Từng tòa Thiên Cung sáng bóng như mới, đạo vận trong các tòa Thiên Cung kéo dài, các loại đạo âm h ội tụ vào một chỗ, như một diệu khúc khuyết hợp tấu đại đạo, ẩn chứa nghìn vạn đạo diệu.

- Cũng nhờ đại sư huynh kiến thức rộng rãi a!

Tần Mục lại lần nữa tán thưởng, lần này sống sót sau tai nạn, Linh Thai thần tàng của hắn vậy mà khổng lồ hơn rất nhiều so với lúc trước, thần tàng lại lần nữa hướng ra phía ngoài mở, nguyên khí hùng hồn như

hừng hực liệt hỏa quét sạch hoang nguyên, như cuồn cuộn lũ lụt tràn ngập thiên địa, tràn trề mà bành trướng.

Thần thức của hắn ngược lại là không có bao nhiêu tăng lên, chỉ là so với lúc trước thì cứng cáp hơn. Tần Mục thở phào một cái, đứng dậy, thu hồi thần thức ký thác ở trong Long Huyết Bảo Thụ, xong trở về bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn một chút bên ngoài.

ên ngoài chính là ban ngày. Thần thức hắn ba động, đem Long Huyết Bảo Thụ cùng đèn lồ ng cùng một chỗ thu nhập mi tâm của mình, giấu ở trong đại lục chữ Tần, mở cửa phòng đi ra ngoài, thầm nghĩ:

- Sau khi Thiên Đế chết, Thiên Tôn tranh đoạt nhục thân Thiên Đế, ta còn muốn đi xem một cái, gặp Vân Thiên Tôn một lần..

Hắn lặng yên rời khỏi Huyền Vũ Thiên Cung, đi vào trên Thiên Hà, đột nhiên, hắn nhìn thấy dòng nước phía dưới Huyền Vũ Thiên Cung chảy xiết, một đầu Long Thủ Huyền Quy lưng đang đeo Huyền Vũ Thiên Cung dọc theo Thiên Hà trên lưng.

Tần Mục cười ha ha, cất cao giọng nói:

- U Minh thái tử, nhận ra Mục Thanh hay không?

Huyền Quy kia chính là U Minh thái tử, tự giác mất bảo vật, bởi vậy chủ động trừng phạt chính bản thân mình, lưng đeo Huyền Vũ Thiên Cung chạy tới Bắc Cực Thiên, nghe vậy vội vàng thả chậm bước chân, thất thanh nói:

- Mục Thanh? Chẳng lẽ là Mục Thiên Tôn?

Tần Mục trên mặt dáng tươi cười, vuốt cằm nói:

- Đúng vậy. Ta bị cừu gia đuổi theo sát, tạm mượn bảo trạch tránh né cừu địch, tu dưỡng thương thế, chưa từng bẩm báo nơi đây chủ nhân, thứ tội.

U Minh thái tử vội vàng nói:

- Thiên Tôn không nên tự trách, nói đến, ta còn muốn bảo ngươi một tiếng sư phụ đây! Nếu là không có ngươi truyền xuống thần pháp, ta nơi nào có thành tựu ngày hôm nay? Thiên Tôn cho ta biến hóa một phen, chúng ta đi trong thiên cung, ta lệnh người ân cần chiêu đãi!

Tần Mục gặp hắn chân thực nhiệt tình, lắc đầu nói:

- Ta cừu gia kia rất lợi hại, bởi vậy ta không thể tại ngươi Huyền Vũ Thiên Cung lộ diện, miễn cho liên lụy các ngươi.

U Minh thái tử thử dò xét nói:

- Xin hỏi cừu gia Thiên Tôn là?

- Thái Đế!

Sắc mặt Tần Mục có chút ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Ngươi chưa hẳn nghe qua, bất quá ngươi quay đầu gặp được Bắc Đế, bọn người sẽ nói cho ngươi biết lai lịch của Thái Đế.

U Minh thái tử chần chờ một chút, nói:

- Thiên Tôn, ta ném đi bảo bối nhà ta rồi, muốn mời Thiên Tôn lưu lại mấy ngày, thay ta cầu tình tại trước mặt cha mẹ ta, miễn cho cha mẹ ta trách phạt..

Tần Mục giống như cười mà không phải cười nói:

- Thái tử, ta lưu lại chính là hại ngươi, cũng là hại vợ chồng Bắc Đế. Còn ngươi ném đi bảo vật sẽ bị trách phạt, tương lai lúc ngươi ta gặp lại, ta sẽ thay ngươi cầu tình.

U Minh thái tử không dám giữ lại, tiễn hắn rời đi Huyền Vũ Thiên Cung, phất tay đưa mắt nhìn hắn đi xa, cao giọng nói:

- Thiên Tôn nhất định không nên quên, phải thay ta cầu tình a!

Tiêu Hán Thiên Đình.

Vân Thiên Tôn ngồi xuống, thở phào một hơi, một thiếu niên tướng mạo còn mang theo ngây thơ tiến lên, dâng lên trà thơm, nói:

- Sư tôn, Thiên Đế chết rồi?

Vân Thiên Tôn tiếp nhận trà, nhấp một miếng, thở phào một hơi, đặt chén trà xuống nói:

- Cuối cùng cũng chết rồi. Vị Tô, một trận chiến chém giết Thiên Đế can hệ trọng đại, chuyện ta trước không thể rò rỉ nửa điểm phong thanh, bởi vậy không có nói cho các ngươi biết.

Thiếu niên kia cười nói:

- Ta tự nhiên biết. Loại chuyện này, người biết càng ít càng tốt, muốn thành đại sự, liền chỉ cần quản tốt miệng của mình. Sư tôn, lần này chuyến đi về Thiên Đình, nhục thân Cổ Thần Thiên Đế rơi vào trong tay ai?

- Ai cũng không cách nào hoàn toàn khống chế nhục thân Thiên Đế, bởi vậy chỉ có thể lẫn nhau kiềm chế, lẫn nhau cãi cọ.

Vân Thiên Tôn lại nâng chung trà lên uống một hớp, nói:

- Bởi vậy chúng ta mỗi người lưu lại một đạo tinh khí tại thể nội Thiên Đế, cộng đồng khống chế nhục thân Thiên Đế. Bất quá như vậy cũng tốt, ân oán giữa chúng ta cùng Bán Thần mặc dù rất sâu, nhưng hết thảy căn nguyên đều tại Cổ Thần, Cổ Thần mới là đầu nguồn của hết thảy tai nạn, mà Thiên Đế thì là kẻ

cầm đầu. Hiện tại Thiên Đế chết rồi, ta cùng bọn người Hạo Thiên Tôn thương nghị, để Thiên Đình rời đi Nguyên giới, để Cổ Thần không cách nào tuỳ tiện hạ giới, kể từ đó, những Cổ Thần kia liền không cách nào quấy rối chúng sinh Nguyên giới.

- Như vậy Thổ Bá thì sao?

Thiếu niên kia nhướng nhướng lông mi, nói:

- Địa Mẫu Nguyên Quân thì sao? Còn có Thiên Công! Những Cổ Thần này, cũng đều chỉ cần muốn chết!

Sư tôn, sau khi ngươi diệt trừ Cổ Thần Thiên Đế, nhuệ khí mất lớn, hiện tại hẳn là thừa thắng xông lên, cùng Hạo Thiên Tôn liên thủ, khống chế nhục thân Cổ Thần Thiên Đế chém Địa Mẫu, giết Thổ Bá, trừ đi Thiên Công!

Vân Thiên Tôn khẽ nhíu mày, nói:

- Làm hại Nguyên giới, cũng không phải Thiên Công Thổ Bá Địa Mẫu, mà là Chư Thần dưới trướng Thiên Đế. Thiên Công chưởng quản Huyền Đô, chưởng quản nhật nguyệt tinh thần tinh đấu, cũng không sai lầm, Thổ Bá chưởng quản U Đô, chưởng quản nơi người chết về, cũng không sai lầm. Địa Mẫu Nguyên Quân mặc dù ngạo khí, nhưng những năm này cũng có chút chiếu cố đối với chúng sinh Nguyên giới, cũng không sai lầm. Vì sao muốn giết bọn người?

Thiếu niên kia còn muốn lên tiếng, Vân Thiên Tôn cười nói:

- Mà lại lần nhưng tru Thiên Đế, cũng nhờ có ba vị này tồn tại hỗ trợ, nếu không cái chết của Thiên Đế

liền không có khả năng phong khinh vân đạm không dậy nổi gợn sóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play