Thần khí Ngự Thiên Tôn cường hoành không gì sánh được, trước người sau người có ánh sáng chảy như

băng rua, sắc thái sáng tỏ.

Hắn nắm vuốt Lan Hoa Chỉ, giống như niêm hoa vi tiếu (cầm hoa mỉm cười), một chân mũi chân chạm đất, một chân nâng lên, điểm một cái chân khác đầu gối. Tần Mục nói nó vũ mị, chính là nguyên nhân này.

Cùng Đông

Cực Thiên Ngự Thiên Tôn khác biệt chính là, vờn quanh tôn Ngự Thiên Tôn này chính là vài toà lục địa, lục địa phiêu phù ở bốn phía Ngự Thiên Tôn, mây mù lượn lờ, sơn thanh thủy tú, trên lục địa có Thần Ma nghỉ lại, tổ kiến thành quân, ngày đêm thao luyện.

Tần Mục hướng nơi xa nhìn lại, nhưng chỉ thấy Bắc Cực Thiên này lộ ra có mấy phần u ám, ngược lại đến nơi này, mới phát giác được có chút ấm áp.

Giữa dãy núi nơi xa, có sơn phong như trụ, vài sợi thanh đằng leo lên lấy sơn phong, uốn lượn sinh trưởng, tăng thêm một vòng màu xanh lá.

Lãng Uyển Thần Vương ngóng nhìn vài cọng thanh đằng kia, lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Tỷ tỷ phải chăng cũng muốn đi nhìn tôn Thần khí Ngự Thiên Tôn này?

Tần Mục hỏi.

Lãng Uyển Thần Vương chần chờ một chút, nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Vài cọng thanh đằng kia cũng hẳn là đồ vật trong Tổ Đình.

Sau một khắc, nàng biến mất từ trong bảo liễn.

Tần Mục ngóng nhìn thanh đằng, thầm nghĩ:

- Trong Tổ Đình Tạo Vật Chủ mọc ra đồ vật thật to lớn.

Bảo liễn tiếp tục đi tới, hướng thanh đằng kia chạy tới, qua thật lâu, bọn hắn đi vào trước phong trụ, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy thanh đằng hẳn là Hồ Lô Đằng, từng mảnh từng mảnh lá cây rất lớn, bò đầy sơn phong.

Trên núi treo một chút hồ lô màu xanh, toàn thân như là thanh ngọc, ước chừng cao năm, sáu trượng.

Hồ lô số lượng không nhiều, có chút nữ tử bay tới bay lui, xuyên thẳng qua giữa dây leo, lại đang bắt trùng trong đó.

Côn trùng trên hồ lô cũng cổ quái lại hung ác, có dài hai, ba trượng, trên thân mọc đầy mao thứ, răng nanh săc bén, miệng phun lôi hỏa. Đánh không lại lúc liền thân thể lay động, trên người mao thứ như

cương mâu sắc bén đến cực điểm bắn ra!

Những nữ tử kia xuyên thẳng qua tại giữa dây leo, cố gắng bắt trùng, nhưng mà lại nhiều lần gặp nạn, mỗi khi gặp được nguy hiểm, những nữ tử này liền hóa thành Đằng Xà tránh né, bỗng nhiên tới lui, mau lẹ

không gì sánh được.

- Chắc Ngũ Lôi Hồ chính là bảo vật kết xuất trên gốc Hồ Lô Đằng này, có thể dung nạp ngũ đại Vân Lôi, luyện liền Hỏa Linh Thần Binh?

Tần Mục tấm tắc lấy làm kỳ lạ:

- Trên đời này lại có côn trùng lớn như vậy, chẳng lẽ cũng là côn trùng trong Tổ Đình?

Đột nhiên sơn phong một tiếng ầm vang di động chừng trăm dặm, Tần Mục giật nảy mình, định thần nhìn lại, nhìn thấy dưới núi lại có một đầu lão quy.

Lão quy thể phách cực kỳ khổng lồ, lưng đeo một tòa đại lục hành tẩu, chỉ là đi quá chậm, nửa ngày mới xê dịch một bước, nhưng một bước liền bước ra chừng trăm dặm!

Hắn cõng đại lục, hành tẩu trong đầm lầy mênh mông này, thở hồng hộc, tựa hồ rất cố hết sức.

Thiên Long Bảo Liễn đi vào trước lão quy, lão quy chậm rãi chuyển lấy đầu rồng, ánh mắt như hai vầng mặt trời nhìn chăm chú lên bảo liễn.

Tần Mục đi ra bảo liễn chào, nói

- Trưởng lão.

Lão quy đầu rồng kia mọc ra sợi râu tuyết trắng, rất già nua, ngay cả lông mày cũng tuyết trắng, nói:

- Mục Thiên Tôn, xin thứ cho ta không thể hoàn lễ, xin lỗi.

Thanh âm hắn như sấm nhấp nhô, cực kỳ to.

Tần Mục kinh ngạc nói:

- Ngươi nhận ra ta?

- Thiên Minh Mục Thiên Tôn, ai không biết?

Lão quy nói:

- Mục Thiên Tôn đến là để gặp Huyền Vũ Đại Đế?

Tần Mục gật đầu, nói:

- Xin hỏi Bắc Đế Huyền Vũ ở nơi nào?

Lão quy cười nói:

- Trên đời này cũng không Bắc Đế Huyền Vũ, chỉ có Huyền Đế cùng Vũ Đế. Mục Thiên Tôn muốn gặp Huyền Đế hay Vũ Đế?

Tần Mục nháy mắt mấy cái, sắc mặt cổ quái, thử dò xét nói:

- Bắc Đế Huyền Vũ là hai người?

Lão quy cười nói:

- Hai vị thần thánh, một vị tại Nam Nhi quốc, gọi là Huyền quốc, một vị tại Nữ Nhi quốc, gọi là Vũ quốc.

Ngươi đi Huyền quốc có thể nhìn thấy Huyền Đế, đi Vũ quốc có thể nhìn thấy Vũ Đế. Bọn hắn hợp thể, mới là Huyền Vũ Đại Đế.

Tần Mục cảm ơn, hỏi:

- Trưởng lão lại xưng hô thế nào?

- Không dám nhận hai chữ trưởng lão, ta là con trai của Huyền Đế cùng Vũ Đế, gọi là U Minh, bởi vì phạm vào sai lầm, cho nên bị phạt.

Lão quy nói:

- Phụ mẫu nhị thần phạt ta lưng đeo núi này hành tẩu tại Bắc Cực Thiên, đợi cho toàn bộ Ngũ Lôi Hồ trên Hồ Lô Đằng thành thục, mới có thể thoát tội. Bây giờ ta đã đi sáu trăm ngàn năm.

Tần Mục giật nảy mình, hồ nghi nói:

- Trên dây leo này kết lấy quả thật là Ngũ Lôi Hồ, nhưng mà hồ lô này thành thục, hẳn là không cần sáu trăm ngàn năm nha?

Lão quy U Minh kia nói:

- Hồ lô này ba ngàn năm nở hoa một lần, ba ngàn năm một kết quả, ba ngàn năm một thành thục. sáu trăm ngàn năm, thu hoạch hồ lô đã có sáu mươi sáu đời, kết xuất gần sáu trăm cái hồ lô. Nhưng mà Hồ Lô Đằng này nở hoa kết trái, kết quả nở hoa, trên dây leo hồ lô từ đầu đến cuối không ngừng, từ đầu đến cuối không có toàn bộ thành thục th, cho nên ta đến nay vẫn là người mang tội.

Yên nhi biến thành Tiểu Thanh Tước từ trong bảo liễn nhảy nhảy nhót nhót chạy ra, rơi vào đầu vai Tần Mục, thất thanh nói:

- Ngươi phạm phải tội gì, lại muốn thụ trách phạt như vậy?

Lão quy kia liếc nàng một cái, nói:

- Ta bị một nam một nữ hai bại hoại hãm hại, rơi vào tình cảnh như vậy. Sáu mươi vạn năm trước, lúc Tứ

Đế cùng Thiên Đình phân gia, ta phụng mệnh hộ tống Huyền Vũ Thiên Cung tiến về Bắc Cực Thiên, trên đường gặp được một thiếu niên cùng một nữ hài cùng ta bắt chuyện, nói nhận ra ta, ta bất giác sinh lòng hảo cảm đối với bọn hắn. Nhưng mà bọn hắn lại xâm nhập Thiên Đình, đánh cắp bảo vật Lưu Ly Thanh Thiên Tràng phụ mẫu nhị thần luyện ra.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Phụ mẫu nhị thần giận dữ, trấn áp ta ở đây. Đáng hận một nam một nữ kia lại không cánh mà bay! Trong Lưu Ly Thanh Thiên Tràng là dị bảo do phụ mẫu nhị thần sưu tập từ Thái Cổ đến để tế luyện, uy năng vô cùng cường đại, nhưng mà lại đến tận đây biến mất. Phụ mẫu nhị thần cũng vì này tìm kiếm thật lâu. Đôi cẩu nam nữ kia nếu bị ta tìm được, tất nhiên rút gân lột da, nghiền xương thành tro!

Tần Mục thở dài liên tục, thầm nghĩ:

- Bắc Đế Huyền Vũ cũng tài đại khí thô như thế, không hổ là nhân vật sống từ Thái Cổ đến bây giờ, nắm giữ thiên tài địa bảo rất nhiều. Nghĩ đến rất nhiều Cổ Thần đều như vậy. Bọn hắn hẳn là lấy được những



bảo vật này từ Tổ Đình Tạo Vật Chủ. Gốc thanh đằng này, có lẽ là thánh vật do bộ tộc Tạo Vật Chủ quan

tưởng ra...

Hắn dò xét thanh đằng, ý đồ lấy thần thức liên hệ cùng thanh đằng, nhưng mà thanh đằng không có chút đáp lại.

Lão quy U Minh kia còn đang thống mạ không dứt, các loại thô tục lóe ra miệng, hồn nhiên không có khí độ cao nhân như vừa rồi, hiển nhiên đối với đôi "Cẩu nam nữ" lừa gạt đi Lưu Ly Thanh Thiên Tràng kia, cực kỳ thống hận.

Nhưng vào lúc này, không trung tiếng ông ông tác hưởng, rất nhiều đại trùng mọc ra cánh bay tới, đi vào trên núi truyền xuống trứng trùng.

Nữ tử trên núi vừa tức vừa gấp, nhao nhao bay lên xua đuổi, nhưng mà không ít trứng trùng rơi xuống, gặp gió liền hóa thành sâu ăn lá lớn, ôm thanh đằng liền gặm.

Những nữ tử kia đành phải lại đi bắt trùng.

Tần Mục nhìn thoáng qua, nói:

- Đám côn trùng này từ đâu tới?

- Côn trùng Âm Thiên Tử nuôi. Âm Thiên Tử không biết từ nơi nào đạt được một bao trứng trùng đến từ

Thái Cổ, hắn đến đây tìm ta phụ mẫu muốn cầu hồ lô, cha mẹ ta không cho, hắn liền giở trò xấu, truyền bá trứng trùng.

Lão quy U Minh nói:

- Đám côn trùng này mỗi lần bị bắt hết liền sẽ có phi trùng đến đây truyền bá trứng, đã truyền bá bốn năm mươi vạn năm. Tên này, kiên nhẫn, nghị lực kinh người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play