- Thanh Hoàng phái Thần Long của Long thôn đi vào giúp ngươi nhưng thật ra là giúp Thái Hoàng Thiên, Thái Hoàng Thiên là thuộc hạ còn sót lại của Khai Hoàng nên cũng không tính là giúp ngươi. Ngươi cũng đã từng giúp đỡ Thái Hoàng Thiên, vậy nên hắn nợ ngươi. Ngư phu cũng thế, ngư phu Thiên Sư giúp ngươi đến giếng Mặt Trời và giếng Mặt Trăng để câu mặt trời và mặt trăng cũng là đang giúp thuộc hạ
của Khai Hoàng - Mục Nhật Giả và Mục Nguyệt Giả, cũng không phải là giúp ngươi mà là đang giúp Khai Hoàng. Bọn họ đều thấy thẹn với ngươi, bởi vậy cũng không dám gặp ngươi.
Hắn nói tiếp:
- Trong đám thuộc hạ của Khai Hoàng chỉ có Sơ Tổ Nhân Hoàng hoàng tử Tần Vũ là có can đảm giúp ngươi trong Diên Khang Kiếp, nhưng hắn đã cho rằng mình không còn là một hoàng tử hoàng tôn của thời đại Khai Hoàng nữa.
Tần Mục nói:
- Hắn là Nhân Hoàng của Diên Khang, người khai sáng thời đại Diên Khang. Bây giờ Nhân Hoàng Điện rất hưng thịnh, hắn và các đời Nhân Hoàng mở điện dạy học trò, có cống hiến rất lớn với Diên Khang.
Xích Tú Thần Nhân gật đầu nói:
- Bởi vậy nên hắn là biểu tượng của Diên Khang. Nhưng mà những người kia trong Phong Đô thì không.
Tần Mục im lặng trong chốc lát.
Xích Tú Thần Nhân dẫn hắn tới một quán rượu của Phong Đô, nói:
- Minh Đô Thiên Vương Điền Thục ở trong đó.
Tần Mục cất bước đi vào, Điền Thục thấy hắn lập tức xoay người trốn xuống dưới gầm bàn, không dám thò đầu ra.
Tần Mục đến cạnh bàn ngồi xuống, rót chén rượu rồi bưng chén rượu lên nói:
- Minh Đô Thiên Vương, ta mời ngươi.
Điền Thục bất đắc dĩ đành phải chui ra khỏi gầm bàn, bưng chén rượu lên, hai người ngồi đối diện nhau uống một hơi cạn sạch.
Tần Mục cười nói:
- Ta đã đi qua Vô Ưu Hương, gặp Khai Hoàng.
Điền Thục im lặng chốc lát rồi khàn giọng hỏi:
- Hắn thế nào?
- Hắn rời khỏi Vô Ưu Hương tới tìm các ngươi, nhưng không tìm được các ngươi. Sau đó thì giết lên tận trên Thiên Đình, đối chọi với Hạo Thiên Tôn, Hiểu Thiên Tôn, Tường Thiên Phi, Nghiên Thiên Phi, suýt nữa thì một kiếm bổ đôi Thiên Đình.
Điền Thục Thiên Vương nghe đến đó, trong lòng sục sôi nhiệt huyết, như bị con ma men chui vào đầu, không nhịn được xốc vò rượu lên mở nắp ngửa đầu đổ rượu xuống, mặt mày hớn hở nói:
- Giết tới tận Thiên Đình?
Tần Mục khẽ gật đầu, ý nhắc quỷ tửu bảo đưa mấy vò rượu đặt lên trên bàn rồi nói:
- Giết lên Thiên Đình, một kiếm đâm thủng bàn tay của Hạo Thiên Tôn.
Điền Thục Thiên Vương đẩy vò rượu ra, cười ha ha nói:
- Ta biết hắn sẽ làm như vậy mà! Sau khi uống rượu hắn cẩn thận dè dặt lắm mà lúc không uống rượu thì to gan lớn mật! Hắn vẫn luôn khinh thường Hạo Thiên Tôn!
Hai người ôm vò rượu cụng một cái rồi ngửa đầu ra sức uống.
Điền Thục Thiên Vương uống mà lệ chảy ròng ròng, nức nở nói:
- Có phải hắn vẫn luôn rất bình tĩnh đúng không? Cho tới bây giờ ngươi đã từng nhìn thấy hắn hoảng hốt lúng túng bao giờ chưa?
Tần Mục đặt vò rượu xuống, nói:
- Hắn vẫn luôn là người có chính kiến, như thể trước giờ đều đã dự đoán được hết, chưa từng có bất kỳ
dao động cảm xúc nào. Thế nhưng ngươi tiếp xúc với hắn lại có thể cảm nhận được ngọn lửa hoang dại đang cháy hừng hực trong nội tâm hắn.
Điền Thục Thiên Vương không nhịn được lại nhấc vò rượu lên, ngửa đầu rót ào ào, cười khà khà nói:
- Hắn chính là người như vậy, hắn dễ dàng thuyết phục được người ta như vậy đó, ở bên cạnh hắn cực kỳ
an tâm!
- Hắn cũng bị thương, nhưng cho dù là bốn Thiên Tôn cũng không thể giữ hắn lại.
Tần Mục nói:
- Hắn lập tức quay về Thái Hư, nghênh chiến Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn khiến Thiên Đình phải sứt đầu mẻ trán.
Điền Thục Thiên Vương cười trong nước mắt:
- Hắn chính là người như vậy! Ðừng nói là bốn Thiên Tôn không thể giữ ðược hắn, dù cho là mười Thiên Tôn cũng không giữ lại hắn được! Không ai có thể giữ lại hắn!
Tần Mục đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:
- Thế nhưng hắn cần các ngươi, hắn ở trên chiến trường chờ lão binh của hắn, chờ thuộc hạ cũ của hắn.
Điền Thục Thiên Vương dựa bàn khóc to:
- Ta nhát gan, ta chính một kẻ nhát gan, ta chỉ có thể uống rượu tăng can đảm, ta còn uống rượu làm hỏng việc, ta còn mắng hắn là một con thỏ đế chỉ dám trốn ở Vô Ưu Hương.. Thật ra ta mới là con thỏ đế
kia..
Tần Mục đi ra khỏi quán rượu, nói với Xích Tú Thần Nhân:
- Chúng ta đi thôi.
Xích Tú Thần Nhân liếc hắn một cái rồi dẫn hắn tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ đi tới Tần Vương Điện, cửa Tần Vương Điện đóng chặt, hai vị Quỷ Vương mặt xanh nanh vàng canh ở bên ngoài.
Xích Tú Thần Nhân gõ cửa một cái, nói:
- Diêm Vương, Mục Thiên Tôn tới chơi.
Trong điện truyền ra tiếng vật gì bị đánh đổ, sau đó là giọng của Diêm Vương nói:
- Ta không ở.. Mà thôi, để hắn tiến vào đi.. Khoan đã, để ta tự đi đón.
Cửa điện mở ra, Diêm Vương đen kịt cả người, bị che đậy dưới lớp áo choàng tối tăm, nhìn không thấy mặt mũi.
- Mục Thiên Tôn..
Tuy rằng không thấy vẻ mặt của hắn nhưng cảm xúc trong giọng nói rất phức tạp.
Tần Mục cất bước đi vào trong Tần Vương Điện, quan sát xung quanh rồi cười nói:
- Diêm Vương vẫn sống kham khổ như trước, ở đây đều chẳng có món bảo vật gì vừa mắt cả.
Diêm Vương im lặng chốc lát rồi nói:
- Khi Diên Khang Kiếp..
Tần Mục cắt lời hắn, nói:
- Diên Khang Kiếp đã qua, ta sẽ không sống trong quá khứ. Những người Diên Khang sống sót sau tai nạn bây giờ cũng đang sống tốt.
Diêm Vương khàn giọng nói:
- Ngươi đã trả giá rất nhiều vì bảo vệ Diên Khang.
Tần Mục xoay người lại, cười nói:
- Bây giờ ta cũng sống tốt, đồng thời ta còn đi được xa hơn cả trước khi Diên Khang Kiếp xảy ra nữa, trong cái rủi có cái may.
- Ngươi chịu rất nhiều đau khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT