Hàn Phong thấy vậy, tim gan như muốn vỡ tung, căn bản không hề do dự, nhảy lên không trung đón lấy Tiểu Bạch.
 
Nhìn bộ dạng thê thảm của Tiểu Bạch, từng trận nộ hỏa không ngừng thiêu đốt trong lòng Hàn Phong.
 
Nhất là nhận ra tia yêu thương toát ra từ đôi mắt đang dần mất đi thần sắc của Tiểu Bạch, càng khiến Hàn Phong cảm thấy cả người như muốn nổ tung.
 
Mười máy năm bên nhau, Hàn Phong sớm đã coi Tiểu Bạch như một người bạn thân thiết của mình.
 
Nhớ lại việc Tiểu Bạch cùng mình trải qua bao nhiêu nguy hiểm, sắc mặt Hàn Phong càng lúc càng sầm lại.
 
Chỉ có điều, kinh nghiệm kiếp trước và kiếp này cho Hàn Phong biết, tuyệt đối không được xúc động.
 
Khương Khởi không phải đối thủ mà hắn có thể ứng phó, huống hồ sau lưng hắn còn có một Thiên Khôi.
 
Hai tay ôm chặt lấy thân thể thấm đẫm máu tươi của Tiểu Bạch, Hàn Phong không do dự nhanh chóng chạy lên phía trước.
 
Chỉ có điều, hắn vừa đón được Tiểu Bạch thì Khương Khởi đã xuất hiện sau lưng.
 
Bây giờ Hàn Phong có muốn chạy, Khương Khởi cũng không để cho hắn được như ý, thiên giai bát phẩm không phải để bày, mặc dù đã gãy một cánh tay, nhưng không phải nhân vật mà một người đang bị nội thương như Hàn Phong có thể địch nổi.
 
Hơn nữa, đừng quên, sau lưng hắn còn cõng Trầm Ngọc.
 
- Một con sức sinh nhỏ bé mà cũng dám khiêu chiến thiên giai bát phẩm cường giả, đúng là giống y như các ngươi, không biết sống chết.
 
Khương Khởi chặn đứng đường chạy của Hàn Phong, mặt đầy vẻ chế nhạo.
 
Khương Khởi hình như hoàn toàn không quan tâm đến cánh tay đã bị gãy của mình, để mặc cho nó buông thõng, lắc lư theo từng cử động của thân thể.
 
Nghe Khương Khởi nói vậy, Hàn Phong sầm nét mặt, dùng giọng nói vô cùng lạnh lẽo, nhấn mạnh từng từ từng chữ:
 
- Hôm nay, nếu như ta không chết, ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không được mà chết cũng không xong!
 
- Ha ha! Những lời này ta nghe nhiều rồi, nhưng đến hôm nay, những kẻ nói với ta đều đã chết, hơn nữa kết cục còn vô cùng bi thảm, ta tuyết đối tự tin, rằng minh sẽ không chết ở đây.
 
Hàn Phong sao lại không biết tình cảnh hiện tại của mình, Triệu Vô Cực đi phía trước, thấy Hàn Phong bị chặn, cũng đã dừng lại.
 
Ông không thể để Hàn Phong một mình đối mặt với Khương Khởi, dù biết không thể đánh lại được đối phương nhưng ông vẫn lựa chọn ở lại.
 
Nhưng, Hàn Phong không vì thế mà cảm động, ngược lại còn lo lắng hơn.
 
Vốn dĩ hắn nghĩ, dù mình không đánh lại được nhưng chí ít cũng có thể cầm chân Khương Khởi một lúc để Triệu Vô Cực có cơ hội chạy thoát.
 
Nhưng Triệu Vô Cực không những không chạy mà còn chủ động ở lại, như vậy không phải uổng công vô ích sao.
 
Trong lúc bối rối, Hàn Phong ra sức dùng mắt ra hiệu cho Triệu Vô Cực.
 
Không đợi cho Triệu Vô Cực kịp hành động, Khương Khởi đã phát hiện ra ý đồ của Hàn Phong, cười lạnh nói:
 
- Ngươi nghĩ chỉ dựa vào một mình mình là có thể ngăn được ta giúp hắn chạy thoát sao, đùng là nằm mơ giữa ban ngày!
 
Hàn Phong thấy Khương Khởi nhận ra ý đồ của mình, không dám do dự thêm nữa, hét lớn với Triệu Vô Cực:
 
- Tiền bối mau chạy, đừng có ở lại đây hi sinh vô ích!
 
Nói đoạn, Hàn Phong dồn toàn lực tấn công Khương Khởi.
 
Về phần Trầm Ngọc sau lưng hắn, mặc dù hắn rất muốn giao cô cho Triệu Vô Cực nhưng trước mắt có Khương Khởi đang đứng nhìn chằm chằm, Hàn Phong đâu có cơ hội.
 
Trong lúc không biết làm gì, Hàn Phong đành phải nói lời xin lỗi với Trầm Ngọc, mang theo cô lao thẳng vào Khương Khởi.
 
- Hừ! Không biết tự lượng sức mình, nếu như ngươi muốn chết như vậy thì ta cũng tác thành cho ngươi!
 
Khương Khởi thấy Hàn Phong lao đến, chỉ cười lạnh.
 
Thân hình vừa động, vô số tử khí lập tức tràn ra xung quanh, một chưởng nhắm thẳng vào đầu Hàn Phong.
 
Triệu Vô Cực thấy Hàn Phong chủ động giao thủ với Khương Khởi, mặc dù muốn giúp đỡ nhưng trận chiến vừa rồi đã làm ông mất hết sức lực, nên đành lực bất tòng tâm.
 
Trong lúc không biết làm gì, Triệu Vô Cực chỉ còn biết rủa thầm, phần nỗ quay người bỏ đi.
 
Không phải là ông thấy chết không cứu, mà là ông hiểu những gì Hàn Phong nói lúc nãy, dù có ở lại cũng chỉ mất mạng vô ích mà thôi.
 
Triệu Vô Cực sống hơn một ngàn năm nay, đối diện với những tình huống kiểu này, đương nhiên cũng rất lý trí.
 
Bây giờ nếu như tiến lên, chỉ có duy nhất một con đường chết, vậy sao không giữ lại cái mạng này, sau này báo thù cho Hàn Phong.
 
Mang theo suy nghĩ đó, Triệu Vô Cực đầu cũng không quay, chạy thẳng về phía trước.
 
Hàn Phong thấy Triệu Vô Cực đã rời đi, khóe miệng cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
 
Quay lại nhìn Khương Khởi không ngừng tiếp cận sau lưng, Hàn Phong thầm nói với Trầm Ngọc:
 
- Ngọc nhi, xin lỗi, chỉ sợ ta không thể cứu được cô.
 
Đồng thời, Hàn Phong nghĩ đến Tiêu Linh và Đường Vũ Nhu, chỉ e sau này, họ sẽ không thể còn gặp lại nhau nữa, trong lòng Hàn Phong đột nhiên nổi lên một tia hổ thẹn.
 
Đúng lúc này, đòn công kích của Khương Khởi đã đến ngay trước mặt.
 
Vết thương của Hàn Phong không hề thua kém Triệu Vô Cực, nhưng bản thân cũng là thiên giai thất phẩm, lại có cửu chuyển tiên thiên đấu khí chống đỡ nên vẫn miễn cưỡng chặn được vài chiêu.
 
Càng về sau, Hàn Phong càng có vẻ đuối sức.
 
Tốc độ tổn hao đấu khí rõ ràng nhanh hơn hồi phục gấp mấy lần.
 
Chỉ chớp mắt, Hàn Phong đã toàn thân đẫm đìa mồ hôi, lưng áo dính chặt vào người, sắc mặt thì vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch.
 
Đúng lúc này, Thiên Khôi sau lưng cũng vừa kịp đến.
 
Thấy Thiên Khôi xuất hiện, Hàn Phong càng thêm tuyệt vọng hơn.
 
Cuối cùng, sau khi dùng hết chút sức lực sau chót, Hàn Phong không thể tiếp tục đỡ được công kích của Khương Khởi được nữa.
 
Nắm đấm của Khương Khởi không ngừng dội vào ngực Hàn Phong.
 
Lực rung cường liệt khiến Hàn Phong cảm thấy toàn thân mình như muốn rời ra, tứ chi mất hết cảm giác.
 
Đồng thời, khí huyết trong người sôi sục, khiến hắn phải phun ra một ngụm máu ngay giữa không trung.
 
Nhưng Khương Khởi không vì thế mà bỏ qua, thân hình lại động, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Hàn Phong,
 
miệng nở một nụ cười lạnh lẽo, đồng thời dậm chân, đá thẳng vào đầu Hàn Phong.
 
Hàn Phong tin, nếu như không phải vì trước đây tu luyện cửu chuyển huyền công, luyện ra kim nguyên chi thể thì với một đá vừa rồi của Khương Khởi, chắc chắn đầu Hàn Phong đã nổ tung.
 
Nhưng, dù đầu không nổ, nhưng Hàn Phong vẫn cảm thấy choáng váng tột độ, một cảm giác vô cùng đau đớn nhanh chóng lan khắp đại não.
 
Cảm giác này không chỉ tồn tại trong một giây một lát, bởi vì một giây sau, thân thể Hàn Phong triệt để mất đi cảm giác.
 
Còn thân thể hắn, bởi bì cự lực mà một đá của Khương Khởi mang lại, cả thân ảnh cùng Trầm Ngọc đang cõng sau lưng và Tiểu Bạch đang ôm trong lòng cùng ngã ra xa.
 
Nơi hắn ngã xuống, lại một cái hồ có nước đục ngầu.
 
Tõm!
 
Hoa nước bắn tung tóe, còn Hàn Phong thì trực tiếp chìm sâu trong nước.
 
Khương Khởi không nghĩ Hàn Phong sẽ rơi xuống hồ, ngẫm nghĩ một lúc, quay sang nói với Thiên Khôi:
 
- Ngươi xuống xem sao, sống thấy người, chết thấy xác, đem thi thể của tên tiểu tử ấy về, chắc chắn điện chủ sẽ rất vui.
 
Thiên Khôi liếc nhìn hồ nước đục ngầu, trong lòng mặc dù có chút không muốn, hắn đường đường là thiên giai thất phẩm cường giả, công việc vớt xác này, sao hắn có thể chịu nổi.
 
Chỉ có điều, vì sợ Khương Khởi trước mắt, mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn nhưng bên ngoài vẫn không có biểu hiện gì.
 
Ấp úng vâng dạ một tiếng, Thiên Khôi quay người, nhíu mày nhảy xuống hồ nước.
 
Chỉ có điều, được một lúc đã thấy Thiên Khôi quay lại lên bờ.
 
Khương Khởi thấy Thiên Khôi quay lại, sắc mặt không khỏi sầm xuống, đang định lên tiếng quở trách thì phát hiện có điều gì đó không ổn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play