Trân vương phi và Yên Vân Hề mang theo hắn phi tốc rời khỏi Khai Hoàng Thiên Đình, Tần Mục chỉ nghe được trong Thiên Đình truyền đến Khai Hoàng thanh âm nặng nề, hẳn là khích lệ người Vô Ưu Hương đi ra ngoài, khích lệ bọn hắn tiếp tục chiến đấu, tiếp tục biến pháp.
Nhưng mà Trân vương phi và Yên Vân Hề mang theo hắn càng chạy càng xa, thời gian dần qua đã nghe không rõ Khai Hoàng đang nói cái gì.
Bọn hắn đi vào Bình Dục Thiên, Trân vương phi mang theo bọn hắn đi về hướng Trân Vương phủ, Tần Mục từ xa nhìn thấy Trân Vương phủ, lắc đầu nói:
- Ta đã đánh qua Khai Hoàng, không vào được. Ta ngồi ở chỗ này một chút, Tử Hề Thiên Sư, làm phiền ngươi đi đón tiếp Thúc Quân Thần Vương.
Trân vương phi giật mình, không nói gì.
Yên Vân Hề thì lập tức rời đi, trở về Khai Hoàng Thiên Đình đi tìm Thúc Quân Thần Vương.
Thời gian từng chút trôi qua, sau đó Khai Hoàng Thiên Đình xảy ra chuyện gì, Tần Mục cũng không biết, cũng không cần biết, hắn chỉ biết là, bây giờ Vô Ưu Hương sống lại, người Vô Ưu Hương cũng sẽ không tiếp tục sống mơ mơ màng màng, bọn hắn sẽ thử nghiệm đi ra ngoài.
Mà bộ tộc Tạo Vật Chủ cũng sẽ không bảo thủ, bọn hắn cũng sẽ đi ra ngoài.
Hắn nhìn mồ của liệt tổ liệt tông Tần thị, nhìn sương mù trắng ngần từ nơi này dâng lên, tràn ngập giữa nghĩa địa.
Trong lòng hắn hoàn toàn yên tĩnh.
Hắn rất muốn phục sinh liệt tổ liệt tông, làm cho những sinh mệnh đã từng hoạt bát này tái hiện tại thế, nhưng mà nơi này không phải ngoại giới, trong này hắn không mượn được lực lượng của Thiên Công và Thổ Bá, mà lại không có nhục thân, hắn cũng không cách nào phục sinh bọn hắn.
Hắn yên lặng ngồi, rất muốn giao lưu với bọn hắn, nhưng mà ý thức của bọn hắn cũng tiêu tán, dù sao bọn hắn không phải Tạo Vật Chủ.
Tử khứ hà sở đạo, thác thể đồng sơn.
Bọn hắn chết có ý nghĩa, cũng đã đủ.
Không biết qua bao lâu, Khai Hoàng và Tần Hán Trân một trước một sau đi tới, Thúc Quân và Yên Vân Hề
cũng ở một bên.
Tần Mục đứng dậy, vỗ bùn đất trên mông, nói:
- Vô Ưu Hương ta chỉ sợ là không tiếp tục chờ được nữa, tất cả mọi người ở Vô Ưu Hương sẽ không hoan nghênh ta, ta cũng nên rời đi, dù sao ta không phải người Vô Ưu Hương, ta là Thánh Anh của Tạo Vật Chủ.
Sắc mặt Tần Hán Trân và Trân vương phi phức tạp.
Tần Mục đã đắc tội toàn bộ Vô Ưu Hương, hắn không những không thể lưu trên gia phả Tần gia, thậm chí ngay cả lưu ở Vô Ưu Hương cũng không thể nào.
Khai Hoàng nói:
- Ta đưa tiễn các ngươi.
Tần Mục gật đầu, bước đạp hư không, đi ra thiên ngoại.
Khai Hoàng sánh vai đi với hắn, Thúc Quân rớt lại phía sau mấy bước, cũng không theo sát bọn hắn.
Hắn bén nhạy cảm thấy hai người này rất cổ quái, tốt nhất đừng tiếp cận.
Bọn hắn một đường đi đến thiên ngoại, Tần Mục quay đầu nhìn lại, vợ chồng Tần Hán Trân đã không thể
gặp, mà Tạo Vật Chủ ở thiên ngoại cũng đều đã lui binh, tinh không bên ngoài Vô Ưu Hương là một mảnh vắng vẻ.
- Tần Khai, ta đánh vậy có nặng hay không?
Tần Mục ân cần nói.
Khai Hoàng nghe được hai chữ Tần Khai này, lông mày bên trái nhẹ nhàng chớp chớp, nói:
- Rất nặng, nhưng mà ta gánh vác được.
- Ngươi da dày thịt béo, nhất định có thể gánh vác được.
Tần Mục cười nói:
- Ngươi có muốn biết, giữa ngươi và ta ai mạnh hơn một chút hay không?
Khai Hoàng bất động thanh sắc:
- Đại khái chia năm năm đi.
Tần Mục khẽ cười một tiếng:
- Ta cảm thấy cũng thế. Đưa đến nơi này, Vô Ưu Hương của ngươi bách phế đãi hưng, cũng đều là chuyện.
Khai Hoàng gật đầu, dừng bước.
Tần Mục đi về hướng lãnh địa của bộ tộc Tạo Vật Chủ, Thúc Quân muốn theo tới, nhưng lại đột nhiên không tự chủ được ngừng lại.
Khai Hoàng rút Vô Ưu Kiếm ra, nói khẽ:
- Mục Thanh đạo hữu, ngươi là cảnh giới Tôn Thần?
Tần Mục dừng bước lại, quay đầu cười nói:
- Đúng vậy.
- Như vậy nguyên khí của ngươi rất là hùng hồn, còn mạnh hơn ta.
Khai Hoàng nắm chặt Vô Ưu Kiếm, thản nhiên nói:
- Luận thần thông, ta giống như không kịp ngươi, ngươi tinh thông phù văn đại đạo càng nhiều, đã tạo thành lĩnh vực, chỉ dựa vào pháp lực ngươi cũng đủ để nghiền ép ta.
Tần Mục xoay người lại, chẳng biết lúc nào Kiếm Hoàn đã xuất hiện trong tay hắn, chậm rãi hóa thành một thanh Thần Kiếm, kiếm quang chầm chậm lưu động, cười nói:
- Đúng vậy.
Khai Hoàng nói:
- Nhưng chân chính giao thủ không thể chỉ luận thần thông hoặc là kiếm pháp, biến pháp Duyên Khang các ngươi được không?
Tần Mục tươi cười:
- Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao? Không thử một chút, làm sao ngươi biết biến pháp Duyên Khang của ta so biến pháp Khai Hoàng của ngươi?
Thúc Quân lặng lẽ lui lại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Khai Hoàng lộ ra dáng tươi cười, hai chân đột nhiên phát lực, Kiếm Đạo lĩnh vực sôi sục, giờ khắc này Kiếm Đạo đã tăng lên tới cực hạn, cười nói:
- Mục Thanh, ngươi gặp qua Kiếm Nhị Thập Thức sao?
Oanh ——
Hào quang đẹp mắt không gì sánh được bộc phát, Tần Mục ầm vang triển khai lĩnh vực Thần Tàng, Thái Cực Đồ xoay tròn bành trướng, nhật nguyệt tinh hà từ trong cơ thể hắn bay lên, Thần Kiếm trong tay hắn tăng vọt!
- Chúng ta vẫn là câu nói này! Để cho ta tới nhìn Kiếm Vực và Kiếm Nhị Thập của ngươi!
Trong tay hai người quang mang va chạm, giờ khắc này hai mắt Thúc Quân nhói nhói, nhịn không được rơi lệ, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể cảm nhận được cực hạn Kiếm Đạo đâm xuyên hư không phát ra sóng chấn động!
Da thịt của hắn giống như là bị vạn kiếm đâm qua, đâm xuyên thân thể của hắn, linh hồn của hắn, thần thức của hắn, làm cho hắn chưa phát giác sinh ra đại khủng bố!
Rất nhanh, Kiếm Đạo bắn ra quang mang lóa mắt tiêu tán, Tần Mục che ngực quay người đi.
Khai Hoàng thu kiếm, trên thân kiếm có máu tươi nhỏ xuống.
- Thúc Quân, đi thôi
Thanh âm của Tần Mục truyền đến, có chút trung khí không đủ:
- Ta đi không được rồi, cõng ta trở về..
Thúc Quân vội vàng đuổi theo, trong lòng hãi nhiên, lườm liếc Khai Hoàng.