Rời khỏi đại diện, Hàn Phong đột nhiên lên tiếng hỏi Triệu Vô Cực:
- Tiền bối, người có thể đoán ra tại sao Diệp Võ Hoàng lại không lộ diện không, còn cả nguyên nhân khiến Diệp Võ Hoàng bị thương một ngàn năm trước mà người nói?
Triệu Vô Cực nghe vậy, chỉ thở dài, chậm rãi nói:
- Chuyện đã một ngàn năm rồi, lúc nãy nói ra cũng chỉ là để chọc giạn Diệp Võ Hoàng thôi, đến hôm nay, những gì ta biết về hắn cũng giống như các ngươi, sao có thể đoán được tại sao hắn không lộ diện.
Hàn Phong im lặng không hỏi thêm gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Phong tìm đến chỗ Mộ Tuyết nghỉ ngơi, hôm nay hắn nhất định phải làm rõ những nghi hoặc trong lòng.
Tứ diệu thạch mà Diệp Võ Hoàng nói rốt cục là gì, tại sao Mộ Tuyết nói nếu như để Diệp Võ Hoàng có được tứ diệu thachk, đại lục này sẽ rơi vào kiếp nạn vô tận.
Biết đâu, sau khi làm rõ chuyện này, Hàn Phong lại biết được mục đích của Diệp Võ Hoàng.
Đến nơi Mộ Tuyết nghỉ ngơi, Hàn Phong thấy mấy người bọn họ đang ngồi lại với nhau, hình như đang nói gì đó.
Triệu Vô Cực lúc nãy cũng đã xuất hiện bên cạnh Hàn Phong, rõ ràng ông cũng có hứng thú với tứ diệu thạch mà Diệp Võ Hoàng nói.
Vào đến sân, Hàn Phong cẩn thận quan sát bọn Mộ Tuyết.
Phát hiện ra khí sắc của mấy người bọn họ đã tốt hơn trước rất nhiều.
Thấy Hàn Phong vào, Mộ Tuyết và năm bị tứ các trưởng lão đồng thời đứng dậy.
Hàn Phong hỏi thăm trước:
- Mộ các chủ, chư vị trưởng lão, thân thể hồi phục thế nào rồi?
- Thân thể không có vấn đề gì, chỉ có điều đấu khí trong người mấy kẻ già nua này vẫn không có động tĩnh gì, xem ra kiếp này chúng ta không thể tiếp tục tu luyện được nữa.
Mộ Tuyết sắc mặt có chút phức tạp.
Năm trưởng lão còn lại cũng trầm ngâm không nói gì.
Trên đại lục này, đấu khí đối với một người mà nói vô cùng quan trọng, nhất là nhưng thiên giai cường giả tung hoành một phương.
Bây giờ đấu khí mất hết, đối với họ mà nói là một sự đả kích quá lớn.
Mặc dù cả mấy người đều được cứu, nhưng nội tâm thì rất nặng nề.
Hàn Phong thấy vậy, đương nhiên biết trong lòng họ đang nghĩ gì, nói:
- Mộ các chủ, chư vị trưởng lão, mọi người đừng buồn, thứ mà mọi người trúng là hắc cực châm một loại cực hình của Đại Viêm đế quốc một ngàn năm trước, nó kìm hãm đấu khí của võ giả, vị Triệu Vỗ Cực tiền bối bên cạnh ta đây không giấu gì, chính là hoàng tử Đại Viêm đế quốc một ngàn năm trước, ông ấy hiểu rất rõ về hắc cực châm.
Bọn Mộ Tuyết nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn Triệu Vô Cực bên cạnh Hàn Phong. Đúng là họ có nghe qua, một năm trước, bên cạnh Hàn Phong xuất hiện một vị cường giả lai lịch bất minh, thậm chí còn mạnh hơn Hàn Phong rất nhiều.
Mọi người thi nhau đoán lai lịch của người này, nhưng không ai nghĩ ông ta lại là nhân vật của một ngàn năm trước.
Hơn nữa, còn là hoàng tử Đại Viêm đế quốc.
Bấy giờ, bọn Mộ Tuyết mới giật mình nhớ ra, chẳng trách lúc trước ở Băng Tuyết Các, Triệu Vô Cực và Diệp Võ Hoàng lại nói chuyện với nhau kiểu ấy.
Bây giờ nghe Hàn Phong nói, trong lòng bọn Mộ Tuyết lại bắt đầu nổi lên một tia hi vọng.
Bất luận là người có tâm hồn trong sáng, hay là kẻ hám danh lợi, trước cơ hội phục hồi sức mạnh bản thân, đương nhiên rất khó giữ bình tĩnh.
Triệu Vô Cực cũng không vòng vo, trước đây ông cũng đã từng nói đến tình hình bọn Mộ Tuyết với Hàn Phong.
Nên, cất lời nói:
- Chư vị yên tâm, hắc cực châm mặc dù bá đọa, nhưng nếu như Đại Viêm đế quốc ta đã sáng tạo ra loại cực hình này thì đương nhiên cũng có cách phá giải nó.
- Triệu tiền bối, ngài nói thật chứ?
Cố hằng từ Phong Minh Các kích động hỏi lại.
Còn chuyện ông ta gọi Triệu Vô Cực là Triệu tiền bối, đương nhiên cũng chẳng có gì sai, Triệu Vô Cực là nhân vật của một ngàn năm trước, nếu như phân định rạch ròi, đủ để làm tiền bối của rất nhiều đời.
Triệu Vô Cực nghe vậy, bình thản nói:
- Nhưng theo như ta quan sát, Diệp Võ Hoàng hình như đã làm một chút thay đổi với hắc cực châm, phương pháp trước đây không còn phù hợp để dùng với các vị nữa.
- Vậy phải làm thế nào?
Mộ Tuyết cũng không nhịn được hỏi.
Hàn Phong bên cạnh nói:
- Mộ các chủ không cần lo lắng, mấy ngày tới ta và tiền bối sẽ cùng nhau bàn bạc, nhất định tìm ra cách hồi phục đấu khí cho mọi người.
Nghe thấy phải cần một khoảng thời gian nữa mới nghĩ ra cách, mọi người có vẻ thất vọng, nhưng so với sự tuyệt vọng trước đây thì vẫn là chưa là gì.
Nên, chỉ cần điều chỉnh một chút, Mộ Tuyết nhanh chóng hồi phục tâm thần, hỏi tiếp:
- Hôm nay có chuyện gì muốn hỏi ta không?
Hàn Phong nghe vậy, cũng không vòng vo, trực tiếp gật đầu nói:
- Mộ các chủ, lần này ta đến đúng là có chuyện muốn hỏi, lúc trước ở Băng Tuyết Các, tứ diệu thạch mà Diệp Võ Hoàng và các chủ nhắc đến là gì? Tại sao Diệp Võ Hoàng phải kìm nén bao lâu nay, thậm chí không tiếc công tấn công tứ các, cũng phải có được tứ diệu thạch?
Mộ Tuyết nghe vậy, sắc mặt hơi biến, giằng co một lúc mới thở dài, chậm rãi nói:
- Haizzz, chuyện đã đến lúc này ta cũng không còn gì phải giấu nữa, nếu như các ngươi muốn biết thì để ta nói cho mà nghe!
Năm vị trưởng lão sau lưng Mộ Tuyết lộ ra thần sắc khó hiểu, Cố Hằng - người lên tiếng lúc nãy tiếp lời:
- Bọn ta mặc dù thân là trưởng lão tứ các cũng chỉ biết từ khi thành lập đến nay, tứ các luôn ra sức bảo vệ một vật gì đó, còn cụ thể nó là gì thì chúng ta không có quyền hạn được biết, chỉ có các chủ mới biết được điểm này.
- Không sai, thứ mà tứ các bảo vệ chính là tứ diệu thạch mà Diệp Võ Hoàng nhắc đến. Đây là bí mật quan trọng nhất của tứ các, nếu như không phải môn chủ các triều đại, tuyệt đối không được tiết lộ nửa lời.
Mộ Tuyết chậm rãi nói.
Liệt Dư Bạch đến từ Liệt Diễm Các nhíu mày, nói:
- Nếu như là bí mật quan trọng của tứ các, quyết định này của Mộ các chủ liệu có ổn hay không?
Các trưởng lão khác nghe xong, mặc dù trong lòng cũng rất hiếu kì nhưng vẫn tán thành ý kiến của Liệt Dư Bạch.
Nhưng, trừ Mộ Tuyết ra, các chủ của ba các còn lại đều đã chết trong trận đại chiến trước, nên có thể nói, cả đại lục người duy nhất biết chân tướng chuyện này là Băng Tuyết Các các chủ.
Hoặc là, vẫn còn một người nữa biết, đó là Diệp Võ Hoàng của Võ Hoàng Điện.
Hàn Phong liếc nhìn Liệt Dư Bạch, sau đó lại chuyển ánh mắt sang phía Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nghe Liệt Dư Bạch nói xong, lộ ra một nụ cười buồn bã, nói:
- Đến hôm nay, đại lục này còn tứ các gì nữa, hoặc là vận mệnh tứ các sớm đã được an bài mấy ngàn năm trước, cho dù lần này chúng ta không sao, thì sau này vì một lí do nào đó cũng biến mất, nên bí mật này hôm nay sẽ không còn là bí mật nữa.
Nghe Mộ Tuyết nói vậy, sắc mặt năm vị trưởng lão sau lưng cùng sầm lại.
Nghĩ đến lần gặp nạn gần đây nhất, e rằng sau này tứ các sẽ chẳng còn tên trên đại lục nữa.
Huy hoàng trước đây đã vĩnh viễn biến thành lịch sử.
Hàn Phong thấy vậy an ủi nói:
- Mặc dù tứ các gặp đại nạn, nhưng may mắn số đệ tử chạy thoát cũng không nhỏ, cộng thêm các chủ và năm vị trưởng lão, tại sao không hợp nhau thành Tứ Diệu Các, như vậy, với năng lực của chư vị, Tứ Diệu Các sẽ trở thành thế lực nhất của đại lục, chứ không phải thứ mà ai cũng có thể dòm ngó.
Những lời Hàn Phong nói không khỏi khiến những kẻ đang đang ủ rũ sáng mắt.
Mộ Tuyết thực sự bị Hàn Phong làm cho dao động, nhưng năm vị trưởng lão sau lưng thì vẫn còn chút do dự, nhất thời không thốt nên lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT