Tần Mục bay về phía hắn, Tần Phượng Thanh chê tốc độ phi hành của hắn chậm, vươn tay ra, Tần Mục rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, Tần Phượng Thanh rút tay về, Tần Mục đã tới trước mặt hắn, phiêu phù ở bên cạnh hắn giống như là một hạt bụi bặm nho nhỏ.

- Tương lai ngươi sẽ được ăn rất nhiều, nhưng mà người Vô Ưu Hương và Tạo Vật Chủ ngươi không thể

tùy tiện ăn.

Tần Mục kiên nhẫn khuyên bảo, nói:

- Thiên Đình sẽ tiến công nơi này, tìm kiếm tung tích Vô Ưu Hương, ra ngoài Thái Hư chi địa, bọn hắn sẽ

chết vô số, ngươi cũng không kịp ăn sạch, còn có thể tích trữ đến một chút ứng phó năm mất mùa!

Tần Phượng Thanh vô cùng vui vẻ, xoa tay nói:

- Cái này như thế nào cho phải? Tồn mà nói đối bọn hắn tới nói chẳng phải là dày vò? Ta sẽ chịu khổ một chút, cố ăn cho hết, nhiều vận động tiêu hóa một chút cũng được!

Tần Mục lắc đầu, nói:

- Cường giả Thiên Đình nhiều không kể xiết, ngươi sao có thể nuốt trôi? Huống chi nếu như đánh trận, tử

thương càng nhiều. Đối với người Vô Ưu Hương và Tạo Vật Chủ, ngươi cũng chỉ cần chế định một chế độ

trừng ác dương thiện, hỏng ăn hết, tốt lưu lại.

- Trừng thiện dương ác càng tốt hơn!

Tần Phượng Thanh lý trực khí tráng nói:

- Ăn càng nhiều!

Trên trán Tần Mục nổi đầy gân xanh:

- Trừng ác dương thiện!

Tần Phượng Thanh hồ nghi nói:

- Lời ấy giải thích thế nào?

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, giải thích nói:

- Tế thủy trường lưu.

Tần Phượng Thanh bừng tỉnh đại ngộ, cười khanh khách nói:

- Biện pháp này tốt, xem như người tốt cũng chỉ có lúc làm chuyện xấu, biện pháp tốt, biện pháp tốt!

Người tốt làm chuyện xấu liếm một, người xấu làm chuyện xấu ăn hết!

Bốn phía Tạo Vật Chủ mồ hôi lạnh cuồn cuộn trên trán, mồ hôi đầm đìa, không biết là mệt mỏi hay là bị

dọa sợ.

Tần Mục thầm than một hơi, thầm nghĩ:

- Ca ca đối với chế định quy tắc một chuyện hơn phân nửa là qua loa, dựa theo tâm ý của mình làm việc, nhưng mà những Thần Nhân kia của Khai Hoàng Thiên Đình am hiểu đối với phương diện này, bọn hắn khẳng định sẽ chế định một bộ quy tắc ước thúc ca ca, không thể do tính tình của hắn tùy ý làm bậy.

Lãng Uyển Thần Vương cũng rất lo lắng, luôn cảm thấy đôi huynh đệ này đều có chút không quá đáng tin cậy.

Ban đầu Tần Mục cho nàng một loại cảm giác rất đáng tin cậy, nhưng mà nghe được hắn và Tần Phượng Thanh đối thoại, hiển nhiên cũng là có chút không đáng tin cậy.

- Thần Vương tỷ tỷ, các ngươi có thể đả thông Thái Hư chi địa, làm cho Bỉ Ngạn U Đô bao phủ Thái Hư

sao?

Tần Mục hỏi.

Lãng Uyển Thần Vương lắc đầu nói:

- Trước mắt rất khó một lần làm xong, cần tốn hao thời gian rất lâu. Nhưng mà đả thông Thái Hư chi địa, nếu như Thiên Đình đến công, chỉ sợ sẽ có thể giết vào Bỉ Ngạn U Đô, đây là một vấn đề rất lớn. Cho nên ta cảm thấy, khi từ ba gian phòng nơi đó đả thông U Đô, thấp nhất có một cửa ải, có thể phòng bị Thiên Đình.

Tần Mục khen:

- Tỷ tỷ cẩn thận.

Lãng Uyển Thần Vương mỉm cười nói:

- Ngươi và Khai Hoàng thế nào?

- Đánh qua. Hắn nói muốn đánh ta năm cái, ta nói muốn đánh hắn mười cái, đều không được.

Tần Mục nghĩ nghĩ, nói:

- Cảnh giới giống nhau, chúng ta chia ba bảy đi. Ta bảy, hắn ba. Nhưng mà nếu như hắn học tập biến pháp Duyên Khang vậy kết quả khó nói, chia bốn sáu hoặc là chia năm năm đi, nhiều nhất so ta kém một đường. Hắn có sở trường của hắn, ta muốn thắng hắn cũng rất không dễ dàng.

Lãng Uyển Thần Vương tò mò nhìn hắn, sau một lúc lâu cười khúc khích, nói:

- Thánh Anh nói với Thần Tử nhiều như vậy, hẳn là không muốn ở lại nơi này?

Tần Mục gật đầu, nói:

- Ta dự định bây giờ sẽ lên đường, trở về Long Hán Thiên Đình, chuyện nơi đây cũng đã qua một đoạn thời gian. Tạo Vật Chủ và Vô Ưu Hương cũng đã chung hòa thuận, Vô Ưu Hương bên kia Khai Hoàng cũng sẽ xử lý tốt mọi việc, Bỉ Ngạn U Đô thành lập, nơi này sẽ không cần lo lắng sụp đổ. Nơi này đã không cần ta, thiên địa ngoại giới càng rộng lớn hơn, cũng càng thêm nhiều màu nhiều sắc.

Lãng Uyển Thần Vương nháy mắt mấy cái, nói:

- Ta cũng muốn ra ngoài đi một chút, đi Tổ Đình nhìn.

Tần Mục vội vàng nói:

- Ngươi đừng đi ra! Ngươi ra ngoài sẽ chọc cho ra nhiễu loạn lớn! Thiên Đình không gì đẹp mắt, ta nói thật!

Lãng Uyển Thần Vương hiếu kỳ nói:

- Ta ở trong này cũng không gây ra nhiễu loạn lớn, sao đi ra lại gây ra nhiễu loạn lớn?

Tần Mục không khỏi đầu to, không dễ giải thích với nàng.

Nếu như bên phía Đế Hậu nương nương và Nguyên Mẫu phu nhân nhìn thấy lại có một Tuyệt Vô Trần, sẽ

náo ra loạn gì?

Mà lại Lãng Uyển Thần Vương xinh đẹp như vậy, bản thân đã là một vũ khí lớn lao, sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của không biết bao nhiêu người, khẳng định sẽ nhấc lên từng tràng gió tanh mưa máu.

Dù sao, mỹ mạo và khí chất của Lãng Uyển Thần Vương còn vượt trên Vân Sơ Tụ một bậc, mặc dù các nàng dáng dấp tương tự, nhưng Vân Sơ Tụ tổng cho người ta một loại cảm giác vật nhân tạo, mà Lãng Uyển Thần Vương thì là tự nhiên mà thành, càng có lực hấp dẫn.

Huống chi, Cổ Thần Thiên Đế còn sống!

Nếu như Cổ Thần Thiên Đế gặp được Lãng Uyển Thần Vương, sẽ xảy ra chuyện gì?

Tần Mục không dám tưởng tượng.

Lãng Uyển Thần Vương chán nản nói:

- Bộ tộc Tạo Vật Chủ cần phải đi ra, đây cũng là chức trách của Thánh Anh, chẳng lẽ tất cả mọi người có thể rời khỏi Bỉ Ngạn, nhưng chỉ ta phải bị nhốt ở chỗ này sao?

Tần Mục do dự.

Tần Phượng Thanh tò mò nhìn bọn hắn, gương mặt to lớn cơ hồ tiến đến trên người bọn họ, tròng mắt đảo quanh, khi thì rơi trên người Tần Mục, khi thì rơi vào trên người Lãng Uyển Thần Vương.

Hắn nhìn biểu lộ do dự của Tần Mục, cảm thấy rất là thú vị. Đệ đệ này của hắn luôn quyết tuyệt quả

quyết, khi nào lo trước lo sau như thế?

- Hỏng đệ đệ xấu hổ!

Tần Phượng Thanh hự hự nở nụ cười.

Mặt Tần Mục đỏ lên, giải thích:

- Ta không có, ca ca đừng nói mò!

Lãng Uyển Thần Vương không rõ hai huynh đệ hắn nói gì, tiếp tục nhìn Tần Mục, Tần Mục cắn răng, quả

quyết nói:

- Ngươi theo ta đi có thể, nhưng mà ngươi chỉ cần nghe ta. Ngươi không thể để lộ chân thân Tạo Vật Chủ, ngày bình thường phải giống với người bình thường, mà lại mắt dọc ở mi tâm ngươi cũng cần phải che đi.



Lãng Uyển Thần Vương gật đầu, ôn nhu nói:

Chương 1012 - Mục Thần Ký (Dịch)

- Đều tùy ngươi là được.

Tâm thần Tần Mục rung động, vội vàng lấy lại bình tĩnh, miễn cho bị Tần Phượng Thanh chế giễu, nói:

- Ta chỗ này có một chiếc lá liễu, có thể dán ở mi tâm của ngươi, đây là ta lúc trước dùng để phong ấn ca ca ta..

Hắn lấy lá liễu vàng ra, Lãng Uyển Thần Vương nhắm đôi mắt lại, chờ hắn đến dán ở mi tâm của mình.

Tần Mục thấy tình hình này, tâm thần lại rung động.

- Xấu hổ!

Tần Phượng Thanh cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play