Hàn Phong nghe thấy, không quay đầu, đợi người nói đến bên cạnh hắn, Hàn Phong mới nhẹ nhàng kéo đối phương vào lòng, dịu dàng dùng hai tay ôm chặt đối phương, sau đó dịu giọng nói:
 
- Sao nàng biết ta ở đây?
 
Tiêu Linh để mặc cho Hàn Phong ôm mình, mặt lộ ra một nụ cười thanh tân, dịu dàng nói:
 
- Mấy ngày vừa rồi, ta thường xuyên thấy chàng một mình đứng đình, hình như đang có tâm sự gì.
 
- Ta làm gì có tâm sự gì, nàng nghĩ nhiều rồi!
 
Hàn Phong ngây người, sau đó cười nói.
 
Tiêu Linh giơ bàn tay ngọc, ôm lên khuôn mặt góc cạnh của Hàn Phong, sau đó cười nói:
 
- Có phải đang lo lắng cho Đường Vũ Nhu tỷ tỷ?
 
- Sao lại nói vậy?
 
Hàn Phong nghi hoặc nhìn ngọc nhân trong lòng, không hiểu hỏi.
 
Sau đó, Hàn Phong lại giải thích nói:
 
- Bọn họ có Phí lão và Bố Lôi Địch bảo vệ rồi, cộng thêm chuyến đi này tương đối bí mật nên ta cũng không lo lắm.
 
Dừng lại một chút, Hàn Phong nói tiếp:
 
- Còn nữa, từ lúc nào mối quan hệ giữa nàng và Vũ Nhu tốt như vậy, còn gọi nhau tỷ tỷ muội muội nữa.
 
Nghe vậy, Tiêu Linh trợn mắt lườm Hàn Phong, tiếp tục nửa đùa nửa thật nói:
 
- Ta không muốn làm một cô gái đáng ghét, nếu như ta đuổi Vũ Nhu tỷ tỷ đi, chỉ sợ có người trong lòng hận ta đến chết!
 
Hàn Phong nghe vậy, đương nhiên biết Tiêu Linh đang đùa, cười không ra tiếng, nhưng hắn cũng biết Tiêu Linh làm vậy không phải là cô không để ý, mà vì Tiêu Linh quá quan tâm đến Hàn Phong, nên mới vậy.
 
Thầm cảm động, Hàn Phong dịu dàng nhìn Tiêu Linh, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng mềm mại.
 
Sau một nụ hôn nồng nàn, Tiêu Linh nằm gục trên người Hàn Phong, như không còn sức lực, mặt đỏ bừng, con ngươi chuyển động, khiến Hàn Phong không khỏi có ý làm càn.
 
Nhưng, Tiêu Linh cũng sợ Hàn Phong sẽ làm việc hoang đường gì với cô trong hậu sơn này, nên vội vàng ngăn hắn lại.
 
Sau đó, chuyển chủ để, nói:
 
- Kì thực, trước khi chàng quay về, ta và Vũ Nhu tỷ tỷ đã nói chuyện với nhau, giữa hai chúng ta có rất nhiều điểm chung nên nói chuyện cũng dễ. Vũ Nhu tỷ tỷ mặc dù bề ngoài lạnh lùng nhưng kì thực rất dễ tiếp xúc nên chàng không phải lo lắng chuyện này.
 
Hàn Phong nghe đến đây, hiểu ra vấn đề, thì ra Tiêu Linh tưởng mấy ngày nay hắn đang lo lắng chuyện này.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi mỉm cười, hắn cũng không giải thích, để Tiêu Linh đỡ phải lo lắng.
 
- A!
 
Trong lúc hai người đang tâm sự, Hàn Phong không để ý có người phá không tiếp cận phía sau, cho đến khi người đó phát ra một tiếng kêu thảng thốt, Hàn Phong mới giật mình, quay lại nhìn.
 
Cho đến khi nhìn thấy cách đó không xa, có một bóng người đang lấy tay che mắt, mới yên tâm hạ phòng bị.
 
Người đó không phải ai khác, chính là sư muội mà Hàn Phong yêu thương nhất, Lâm Phi Vân.
 
Lâm Phi Vân lúc này, hai tay che má, mặt đỏ bừng, miệng hét lớn:
 
- Sư huynh, muội không nhìn thấy gì đâu!
 
Lâm Phi Vân nói vậy khiến Hàn Phong suýt nữa thì hộc máu, sau đó hắn phát hiện hai bàn tay đang che mắt của nha đầu này không hề khép chặt, từ khe giữa các ngón tay, Hàn Phong thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt to tròn, đang hiếu kì nhìn về phía hai người hắn. Đôi mắt ấy vừa có chút ngượng ngùng lại vừa có chút tò mò.
 
Tiêu Linh lúc này đã rời khỏi lòng Hàn Phong, nhất là sau khi nghe nha đầu Lâm Phi Vân nói những lời giấu đầu hở đuôi, Tiêu Linh càng cảm thấy ngượng hơn.
 
Thấy vậy, Hàn Phong chỉ biết cười, vờ giận dữ vỗ vỗ vào đầu Lâm Phi Vân, lật mở hai tay cô, nói:
 
- Được rồi, đừng giả bộ nữa, nha đầu muội cả ngày chỉ biết nghịch ngợm, có tin ta đánh muội không.
 
- Hừ! Sư huynh tự mình trốn ở đây làm bậy, còn dám đánh muội, nếu như huynh đánh muội, muội sẽ mách sư phụ, bảo sư phụ đánh vào mông huynh, hi hi!
 
Lâm Phi Vân chun mũi, chẳng hề sợ hãi trước lời đe dọa của Hàn Phong.
 
Hàn Phong chỉ định dọa tiểu nha đầu cho vui, đồng thời giải vây cho Tiêu Linh, hắn biết Tiêu Linh da mặt mỏng, bị người khác nhìn thấy hai người thân mật như vậy, chắc chắn xấu hổ lắm.
 
Không ngờ tiểu nha đầu Lâm Phi Vân vẫn chưa chịu thua, Hàn Phong sợ cô nói tiếp, sẽ khiến Tiêu Linh ngượng muốn chết.
 
Nên Hàn Phong mới chuyển chủ đề, hỏi:
 
- Muội chạy đi tìm ta có chuyện gì không?
 
Lâm Phi Vân trợn mắt lườm Hàn Phong, nói:
 
- Muội biết, có Tiêu Linh tỷ tỷ rồi, huynh đâu còn quan tâm đến muội muội này nữa.
 
Nói đoạn, Lâm Phi Vân giả bộ ấm ức.
 
Tiêu Linh đang đứng sau lưng từ từ tiến lại, nhẹ nhàng ôm Lâm Phi Vân, véo nhẹ vào đôi má đỏ hồng của cô, nựng:
 
- Nha đầu này, lớn thế này rồi mà còn nghịch ngợm, cẩn thận sau này không ai dám lấy muội đâu.
 
- Hắc hắc, muội không cần, trừ phi là người lợi hại hơn sư huynh, nếu không muội chẳng quan tâm!
 
Lâm Phi Vân bướng bỉnh nói.
 
Chỉ có điều, người nói thì vô ý, người nghe thì có tâm, Hàn Phong nghe Lâm Phi Vân nói vậy, nhíu mày, quay sang nhìn Tiêu Linh, cả hai cùng nhận ra một tia dị sắc trên mặt đối phương.
 
Lâm Phi Vân rõ ràng không chú ý đên dị sắc trên mặt hai người, cũng không biết những lời vô tâm mà mình vừa nói tạo ra ảnh hưởng gì.
 
Lúc nãy cô chạy đến, chỉ là gặp chút khó khăn trong khi tu luyện nên mới chạy định hỏi sư huynh.
 
Hàn Phong thấy Lâm Phi vân không hành động gì khác biết, tự an ủi, có lẽ là mình nghĩ quá nhiều.
 
Sau đó, Hàn Phong tạm nén mọi chuyện trong lòng, kiên nhẫn giúp Lâm Phi Vân giải đáp nghi hoặc.
 
Trong khoảng thời gian này, Lâm Phi Vân đúng là rất nỗ lực, chỉ cần liên quan đến tu luyện, cô đều vô cùng nghiêm túc.
 
Tiêu Linh đứng bên cạnh nhìn hai huynh muội nhưng trong lòng thì đang nghĩ lại những gì Lâm Phi Vân vừa nói.
 
Cùng là con gái, Tiêu Linh đương nhiên hiểu rõ hơn Hàn Phong.
 
Trong mắt cô, mọi chuyện có lẽ không hề đơn giản như vậy.
 
Chuyện xảy ra ở hậu sơn, Hàn Phong sớm đã không nghĩ đến nữa, chỉ là con gái thường ngày hay dính lấy nhau, chưa gặp được ý trung nhân của mình mà thôi.
 
Nhưng, nói thì nói vậy, Huyền Thiên Tông bây giờ đã lớn hơn trước rất nhiều.
 
Đệ tử ưu tú trong môn không ít, không lẽ tiểu nha đầu này không quan tâm đến ai?
 
Đương nhiên, chuyện con gái, một đại lão gia như Hàn Phong không hiểu, nên kể lại chuyện này cho sư phụ Lâm Nguyệt nghe, để bà sau này quan tâm hơn đến tiểu nha đầu, Hàn Phong cũng không nghĩ nhiều nữa.
 
Trong mắt hắn, nha đầu này mặc dù đã gần hai mươi tuổi, nhưng tâm tư còn rất đơn thuần, giống như một đứa trẻ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành vậy.
 
Hàn Phong còn sợ ngộ nhỡ cô thích một chàng trai nào đó, sau đó bị bắt nạt, thì hắn không biết mình sẽ cảm thấy thế nào, có lẽ đây chính là nỗi lo của một vị huynh trưởng.
 
Lâm Nguyệt thì ngược lại, nghe Hàn Phong kể chuyện này, bà chỉ tủm tỉm cười, nhìn điệu bộ ngơ ngác của Hàn Phong, sau đó nói:
 
- Con vội đẩy sư muội của con cho người khác thế cơ à?
 
- Sư phụ, người cũng biết là con không có ý đó mà!
 
Hàn Phong cười khổ giải thích.
 
Lâm Nguyệt lâu lắm mới lại nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Phong, trong ấn tượng của bà, lúc Hàn Phong vừa mới nhập môn, những lúc khác, Hàn Phong đều biểu hiện giống như một người rất lý trí và ung dung, khiến người khác một cách vô thức bỏ qua tuổi tác của hắn.
 
- Được rồi! Ta cũng chỉ trêu con thôi, sao phải ra vẻ ấm ức trước mặt ta vậy, chuyện của nha đầu kia, con không cần lo lắng, nó bây giờ vẫn còn nhỏ, không cần phải vội, còn con…
 
Lâm Nguyệt cười nói.
 
- Con?
 
Hàn Phong băn khoăn nhìn Lâm Nguyệt, thắc mắc hỏi:
 
- Sư phụ nói con là có ý gì?
 
Lâm Nguyệt nhìn điệu bộ mơ màng của Hàn Phong, chỉ biết thở dài, nói tiếp:
 
- Con ấy! Chuyện gì cũng giỏi, chỉ có vấn đề tình cảm thì giống y như tuổi của con.
 
Dừng lại một lúc, Lâm Nguyệt nói tiếp:
 
- Con nói xem, mấy năm nay con trêu chọc bao nhiều cô gái, con định xử lý họ thế nào?
 
Hàn Phong nghe vậy, bối rối xoa xoa mũi, định phản bác nhưng hình như không tìm ra lý do gì.
 
Đúng là mấy năm nay hắn đã cùng vài cô gái phát sinh quan hệ tình cảm khăng khít.
 
Trừ Tiêu Linh ra, cách đây không lâu, khoảnh khắc Trầm Ngọc tự vẫn ngay trước mặt hắn, ắn mới phát hiện, thì ra cô gái luôn đứng đằng sau lặng lẽ ủng hộ đối với hắn lại quan trọng đến vậy.
 
Còn cả Đường Vũ Nhu, cô gái trong nóng ngoài lạnh ấy đã cùng hắn đồng sinh cộng tử, bây giờ sư môn lại phát sinh chuyện như vậy, Hàn Phong cảm thấy rất thương cô.
 
Ngẫm nghĩ một lúc, hình như trừ họ ra, Hàn Phong không còn trêu chọc cô gái nào khác.
 
Nhìn bộ dạng khù khờ hình như vẫn chưa hiểu ra vấn đề của Hàn Phong, Lâm Nguyệt cũng chẳng biết làm gì, mặc dù Hàn Phong là đệ tử của bà, nhưng trên thực tế, Lâm Nguyệt chỉ hơn Hàn Phong vài tuổi, đối với chuyện tình cảm, sao lại không hiểu.
 
Nhưng, với tư cách là người đứng ngoài, bà đương nhiên biết rõ đâu là mê lực của đệ tử mình.
 
Sức hút của Hàn Phong, đương nhiên không đơn giản như hắn từng nói, chỉ có mình hắn là không hiểu mà thôi.
 
Nhưng, những chuyện này, Lâm Nguyệt cũng không tiện can thiệp, đành để thuận theo tự nhiên, bà tin, với năng lực của mình, Hàn Phong nhất định xử lý tốt chuyện này.
 
Bà rất yên tâm về đệ tử mình.
 
Nói chuyện với Lâm Nguyệt xong, Hàn Phong nhanh chóng quay trở lại cuộc sống bình thường.
 
Chỉ có điều, chuyện xảy ra tiếp theo buộc Hàn Phong phải quay trở về đế đô một lần nữa.
 
Lúc này, tâm trạng Hàn Phong chỉ có thể dùng hai chữ phẫn nộ và lo lắng để miêu tả.
 
Vừa nãy, hắn nhận được tin gấp từ đế đô, nói hoàng cung bị Võ Hoàng Điện đánh lén, Mộ Tuyết trọng thương, bây giờ vẫn chưa biết sống hay chết.
 
Quan trọng hơn, Phi Thanh Thanh, người đi cùng Đường Vũ Nhu đến đế đô đã bị Võ Hoàng Điện bắt đi.
 
Phi Thanh Thanh bị bắt, Hàn Phong nghe được tin này, suýt nữa thì bùng nổ.
 
Hắn yêu quý Phi Thanh Thanh chẳng kém Lâm Phi Vân, ban đầu, hắn dự định đưa Phi Thanh Thanh về Huyền Thiên Tông, hết lòng chăm sóc, chỉ có điều sau đó được Mộ Tuyết để ý, vì nghĩ cho tiền đồ của Phi Thanh Thanh, Hàn Phong quyết định để cô ở lại Băng Tuyết Các.
 
Hàn Phong không hiểu, Võ Hoàng Điện tại sao lại muốn bắt Phi Thanh Thanh.
 
Địa vị của Phi Thanh Thanh ở Băng Tuyết Các không cao, chỉ có thể coi là một đệ tử bình thường.
 
Võ Hoàng Điện bắt cô, căn bản vô lý.
 
- Đáng ghét, còn tưởng không sao, ai ngờ cuối cùng vẫn xảy ra chuyện!
 
Hàn Phong nghiến răng nói.
 
Triệu Vô Cực thấy Hàn Phong như vậy, an ủi nói:
 
- Bình tĩnh chút, đợi đến đế đô, hỏi rõ chân tướng, sau đó nghĩ cách đối phó, sự tình e rằng không đơn giản vậy, Võ Hoàng Điện mất bao nhiêu công sức mà chỉ bắt một cô gái bình thường, hơn nữa, sức mạnh của hoàng thất cũng không nhỏ, Võ Hoàng Điện sao có thể bắt được người ngay trong vòng bảo vệ của hoàng thất. Những chuyện này chúng ta phải làm rõ trước.
 
Nghe Triệu Vô Cực nói vậy, Hàn Phong mới cố kìm nén cơn giận trong lòng, bắt mình bình tĩnh lại.
 
Hai người cả quãng đưỡng không nói gì, nhanh chóng đi đến đế đô.
 
Nhìn hoàng cung cao to hùng vĩ trước mắt, Hàn Phong không khỏi thở dài, không ngờ rời đây chưa được bao lâu hôm nay đã phải trở lại.
 
Thật đúng là nhiều chuyện phải nghĩ!
 
Day day hai bên thái dưỡng bị đau, Hàn Phong thở dài thêm cái nữa rồi mới bay vào hoàng cung.
 
Một lúc sau, Hàn Phong đã xuất hiện trước mặt Tiêu Phổ.
 
Thấy Hàn Phong vội vàng chạy đến, Tiêu Phổ không lấy làm ngạc nhiên, cũng chẳng phí lời, trực tiếp nói:
 
- Mọi chuyện thế nào để sau hãy nói, bây giờ phiền ngươi và Triệu tiên sinh đi xem tình hình Mộ các chủ, ta đã phái người đi, nhưng đều không thể làm gì, chỉ còn biết trông cậy vào hai người.
 
Nghe vậy, Hàn Phong có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói nhiều, mang theo Triệu Vô Cực đi thẳng đến chỗ Mộ Tuyết nghỉ ngơi.
 
Vào trong phòng, Mộ Tuyết sắc mặt trắng bệch, nằm im trên giường, xung quanh là mấy cô hầu gái đang chăm sóc, cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc ngào ngạt.
 
Đến bên cạnh Mộ Tuyết, Hàn Phong và Triệu Vô Cực bắt đầu quan sát thương thế.
 
Có thể trải qua quá trình xử lý, Mộ Tuyết ngoài khuôn mặt không có một chút huyết sắc ra, những chỗ khác đều không nhìn thấy dấu vết bị thương.
 
Nhưng, sau khi quan sát cẩn thận, hai người vẫn phát hiện được một tia manh mối.
 
Cuối cùng, Hàn Phong và Triệu Vô Cực quay sang nhìn nhau, cùng nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
 
- Ông cũng phát hiện ra chứ?
 
Hàn Phong hỏi.
 
Triệu Vô Cực nhíu mày nói:
 
- Không sai, vết thương của Mộ Tuyết hình như không phải do Võ Hoàng Điện tạo ra?
 
- Ừm! Thông thường, với bí thuật vô cùng đặc biệt mà Võ Hoàng Điện tu luyện, người bị thương trên người ít nhiều phải để lại một chút tử khí, nhưng trên người Mộ Tuyết không có nửa phần tử khí nào.
 
Hàn Phong phân tích nói.
 
Triệu Vô Cực suy nghĩ một lát, sau đó tiếp lời:
 
- Có lẽ trước khi chúng ta đến đây, đã có người thay Mộ Tuyết tẩy sạch tử khí trong người cũng chưa biết chừng.
 
- Xem ra, lát nữa phải tìm Tiêu Phổ hỏi rõ chân tướng sự việc, đối với tình hình hiện tại của Mộ các chủ, ông có đối sách gì không?
 
Hàn Phong tư vấn.
 
Triệu Vô Cực trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
 
- Tình trạng bà ta không được lạc quan lắm. Mộ Tuyết bị thương khiến kinh lạc trong người hoàn toàn hỗn loạn, không phải đơn được bình thường có thể trị được. Nhưng với thực lực của ta, dùng chút công phu, muốn trị khỏi, cũng không có gì khó, chỉ cần tốn chút thời gian thôi!
 
Hàn Phong nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu nói:
 
- Nếu đã vậy, chúng ta đừng chậm trễ nữa, ta thay ông hộ pháp, hôm nay Thanh Thanh rơi vào tay Võ Hoàng Điện, ta nghĩ Võ Hoàng Điện không bắt người vô cớ đâu, bên trong nhất định có gì mà chúng ta không biết, và người duy nhất biết chuyện này, chỉ có Mộ các chủ.
 
Triệu Vô Cực nghe xong cũng đồng ý với ý kiến của Hàn Phong.
 
Hai người không để lờ thời gian, có Hàn Phong bên cạnh hộ pháp, Triệu Vô Cực thay Mộ Tuyết sửa lại kinh mạch đang bị thương trong cơ thể.
 
Đừng tưởng đây là việc đơn giản, kinh mạch bên trong cơ thể một võ giả là nơi cất giữ đấu khí, tu vi càng cao, mức độ kiên cố của kinh mạch càng mạnh, muốn tu sửa cũng khó.
 
Nếu như không phải Triệu Vô Cực bản thân có tiên thiên bát phẩm thực lực, đổi thành người khác, chắc chắn không làm được điều này.
 
Lúc này, tứ các trưởng lão đều đã có mặt.
 
Đường Vũ Nhu mấy ngày nay lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng, vừa nhìn thấy Hàn Phong, dường như không khống chế nổi tâm thần, bất chấp mọi ánh mắt dò xét, lao vào lòng Hàn Phong, nghẹn ngào nói:
 
- Hàn Phong, chàng nhất định phải cứu sư tôn.
 
Hàn Phong thấy vậy, thương lắm, thì thầm an ủi quý nhân trong lòng, đồng thời ngăn không cho mọi người hỏi chuyện.
 
Mọi người nghe nói Triệu Vô Cực đang ở trong chữa trị cho Mộ Tuyết, không dám nói nhiều, sợ ảnh hưởng đến Triệu Vô Cực.
 
Đường Vũ Nhu sau khi biết chuyện, cố gắng khống chế cảm xúc, không để cho mình khóc nữa, sợ ảnh hưởng đến sư tôn.
 
Căn nhà nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người lo lắng chờ đợi tin tức bên trong.
 
Cuối cùng, sau một lúc lâu, cửa phòng mới hé mở, Triệu Vô Cực mệt mỏi bước ra từ đó.
 
Hàn Phong thấy vậy, nhẹ giọng hỏi:
 
- Tình hình thế nào.
 
- Có thể coi không tệ, chí ít tạm thời ổn định, nhưng muốn bà ấy tỉnh lại thì phải đợi thêm vài ngày nữa.
 
Triệu Vô Cực nói.
 
Mọi người nghe nói Mộ Tuyết đã thoát cơn nguy hiểm, mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play