Mấy năm sau khi rời khỏi Bạch Đế thôn, Tiêu Phá Quân vẫn lặng lẽ đi du lịch theo cảnh huấn của sư phụ hắn. Ngắn ngủi mấy năm mà hắn đã đi qua hơn một nửa đại lục.
 
Những địa phương hắn từng đặt chân tới nhiều không kể xiết.
 
Nếu dựa theo quỹ tích phát triển như vậy thì nhân sinh của Tiêu Phá Quân cũng sẽ không có quá nhiều gợn sóng.
 
Nhưng khi hắn rời khỏi Bạch Đế thôn năm thứ mười thì phát sinh một việc khiến cuộc đời hắn không còn bình yên nữa.
 
Trong lúc đi du lịch Tiêu Phá Quân gặp được một nữ tử mỹ lệ, và hắn đã nhất kiến chung tình. Nữ tử kia tựa hồ cũng bị mị lực của Tiêu Phá Quân hấp dẫn nên hai người rất nhanh liền đi cùng nhau.
 
Lúc đó, tu vi của Tiêu Phá Quân đã là Địa giai đỉnh phong, chỉ kém một bước cuối cùng là có thể bước vào Thiên giai.
 
Nhưng ngày vui không được bao lâu thì Tiêu Phá Quân biết được nữ tử mình yêu mến lại là công chúa của một tiểu công quốc, đồng thời đã có hôn ước bên người.
 
Khi hai người kết bạn đi du lịch đến năm thứ hai thì người của công quốc đó đến tìm gặp, muốn nàng quay về thực hiện hôn ước gả cho mmột hoàng tử của một công quốc khác.
 
Việc này đương nhiên Tiêu Phá Quân không thể nào đồng ý được, nhưng đối mặt lại là hai gã Thiên giai cường giả, cho nên lúc đó hắn không phải là đối thủ, cuối cùng suýt nữa còn bị đánh chết.
 
Cuối cùng do vị công chúa kia đau khổ van xin rồi đáp ứng quay về mới cứu được một mạng của Tiêu Phá Quân.
 
Trải qua việc này, Tiêu Phá Quân hãm sâu trong thống khổ.
 
Ba tháng sau, Tiêu Phá Quân liên nảy lên kế hoạch muốn cướp nữ nhân của mình trở về.
 
Đương nhiên hắn cũng biết thực lực của bản thân xa xa không đủ để đối phó với một quốc gia. Mà hắn cũng không có ý định chỉ dựa vào thực lực một mình hắn.
 
Hắn dựa vào tài trí của mình cộng thêm các bằng hữu đã kết giao trong những năm du lịch đã tổ chức ra một lực lượng không nhỏ.
 
Tiêu Phá Quân có một mặt đáng sợ đó chính là hắn là rất lãnh tĩnh. Mặc dù biết ngày người trong lòng kết hôn nhưng hắn cũng không hề có bất luận tâm tình dao động nào.
 
Bởi vì hắn biết được, phẫn nộ sẽ không giải quyết được vấn đề. Chỉ có thực lực của mình mạnh mẽ mới có thể giải quyết được mọi việc theo ý mình.
 
Do đó, vì người trong lòng, Tiêu Phá Quân đã dẫn dắt một đội nhân mã, bắt đầu chậm rãi chinh chiến.
 
Dựa vào kiến thức phong phú và tài trí hơn người, chưa tới năm năm thời gian Tiêu Phá Quân đã thành lập được một thế lực không kém một tiểu quốc chút nào, đồng thời thực lực của hắn cũng đột phá lên Thiên giai.
 
Sau đó, hắn vẫn không ngừng thâu tóm các tiểu quốc xung quanh làm lớn mạnh thêm lực lượng của hắn.
 
Thêm ba năm nữa, thế lực của hắn đã mạnh hơn trước gấp mấy lần.
 
Rốt cuộc, khi hắn cảm thấy lực lượng của mình cũng đã đủ để đối kháng với tiểu công quốc của người trong lòng cùng với tên hôn phu của nàng thì hắn bắt đầu hành động lớn.
 
Tiêu Phá Quân dùng một năm thời gian đã triệt để công phá và chiếm lĩnh công quốc của tên hoàng tử kia và đoạt được người yêu trở về.
 
Đôi tình nhân ly biệt mười năm gặp lại nhau, tràng diện rất cảm động.
 
Nhưng cũng vì trận chiến này đã động chạm đến lợi ích của các quốc gia khác, cho nên hơn mười quốc gia khác cũng gia nhập vào vòng chiến khiến cả đại lục lúc đó như chìm trong mùi máu tanh.
 
Để tự bảo vệ mình, Tiêu Phá Quân cũng bất đắc dĩ gia nhập vào vòng chiến này.
 
Theo thời gian trôi đi, thế lực của Tiêu Phá Quân ngày càng lớn mạnh và các quốc gia kia cũng bị các thế lực khác xâu xé và chiếm đoạt lung tung.
 
Đến lúc này, Tiêu Phá Quân mới ý thức thế lực của hắn sau mười năm phát triển đã trở thành một đại cự đầu.
 
Và hắn cũng được những người dưới trướng hưởng ứng ngồi lên bảo toạ Đế Vương.
 
Và từ đó, một Thiên Tinh đế quốc rộng lớn như hiện nay đã được thành lập, và Tiêu Phá Quân chính là vị Đệ nhất Đại Đế, vị công chúa năm nào tất nhiên là trở thành Đế Hậu.
 
Đây cũng là truyền kỳ cả đời của Tiêu Phá Quân.
 
Những chuyện này cả đại lục ai cũng biết nên Hàn Phong tất nhiên cũng không ngoại lệ.
 
Tiêu phí nửa tháng thời gian, Hàn Phong và đám người Tiêu Chiến cuối cùng cũng đi tới Bạch Đế trấn.
 
Thầm nghĩ bản thân đang ở rất gần nơi sinh ra của nhân vật truyền kỳ Tiêu Phá Quân kia, nội tâm Hàn Phong cũng có chút rung động.
 
Khi đám người Hàn Phong tới Bạch Đế trấn thì trời cũng vừa sáng.
 
Nhìn cái trấn nhỏ trước mắt, ai có thể ngờ được nơi này không lâu sau sẽ có một hồi đại chiến?
 
Bạch Đế trấn này mặc dù là cố hương của Tiêu Phá Quân, nhưng hoàng lăng lại không nằm trong trấn mà năm trên một ngọn núi cũng gọi là Bạch Đế - Bạch Đế phong.
 
Bạch Đế phong chính là chỗ xưa kia của Bạch Đế thôn, nhưng sau khi Bạch Đế trấn được thành lập thì mọi người đều chuyển tới trong trấn sinh sống cả.
 
Hàn Phong dưới sự dẫn đường của Tiêu Chiến, rất nhanh tìm được người phụ trách của hoàng thất ở đây.
 
Người này sau khi gặp Tiêu Chiến cũng không nhiều lời mà trực tiếp dẫn đám người Hàn Phong đi tới Bạch Đế phong.
 
Từ miệng người này, Tiêu Chiến cũng biết được gần đây trong trấn cũng xuất hiện không ít người lạ mặt.
 
Không cần nghĩ cũng biết đây là người do Sở tài phán phái tới.
 
Theo tình hình này thì có lẽ không lâu nữa đám người của Sở tài phán sẽ tới đây.
 
Do đó, Tiêu Chiến sau khi phân phó vài câu với người phụ trách, lệnh cho hắn cẩn thận nhất cử nhất động quanh trấn rồi dẫn đám người Hàn Phong đi tới hoàng lăng.
 
Đương nhiên chỗ bọn họ tới không phải là hoàng lăng mà thế nhân đều biết, mà là hoàng lăng chân chính nơi các bậc đế vương an nghỉ.
 
Bạch Đế phong, hoàng lăng chân chính, lúc này đang nghênh đón đám người Hàn Phong.
 
- Nơi này chính là hoàng lăng chân chính!
 
Tiêu Chiến chỉ chỉ một cái động khẩu trong rất bình thường trước mặt nói.
 
Nhìn cái động khẩu mọc đầy cỏ dại trước mặt, cùng với hoàn cảnh hoang vắng xung quanh, Hàn Phong thực sự vô pháp liên hệ được chỗ này với hoàng lăng chân chính.
 
Nhìn lại phía hoàng lăng thế nhân đều biết phía xa quả thật mới có chút phong phạm hoàng gia.
 
So với cái động khẩu trước mắt này quả thật là thiên xoa địa viễn.
 
Ngẫm nghĩ lại, Hàn Phong liền minh bạch Tiêu Phá Quân nhất định là sợ bản thân sau khi chết đi sẽ có người tới quấy nhiễu lăng mộ của hắn nên mới nghỉ ra biện pháp như thế này.
 
Dù cho mọi người có suy nghĩ nát óc cũng không thể nào ngờ được đường đường một vị đế vương danh chấn thiên hạ sau khi chết đi lại được an táng ở mộg nơi hoang vắng như thế này.
 
Những ý nghĩ này chỉ chợt loé lên trong đầu Hàn Phong rồi thôi, sau đó hắn lập tức hỏi:
 
- Hiện giờ chúng ta làm gì? Trực tiếp đi vào hay ở ngoài này chờ đợi?
 
Tiêu Tấn chắc đã sớm phân phó nên Tiêu Chiến không hề do dự nói:
 
- Chúng ta đi vào trong, không nên đứng ngoài này. Khi vào trong các ngươi sẽ biết cái gì là cao nhân, những thứ bên ngoài này đều chỉ dùng để che mắt chúng sinh mà thôi. Ngay cả cửa của hoàng lăng chân chính chúng ta còn chưa tới đâu!
 
Hàn Phong và những người khác nghe vậy cũng không có ý kiến gì liền đi theo sau Tiêu Chiến vào bên trong hang động.
 
Động khẩu bởi vì có cỏ dại bên ngoài che phủ nên bên trong ánh sáng có phần yếu ớt nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới tầm mắt của mấy người Hàn Phong.
 
Rất nhanh mọi người đã đi qua đoạn đường hôn ám này.
 
Hàn Phong thấy Tiêu Chiến lục lọi vài cái trên vách tường, sau đó xung quanh liền sáng lên.
 
Hàn Phong giương mắt lên nhìn thì không biết lúc nào trong tay Tiêu Chiến đã có thêm một cây đuốc.
 
Và trước mặt bọn họ xuất hiện ba cái thông đạo đi ba hướng khác nhau.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play