Mắt thấy long lân đã biến đổi được hơn nửa thì đột nhiên quá trình biến từ năng lượng thành vật chất của long lân lại lập tức thay đổi, từ vật chất biến thành năng lượng.

Long lân nhanh chóng phát quang, quang mang ngày càng chói lọi.

Ngụy Tùy Phong biến sắc, vội phất tay áo, cuốn chiếc long lân bay lên không trung.

Bùm!

Vật chất biến mất, năng lượng nổ tung, trên bầu trời dường như sinh ra thêm một vầng thái dương, vô cùng khủng khiếp, hồi lâu không tiêu tan.

- Thêm một chiếc nữa.

Tần Mục hơi nhíu mày, nói.

Long Bá Vương ngoắc tay với vị Long Bá kia, Long Bá vẻ mặt rầu rĩ, không tình nguyện bước lên phía trước, để hắn nhổ mất một chiếc long lân.

Sau một lúc lâu, ống tay áo của Ngụy Tùy Phong lại phất lên, bầu trời lại sinh ra một vầng thái dương, vầng thái dương trước đó còn chưa hoàn toàn biến mất.

- Thêm một chiếc nữa.

Tần Mục không thèm ngẩng đầu lên nói.

Long Bá Vương lại nhổ thêm một chiếc nữa từ trên người vị Long Bá kia, Tần Mục thuận tay nhận lấy, điều chỉnh lực độ trong thủ pháp của mình, tiếp tục thí nghiệm.

- Thêm một chiếc nữa.

..

Long Bá Vương nhổ trụi vảy của vị Long Bá kia rồi, phất tay cho Long Bá lui xuống, đổi thành một Long Bá khác, tiếp tục nhổ lân phiến.

Hơn một tháng trôi qua, bầu trời nổ tung hết lần này đến lần khác, Tần Mục thất bại không biết bao nhiêu lần, thế mà lại chẳng có lần nào thành công.

Mặt Long Bá Vương xanh lét, có mấy lần suýt thì nổ tung tại chỗ, nhưng cũng may hắn đã từng gặp nhiều chuyện rồi, vẫn còn nhịn được.

- Thêm một chiếc nữa.

Tần Mục nói.

Giọng nói này giống như lời nguyền thôi thúc Long Bá Vương nổ tung, hắn giận không chịu được, cơ thể

ngày càng phát sáng, khó mà kiềm chế được.

Ngụy Tùy Phong hắng giọng, nói:

- Long Bá Vương, cẩn thận nổ tung đó.

Long Bá Vương tỉnh ngộ lại, áp chế đạo tâm chấn động của mình, cắn răng nhổ một chiếc long lân từ trên người xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mục Thiên Tôn, ngươi đừng chỉ nhổ mỗi Long Bá chúng ta chứ. Thủ lĩnh bên Phượng tộc cũng đâu có thiếu lông chim.

Tần Mục áy náy đáp:

- Sắp thành công rồi, sắp thành công rồi. Nhổ hết của ngươi thi đi nhổ của Thu Vân tỷ.

Phượng Thu Vân ở đằng xa chợt biến sắc.

Long lân trên người Long Bá Vương bị nhổ trọc lóc, thậm chí đến cả nghịch lân cũng bị lột sạch. Không còn long lân để mà nhổ nữa, Tần Mục còn nhổ không ít râu của hắn.

- Chỉ còn cách thành công một chút nữa thôi!

Tần Mục cực kỳ mừng rỡ, ngoắc tay với Phượng Thu Vân, cười nói:

- Thu Vân tỷ, ta cần mượn của tỷ mấy cái.

Phượng Thu Vân mặt mày xám xịt, nhắm mắt nhắm mũi bước lên trước, cắn răng nhổ một chiếc phượng vũ xuống, nói:

- Phượng vũ trên người ta thiên chuy bách luyện, mỗi chiếc đều là dị bảo hiếm có, lấy ra có thể khiến cho người Nguyên Giới tranh nhau vỡ đầu.

Long Bá Vương cả giận nói:

- Long lân trên người Long Bá chúng ta còn quý giá hơn phượng vũ của ngươi gấp trăm lần. Chúng ta đều bị nhổ sạch rồi, ngươi còn tưởng giữ được lông chắc?

Phượng Thu Vân không để ý đến hắn, giao phượng vũ cho Tần Mục.

Tần Mục an ủi:

- Sắp thành công, thật sự sắp thành công rồi.

Phượng Thu Vân nói:

- Lúc ngươi nhổ sạch long lân của vị Long Bá thứ ba cũng nói như vậy.

Tần Mục cười đáp:

- Lần này không vậy đâu, sắp thành công thật mà.

Bùm!

Ngụy Tùy Phong phất tay áo, trên bầu trời lại sinh ra một vầng thái dương bảy màu. Phượng Thu Vân ngẩng đầu nhìn vầng thái dương bảy sắc cầu vồng, vẻ mặt khổ sở.

Phượng vũ trên người nàng dần trở nên thưa thớt, bất tri bất giác đã có một nửa số phượng vũ bị nàng nhổ xuống giao cho Tần Mục thí nghiệm, nhưng vẫn giống như trước, phần đầu thí nghiệm của Tần Mục luôn rất thuận lợi nhưng lúc nào cũng thất bại trong gang tấc ở cửa ải cuối cùng, khiến cho chất năng của phượng vũ nghịch chuyển, nổ tung ngay tại chỗ.

Mỗi lần Tần Mục thí nghiệm thất bại, đều nghiêm túc suy nghĩ một phen, thời gian tiêu hao ngày càng dài ra.

Chớp mắt thời gian đã qua nửa tháng, ngay cả Ngụy Tùy Phong cũng bị hắn hành hạ đến bất lực, không khỏi cảm thấy tuyệt vọng trong lòng, chỉ là cố chịu đựng mà thôi.

Hắn là Vân La Đế tiếng tăm lừng lẫy, từng trải qua sóng to gió lớn, chứng kến vô số anh hùng quật khởi và suy vong, hiểu rõ hủy diệt mình không phải yếu tố bên ngoài mà là đạo tâm của mình.

Có bao nhiêu hào kiệt đạo tâm tan vỡ vì thất bại, từ đó về sau không thể gượng dậy nổi nữa.

Tuy hắn hiểu rõ đạo lý này, nhưng chuyện ngay trước mắt vẫn không khỏi có chút tuyệt vọng.

- Hình như sư đệ vẫn giữ vững được sơ tâm. Về lý mà nói, thất bại không ngừng là đả kích lớn nhất đối với hắn, nhưng hắn lại như chẳng làm sao cả.. Không phải, phải nói là không tim không phổi, giống như

không bị bất cứ thứ gì cản trở.

Trong lòng hắn tràn đầy buồn bực, cũng hết sức khâm phục Tần Mục:

- Ý chí kiên cường, có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn được tôn là Mục Thiên Tôn, cũng là nguyên nhân khiến ta không bằng hắn.

Đột nhiên, Tần Mục dùng ngữ điệu bình tĩnh nói:

- Được rồi.

Mọi người kích động, vội vã nhìn vào tay hắn, chỉ thấy trong tay Tần Mục đang cầm một chiếc phượng vũ

hoàn chỉnh thật.

Tần Mục phe phẩy phượng vũ, lưu quang bảy màu, phượng vũ lóe ra thần quang chói mắt, tự mang thần lực.

Trông có vẻ Tần Mục có chút kích động nào, nhưng ánh sáng bên trong cơ thể cũng dần sáng lên rồi đã bị hắn áp chế lại ngay.

- Mọi người đừng kích động.

Tần Mục khuyên giải mọi người, nói:

- Cẩn thận nổ tung đó. Thu Vân tỷ, ta cần thử nghiệm thêm vài lần nữa, nắm chắc tỷ lệ thành công.

Phượng Thu Vân cắn răng, tự tay nhổ hơn mười chiếc phượng vũ xuống, vội vã nói:

- Đủ chưa?

Tần Mục tỏ vẻ chần chừ, đáp:

- Chỉ dùng Thần Thạch Thái Cực làm thí nghiệm, chắc là đủ rồi, tỷ lệ thất bại cũng không phải cao lắm.

Nhưng ta còn cần dùng Nguyên Thạch Thái Cực làm thí nghiệm nữa, lực lượng của Nguyên Thạch Thái Cực mạnh hơn Thần Thạch Thái Cực không biết bao nhiêu, cho nên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play