Tần Mục lộ ra dáng tươi cười, hai tay cơ bắp cũng tại ngắn ngủi một lát này phục hồi như cũ.

Huyền Đế liếc nhìn hắn một cái, hướng những Chân Võ kiếm viện Kiếm Thần kia nói:

- Các ngươi nếu nguyện vọng ở đây, như vậy đi Nguyên giới đi một lần. Chỉ là phải nhớ kỹ một chút, các ngươi không còn là Kiếm Thần Bắc Cực Thiên, cũng không còn là hậu đại của ta. Một, không thể mượn tên tuổi của ta làm việc, các ngươi đã bị trục xuất Bắc Đế nhất mạch, hai, các ngươi không có bối cảnh, cũng không tài trí hơn người, phải thân thiện đối đãi với những người Duyên Khang nhỏ yếu hơn các ngươi. Hiểu chưa?

Trong lòng Tần Mục bất giác đối với Huyền Đế coi trọng thêm vài lần, Huyền Đế lần này phân phó rất kịp thời, không mượn tên tuổi Huyền Đế làm việc, những Chân Võ Kiếm Thần này sẽ không khiến cho Thiên Đình chú ý, ít đi rất nhiều nguy hiểm, cho dù bọn họ phạm tội, cũng liên lụy không đến Bắc Cực Thiên.

Không có bối cảnh, thân thiện đối đãi người Duyên Khang, thì cùng Duyên Khang không có mâu thuẫn.

Nếu như bọn hắn tự cao là Bắc Đế huyết mạch, kỳ thị Duyên Khang, ỷ mạnh hiếp yếu, như vậy ngược lại sẽ cho bọn hắn mang đến mầm tai vạ, Tần Mục đầu tiên sẽ dung không được bọn hắn.

Làm tốt hai điểm này, như vậy một nhóm này Chân Võ Kiếm Thần liền có thể dung nhập Duyên Khang, biến pháp trở thành một thành viên Duyên Khang.

Gừng càng già càng cay, Huyền Đế thấy rất thấu.

Những Chân Võ Kiếm Thần kia xưng phải.

Huyền Đế cách bọn hắn dòng họ, Chân Võ Kiếm Thần cầm đầu hướng Tần Mục nói:

- Thiên Tôn, bây giờ chúng ta là người không họ, khẩn cầu Thiên Tôn ban cho họ.

Tần Mục trầm ngâm một lát, nói:

- Các ngươi bốn vạn năm trước bởi vì kiếm nhập đạo, bởi vì kiếm thành thần, bây giờ lại bởi vì Kiếm Đạo mà rời đi Bắc Cực Thiên, bị thu hồi dòng họ, như vậy lợi dụng Kiếm làm họ đi.

Chân Võ Kiếm Thần cầm đầu lộ ra dáng tươi cười, nói:

- Như vậy ta liền gọi là Kiếm Vô Cực.

- Ta gọi Kiếm Tam Sinh.

- Ta gọi Kiếm Vũ Đường!

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần

...

Đám người nhao nhao nở nụ cười, Huyền Đế nhịn không được nói:

- Mục Thiên Tôn, những tử đệ này của ta mặc dù bản sự không hỏng, nhưng cũng không kinh lịch bao nhiêu đời sự tình, không biết thế gian hiểm ác, còn xin Thiên Tôn thiện đãi bọn hắn.

Tần Mục trịnh trọng gật đầu:

- Huyền Đế yên tâm, danh tiếng của ta tại Nguyên giới vô cùng tốt, được xưng Duyên Khang lương tâm, phàm là nhắc đến tên ta, ai không giơ ngón tay cái lên khen tuyệt thế người tốt? Ta nhất định sẽ không bạc đãi bọn hắn.

Huyền Đế nói:

- Đúng, đúng. Ta cũng từng nghe ngóng qua cách Thiên Tôn đối nhân xử thế, tiếng lành đồn xa.

Nói rồi cho ánh mắt với đám người hớng Kiếm Vô Cực, thấp giọng nói:

- Cẩn thận chút mắt, nhất thiết không nên bị người bán còn thay người kiếm tiền!

Trong lòng Kiếm Vô Cực nghiêm nghị.

Tần Mục đưa một phong thư giao cho Kiếm Vô Cực, nói:

- Sư huynh đệ các ngươi đi trước Nguyên giới Duyên Khang, lấy thư của ta giao cho Duyên Tú Đế, nàng tự

có an bài. Huyền Đế, trăm Ngũ Lôi Hồ kia không bằng trước giao cho bọn hắn, do bọn hắn mang đi Duyên Khang, ý của ngươi như nào?

Huyền Đế gật đầu, nói:

- Kiếm Vô Cực, sau khi ngươi mang tới trăm Ngũ Lôi Hồ, lại đi một chuyến đến Chân Võ đạo viện, mang tới quyển sáu Huyền Vũ Đạo Giải, Hỏa Linh Thần Binh quyển trục, mang đi Duyên Khang, hiến cho Duyên Tú Đế.

Kiếm Vô Cực lĩnh mệnh, dẫn người rời đi.

Huyền Đế đưa mắt nhìn bọn hắn đi xa, thở dài:

- Nhạn quá bạt mao, Mục Thiên Tôn nhổ đến đủ hung ác. Hiện tại Thiên Tôn có thể thấy thành ý của ta chứ?

Tần Mục xá dài tới đất, nghiêm nghị nói:

- Huyền Đế không lấy thực lực của ta hèn mọn mà khinh thị ta, ngược lại phó thác trách nhiệm, Mục cảm kích khôn cùng.

Huyền Đế vội vàng hoàn lễ, cười nói:

- Thiên Tôn đừng như vậy. Ta sở dĩ coi trọng các hạ, chính là bởi vì Duyên Khang kiếp. Lúc Khai Hoàng kiếp, Khai Hoàng suất lĩnh tinh nhuệ, vứt bỏ con dân đi xa tha hương, mà lúc Duyên Khang kiếp, các hạ lại liều chết một trận chiến, xê dịch trong từng thế lực, tìm kiếm sinh cơ, vậy mà bảo toàn Duyên Khang.

Cũng chính bởi vì các hạ cử động lần này để cho ta cam tâm giao phó bọn hắn cho ngươi.

Tần Mục chân thành nói:

- Huyền Đế đan tâm phó thác, tương lai ta tất có hồi báo.

Huyền Đế cười ha ha, nói:

- Ta đã sai người chuẩn bị yến hội, ngươi ta là bạn vong niên, không say không về.

Tần Mục cũng cười ha ha:

- Đang muốn quấy rầy.

Trên yến tiệc, Huyền Đế cùng Tần Mục uống đến say mèm, kề vai sát cánh, lẫn nhau trở thành huynh đệ, Long Kỳ Lân cùng Yên nhi ở một bên tiếp khách, bên cạnh còn có chút cao tầng Huyền Thiên Cung, trong lòng oán thầm không thôi:

- Huyền Đế cùng Mục Thiên Tôn xưng huynh gọi đệ, nếu như gặp Khai Hoàng, bối phận này làm sao luận?

Chủ và khách đều vui vẻ, chỉ là tác bồi miễn cưỡng vui cười.

Huyền Đế đưa Tần Mục rời đi Huyền Thiên Cung nói:

- Ngươi đi gặp yêu phụ kia, chỉ cần cẩn thận, yêu phụ không tốt lắm nói chuyện. Nàng khẳng định biết ngươi đã đến, ngươi tới trước gặp ta, nàng tất lòng sinh ghét hận, sẽ làm khó ngươi.

Tần Mục cười nói:

- Tẩu phu nhân hẳn không phải loại người này. Huyền Đế lão ca, ta còn có chuyện muốn thỉnh giáo, đứng ở Bắc Cực Thiên Thần khí Ngự Thiên Tôn, là vũ khí của vị Thiên Tôn nào?

- Vũ khí của Tường Thiên Phi.

Tần Mục nhẹ gật đầu, dụng tâm ghi lại, lại hỏi:

- Xin hỏi Bắc Cực Thiên phải chăng có mặt sau?

Huyền Đế sắc mặt biến hóa, cười nói:

- Hiền đệ hỏi cái này làm cái gì?

Tần Mục không đáp, nói:

- Ta ở trong Thái Hư gặp Tạo Vật Chủ, thăm dò Tạo Vật Chủ tổ địa gọi là Tổ Đình, xin hỏi Huyền Đế lão ca phải chăng biết hạ lạc của Tổ đình?

Sắc mặt Huyền Đế trầm xuống, trầm giọng nói:

- Tiễn khách!

Tần Mục giật mình, chắp tay, đang muốn rời đi, Huyền Đế thở dài, nói:

- Cũng không phải ta bất cận nhân tình, mà là Thiên Tôn hỏi thăm địa phương quá kinh thế hãi tục. Mục Thiên Tôn, ta biết ngươi xưa nay ưa thích tìm tòi nghiên cứu lịch sử, nhưng có nhiều thứ hay là không được đụng thì tốt hơn.

Tần Mục nhẹ nhàng gật đầu, mang theo Long Kỳ Lân cùng Yên nhi ngồi Thiên Long Bảo Liễn, hướng Vũ

quốc chạy tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play