là vật ngoài vũ trụ.

Tuy nhiên khối kim loại này chỉ đủ để luyện lưỡi kiếm và thân kiếm, không đủ để luyện kiếm mẹ hoàn chỉnh.

Tần Mục lấy trong túi Thao Thiết ra thanh kiếm gãy, thanh kiếm này cũng lấy ở Lâu Lan Hoàng Kim Cung, Tư Vân Hương thấy đó là thanh kiếm gãy nên không lấy.

Tần Mục một tay cầm khối kim loại không biết tên kia, một tay cầm kiếm gãy khua qua khua lại, đột nhiên chỉ nghe keng một tiếng, kiếm gãy và khối kim loại không biết tên kia hút dính lấy nhau.

Biến cố này nằm ngoài dự tính của Tần Mục. Chỉ thấy kiếm gãy phát sáng chói lóa, khối kim loại bằng nắm tay kia cũng phát sáng, giống nhưng hàng loạt kiếm lưu bay trong không trung, tạo thành các vòng tròn lớn vây Tần Mục ở giữa, ánh sáng chói mắt chiếu sáng xưởng chế tạo, ánh sáng phóng ra từ cửa và cửa sổ của xưởng chế tạo vô cùng chói lóa.

Những tiếng keng keng keng không ngừng vang lên, ánh sáng phát ra từ khối kim loại chuyển động nhiều vòng sau đó va chạm với lưỡi kiếm của kiếm gãy, mỗi lần va chạm rung lên khiến tay Tần Mục tê dại.

Ánh sáng phát ra từ trong kim loại va chạm không biết bao nhiêu lần, đột nhiên khối kim loại rơi xuống đất, rào một tiếng biến thành tro bụi, bay ra khắp nơi.

Kiếm gãy trong tay Tần Mục thì phát sáng rực rỡ, đâu còn là một thanh kiếm gãy nữa?

Thanh kiếm gãy này hấp thụ kim khí của khối kim loại, lưỡi kiếm dài ra, trở thành mới hoàn toàn.

Thân kiếm có hoa văn kì quái giống như rồng cuộn rắn trườn, hoa văn kia vụt sáng sau đó lại tối đi nhưng Tần Mục vẫn có thể nhìn thấy hai chữ mà các hoa văn kia hóa thành.

"Vô Ưu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play