Chẳng qua năm đó kỳ tích sáng ngời đó do Hàn Phong sáng lập ra. Mà lần này rất có thể là do người khác.
Đối với một hắc mã như vậy thì Hàn Phong tự nhiên là chú ý đến. Chẳng qua khi quan sát người này thì hắn thấy tướng mạo bình thường, cũng không có cảm giác gì đặc biệt nhưng mà trong lòng hắn lại cảm thấy kỳ quái.
Cuối cùng thì trước ngày diễn ra tứ cường, đại hội cũng được nghỉ ngơi một ngày một đêm.
Mà lúc này Hàn Phong cũng đã nhận được tin tức từ đế đô truyền tới. Tiêu Tấn sau khi biết được sự tình của Tứ Diệu các thì mấy ngày hôm trước đã phân biệt phái người đến bốn các.
Sau khi đưa tin tức này cho bốn người Đường Vũ Nhu. Hắn dự đinh sau khi đại hội kết thúc thì sẽ đích thân đến Tứ Diệu các một chuyến.
Hôm nay là ngày tư cường diễn ra, mà người chiến thắng sẽ tiến nhập vào trận chung kết. Mà đối thủ của Lâm Phỉ Vân thật không ngờ lại là Kỷ Thanh Thanh của Băng Tuyết các.
Hai nàng niên kỷ xấp xỉ nhau, trong đó hai bên quan hệ cũng tương đối tốt. Lần này lại gặp nhau ở trên lôi đài chiến thì cũng khiến cho các nàng gặp chút rắc rối.
Cũng may, hai nàng từ trước đối với nhau đã là hảo bằng hữu, trừ lúc đầu có chút ngoài ý muốn thì cũng không có tâm tình nào khác.
Trái lại hai nàng lại lén lút bắt tay thì thầm to nhỏ gì đó. Có vẻ như đang hảo hảo thương lượng. Cả hai đều lộ ra ánh mắt kiên định thập phần tự tin.
Hàn Phong thấy hai nữ tử lén lút như vậy thì cũng phải lắc đầu.
Một bên là sư muôi là bản thân hắn yêu thương. Một bên là cố nhân, người này thì coi người kia là thân ca ca, ngược lại người kia coi người này là hảo muội muội.
Hai nàng đối với Hàn Phong xem ra vô cùng trọng yếu. Trong lúc nhất thời hắn cũng không có lên tiếng giúp đỡ một bên nào cả.
Đến khi Đường Vũ Nhu thấy thế thì đi đến bên cạnh hắn nói giỡn rằng:
- Thế nào có phải hay không cảm thấy rắc rối. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt cả. Chắc chắn sẽ có một bên phải thua nhưng ngươi đều yêu thương cả hai. Thật khó xử a.
Hàn Phong bị Đường Vũ Nhu đến trêu đùa thì cũng hoạt kê tiện đà nói:
- Kỳ thực, thực lực của hai người cũng không tệ. Hơn nữa đã đi tới được vòng này rồi thì thua cũng không tiếc. Ta chỉ sợ đến lúc đó các nàng sẽ khóc lóc tìm ta gây chuyện. Ta hiện tại rất là sợ sự tình này sẽ diễn ra.
- Nghĩ không ra trong mắt thế nhân người được coi là yêu nghiệt thiên tài cũng biết sợ cơ đấy. Thực là không co phù hợp với một Thiên giai thất phẩm nha.
Đường Vũ Nhu đạm bạc cười nói.
Hàn Phong có chút kinh ngạc nhìn Đường Vũ Nhu. Hắn cảm thấy hôm nay nàng vô cùng kỳ quái. Dựa theo tính khí ngày xưa thì cũng sẽ không cùng hắn nói chuyện phiếm như vậy.
Kỳ thực Hàn Phong lại đâu nào biết tâm tư con gái. Tuy rằng bên ngoài Đường Vũ Nhu là người có tính tình lạnh lùng, kiện nghị nhưng dù sao thì nàng cũng chỉ là một nữ nhân. Hơn nữa hiện tại lại đang đứng ở trước mặt nam nhân mình thích thì cũng phải thể hiện một chút nữ tính chứ.
Có thể ngay cả Đường Vũ Nhu cũng không rõ tại sao hôm nay biểu hiện của bản thân lại khác thường đến như vậy. Lúc này trong tiềm thức của nàng không có để ý tới việc đó.
Mà nguyên nhân thực sự bất quá cũng bởi vì Hàn Phong đối với Lâm Phỉ Vân và Kỷ Thanh Thanh hai tiểu nha đầu này đều sủng ái quá mức đi.
Đã là nữ nhân thì thiên tính chính là ghen tuông, cho nên Đường Vũ Nhu cũng mới có biểu hiện bất đồng như vậy.
Chỉ bất quá, đối với nữ nhân bình thường thì đây cũng chỉ là một biểu hiện thường thấy mà thôi. Nhưng hôm nay Đường Vũ Nhu lại có biểu hiện như vậy hiển nhiên là làm cho nàng thoạt nhìn giống như tức giận.
Thật ra thì nàng cũng không phải là đố kỵ hai tiểu nha đầu kia mà Đường Vũ Nhu phản ứng như vậy tuy rằng vẫn có nguyên nhân bất minh trong đó mà Hàn Phong không biết được nhưng hắn vẫn như trước thập phần yêu thích không khỏi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Vũ Nhu hảo vừa cười vừa nói:
- Tuy rằng không rõ ngươi hôm nay thế nào lại có biểu hiện như vậy. Nhưng hiện tại chính là càng khiến cho người ta thấy yêu thích hơn trước đây.
Đầu tiên là bị Hàn Phong lớn mật bắt được ngọc thủ, tiếp đó hắn lại cùng ngôn ngữ để trêu chọc nàng thì Đường Vũ Nhu cũng không có chống cự nổi là khuôn mặt phải ửng hồng.
Có chút ngượng ngùng đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra không có một ai lưu ý tới hai người thì Đường Vũ Nhu thoáng dùng sức rút tay lại, nhất thời mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu xuống.
Chẳng qua sau khi rút khỏi tay của Hàn Phong thì Đường Vũ Nhu lại cảm giác như bị thất lạc cái gì đó. Trong lòng mọc lên cảm giác lưu luyến khó tả. Điều này khiến cho tim Đường Vũ Nhu đập nhanh hơn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại càng thêm đỏ.
Đáng tiếc là lúc này Hàn Phong cũng không có chú ý tới phần tâm tư này của Đường Vũ Nhu.
Bởi vì Lâm Phỉ Vân và Kỷ Thanh Thanh đã bắt đầu thi đấu.
Lúc trước biểu hiện của hai nàng tự nhiên là không thể bắt bẻ, cho nên tràng đấu này đối với mọi người chính là tiêu điểm. Không những thế hai nàng lại còn là tuyệt sắc nữ tử, có thể nói một tràng này cũng khiến cho trận đấu thêm cảnh sắc.
Bất quá, Hàn Phong cũng cảm thấy kỳ quái, hai nàng không biết tại sao có phải bởi vì quan hệ mật thiết hay không là ngay từ đầu giao thủ cũng không có va chạm mãnh liệt. Trái lại là người một chiêu, ta một chiêu thăm dò lẫn nhau.
Nhưng dù vậy thì hai nàng tựa hồ vẫn chìm đắm trong đó. Giao thủ trông rất vui vẻ mà dưới đài những nam đệ tử lại càng thêm mê mẩn.
Hàn Phong cũng chỉ biết cười khổ lắc đầu, trông thấy hai nàng trên đài như vậy thì cũng không rõ hai tiểu nha đầu tinh quái này đang suy nghĩ cái gì nữa.
Tiếp đó chỉ trong chốc lát, hai nàng giống như là có thương lượng từ trước, đều tự lùi bước đồng thời đấu khí của hai nàng cũng đã bộc phát ra.
Lâm Phỉ Vân nhìn Kỷ Thanh Thanh cười nói:
- Tiểu Thanh nhi, hôm nay ta không có hạ thủ lưu tình nha!
Kỷ Thanh thanh nghe vậy thì lại làm bộ mặt ngạo khí nói:
- Vân Nhi tỷ tỷ, ngươi cũng không nên mạnh miệng. Cẩn thận thua đến khóc nhè đó!
- Nếu như bị bải bởi ngươi thì chính là khi quay về ta sẽ để sư huynh đánh vào mông mình.
Lâm Phỉ Vân không có để ý tới đây là chỗ đông người nói.
Sau đoạn đối thoại thì hai kiều nữ cũng bắt đầu triển khai thế tiến công, ở trên lôi đài cũng chỉ lưu lại hai đạo tàn ảnh mỹ lệ.
Chẳng qua lúc này mọi người đều từ câu nói của Lâm Phỉ Vân mà nhìn về phía Hàn Phong. Lúc này trong lòng Hàn Phong vô cùng buồn bực, tiểu nha đầu Lâm Phỉ Vân thật không có chịu để ý tới ngôn từ, hại hắn thiếu chút nữa phải thổ huyết.
Mà Đường Vũ Nhu ngồi bên cạnh cũng là bộ mặ buồn cười quỷ dị nhìn Hàn Phong.
- Nha đầu hồ đồ!
Hàn Phong bất đắc dĩ nói.
Về phần Duẫn Băng Hinh ngoại trừ đứng từ xa quan chiến thì mấy này nay cũng đều quan sát Hàn Phong.
Mười năm trước nàng bị Hàn Phong đánh bại, hơn nữa còn không có bất luận cái gì để có thể gọi là đánh lại cả. Với tâm tính cao ngạo của mình khiến cho nàng thực có chút chán trường.
Lập tức, Duẫn Băng Hinh lại nhìn về Thanh Phong đang cẩu thả cười đứng bên cạnh thì trong lòng lại có chút kiêu ngạo.
Thanh Phong là sư đệ của nàng, cũng là trong hàng đại đệ tử có thiên phú tương đối cao. Đồng thời Duẫn Băng Hinh đối với sự đệ cũng rất chiếu cố. Thường ngày đều không quên chỉ điểm cho hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT