Nghiên Thiên Phi thì nghiêm chỉnh hơn, nhưng mèo trắng trong ngực thì thực sự rất hút mắt, cứ luôn kéo ánh mắt của ngươi về phía đó.

Mắt các nàng chuyển động, ánh mắt đảo qua mặt Hiểu Thiên Tôn, hạ xuống người Tần Mục.

Trên mặt Tần Mục mỉm cười, thản nhiên tự đắc.

Cửu Long bảo liễn chạy ra khỏi Thiên Đình, Hiểu Thiên Tôn tằng hắng một cái, đang định nói, Tần Mục đã mở miệng trước:

- Lợi ích chia đều!

Ánh mắt của ba vị Thiên Tôn đều hạ xuống người hắn, Tần Mục tươi cười nói:

- Nơi này không có người ngoài, chuyện gì ta cũng sẽ nói thẳng. Ta có thể tiến vào Tổ Đình, thế nhưng ta không có thực lực gì, vì vậy rất khó lấy được nhiều lợi ích từ Tổ Đình. Thực lực của ba vị đạo hữu quá mạnh, nhưng bất kể tu bổ Tổ Đình vẫn là tiến vào Tổ Đình thì đều cần dùng đến ta. Cho nên, ta đề nghị

chia đều lợi ích.

Nghiên Thiên Phi ôm mèo trắng, không nói lời nào.

Không biết Tường Thiên Phi lấy một gói hạt hướng dương từ đâu, nhàn nhã cắn ăn, khóe miệng mang nét cười, ánh mắt không ngừng đổi tới đổi lui trên mặt ba người.

- Tổ Đình phải phong ấn, quyết không thể phá vỡ.

Hiểu Thiên Tôn nói với sắc mặt nghiêm túc:

- Sư tôn Vân Thiên Tôn của ta từng nói, nếu phong ấn Tổ Đình bị phá, đó chính là tai ương diệt thế. Mục Thiên Tôn đừng chỉ luôn nghĩ đến lợi ích, hãy nghĩ đến sinh linh trong vũ trụ này.

- Phong ấn Tổ Đình bị phá, người lo lắng hơn chúng ta là Cổ Thần.

Ánh mắt Nghiên Thiên Phi đặt lên người Hiểu Thiên Tôn, thản nhiên nói:

- Có vài người, còn lo lắng hơn cả Cổ Thần.

Hiểu Thiên Tôn nghiêm mặt nói:

- Ta là Nhân tộc, đương nhiên ta phải lo lắng cho an nguy của Nhân tộc. Nghiên Thiên Phi cũng chẳng phải Nhân tộc, không hiểu được lo nghĩ trong nội tâm ta. Chẳng qua Thiên Phi cũng lo lắng cho thiên hạ

này đi? Bằng không vì sao ngươi phải vội vàng đến đây, cùng ta vào Tổ Đình kiểm tra?

- Với ai ta cũng đều không quan tâm.

Nghiên Thiên Phi cười tủm tỉm, xoa đầu mèo trắng, nói:

- Ta cũng cho rằng trong Tổ Đình có lợi ích rất lớn giống Mục Thiên Tôn. Ta nghe nói rằng, Cổ Thần kiếm được không ít lợi ích từ Tổ Đình. Hơn nữa Tổ Đình lại là chuyện liên quan đến khởi nguyên của Tạo Vật Chủ và Cổ Thần, không thể không đi. Tường tỷ tỷ thấy sao?

Tường Thiên Phi cười khúc khích, nói:

- Con người ta trước nay không có chủ kiến gì, ta vừa muốn nghe Hiểu, vừa muốn nghe các ngươi, đúng là khó thật. Chi bằng vậy đi, Tổ Đình phải phong ấn, thứ tốt trong Tổ Đình, ta đều muốn! Chủ ý này thế nào?

Tần Mục vỗ tay tán thưởng, nói:

- Tất nhiên Thái Đế phải tới Tổ Đình thả Hư Không Cự Thú trong Tổ Đình ra, con người Thái Đế chết cũng không hàng, vô cùng khó đối phó. Lần này mấy người Thiên Công, Thổ Bá và Cổ Thần cũng sẽ quan tâm nơi đó. Bốn người chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng kiên cường chống lại xem sao!

Sắc mặt ba vị Thiên Tôn cổ quái, Tường Thiên Phi cười nói:

- Mục Thiên Tôn, rốt cuộc ngươi ở phe nào? Vậy mà lại muốn liên thủ với bọn ta chống lại Cổ Thần.

Tần Mục cười ha ha, quang minh lẫm liệt nói:

- Ta đứng ở phe chính nghĩa!

Mọi người đều bật cười, ngay cả Long Kỳ Lân cũng cười khì khì hai tiếng, đánh thức Yên Nhi đang ngủ.

Mèo trắng nhô đầu ra khỏi ngực Nghiên Thiên Phi, nhìn chằm chằm Yên Nhi, ánh mắt lộ vẻ căm thù.

Hiểu Thiên Tôn cười nói:

- Mục đạo huynh, Tần Thiên Tôn nói dùng Đạo cảnh để thay thế cảnh giới thiên cung Thiên Đình, ngươi thấy thế nào?

Mỗi người Tường Thiên Phi và Nghiên Thiên Phi cũng nhìn Tần Mục.

Tần Mục cười nói:

- Lời của Khai Hoàng, lúc mới nghe thì rất chấn động, nhưng khi suy nghĩ kĩ càng hơn, Đạo cảnh của hắn và cảnh giới thiên cung Thiên Đình giống nhau, cũng không thể hoàn toàn đại diện cho tiêu chuẩn của tu vi.

Ba vị Thiên Tôn khó hiểu.

Tường Thiên Phi nói:

- Ta lại cảm thấy lời Khai Hoàng nói rất có đạo lý, chỉ là khiến người ta khó có thể tiếp thu mà thôi. Mục Thiên Tôn cần gì phải nói lời như thế?

Tần Mục cười nói:

- Ta có kiếm đạo tam trọng thiên, thần thông bát trọng, dựa theo Đạo cảnh ba mươi sáu trọng thiên để

tính, cảnh giới của ta chỉ có thể xếp độ trung hạ của Thần Ma. Nhưng mà, cường giả cảnh giới Ngọc Kinh bình thường khi giao chiến với ta cũng dữ nhiều lành ít.

Mèo trắng giật mình, nhìn qua hắn.

Nghiên Thiên Phi nhẹ nhàng xoa mèo trắng, nói:

- Cảnh giới Lăng Tiêu thì sao?

- Tuy ta thua là cái chắc, nhưng cảnh giới Lăng Tiêu đừng hòng giết được ta.

Tần Mục nói tiếp:

- Có thể thấy, nếu dựa theo Đạo cảnh để chia thì không thể đưa thực lực Thần Ma vào đấy hoàn toàn được. Nay chẳng qua ta chỉ thuộc đệ nhị trọng của cảnh giới Thiên Cung, cảnh giới Chân Thần, nhưng thực lực đã đạt tới tình cảnh sánh ngang với cảnh giới Ngọc Kinh. Có thể thấy, lấy hai cái này làm tiêu chuẩn đánh giá thì đều có chỗ thiếu sót.

Mèo trắng lại híp mắt gật gà gật gù.

Tường Thiên Phi hỏi:

- Vậy Mục Thiên Tôn cho rằng phải phân chia cảnh giới như thế nào?

Tần Mục suy nghĩ một lát, nói:

- Ta cũng không hiểu. Chẳng qua nếu dựa vào cách phân chia của ta thì chỉ có một cảnh giới, cảnh giới Linh Thai. Linh Thai có thể thẳng đến hư không chung cực, cũng có thể thẳng tới Thiên Đình. Cái gọi là Đạo cảnh, cái gọi là thiên cung Thiên Đình, đều là từng cảnh giới nhỏ trong Linh Thai mà thôi.

Ba Thiên Tôn cười sôi nổi, lắc đầu nói:

- Ngươi còn nói bậy hơn cả Khai Hoàng!

Tần Mục cười ha ha, bầu không khí trong bảo liễn rất vui vẻ.

Đột nhiên, Tường Thiên Phi mở cửa sổ ra, chỉ thấy một chiếc bảo liễn đang chạy băng băng, cách xe họ

không xa.

- Là xe kéo của Hạo Thiên Tôn.

Tường Thiên Phi cười nói:

- Ta là Thiên Phi, không tiện gọi hắn, Hiểu Thiên Tôn chào một tiếng đi.

Hiểu Thiên Tôn đồng ý, gọi một tiếng, cửa sổ của chiếc bảo liễn kia mở ra, Hạo Thiên Tôn theo tiếng nhìn ra, đã thấy Tần Mục ngồi cùng với ba vị này, không khỏi không vui chút nào.

Hiểu Thiên Tôn nói:

- Không phải Hạo Thiên Tôn đang đi truy sát Khai Hoàng sao? Sao lại trở về rồi?

Hạo Thiên Tôn hừ một tiếng, thản nhiên nói:

- Thiên Đình nứt ra, sợ là có đại nạn, nên ta không thể không vòng về. Không phải Hiểu đạo hữu đi truy sát yêu nữ của Tạo Vật Chủ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play