Chỉ có điều ông cũng biết Trầm Ngọc chỉ có một, căn bản không thể chữa trị cho mấy ngàn người, những vẫn không thể coi thường tác dụng của cô.
Đương nhiên, trừ Trầm Ngọc, những cô gái còn lại bên cạnh Hàn Phong cũng giúp liên minh rất nhiều.
Tử Nhược thì không cần phải nói, Trác Minh căn bản không biết Hàn Phong kiếm đâu ra được cô gái này, bản thân không chỉ xinh đẹp mà còn sở hữu một loại bản lĩnh thần kì, đó là năng lực tạm thời tăng cường đấu khí cho đệ tử liên minh.
Mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng nếu như vận dụng hợp lý, lúc đối phó với Võ Hoàng Điện, nhất định đạt được hiệu quả thần kì.
Tiêu Linh thì càng không cần phải nói. Hai năm qua, liên minh và Võ Hoàng Điện phải xung đột với nhau không dưới vài trăm lần.
Tiêu Linh từng dùng cây băng huyền cầm trong tay mình giúp liên minh chặn đứng đòn đánh lén của hia ngàn thành viên Võ Hoàng Điện.
Bản thân Tiêu Linh đấu khí không cao, nhưng sức mạnh tinh thần của cô hơn hẳn người thường, ngay cả một thuật sĩ đen chủ tu tinh thần lực như Tử Nhược tinh thần lực cũng không thể cao hơn Tiêu Linh.
Tất cả công lao trừ huyền âm thần quyết mà Hàn Phong truyền thụ cho Tiêu Linh ra, quan trọng hơn, là những đả kích tinh thần Tiêu Linh phải chịu khi nghe tin Hàn Phong chết hai năm trước.
Trải qua bao nhiêu sóng gió, tinh thần lực của Tiêu Linh bất ngờ tăng lên gấp đôi.
Cũng chính vì lý do này, trong những trận chiến có quy mô lớn, Tiêu Linh luôn đóng vai trò quan trọng.
Không thể không nói, những người liên quan đến Hàn Phong, hình như đều có năng lực bất phàm.
Bây giờ, Trác Minh mới hiểu, thực lực cường đại của Huyền Thiên Tông chắc chắn cũng có liên quan đến Hàn Phong.
Nghĩ đến đây, Trác Minh không khỏi thở dài, tại sao thiên tài siêu phàm này không thuộc về Thiên Thánh Côc ông, nếu như ngay từ ban đầu Hàn Phong là đệ tử Thiên Thánh Cốc, e rằng sau này hắn còn đạt tới thành tựu cao hơn.
Lúc đó Huyền Thiên Tông chỉ là một tông môn miễn cưỡng được xếp vào hàng nhị lưu.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, Trác Minh vẫn chưa đến mức vì thế mà nảy sinh suy nghĩ gì không tốt.
Thông tin Hư Không gia nhập nhanh chóng truyền đi cả đội ngũ, rất nhanh, tất cả mọi người đều biết lại có thêm một thiên giai bát phẩm cường giả nữa gia nhập liên minh.
Như vậy, khí thế liên minh lại được tăng lên không ít.
Liền sau đó, dưới sự chỉ huy của mấy người Trác Minh, tất cả mọi người đúng theo kế hoạch nhanh chóng bước vào trong màn sương trắng của khu rừng U Ám.
Trận đại chiến thực sự đã không còn xa nữa.
Từng đợt bạch quang chớp động, mọi người cảm thấy mắt hoa lên một cái thì đã xuất hiện bên trong trong một mảnh rừng rậm xa lạ.
Cũng may lúc trước đã có chuẩn bị, nên cũng rất ít xuất hiện tình trạng hoảng loạn.
Điều này kỳ thực là nhờ vào công lao của La Mạn, những truyền tống trận này mặc dù không thể nối liền bên trong và bên ngoài U Ám Sâm Lâm nhưng ở bên trong thì lại có thể tương hỗ truyền tống với nhau.
Vì vậy, chỉ một lát công phu, mọi người đều đã tụ họp lại với nhau. Đợi cho mọi người đến đông đủ, Trác Minh liền tìm mấy người Hàn Phong thương lượng đối sách.
U Ám Sâm Lâm này đối với đại bộ phận người ở đây đều là lần đầu tiến tiến vào nên đối với địa hình ở đây rất không rõ ràng.
Trác Minh cũng biết, Hàn Phong và Triệu Vô Cực thật ra là khách quen ở đây, nên việc đầu tiên là hắn tìm tới hai người.
Đối với việc này, Hàn Phong tự nhiên không dấu giếm.
Lúc trước khi Hàn Phong rời khỏi Cấm Địa thì Vô Danh đã đưa cho hắn một viên hắc thạch.
Hàn Phong từ trong lòng móc ra một tiểu đồng có dáng dấp kỳ lạ. Căn cứ theo những gì Vô Danh nói thì thứ này chỉ cần đi vào U Ám Sâm Lâm là có thể có cảm ứng là cảm nhận được vị trí của Tứ Diệu tháp.
Lúc đó nghe Vô Danh nói như vậy thì Hàn Phong cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi. Hắn ngược lại không hề có nghi ngờ Vô Danh có hay không thuyết hoang, bởi vì điều này căn bản là không cần phải như thế. Cho nên Hàn Phong mới kinh ngạc như vậy.
Mà sau đó Vô Danh lại giải thích nói năm đó sau khi phong ấn ma vật vì phòng ngừa vạn nhất nên Tứ Diệu các mới lưu lại vật này.
Qua lời Vô Danh thì Hàn Phong cũng khẳng định trăm phần trăm năm đó chính tay Vô Danh đã phong ấn con ma vật đó, cứu đại lục thoát khỏi nguy cơ diệt vong.
Chẳng qua Hàn Phong từ Mộ Tuyết lại biết được cường giả năm đó sau khi phong ấn ma vật thì cũng hao hết tâm lực mà chết. Nhưng năm nghìn năm đã trôi qua, tại sao vẫn xuất hiện trước mặt hắn.
Về phần Vô Danh nói bản thân mình chỉ là hình nhân khôi lỗi tinh thần thì Hàn Phong tự nhiên không hoàn toàn tin tưởng. Bởi vì không có một khôi lỗi nào giống như Vô Danh.
Hàn Phong biết, nếu như Vô Danh đã chủ động giao tiểu đồng này cho mình thì chính là phần nào thừa nhận thân phận của mình. Mà Hàn Phong tuy rằng không biết tại sao Vô Danh lại phải giấu diếm như thế nhưng hắn cũng không có vạch trần.
Phải biết rằng nếu như không phải Tứ Diệu thạch này thì Tứ Diệu các cũng không có rơi vào tràng cảnh ngày hôm nay, Kỷ Thanh Thanh chắc chắn sẽ không bị Võ Hoàng điện bắt đi.
CHo nên Hàn Phong trong lòng vô cùng hiếu kỳ, Hàn Phong đối với vấn đề của Vô Danh thì cũng không có lấy làm kỳ quái, bởi vì năm đó cũng có rất nhiều người đã hỏi hắn như vậy.
Chẳng qua Vô Danh còn nói cho Hàn Phong biết trên thế giới này không có cái gì gọi là tuyệt đối lực lượng. Phàm là những gì được coi là hoàn mỹ nhất định sẽ có lưu lại một kẽ hở. Đây chính là quy luật của thiên đạo, không một ai có thể đánh vỡ.
Mà năm đó hắn tận tâm tận lực luyện chế ra Tứ Diệu Tháp để phong ấn ma vật, tự thân đã hao hết tâm lực rơi vào đường cùng. Cho nên năm đó hắn không thể nào hoàn thiên Tứ Diệu tháp. Vô Danh cũng chỉ có thể đem lỗ thủng của Tứ Diêu tháp chia ra làm Tứ Diệu Thạch. Chính vì thế mà Tứ Diệu Tháp lại có một kẽ hở duy nhất.
Đương nhiên Vô Danh cũng từng đề cập tới, nếu có người có cảnh giới siêu việt hơn thiên đạo hay chỉ cần ngang bằng với thiên đạo thôi thì có thể khiế cho Tứ Diệu tháp trở nên hoàn mỹ.
Nhưng từ xưa đến nay vẫn không có xuất hiện bất kỳ một người nào có thể đạt được bướ đó. Thiên đạo khó dò, không phải thế nhân ngu muội có thể thấy được. Sau khi lưu lại câu này thì Vô Danh cũng biến mất không thấy đâu.
Trông thấy tảng đá ở trong tay Hàn Phong lập tức nhớ tới Vô Danh. Vị tiền bối này đã thủ hộ cho đại lục mấy nghìn năm. Lúc sắp chết vẫn có thể suy nghĩ tới sự an nguy của đại lục, từ trong thâm tâm của Hàn Phong, hắn vô cung sùng kính.
Vì vậy Lúc này bất kể là vì mình hay là vì chấp niệm cuối cùng của Vô Danh mà Hàn Phong quyết không cho phép bản thân mình thất bại. Nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Võ Hoàng điện, phá huỷ kế hoạch của bọn họ.
- Hàn Phong, ngươi suy nghĩ cái gì mà si ngốc đến như vậy?
Tiêu Linh đứng một bên thấy Hàn Phong đứng ngay người thì dùng tay lay động, cắt đứt suy tư của hắn.
Hàn Phong khôi phục lại tinh thần lại thấy ánh mắt của mọi người đều đang nhìn hắn thì Hàn Phong có chút áy náy nói:
- Xấu hổ, vừa rồi mới nhớ tới một sự tình.
- Vô Phương! Nơi này ngươi và Triệu Vô Cực tiền bối vô cùng quen thuộc. Ta muốn hỏi một chút xem lát nữa các ngươi định hành động như thế nào?
- Tuy rằng ta quanh năm thường lui tới đây nhưng chưa bao giờ phát hiện ra nó có quan hệ tới Tứ Diệu Tháp. Hơn nữa phải biết rằng U Ám Sâm Lâm này là chốn quỷ dị và nguy hiểm. Ta căn bản là không phát hiện ra địa phương nào không thích hợp.
Hàn Phong nghe vậy thì gật đầu. Hắn tự nhiên biết lời Triệu Vô Cực không sai, chính bản thân hắn cũng không biết được tình huống ở U Ám Sâm Lâm. Lúc trước có thể tiến nhập vào không gian cấm chế cũng chỉ là sự việc ngoài ý muốn.
Bất quá theo như lời Vô Danh nói thì Hàn Phong có thể tiến nhập cấm tham rồi có thể gặp gỡ hắn thì điều đó từ lâu đã được định đoạt trước. Đây cũng là do thiên đạo an bài.
Đối với cách nói này Hàn Phong tự nhiên chỉ nghe cho có chứ không để trong lòng. Nhưng đang nghe Triệu Vô Cực nói thì Hàn Phong lại thản nhiên cười, đồng thời nói:
- Yên tâm đi! Võ Hoàng điện có thể tìm được, chúng ta tại sao không thể tim được.
- Điều này cũng khó nói, theo như ta được biết thì Võ Hoàng điện lần này phái đi đều là tử sĩ nhân tạo, dùng phương thức phá huỷ để tìm kiếm chung quanh. Võ Hoàng điện tuỳ tiện có thể chế tạo ra một nhóm tử sĩ thực lực khôn kém, tự nhiên cũng không có tiếc muối. Nhưng chúng ta không giống như thế, tất cả mọi người đều là bàng môn đệ tử, đều là những người nắm giữ tông môn, thế gia sau này. Chúng ta cũng không thể nào giống như Võ Hoàng điện. Làm như vậy chẳng khác nào tự chặt đi tay chân của mình.
Trác minh nói xong thì Hàn Phong liền phát hiện ánh mắt của mọi người có biến hoá. Hàn Phong biết những người này đều hiểu lầm hắn, vì thế mà nhanh chóng giải thích:
- Chư vị hiểu lầm, tại hạ tuy rằng ngu dốt nhưng cũng không đế mức làm điều gì mà không suy nghĩ trước. Muốn tìm được Tứ Diệu tháp hơn nữa lại phải tìm được trong thời gian ngắn thì ta trùng hợp có một vật có thể trợ giúp chúng ta trong thời gian ngắn có thể tìm được nơi hạ lạc của Tứ Diệu tháp?
- Nga? Là cái gì? Hàn Phong, cho đến bây giờ ngươi nói thiệt hay nói giỡn đó.
Trác Minh tựa hồ có chút không tin, không khỏi nhắc nhở nói.
Hàn Phong nhẹ nhàng lắc đầu, đồng thời cũng nghiêm túc nói:
- Chư vị ở đây chắc hẳn cũng không phải là ngày một ngày hai quen biết ta. Phẩm hạnh của ta chư vị đều biết rõ. Ta tự nhiên cũng không đến nỗi đem an nguy của đại lục ra nói đùa.
- Chẳng qua điều này quả thực không thể nào tưởng tượng được. Một địa phương bị phong ấn năm ngàn năm làm sao có thể có vật chỉ dẫn chúng ta đi tới đó?
Người nói chuyện chính là Mộ Tuyết các chủ của Tứ Diệu các. Nàng đối với sự tình của Tứ Diệu các rất rõ ràng. Hôm nay nghe được Hàn Phong nói như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tất nhiên không cần nhiều lời.
Hàn Phong biết được mọi người không tin, rơi vào đường cùng không thể nào khác hơn là chậm rãi nói:
- Thực không dám dấu diếm, trong hai năm ta thát tung, kỳ thực là ta tiến nhập vào một địa phương mà ở nơi đó ta có gặp một vị tiền bối. Tuy rằng vị tiền bối đó từ đầu đến cuối không có thừa nhận thân phận nhưng ta xác thực vị tiền bối đó chình là người đã phong ấn ma vật năm ngàn năm trước!
- Cái gì?
Nghe thấy Hàn Phong nói như vậy thì mọi người đều khiếp sợ, Mộ Tuyết thì càng giật mình nói:
- Ngươi nói ngươi gặp được vị tiền bối kia.
Hàn Phong gật đầu, xác định nói:
- Không sai! Chuyện này chờ một chút nữa ta sẽ cùng với mọi người nói rõ. Hôm nay thời gian gấp bạch, xin chư vị hãy tin tưởng ta. Tiểu thạch trong tay ta chính là vật mà vị tiền bối đó giao cho ta. Vị tiền bối có có nói dựa vào nó có thể tìm được vị trí của Tứ Diệu tháp.
Nghe thấy Hàn Phong nhắc nhở thì mọi người vừa rồi nhớ tới mục đích lần này tiến nhập vào U Ám Sâm Lâm, vì thế mà đối với nhừng gì Hàn Phong nói tuy rằng vẫn còn chút nghi ngờ nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn tin tưởng.
Dù sao thì bọn họ cũng biết rõ Hàn Phong sẽ không thể lừa bọn họ một chuyện tày trời như vậy. Sau khi đạt được sự tin tưởng của mọi người, Hàn Phong cũng không chế vật, vận khỏi đấu khí đem năng lượng chậm rãi rót vào tiểu thạch trong lòng bàn tay.
Chỉ trong chốc lát tiểu thạch đen xì đã phát ra hồng quang, mọi người xung quanh thấy vậy thì khẩn trương nhìn Hàn Phong.
Chẳng qua hồng qua chợt loé lên rồi lại biến mất. tiểu thạch đen xì lại trở về bộ dạng như cũ. Lúc này hàn Phong mới quay đầy nhìn về một phương, nhàn nhạt nói:
- Tứ Diệu tháp ở nơi đó. Trác Cốc chủ phân phó mọi nguoif chuẩn bị khởi hành đi!
Trác Minh có chút nghi hoặc nhìn Hàn Phong. Nhưng dù sao thì hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng hắn. Cho nên Trác Minh cũng hướng về phía chúng đệ tử thúc giục. Ngay sau đó đội nhân mã rất nhanh theo phương hướng Hàn Phong chỉ mà tiến lên.
Lần này tiến nhận U Ám Sâm Lâm đều là Địa giai cao thủ, toàn bộ mọi người đều tiến lên rất nhanh.
Mặc dù trên đường đi mọi người cũng gặp phải một vài con ma thú đui mù chạy ra ngăn cản. Nhưng có Hàn Phong và Triệu Vô Cực mở đường cho nên mọi người cũng không có gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Mặc dù U Ám Sâm lâm ở trung tâm của nó tiền ẩn vô số nguy cơ nhưng với kinh nghiệm và thực lực của Hàn Phong và Triệu Vô Cực thì cũng có thể đơn giản một đường đi thẳng.
Mọi người bất tri bất giác đã đi được một ngày đêm. U Ám Sâm Lâm quả thực vô cùng rộng lớn. Đi một ngày đêm, Hàn Phong căn cứ vào tiểu thạch thì xác định vẫn chưa có đến vị trí của Tứ Diệu tháp.
Bây giờ mọi người ai không hiểu chuyện thì bắt đầu oán giận đứng lên. Cảm nhận thấy nếu như cứ mù quáng đi về phía trước thì không chừng sẽ để cho đám người Võ Hoàng điện có cở hội đánh lén.
Vạn nhất bây giờ trong lúc mọi người uể oải mà bị đánh lén thì căn bản không thể nào chống đỡ được.
Hàn Phong trong lòng tự nhiên hiểu rõ. Cho nên sau khi cảm giác được tiểu thạch phản ứng càng ngày cường liệt thì Hàn Phong biết được Tứ Diệu tháp còn cách không xa.
Ngẫm lại Hàn Phong liền kêu Trác Minh nói chuyện này cho hắn biết. Đồng thời phân phó TRác Minh hạ lệnh cho mọi người dựng lều nghỉ ngơi, dưỡng hảo tinh thần, ngày mai lại tiếp tục đi
Nhận được mệnh lệnh, mọi người đều vô cùng cao hứng. Dù sao thì chờ đợi, lo lắng đi cả một ngày đêm cơ hồ đã vắt kiệt sức của mọi người. Cho nên lúc này được hạ lệnh nghỉ ngơi, mọi người tự nhiên là hoan nghênh.
Loại thận trọng này trong thời khác sinh tử nguy hiểm sẽ khiến cho chân của người ta trở nên nặng trĩu, thực khiến cho người khác cảm thấy khó chịu. Hôm nay được hạ lệnh nghỉ ngơi, ai nấy đều cao hứng.
Đương nhiên những người này cũng có những suy nghĩ bất đồng. Trong lòng nhóm người Hàn Phong thì lúc này bề ngoại bọn hắn cũng vô cùng bình tĩnh. Bởi vì cự ly tới Tứ Diệu tháp ngày càng gần,nói cách khác tỷ lệ gặp phải Võ Hoàng điện ngày càng lớn. Ngày hôm nay đã đi trọn một ngày đêm rồi nhưng vẫn chưa thấy được thân ảnh của Võ Hoàng điện, Trong lòng Hàn Phong cũng có chút nghi hoặc.
Có một khả năng là Võ Hoang điện đã cho người tìm qua chỗ này. Sau đó cũng đã ly khai. Đương nhiên cũng còn có khả năng khác nhưng mà Hàn Phong thực tâm cũng không muốn thấy khả năng này.
Đó chính là Võ Hoàng điện đã tìm được vị trí của Tứ Diệu tháp cho nên Võ Hoàng điện đã triệu tập tất cả mọi người quay về. Rất có thể lúc này Võ Hoàng đang ở dưới chân Tứ Diệu tháp rồi.
Với năng lực quỷ bí khó lường của Võ Hoàng thì loại khả năng này không phải là không có khả năng tồn tại. Hơn nữa khả năng là vô cùng lớn.
Bất quá Hàn phong cũng không có nói ra sự lo lắng trong lòng mình với những người khác. Hôm nay đã đến đây rồi thì chỉ có thể dựa vào thiên mệnh mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT