Thúc Quân Thần Vương cũng ngây dại, gãi gãi đầu, trong miệng lẩm bẩm:
- Không phải nơi này là nơi hung hiểm nhất mà nghèo nhất của Tổ Đình ư? Tại sao lại có nhiều bảo bối tới như vậy?
Hắn ngơ ngác không hiểu gì cả.
Các Tạo Vật Chủ đã sinh sống ở bên trong Tổ Đình không biết bao nhiêu trăm triệu năm, tất cả chủng tộc đều biết nơi hung hiểm nhất trong Tổ Đình không phải là năm mạch khoáng cổ xưa nhất, mà là quần sơn Đại Hắc Mộc!
Mặc dù năm mạch khoáng cổ xưa liên tiếp xuất hiện đủ loại hiện tượng quỷ dị, nhưng mà so sánh với quần sơn Đại Hắc Mộc vẫn là đom đóm đọ với ánh trăng.
Tốt xấu gì Tạo Vật Chủ còn dám đi khai thác năm mạch khoáng cổ, mà ở nơi này ngay cả động vào bọn họ
cũng không dám dù chỉ một chút.
- Bên trong là một cây cung!
Người mù vẫn chưa hết kinh hãi, nói:
- Một cây cung vô cùng lớn vô cùng mạnh, ta chỉ liếc nhìn nó một cái đã thấy hào quang đầy trời, lấp hết cả Thần Nhãn của ta! Nếu như ta hơi chậm một cái chớp mắt, chắc hẳn chết không nghi ngờ gì!
Trong lòng Tần Mục khẽ giật thót, nói:
- Uy lực của cây cung kia như thế nào?
Người mù lắc đầu:
- Vẫn chưa rõ.
Người câm lại tìm được một khối Thần Thạch nữa, hắn dùng sức đập ra, một thanh Phi Đao nho nhỏ bay ra từ trong cục đá, năm ngón tay Tần Mục xoè rộng ra, khẽ quát một tiếng, bắt lấy thanh Phi Đao kia.
Phi Đao giống như cá bạc nhảy tới nhảy lui trong lòng bàn tay hắn, nhưng trước sau không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Tần Mục thổi Nguyên Khí Thần Thạch vọt vào bên trong Phi Đao, vù…
Phi Đao b ắn ra bốn phương tám hướng khắp trời, mọi người vội vàng tránh né, chỉ có dược sư tu vi còn thấp nên trên người trúng mấy chục đao.
Thân thể dược sư run rẩy, chỉ vào hắn nói không ra lời.
Sắc mặt Tần Mục khẽ đỏ, ho khan một tiếng, nói:
- Uy lực của Phi Đao lại cũng không tồi, có thể sánh ngang với Thần binh của Thần Ma cảnh giới Trảm Thần Đài. Nhưng mà lạc ấn phù văn bên trong Phi Đao được hình thành một cách tự nhiên, cho nên cũng không tính là vô cùng tinh xảo, vì vậy uy lực cũng không phải là quá mạnh.
Người câm nói:
- Nhưng mà phẩm chất của Thần binh lại cao đến lạ kỳ! Ta chế tạo Thần binh ở Diên Khang đã mười mấy năm, chỉ có phẩm chất Thần Kim mà Mục Nhi mang tới Tổ Đình là tốt nhất, nhưng mà so với Thần binh sinh ra ở trong mạch khoáng này thì vẫn kém hơn một chút.
Hai mắt hắn phát sáng:
- Những bảo vật trời sinh này mà được tôi luyện thêm chút, lạc ấn phù văn đại đạo của Diên Khang lên, uy lực sẽ tăng lên rất nhiều! Mục Nhi, ngay cả Thần Kim của Tổ Đình lần trước ngươi mang đến cũng không chịu nổi phù văn đại đạo của ngươi, Thần kiếm nổ tung biến thành kiếm gãy. Nếu như dùng Thần Kim của nơi này rèn đúc thì sẽ không nổ tung nữa.
Mọi người lần lượt khen ngợi nói:
- Mục Nhi, ngươi thật sự đã tìm được một nơi tốt!
Cuối cùng Thúc Quân Thần Vương không nhịn được, nói:
- Nơi này tuyệt đối không phải là bảo địa! Không những không phải bảo địa, ngược lại là nơi hung hiểm hiểm ác nhất bên trong Tổ Đình! Nơi này không nên ở lâu, càng không nên xây dựng cứ điểm ở đây!
Tần Mục cười nói:
- Thần Vương, ngươi cũng thấy đấy, lúc này mới tìm được một mạch khoáng mà đã có nhiều dị bảo như
vậy, nếu như tìm khắp nơi này, chắc chắn bảo vật được ẩn giấu nhiều không đếm xuể! Sao có thể không phải là bảo địa chứ?
Thúc Quân Thần Vương hổn hển, la lên:
- Ngay cả Hư Không Thú cũng không dám đi vào nơi này, có thể thấy được hung hiểm như thế nào!
Tần Mục lắc đầu cười nói:
- Lúc ta chiếm cứ nơi này, hàng triệu Hư Không Thú tấn công Đại Hắc Mộc, ta đã gi3t chết không biết bao nhiêu.
Thúc Quân Thần Vương ngẩn ngơ, tức giận nói:
- Dù sao nơi này cũng không phải nơi tốt lành gì! Tất cả Tạo Vật Chủ đều không dám ho he gì đến nơi này, ngay cả nhắc cũng không dám nhắc đến!
Tần Mục vỗ vỗ vai hắn, cười nói:
- Ngươi yên tâm, ta tự có có chừng mực. dược sư gia gia, Đại Hắc Phong bên kia vẫn còn chút cây cối, có lẽ sẽ có linh dược trong Tổ Đình.
Ánh mắt dược sư chợt sáng lên:
- Nếu như có kỳ trân dị thảo, ta sẽ không truy cứu chuyện trúng đao kia nữa, nhưng nếu như không có..
Sắc mặt của hắn sa sầm xuống trong nháy mắt, Tần Mục liên tục rùng mình mấy cái.
Đám thế hệ trẻ tuổi Giang Vân Gian trăm đắng nghìn cay cuối cùng bắt được mấy món Thần binh, giờ
đây những Thần binh bị hắn bọn họ hàng phục kia mới chịu ngoan ngoãn lại, nhưng vẫn còn vài Thần binh chạy trốn ra ngoài, chẳng hạn như con Kim Ngưu kia, nó ỷ vào thân thể cứng rắn không gì sánh được, sức lớn vô cùng đụng ngã mọi người rồi chạy trốn.
Cũng may nơi này có Lưu Ly Thanh Thiên Tràng bảo vệ, cho nên không đến mức để nó chạy trốn ra thế
giới bên ngoài.
Mọi người leo lên thuyền tốc độ cao chạy về phía Đại Hắc Phong, còn chưa đi tới Đại Hắc Phong thì đã thấy một con Hư Không Thú với thân thể khổng lồ chạy đến trước mặt nghênh đón, trong lòng Tần Mục chợt giật mình, hắn tưởng rằng Long Kỳ Lân và Yên Nhi đã gặp phải độc thủ, nhưng nhìn kỹ lại thấy chẳng phải thứ đứng trên đầu con Hư Không Thú kia là Long Kỳ Lân và Yên Nhi đấy sao?
Hắn yên lòng lại, trong lòng cũng khó hiểu:
- Con Hư Không Thú này là Long Phi hay là Yên Nhi hàng phục được nhỉ? Hình như Yên Nhi chưa từng chuyên môn tu luyện thần thức, vậy thì có lẽ là Long Phi. Nhưng chẳng phải lúc nào thần thức của con rồng mập kia cũng cực kỳ mạnh mẽ hay sao?
Long Kỳ Lân vô cùng hưng phấn, nhảy từ trên lưng con Hư Không Thú xuống:
- Giáo chủ, cuối cùng các ngươi cũng đã trở về. Những ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT