Da đầu của Long Kiều Nam tách ra làm đôi, âm thanh vô cùng rợn người, một cô gái vất vả bò ra từ lớp da nứt toác.

Linh Dục Tú và Tư Vân Hương kêu lên thất thanh rồi đột nhiên phát hiện ra hai người đang ôm lấy nhau liền vội vàng đẩy nhau ra.

Tần Mục lấy từ trong túi Thao Thiết ra ngọc bội chữ Tần của mình đeo lên người, ngọc bội và Đế Điệp buộc chung với nhau cũng bị Long Kiều Nam vứt vào trong túi Thao Thiết. Hai món đồ này một món liên quan tới thân thế của hắn, một món là bảo vật trừ tà do ông nội què tặng hắn.

Khi Long Kiều Nam bò ra từ trong lớp da của mình rất đáng sợ, Đế Điệp vừa hay có thể dùng để trừ tà.

Một lát sau, một cô gái lõa thế bò ra được nửa người từ trong lớp da của Long Kiều Nam, những mẩu xương gãy vụn trong da cũng bị đẩy ra ngoài.

Cô gái này trần như nhộng, tóc tai rũ rượi, bò rất khó khăn, vừa bò vừa khạc ra máu.

"Quay người đi, không được nhìn!"

Linh Dục Tú bĩnh tĩnh lại sau kinh hoàng, vội vàng hối thúc Tần Mục.

"Đâu phải chưa nhìn bao giờ…"

Tần Mục lẩm bẩm nhưng vẫn quay người đi.

Một lúc sau, Long Kiều Nam cuối cùng cũng bò ra khỏi lớp da nhưng rất yếu ớt, không có chút sức lực nào. Bộ dạng của cô ta có vẻ già đi một chút, trước đây là một thiếu nữ trẻ tuổi, bây giờ nhìn giống như già thêm mười mấy tuổi.

Tư Vân Hương lấy một bộ quần áo che lên người cho cô ta, nhân lúc che quần áo liền lét lút véo nhẹ lên người của cô gái này, ánh mắt đảo qua đảo lại, thì thầm với Linh Dục Tú:

"Trên người có xương gãy, vẫn chưa nhổ hết ra."

Long Kiều Nam gắng gượng ngồi dậy, miệng vẫn còn vấy máu, yếu ớt nói:

"Ta bị trọng thương, lần này lột da chỉ chữa lành vết thương trên tim, khôi phục một phần xương cốt, muốn khôi phục hoàn toàn thì cần lột xác vài lần nữa mới được. Mỗi lần ta lột da sẽ già đi mấy chục tuổi, hao tổn tuổi thọ. Các ngươi có thể yên tâm, giờ ta không có thực lực uy hiếp các ngươi."

Linh Dục Tú nhìn hai khúc xác rắn đỏ khổng lồ trên bờ cát, đột nhiên rùng mình:

"Con rắn này cũng có thể…"

Long Kiều Nam buồn bã lắc đầu nói:

"Tiểu Hồng đã bị chém làm hai khúc, đầu cũng hỏng rồi, không thể khôi phục nữa rồi."

"Vậy thì tốt!" Tư Vân Hương và Linh Dục Tú thở phào.

Tần Mục quay người lại, mỉm cười thân thiện:

"Long tỉ tỉ, cho hỏi lệnh tôn trốn ở đâu? Bên cạnh có những ai? Tại sao muốn gặp ta?"

Long Kiều Nam im lặng không nói gì.

Tần Mục mỉm cười, giơ ngón trỏ ra, một tia nguyên khí bay ra, cắt một miếng thịt rắn đặt lên nướng trên đống lửa, thịt rắn được nướng chảy mỡ, nhỏ trên đống lửa bốc khói.

Ánh mắt Long Kiều Nam nhìn lên miếng thịt rắn, đồng tử co rút lại.

"Thiên Thánh giáo ta có ba trăm sau mươi mốt đường, trong đó có một đường gọi là Hình Đường, trước giờ hình phạt rất nghiêm khắc, có hàng ngàn cách để khiến người khác khai nhận."

Gương mặt của Tần Mục được đống lửa chiếu rọi lúc sáng lúc tối, nói:

"Duyên Khang quốc có Hình Bộ, chắc ngươi cũng nghe qua thủ đoạn của Hình Bộ. Hình Bộ thượng thư là người của hoàng đế, còn Hình Bộ thị lang là đường chủ Hình Đường của Thiên Thánh giáo. Ta muốn biết những việc này từ miệng của ngươi chỉ cần hắn ta ra tay là được. Ngươi chủ động nói hay đợi dùng hình phạt bức cung?"

Long Kiều Nam cười nhạt nói:

"Duyên Khang quốc và Thiên Ma giáo liên hệ mật thiết tới vậy đúng là dùng ma lập quốc. Tần giáo chủ, lần này ta mời ngươi tuy có uy hiếp nhưng cũng coi như làm theo lễ nghĩa! Không làm khó dễ ngươi, nếu không chém đứt chân giáo chủ, chém đứt tay công chúa, đâm mù mắt thánh nữ, những việc này ta làm rất dễ dàng. Còn bây giờ đã khác xưa, ta rơi vào tay các ngươi, hi vọng các ngươi cũng đối đãi theo lễ nghĩa."

Tần Mục lắc đầu nói:

"Trên đường đi có thể đối đãi với ngươi theo lễ nghĩa, ta cũng không làm khó dễ ngươi. Nhưng ngươi tạo phản làm loạn, ta giao cho Hình Bộ thẩm vấn là lẽ đương nhiên. Trước đây ngươi có quan chức, giao ngươi cho Đại Lý Tự điều tra không phải là không thể nhưng trong Đại Lý Tự cũng có người của Thiên Thánh giáo ta."

Long Kiều Nam sắc mặt sa sầm nhưng vẫn không nói gì.

Tần Mục không hỏi được gì, búng nhẹ ngón tay, dùng Tạo Hóa Thiên Ma Công phong ấn hồn phách của cô ta trong người, nói với hai cô gái:

"Thuyền nhanh của Phạn Vân Tiêu tìm tới đây không khó, sớm thì ngày mai, muộn thì bốn năm ngày nữa sẽ tìm thấy chúng ta. Chúng ta ở trên đảo vài ngày xem những hoàng tinh này có thể sống lại được không?"

Tư Vân Hương do dự nói:

"Giáo chủ thương tính mạng của những hoàng tinh này nhưng nếu như để Long Kiều Nam trốn thoát, e rằng ả ta sẽ lại tìm tới đây, giày vò các hoàng tinh. Giáo chủ không thể vì ả ta xinh đẹp mà ham mê mỹ sắc..."

"Ham mê mỹ sắc?"

Tần Mục nhìn Long Kiều Nam, kinh ngạc nói:

"Ả ta đâu có xinh đẹp, mỹ sắc ở đâu ra?"

Tư Vân Hương kinh ngạc, Long Kiều Nam tuy tính tình kì quái một chút nhưng cũng là một mỹ nhân. Lần này lột xác xong tuy tuổi tác lớn một chút nhưng vẫn là một giai nhân. Thánh giáo chủ của Thiên Thánh giáo lại nói không xinh đẹp, thật thiếu nhạy cảm.

Nàng ta thăm dò nói:

"Giáo chủ nghĩ thế nào mới là đẹp?"

"Phải giống như bà bà vậy!"

Tần Mục đáp dứt khoát:

"Hoặc mũm mĩm giống như Dục Tú muội muội mới là đẹp. Bà bà nói rồi, con gái mũm mĩm mới đẹp nhưng nhất định phải cẩn thận với mấy ả lẳng lơ."

Linh Dục Tú có phần đắc ý, liếc nhìn Tư Vân Hương, trong lòng thầm khen gã chăn trâu này đúng là tri kỉ của mình.

Tư Vân Hương không cam tâm, nói:

"Ta và tiền giáo chủ phu nhân là người một nhà, nói về vai vế ta phải gọi bà một tiếng cô cô. Giáo chủ thấy ta có xinh đẹp không?"

"Ngươi gầy quá, hơn nữa lại ít tuổi, ngươi còn nhỏ hơn cả ta nhỉ?"

Tần Mục quan sát Tư Vân Hương, lắc đầu nói:

"Bà bà nói rồi, những cô gái gầy gò đều không xinh đẹp, béo chút mới đẹp, dễ sinh đẻ. Dược sư gia gia cũng nói con gái béo mới đẹp, tuy nhiên người trong thôn đều nói ông ta là lưu manh. Ngươi cũng đừng buồn, ăn cho béo vào là sẽ xinh đẹp nhưng đừng ăn béo quá. Dược sư gia gia nói béo quá cũng không đẹp."

Tư Vân Hương ngạc nhiên, dựa theo thẩm mỹ quan của Tần Mục, Long Kiều Nam đúng là không xinh đẹp, thậm chí tới mình cũng không xinh đẹp. Chả trách vừa nãy nàng ta đã cởi hết đồ chỉ còn lại quần áo lót vậy mà tên này vẫn không nhìn mình, thì ra là bị lưu manh trong thôn của họ dạy bảo lệch lạc.

Thánh giáo chủ trẻ tuổi của họ cái gì cũng tốt, trí tuệ tài năng và tư chất ngộ tính, thậm chí cả khí phách cũng đều rất xuất chúng, chỉ là không biết thẩm mỹ quan có vấn đề ở đâu.

Tần Mục không cố ý nói nhỏ:

"Ta giữ vị Long tỉ tỉ này lại chủ yếu là muốn dụ long vương ra. Bản lĩnh của long vương rất cao cường, hơn nữa lại nuôi một con giao long. Hắn là một vị giáo chủ, không diệt trừ hắn trong lòng ta sẽ không yên. Sau này đi dạo phố cũng nơm nớp lo sợ bị giết. Sau khi giao Long tỉ tỉ cho thái tử, mời tả hữu hộ pháp sứ và mấy vị hộ giáo chưởng lão tới, chỉ cần long vương dám đến thì sẽ chết không toàn thây!"

Sắc mặt hắn nghiêm trọng, nói:

"Nhất định phải chết không toàn thây, đầu nhất định phải nát bét, nếu không ai mà biết được lão ta có sống lại hay không! Nói vậy chứ, không biết lão long vương này tìm ta có việc gì… Tuy nhiên cái này không quan trọng. Quan trọng là trừ khử được lão ta!"

Long Kiều Nam rùng mình, kế hoạch của Tần Mục thật ác độc. Chỉ cần long vương tới cứu cô ta chắc chắn sẽ bị giết chết, tuyệt đối không thể đấu lại được hộ pháp sứ và hộ giáo trưởng lão của Thiên Ma giáo.

"Tần giáo chủ, phụ thân ta mời ngươi tới là có nguyên nhân!" Đột nhiên cô ta lên tiếng.

Tần Mục nhìn cô ta, mỉm cười nói:

"Long tỉ tỉ chịu nói rồi sao?"

Long Kiều Nam thở dài nói:

"Lần này có người tìm phụ thân ta, nói hắn không tiện ra mặt nhưng muốn gặp Tần giáo chủ nghị hòa."

Tần Mục kinh ngạc nói:

"Cho hỏi người đó là ai?"

"Đạo Chủ."

Long Kiều Nam nói:

"Tam giáo cửu lưu, Đạo Môn, Đại Lôi Âm Tự và Thiên Ma giáo là thuộc về tam giáo, Ngự Long môn chúng ta là môn phái cửu lưu. Giáo chủ thực sự quá lợi hại, không những cứu được hoàng đế mà còn giết chết rất nhiều cao thủ Đạo Môn và Đại Lôi Âm Tự ở Thiên Đàn Hoàng Thành. Đạo Chủ có phần lo lắng, thấy rằng Duyên Phong Đế và quốc sư Duyên Khang sẽ liên kết với Thiên Ma giáo để đối phó với Đạo Môn. Ông ta không tiện gặp ngươi tránh để ngươi và hoàng đế có hiểu lầm, vì thế tìm tới phụ thân ta, nhờ phụ thân ta mời ngươi tới Thiên Long đảo hội ngộ."

Sắc mặt cô ta sắc lạnh lại:

"Dọc đường đi ta cũng khách sáo với ngươi, ngươi tưởng rằng ta không muốn giết ngươi sao? Ngươi giết vô số đệ tử Ngự Long môn chúng ta ở thành Thiên Ba, hoàng đế lại tịch thu tài sản và diệt tộc, ta hận các ngươi tới tận xương tủy! Tuy nhiên Đạo Chủ có ân với phụ thân ta, từng cứu mạng người. Lời của ông ta, ta không thể không nghe."

Tần Mục ngẫm nghĩ, xoa cằm. Trên cằm lại mọc ra vài sợi râu, thực sự rất đáng ghét.

"Đạo Chủ muốn gặp ta chắc là để giảng hòa, Đạo Môn và Thiên Thánh giáo hòa giải nhưng không hòa giải với Duyên Khang quốc!"

Hắn ngẫm nghĩ nói:

"Đạo Chủ lo sợ Thiên Thánh giáo của ta và Duyên Khang quốc liên thủ đánh Đạo Môn, còn lão đã già rồi, không sống được mấy năm nữa. Giờ giảng hòa sẽ có thể bảo vệ Đạo Môn, bằng không đợi sau khi lão chết đi, Đạo Môn sẽ bị diệt môn."

Thịt rắn rất thơm, thịt cá cũng không tồi. Long Kiều Nam chỉ ăn mấy miếng thịt cá, thịt rắn không hề ăn miếng nào. Tàn Mục ân cần mời mọc hai lần, thấy cô ta quả thực không ăn thịt rắn nên đành thôi.

Tới ngày hôm sau, Tư Vân Hương và Linh Dục Tú dậy từ rất sớm, thấy Tần Mục không ngừng đi lại ở trên đảo, bước chân không dừng lại, lúc thì đi trên bãi cát, lúc thì đi trên mặt biển, rồi có lúc lại đột ngột nhảy vào trong mây.

"Thiên tư ngộ tính đều cao hơn người khác, lại còn chăm chỉ hơn người khác."

Tư Vân Hương nghiến răng, nhủ thầm:

"Chẳng qua là vì không để ta có cơ hội giết ngươi thôi, làm gì mà phải nỗ lực vậy chứ?"

Tần Mục rất chuyên tâm, vận Bá Thể Tam Đan Công khi đi lại, vận chuyển công pháp định dung hợp các loại công pháp thành một thể, lĩnh ngộ Đại Nhất Thống công pháp của cảnh giới Lục Hợp.

Tư Vân Hương đã nói sai, tư chất của Tần Mục trong con mắt người khác tuyệt đối là hạng thấp nhất. Năm xưa mọi người ở thôn Tàn Lão từng thử nghiệm, tới linh thể cũng không phải, chỉ là người bình thường.

Tần Mục vốn dĩ sẽ sống một cuộc sống bình thường tới hết đời, không ngờ trưởng thôn nói một câu bá thể, không những kích phát đấu chí của Tần Mục mà còn kích phát đấu chí của mọi người trong thôn Tàn Lão, các loại linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo đều chất hết lên người hắn.

Tần Mục quả thật rất nỗ lực, thậm chí hoàn toàn có thể nói hắn là người khắc khổ tu hành nhất thiên hạ. Hơn nữa hắn còn có một niềm tin vô địch, tin rằng mình chính là bá thể siêu việt hơn người, nếu như mình không bằng người khác nhất định là do mình chưa nỗ lực.

Hắn có thực lực và tu vi như hiện nay không hoàn toàn dựa vào sự bồi dưỡng của trưởng thôn, dược sư, Tư bà bà và mọi người, cũng không phải chỉ dựa vào các cơ hội, phần lớn đều do hắn nỗ lực mới có được.

Một người bình thường, nếu không dùng đầu óc, khắc khổ tu luyện thì rất khó tưởng tượng được tiềm lực của mình lớn tới nhường nào.

Người thành công trước khi thành công không ai nhận ra sự nỗ lực, sự bất phàm của hắn, chỉ sau khi họ thành công rồi người khác mới thấy hắn bất phàm, nói thần nói thánh mà bỏ qua đi sự nỗ lực của hắn.

Tư Vân Hương và Linh Dục Tú thấy vậy cũng bắt đầu tu hành, hai cô gái tự tu hành, không làm phiền lẫn nhau. Long Kiều Nam nằm dưới một gốc cây, hít vào thở ra, thử lột da một lần nữa, chỉ có điều thương tích quá nặng, tiêu hao quá lớn nên không thể lột da.

Nếu như cô ta lột da thêm một lần nữa sẽ biến thành một người phụ nữ trung niên, lột da thêm vài lần nữa sẽ biến thành một bà lão.

Khi mặt trời đã lên cao, Tần Mục trở về bên linh tuyền định lấy một ít nước suối tưới cho hoàng tinh bên suối. Đột nhiên hắn dừng chân lại, bên linh tuyền có một lão đạo sĩ mặc đạo bào bạc màu đang dùng một chiếc lá múc nước, cẩn thận đi tưới nước giữa đám hoàng tinh, bên cạnh còn có một thiếu niên, cũng đang giúp tưới nước.

Lão đạo sĩ đó nhìn thấy đầu hoàng tinh mọc ra một chiếc lá, gương mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười, ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá, nói:

"Những hoàng tinh này chết xong có thể tái sinh, sinh mệnh thật kì diệu, có phải không Tần giáo chủ?"

Mọi cử chỉ hành động của ông ta đều rất tự nhiên thoải mái giống như hòa thành một thể, tuy hai mà một cùng với vùng biển này, hòn đảo này, dòng suối này, bầu trời này và những hoàng tinh này.

"Sư huynh nói rất đúng!"

Tần Mục bước tới, nói:

"Chỉ là ta không biết những hoàng tinh này sau khi sống lại có còn là những hoàng tinh trước đây không. Thiên Thánh giáo chủ xin chào Đạo Chủ!"

Lão đạo sĩ vội vàng đáp lễ, nói:

"Ngươi và ta lần đầu gặp mặt, lão đạo có lời chào. Lâm Hiên, mau chào hỏi Nhân Hoàng đương thời!"

Lâm Hiên Đạo Tử bên cạnh ông ta trong lòng kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, dùng lễ nghĩa đệ tử để chào Tần Mục, nói:

"Đạo Tử bái kiến Nhân Hoàng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play