Lúc này tình hình cũng đã thoát khỏi phạm vi đại hội. Nếu như đúng như Hàn Phong nói Sử Lỗi này là trà trộn vào đại hội thì……
Mà lúc này Sử Lỗi lần thứ hai khẽ cười, nói:
- Ta biết ngươi nhất định sẽ đoán ra thân phận của ta. Ngươi đối với thân phận của ta có hứng thú thì vậy ta sẽ nói cho ngươi biết. Chắc hẳn Triệu Vô Cực cũng đã nhắc tên của ta cho ngươi biết.
Sử Lỗi lại nhàn nhạt phun ra vài từ:
- Ta chính là Võ Hoàng.
Sử Lỗi vừa nói ra lời này thì khí tức trên người Hàn Phong bỗng nhiên tăng lên, mơ hồ giốn như đang chống đỡ khí thế của Sử Lỗi.
Là Võ Hoàng, đối với Hàn Phong thì hai chữ này hiển nhiên quá mức khiếp sợ.
Mặt khác hắn lúc trươc suy đoán như thế nào cũng không thể nào ngờ được thiếu nhiên đứng trước mặt mình dĩ nhiên lại là Võ Hoàng điện chủ thần bí khó lường của Võ Hoàng điện.
Ở đây những người khác đều nghe qua Võ Hoàng điện nhưng tuyệt dối cũng chưa từng nghe qua cái tên Võ Hoàng.
Hai chữ Võ Hoàng này chỉ sợ chỉ có Hàn Phong và Triệu Vô Cực biết được. Hàn Phong lúc này cũng không thể nào nén được sự chấn động trong lòng mình lại, sắc mặt cũng từ từ trầm xuống.
Chăng qua trong lòng hắn đồng dạng nghi hoặc. Theo như lời Triệu Vô Cực nói thì thực lực của Võ Hoàng hẳn là tương đương với nhau. Tuy rằng hai người qua ngàn năm không gặp nhưng Triệu Vô Cực đã khẳng định với Hàn Phong. Thiên Phú của Võ Hoàng không có thua gì mình. Nếu như qua một ngàn năm là tu vi của hắn không tăng thì hắn hiển nhiên không phải là Võ Hoàng.
Mà ngàn năm trước, Triệu Vô Cực và Võ Hoàng cũng là đã chạm mặt một lần. Lúc đó thực lực của hắn cũng là Thiên giai thất phẩm.
Qua một ngàn năm, Triệu Vô Cực đã là Thiên giai bát phẩm cường giả mà Võ Hoàng trước mắt này theo lý thuyết thì cũng có thể là Thiên giai bát phẩm, thậm chí còn mạnh hơn.
Nhưng tại sao lúc này hắn bày ra thực lực của trước mặt Hàn Phong cũng chỉ là Thiên giai thất phẩm?
Vả lại Hàn Phong bao giờ cũng có cảm giác kỳ quái, nhưng loại cảm giác này thuỷ chung không thể nào nắm bắt được.
Nhưng điều này cũng không có gây trở ngại đối với việc Hàn Phong cảnh giác. Chỉ vì hắn biết rõ Võ Hoàng điện là Võ Hoàng. Một ngàn năm trước đã có thể một tay diệt Đại Viêm đế quốc. Chỉ riêng đểm này thôi cũng khiến cho Hàn Phong phải cẩn thận.
Một bên Trác Minh thất Hàn Phong nghe đối phương báo xuất danh tính dĩ nhiên lại có phản ứng to lớn như vậy thì cũng không thể nào giải thích được.
Nếu như cả Thiên giai thất phẩm như Hàn Phong cũng phải chấn kinh như vậy thì tự nhiên không phải là nhân vật bình thường.
Vả lại Thiên Thánh cốc cũng không phải là một tiểu thế lực, tự nhiên biết được thực lực của Võ Hoàng điện đáng sợ đến mức nào.
Hôm nay người của Võ Hoàng điện đã lẻn vào đại hội. Nếu như không có dụng tâm khác thì Trá minh cũng không có tin.
Cuối cùng Trác Minh cũng chỉ là một Thiên giai ngũ phẩm mà thôi. Nhưng thân là cốc chủ hắn vẫn có cái uy khác với người thường.
Thực lực của Trác Minh rõ ràng không có bằng Võ Hoàng nhưng bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Hàn Phong mà thôi. Hắn cũng cố áp chế cỗ khí tức xao động, lạnh giọng nói:
- Người của Võ Hoàng điện lẩn vào Thiên Thánh cốc chúng ta rốt cục là có chuyện gì.
Võ Hoàng đột nhiên nhẹ giọng cười. Hawnscamr thụ được phụ cận có vài tên trưởng lão của Thiên Thánh cốc đang chậm rãi vây quanh.
Chẳng qua Võ Hoàng căn bản cũng không có lưu ý tới những điều này. Hoặc có thể nói ở đây không có một ai có thể khiến cho hắn sợ hãi. Ngược lại biểu hiện của hắn giống như đang ở nhà mà tự mình nói với mình:
- Một ngàn năm thực sự là lâu lắm.
Trác Minh không rõ Võ Hoàng nói câu này có ý gì nhưng Hàn Phong ở một bên tự nhiên rõ Võ Hoàng chính là một lão quái vật sống hơn nghìn năm rồi.
Tuy rằng trên đại lục thọ mệnh của võ giả rất dài nhưng là có thể sống hơn một ngàn năm cũng không phải là không có ai. Nhưng Hàn Phong cũng cảm thấy cảm khái không thôi.
Hắn trong vòng hai ba năm mà đã gặp tới ba lão quái vật sống hơn ngàn năm. Nhưng chẳng qua trong lòng hắn lại có thêm một tia nghi hoặc. Vô luận là Hư Không hay là Triệu Vô Cực thì những người này nhìn qua tựa hồ chỉ là thiếu niên phổ thông trẻ tuổi mà thôi.
Dường như ba người này đều tồn tại một tầng quan hệ nào đó. Chẳng qua trước có hai người từng là bằng hữu nhưng nay đã trở thành địch nhân.
Mà lúc này Võ Hoàng cũng cảm khái noi:
- Ta nghe nói Thánh cốc có một thánh thụ hết sức kỳ lạ cho nên lần này đến đây cũng là muốn kiến thức một phen. Chẳng qua không nghĩ tới lại đụng phải tiểu gia hoả này ở đây.
Theo lời Võ Hoàng thì tự nhiên tiểu tử kia chính là Hàn Phong.
Mà theo lời Võ Hoàng thì hắn nguỵ trang thân phạn trà trộn vào Thiên Thánh đại hội là bởi vì muốn được vào Hư Linh Ảo Cảnh. Chẳng qua khi hắn thấy Hàn Phong cũng ở đây, nhất là lúc trước Hàn Phong lại luôn để ý tới hắn. Cho nên Võ Hoàng biết được Hàn Phong cũng đã nghi hoặc thân phận của mình.
Cho nên việc đã đến nước này thì Võ Hoàng cũng không cần phải che đậy mà thẳng thắn trực tiếp bại lộ thân phận.
Mà lúc này Hàn Phong cũng không phải vì Võ Hoàng đang nói chuyện mà buông lỏng cảnh giác. Khí tức trên người lại càng sắc bén, mơ hồ muốn tạo uy áp của Võ Hoàng.
Về phần những người khác thì tự nhiên biết được tình hình lúc này không ổn. Từ lâu đã ào ào thối lui. Mặc dù vẫn có một vài đệ tử gian lớn nhưng dưới uy áp của hai Thiên giai thất phẩm cường giả thì cũng phải bất đắc dĩ thối lôi.
Mà nghe được Võ Hoàng nói như vậy thì Hàn Phong cũng nhướng mày không có nói gì.
Võ Hoàng thấy Hàn Phong không có phát biểu ý kiến thì trái lại hỏi:
- Chẳng nhẽ ngươi không có cái gì để hỏi. Ngươi đối với sự xuất hiện của ta không hiếu kỳ sao?
Lúc này ngữ khí của Võ Hoàng vẫn như trước vô cùng huyền diệu, giống như một tiểu hài đồng ở trước mặt đại nhân thể hiện sự đắc ý của mình.
Chẳng qua Hàn Phong tự nhiên sẽ không bởi vì thế mà coi khinh người trước mắt.
Đối với sự xuất hiện của Võ Hoàng thì trong lòng Hàn Phong tự nhiên cũng tồn tại vô số nghi hoặc. Bất quá hiển nhiên bây giờ điều hắn để ý tới nhất chính là tình huống cưa Tứ Diệu các.
Võ Hoàng điện đồng thời đánh lén bốn các, đến thời điểm mấu chốt thì không hiểu vì sao Võ Hoàng lại xuất hiện ở đây. Mà lý do cũng hết sức đơn giản, chỉ vì thánh thụ của thánh cốc?
Chính là Hàn Phong cũng hiểu được lời nói từ miệng Võ Hoàng hiển nhiên không thể nào tin hoàn toàn được cho nên Hàn Phong mới trầm giọng nói:
- Điều ta muốn biết thì ngươi sẽ không nói cho ta biết. Đã như vậy thì cần phải tốn nhiều lời làm gì!
Võ Hoàng nghe vậy thì đầu tiên sửng sốt, rồi lại cười ha hả:
- Thú vị! Rất thú vị! Ngươi nói không sai, đã như vậy để cho ta tới thử thân pháp của ngươi xem, rốt cuộc thế nào!
- Như mong muốn!
Hàn Phong nhàn nhạt nói.
Ngay sau đó hai đạo thân ảnh bốn từ khí thế bình thản thì theo tiếng nói vừa dứt lần thứ hai cuồng bạo khắp toàn trường.
Ngay cả bầu trời ở phía trên cũng bị khí tức cuồng bạo khiến cho run rẩy, tưởng chừng như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Mà Trác Minh ở gần nhất cũng bị khí tức kinh khủng của hai người tản mát ra trấn áp. Tuy rằng khí tức của hai người không phải nhằm vào hắn nhưng nội tâm Trác Minh cũng phải sản sinh một ý niện không thể nào chống cự được ở trong đầu.
Loại cảm giác này khiến cho Trác Minh cảm thấy không tốt chút nào nhưng lại không thể nào tránh được, thần sắc có chút phức tạp nhìn hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT