Mà lúc này, trên bầu trời hoàng thành đang có hơn hai mươi đạo thân ảnh chiến thành một đoàn. Chiếu theo khí tức phát tán thì có thể thấy được thực lực của những người này không tầm thường chút nào. Người yếu nhất cũng là Thiên giai nhất phẩm.
 
Thế nhưng trong đám người này Hàn Phong cũng không có thấy thân ảnh của Diệt Hoàng. Thân hình chợt lóe lên. Đám người Hàn Phong đi tới đâu cũng tàn sát người cuả Trọng Tài giả một cách bừa bãi, không kiêng nể gì. Hàn Phong trước tiên muốn đến bên cạnh chúng nữ.
 
Mà khi đoàn người của Hàn Phong xuất hiện ở bên trong hoàng cung thì những người bên trong cũng phát hiện ra nhóm người Hàn Phong chính là lai khách ngoài ý muốn.
 
Tiêu Linh nhìn Hàn Phong đang tiến đến trước mặt mình thì trên mặt cũng hiện lên một tia kinh hỉ.
 
Hàn Phong thấy mọi người không có sao thì cũng an tâm phần nào, hắn quay đầu nhìn phụ thân, thân thiết hỏi thăm:
 
- Phụ thân! Người không sao chứ?
 
Hàn Nhất Nguyên vốn đang cau mày trước thế cục hiện tại, tuy thực lực của hắn cũng chỉ mới đạt đến Thiên giai nhưng lại rõ ràng tình huống lúc này đối với bọn họ là vô cùng bất lợi.
 
Đám người Trọng Tài giả kia thực lực hơn hẳn bọn họ bên này. Sở dĩ bọn họ vẫn có thể bảo trụ cho đến bây giờ chính vì đối phương không quá mức chú ý tới bọn họ. Hoặc giả nói đám người Trọng Tài giả này rõ ràng là đang trêu đùa bọn họ.
 
Những tên ghê tởm này hiển nhiên lại muốn nhìn thấy bộ dạng dãy chết của bọn họ. Nghĩ đến đây thì Hàn Nhất Nguyên cũng phải nghiến răng nghiến lợi giận giữ.
 
Bất quá lúc này Hàn Phong xuất hiện thì cục diện có thể chuyển biế.
 
Thấy con mình cùng với hoàng thất Tiêu Chiến trở về, Hàn Nhất Nguyên tự nhiên cũng biết tình hình lúc này đã khác trước. Hắn không nói lời nào cũng ào ào gia nhập chiến đoàn.
 
Mà Tiêu Chiến thì đi tới bên Tiêu Tấn, thấy Tiêu Tấn vẫn như trước kia bình yên vô sự thì tâm tình lúc này của Tiêu Chiến mới hòa hoãn xuống đôi chút.
 
Thần sắc Tiêu Tấn từ đầu tới gia vẫn vô cùng nghiêm trang. Sắc mặt âm trầm đáng sợ, chỉ đến khi nhóm người Tiêu Chiến xuất hiện thì sắc mặt hắn mới hòa hòa , có chuyển biến tốt đẹp.
 
Tiêu Chiến cũng không có nói những lời thừa, hắn biết trận chiến này liên qua tới sự hưng suy của hoàng thất, của Tiêu gia hắn. Tự nhiên cũng không dám chậm trễ mà thân ảnh nhanh chóng gia nhập chiến đấu đoàn.
 
Thấy Tiêu Chiến động thủ thì lúc này Tiêu Tấn mới nhìn về phía Hàn Phong, hắn cũng không nó nhiều, chỉ đi vào trọng tâm.
 
- Hàn Phong, hôm nay vẫn còn phải nhờ ngươi và Hư Không tiên sinh xuất thủ trợ giúp. Qua được đại nạn này hoàng thất ta tất có báo đáp!
 
Hàn Phong nghe vậy cũng nói:
 
- Những lời này của bệ hạ dư thừa rồi. Chúng ta vốn là minh hữu. Lần trước hoàng thất đã giúp Huyền Thiên tông chúng ta chống lại kẻ thù thì lần này ta tự nhiên không giương mắt đứng nhìn.
 
- Vậy thì phải làm phiền cho người rồi. Nếu như không phải thân phận của ta thì ta từ lâu đã nhảy vào trong trận chiến mà chém giết địch nhân rồi.
 
Tiêu Tấn nghe Hàn Phong nói vậy thì cũng miễn cưỡng nở ra được nụ cười hiếm hoi trong ngày.
 
Hàn Phong liếc mắt ra hiệu cho Hư Không rồi cả hai cùng chuẩn bị xuất thủ.
 
Đúng lúc này Tiêu Linh ở đằng sau tiến lên hai bước đi tới trước mặt Hàn Phong.
 
Trông thấy Tiêu Linh, Hàn Phong cũng dừng lại chưa có xuất thủ, nghi hoặc hỏi:
 
- Linh nhi, bây giờ khẩn yếu. Có gì thì để lát nữa được không.
 
Ai biết, Tiêu Linh không có nghe lời như những lần trước. Nàng nhìn Hàn Phong mà hai mắt rơi lệ, lo lắng nói:
 
- Hàn Phong, Ngọc nhi muội muội bị người của Trọng Tài giả bắt đi rồi. Ngươi nhất định phải cứu nàng.
 
- Cái gì!
 
Tiêu Linh nói như vậy thì chẳng khác nào như thiên lôi giáng xuống nội tâm của Hàn Phong cả.
 
- Ngay trước đó lúc người của Trọng Tài giả còn chưa có tấn công đế đô thì Ngọc nhi muội muội nói là muốn đi ra ngoài mua chút dược liệu. Kết quả là không có thấy trở về nữa. Mà những thủ vệ phái đi bảo vệ muội ấu cũng đều bị đánh gục. Ngay sau đó là người của Trọng Tài giả phát động tấn công. Thiếp nghĩ Ngọc nhi muội muội nhất định là người của Trọng Tài giả bắt đi.
 
Nghe Tiêu Linh đơn giản thuật lại thì trong lòng Hàn Phong nhất thời âm trầm mà cảm thấy đáng sợ.
 
Mà đúng lúc này phía trên bầu trời hoàng cung đột nhiên xuất hiện một đạo khí tức thập phần sắc bén và mạnh mẽ.
 
Ngay sau đó Hàn Phong nghe được tiếng cười kiêu ngạo không gì sánh được của Diệt Hoàng.
 
Mà một màn kế tiếp khiến cho Hàn Phong như đứt từng khúc ruột. Cơn giận của hắn đã tràn lên đến tận đỉnh đầu…
 
Lúc này đột nhiên xuất hiện trên bầu trời hoàng thành chính là người trước đó đã sử dụng mưu kế đem nhóm người Hàn Phong vây ở tẩm cung thủy tổ của Tiêu gia - Diệt Hoàng.
 
Hàn Phong cũng không có rõ lắm, vì sao Diệt Hoàng sớm đã có thể chiếm được đế đô, nhưng lại không có ra tay đối với Tiêu Tấn.
 
Với thực lực của hắn thì hoàng thất cho dù đem toàn bộ thực lực ra cũng chỉ đủ để cùng hắn dây dưa một thời gian mà thôi. Chính là không thể nào đối phó được với hắn.
 
Bất quá bây giờ Hàn Phong hiển nhiên cũng không có bận tâm đến những điều này bở vì lúc này đây bên cạnh Diệt Hoàng còn xuất hiện thêm một đạo thân ảnh nhỏ nhắn, xinh xăn.
 
Hàn Phong thậm chí không cần nhìn mặt cũng đoná biết được thân phận của thân ảnh đó. Người này không ai khác chính là Trầm Ngọc mà theo như lời Tiêu Linh đã bị Trọng Tài giả bắt đi.
 
Lúc này Trầm Ngọc vận một thân bạch sắc luyện dược sư. Ngoại trừ dáng vẻ của nàng có chút chật vật ra thì cũng không có bất kỳ điều gì đáng ngại cả.
 
Bất quá Hàn Phong cũng phát hiện được nét mặt của Trầm Ngọc cũng không có giống như trước. Nét mặt nàng tái nhợt, hơn nữa thần tình cũng có vẻ thống khổ.
 
Đến lúc này thì trái tim của Hàn Phong cũng phải quặn đau. Lửa giận trong lòng hắn bị áp quá mức mà triệt để bạo phát.
 
Thân ảnh chợt lóe lên, Hàn Phong ngay lập tức đã đứng trước mắt Diệt Hoàng. Đấu khí trong cơ thể không thể nào không chế được mà không ngừng tuôn ra ngoài.
 
Bất quá Hàn Phong bây giờ cũng không có vì vậy mà mất đi lý trí. Hắn đương nhiên biết rõ Diệt Hoàng bắt Trầm Ngọc chắc chắn là có nguyên nhân của nó. Cho nên Hàn Phong không thể làm bất cứ điều gì thiếu suy nghĩ cả. Bằng không nếu xử lý không tốt thì Trầm Ngọc có thể nguy hiểm tới tính mạng.
 
Mà ngay khi Hàn Phong xuất hiện trước mạt Diệt Hoàng thì Hư Không cũng đứng ở bên cạnh hắn. Thấy Hàn Phong xuất hiện thì Diệt Hoàng cũng không có lấy làm kinh ngạc. Trái lại hắn còn đem Trầm Ngọc giơ ra trước mặt, cười nhạt liên tục nói rằng:
 
- Các ngươi tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ. Bằng không ta không thể đảm bảo rằng nữ nhân này sẽ không có bị gì….
 
Diệt Hoàng tiện đà châm trọc cười nói:
 
- Nghĩ không ra ngươi cũng là một người đa tình. Nữ nhân này thực rất cứng rắn. Cho dù ta hỏi như thế nào thì nàng cũng không có lộ ra tin tức của ngươi. Xem ra mị lực của ngươi không nhỏ chút nào!
 
Lúc này Trầm Ngọc ý thức được thập phần rõ ràng, tự nhiên cũng đã thấy được sự xuất hiện của Hàn Phong.
 
Trầm Ngọc tự nhiên biết rõ, Diệt Hoàng muốn dùng mình để uy hiếp Hàn Phong, bởi vậy mà nàng không có để ý tới an nguy của bản thân mà hô lên:
 
- Hàn Phong! Huynh không cần phải lo lắng cho muội! A……
 
Trầm Ngọc còn chưa có nói hết câu thì Diệt Hoàng đã dùng sức bóp chặt cổ tay nàng khiến cho nàng cảm thấy đau đơn mà không khỏi kêu lên một tiếng thống khổ.
 
- Dừng tay!
 
Hàn Phong thấy thế thì không khỏi tức giận quát.
 
- Ha ha!
 
Diệt Hoàng nhìn thấy Hàn Phong bởi vì một nữ nhân nhỏ noi là lại khẩn trương như vậy thì trong lòng hắn minh bạch được phần nào. Cho nên hắn càng kinh hỉ.
 
Hai mắt Hàn Phong lóe lên cỗ hàn khí khắc cốt ghi xương, lạnh lùng nhìn Diệt Hoàng. Hàn Phong dùng âm thanh cực kỳ băng lãnh nói với hắn:
 
- Ngươi có phải hay không biết trước chúng ta sẽ trở về?
 
Diệt Hoàng nghe vậy thì cười lạnh nói:
 
- Ta cũng từng là người của Tiêu gia, cộng thêm việc ta cũng đã ở trong tẩm cung của thủy tổ đợi gần tới một năm thời gian. Toàn bộ cơ quân bên trong trừ tẩm cung của tổ tiên thì tất cả ta đều biết rõ.
 
Diệt Hoàng tiếp tục nói:
 
- Ta biết lăng mộ của thủy tổ không thể nào vây khốn được các ngươi quá lâu cho nên mới dự định đợi các ngươi trở về rồi mới tiêu diệt hoàng thất.
 
Hàn Phong vẫn lạnh lùng như trước nhìn Diệt Hoàng mà cũng không có nói gì.
 
Mà Diệt Hoàng giống như tâm tình tương đối tốt, lại tiếp tục nói:
 
- Chẳng qua khi thủ hạ của ta đi trên đường ngày hôm qua thì bắt gặp nàng. Mà bọn chúng lại nhận ra nàng là người của ngươi cho nên mới đón nàng về. Ta từ đó cũng thay đổi chủ ý, ta thực muốn thấy được các ngươi bị ta giẵn vặt đến tuyệt vọng. Sau khi tuyệt vọng đến chết đi sống lại thì ta mới cho các ngươi chết. Có như thế thì mới có thể làm giảm đi mối hận nhiều năm của ta đối với Tiêu gia.
 
- Phong tử!
 
Hàn Phong nhịn không được mà mắng một câu.
 
Diệt Hoàng nghe thấy Hàn Phong chửi mình thì trên mặt không khỏi lộ ra một tia giận giữ, nhưng bộ dáng vẫn tươi cười nói rằng:
 
- Ngươi tốt nhất là nên cẩn thận tới từng lời nói của mình. Nếu như làm ta không vui thì nói không chừng ta thất thủ sẽ làm cho vài người bị thương đó.
 
Nói xong, Diệt Hoàng lại phát lực nắm lấy tay của Trầm Ngọc khiến cho nàng đau đớn đến nỗi thân thể không ngừng run rẩy. Bất quá lần này nàng không có giống như lúc trước vì đau quá mà kêu lên.
 
Chăng qua, Hàn Phong cũng cắn chặt môi, chậm rãi lưu lại một vết máu đỏ tươi trên miệng. Nhất thời Hàn Phong cảm thấy trái tim mình như bị muôn vàn lưỡi đao sắc bén chém nát. Đấu khí không ngừng bạo thể ra ngoài lần thứ hai được đẩy cao hơn một tầng.
 
Thấy được bộ dạng của Hàn Phong như vậy khiến cho Diệt Hoàng đắc ý không thôi. Nhân thiên hắn cungc dùng ngữ khí mệnh lệnh, hướng về phía Hàn Phong không một chút khách khí nói:
 
- Muốn mạng sống của nàng thì phải làm như những gì ta nói. Đầu tiên là tán đi đấu khí trên người người.
 
Hàn Phong nhìn thấy bộ dang thống khổ của Trầm Ngọc rồi lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Diệt Hoàng thì ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng như trước. Nhưng Hàn phong vẫn không có cách nào khác, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
 
Không có biện pháp nào khác, bây giờ Trầm Ngọc đang ở trong tay của Diệt Hoàng. Hắn chỉ cần thoáng phát lực thôi thì Trầm Ngọc sẽ xảy ra chuyện không may rồi.
 
Điều này cũng khiến Hàn Phong không thể nào chấp nhận được. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là thu hồi đấu khí của mình.
 
Mà ngay khi Hàn Phong thu hồi đấu khi thì Diệt Hoàng cũng nhanh tay xuất thủ mà không có dấu hiệu biết trước. Tuy rằng hai người còn cách đó chừng mười bước nhưng trên tay Diệt Hoàng đã xuất hiện một đạo kình khí sắc bén, trong nháy mắt bắn trúng Hàn Phong.
 
Đối mặt với công kích bất thình linh này của Diệt Hoàng, dưới tình huống bình thường thì Hàn Phong hoàn toàn có thể tách ra. Nhưng bây giờ hắn không có lựa chọn như vậy. Không phải hắn không muốn tránh mà là hắn không dám tránh. Mà Hư Không ở bên cạnh cũng không có dám có hành động thiếu suy nghĩ.
 
Trong mấy ngày tiếp xúc, Hư Không cũng biết được nữ tử bị Diệt Hoàng bắt chính là có quan hệ vô cùng thân thiết đối với Hàn Phong. Tự nhiên hắn cũng cần phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Chẳng qua thấy Diệt Hoàng có hành động như vậy thì Hư Không không khỏi nhíu mày.
 
Mà khi Hàn Phong chịu một đạo kinh khí sắc bén của Diệt Hoàng, cho dù bản thân hắn có Mỹ Kim thân thể hộ thân nhưng vẫn bị đạo kinh khí này đánh lui ra sắc hai bước. Đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
 
Thấy Hàn Phong đang áp xúc thương thế thì Diệt Hoàng lại cảm thấy đắc ý cười ha ha.
 
Nhưng mà bất đồng với Diệt Hoàng, Trầm Ngọc thấy Hàn Phong vì bản thân mình mà thụ thương thì trong lúc nhất thời đau đớn quá độ khiến cho nàng thiếu chút nữa hít thở không thông. Thậm chí so với việc Diệt Hoàng hành hạ nàng thì còn đau khổ hơn rất là nhiều.
 
Trong nháy mắt nước mắt của nàng không thể nào kiềm chế được mà chảy ra ngoài. Tiếp đó theo gương mặt của nàng mà chảy xuống ngực, dính đầy trên vạt áo.
 
Lúc này, Tiêu Linh và nhón người Lâm Nguyệt ở bên dưới thấy Hàn phong thụ thương thì sắc mặt mọi người nhất thời tái nhớt. Nếu như không phải bên người Lâm Nguyệt đúng lúc đỡ lấy thì thiesu chút nữa Tiêu Linh đã té xỉu rồi.
 
Chẳng qua, Diệt Hoàng trông thấy mọi người phản ứng như vậy thì cũng không có dừng tay, trái lại còn trầm trọng nói:
 
- Tốt lắm! Quả nhiên là rất nghe lời! Như vậy kế tiếp ta sẽ cho ngươi nếm tu vị của sự thống khổ.
 
Nói xong Diệt Hoàng lại sinh ra vài đạo đấu khí, mỗi đạo đều mạnh mẽ, sắc bén hơn trước rất nhiều.
 
- Phanh ! Phanh ! Phanh!
 
Mấy đạo đáu khí này trong chớp mắt oanh kích lên thân thể của Hàn Phong.
 
Mà Hàn phong cũng bị vài đạo đấu khí trực tiếp đánh bay đụng vào một bên tường.
 
- Phốc!
 
Liên tiếp đón nhận vài đạo công kích như vậy, mặc dù có Mỹ Kim Thân thể chống đỡ nhưng Hàn Phong vẫn phải thụ thương.
 
Thương thế trong cơ thể hắn đã không thể nào khống chế được nữa, khí huyết dâng trào, trong nháy mắt hắn nhổ ra vài ngụm máu lớn.
 
- Hàn Phong!
 
Trầm Ngọc thấy Hàn phong vì mình mà chịu bao nhiêu đau khổ như vậy thì cảm thấy tuyệt vọng.
 
Trong lòng Trầm Ngọc, trên đời này nếu như nói có người nào đối với nàng tối quan trọng nhất thì chắc chắn chính là Hàn Phong. Đối với Trầm Ngọc mà nói thì sự tình của Hàn Phong vĩnh viễn là lỗi của mình. Mà sinh mệnh của Hàn Phong còn quý hơn sinh mệnh của mình. Nàng không muốn Hàn Phong vì cứu mạng mình mà khiến cho bản thân hắn phải chết, nàng cũng không nguyện ý nhìn thấy Hàn Phong phải chịu thương tổn.
 
Nhưng bây giờ, Hàn Phong cũng đã vì nàng mà trọng thương. Điều này khiến cho Trầm Ngọc hầu như tan võ.
 
Cơ hồ nàng dùng hết khí lực toàn thân, Trầm Ngọc nức nở vừa khóc vừa nói:
 
- Hàn Phong! Huynh cũng không cần lo cho muội! Thực sự không cần lo cho muội! Mau dừng lại đi, nếu không huynh sẽ chết đó. Cho dù huynh có chết thì hắn cũng không có bỏ qua cho muội! Huynh không cần lo cho muội.
 
Mà lúc này vốn song phương đang đánh nhau cũng thập phần ăn ý tất cả đều dừng lại. phân biệt đứng thành hai bên chiến tuyến.
 
Bây giờ ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Diệt Hoàng và Hàn Phong.
 
Chật vật đứng dậy, Hàn Phong nhẹ nàng lau vết mau trên miệng, tiện đa chậm rãi nói:
 
- Huynh làm sao có thể mặc kệ muội được. Huynh sẽ nhất định cứu được muôi. Muội cứ yên tâm!
 
- Ha ha! Hàn Phong muốn nàng sống thì trái lại phải nghe lời của ta. Diệt Hoàng dữ tợn nói.
 
Tiện đó Diệt Hoàng đột nhiên chỉ vào Tiêu Chiến lạnh lùng nói:
 
- Hiện tại ta muốn ngươi giết chết lão gia hỏa này.
 
Diệt Hoàng nói vậy thì nhất thời khiến mọi người ở đây thất kinh, mà Hàn Phong thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập lửa giận nhìn thẳng vào Diệt Hoàng.
 
Diệt Hoàng không có cố kỵ mà còn đem Trầm Ngọc ra uy hiếp:
 
- Thế nào? Không làm sao. Như vậy thì ngươi cũng đừng mong nàng có thể sống được.
 
- Diệt Hoàng ngươi khinh người quá đáng!
 
Hàn Phong rốt cuộc cũng không khống chế được sự tức giận trong lòng mà lạnh giọng quát to.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play