Trên núi một lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh, một điểm bất đồng duy nhất chính là trong không khí có nhiều hơn một tia lương ý không bình thường.
Lúc này Lý Thần quay người đi tới bên cạnh Lăng Phong, trên người hắn cũng dính đầy máu tươi, hiển nhiên số người chết trong tay hắn không hề ít, bất quá vẫn còn kém một chút so với Hàn Phong, cả người giống như vừa đi ra khỏi huyết trì.
Đi tới bên người Hàn Phong, Lý Thần trước tiên dốc một ngụm rượu, lúc này mới cười to nói:
- Hảo tiểu tử, quả nhiên có quyết đoán, tuổi còn nhỏ đã có phần gan dạ, sáng suốt và tàn nhẫn, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng!
Khi Lý Thần nói chuyền, bên kia Bố Lôi Địch, Phí lão và Huyền Cơ Tử cũng đi tới bên người Hàn Phong.
Trong nhãn thần ba người nhìn về phía Hàn Phong đều có chút quái dị, lúc này bọn họ cũng hiểu được vì sao lúc trước Hàn Phong muốn toàn bộ chúng đệ tử Huyền Thiên Tông trở về trước.
Nghĩ đến hắn cũng là không muốn cho bọn họ phải chứng kiến một mặt máu tanh này, tránh cho bọn họ phải sợ hãi.
Không thể không nói, một cử động ngày hôm nay của Hàn Phogn xác thực vượt rất xa dự liệu của mọi người, bất quá ngoại trừ Huyền Cơ Tử, Phí lão và Bố Lôi ĐỊch ngược lại không để ý quá nhiều, dù sao mạng người chết dưới tay bọn họ tính ra toàn bộ chỉ sợ so với số người Hàn Phong giết ngày hôm nay còn lớn hơn rất nhiều.
Đối với đại lục luôn luôn đề cao thực lực, mạng người chính là thứ không đáng giá nhất.
Bất quá, sau khi nghe được Lý Thần nói, Hàn Phong không trực tiếp trả lời, trái lại đầu lông mày hơi nhíu, ánh mắt tập trung lên chi chít những thi thể trên mặt đất, cẩn thận tìm kiếm một phen, sau đó mới cau mày nói:
- Các ngươi lúc trước có phát hiện tung tích Diệp Hạo Thiên?
- Diệp Hạo Thiên sao? Ngươi nói chính là người thanh niên cầm đầu đám người kia?
Huyền Cơ Tử hỏi.
Hàn Phong gật đầu, sắc mặt có chút trầm trọng nói:
- Không sai, chính là hắn, từ lúc nãy tới giờ ta không hề phát hiện ra thân ảnh người này, vừa rồi cẩn thận tìm kiếm môt lần nhưng vẫn như trước không có kết quả.
Nghe vậy, Lý Thần cũng nhíu mày, hắn có thể xác định chắc chắn vừa rồi cũng không có bất luận kẻ nào thoát khỏi tầm mắt hắn.
Nhưng Hàn Phong đã xác định như vậy, Lý Thần cũng tin tưởng theo lời hắn nói.
Nhưng cứ như vậy thì Diệp Hạo Thiên làm cách nào có thể âm thầm trốn thoát ngay trước mắt mấy cường giả Thiên giai?
Đây chính là nan đề lập tức xuất hiện trong lòng cả năm người ở đây.
Trầm ngâm trong chốc lát, cả năm người đều không hiểu tại sao, một lúc lâu qua đi, Huyền Cơ Tử ở một bên đột nhiên lên tiếng:
- Được rồi, việc này có chút kỳ lạ, nhưng Diệp Hạo Thiên này bất quá chỉ là một võ giả Địa giai, vẫn còn không đủ sản sinh bất luận nguy hiểm nào cho chúng ta, ta xem chúng ta trước vẫn nên quay về, việc này để ngày sau thương lượng tiếp.
Bốn người Hàn Phong nghe vậy cũng không có ý kiến gì, cả năm người liền rời đi, thẳng hưởng đỉnh núi.
Sau khi trở lại Huyền Thiên Tông, Hàn Phong cũng không lập tức đi gặp những người khác mà trước tiên trở về tiểu ốc của mình, thay đổi một bộ y phục sạch sẽ, sau đó liền đến đại sảnh.
Kế tiếp mọi người lại thảo luận sự tình Diệp Hạo Thiên một hồi thế nhưng vẫn không thu được tin tức gì hữu dụng.
Đối với chuyện này, Hàn Phong cũng mười phần bất đắc dĩ, có điều trong lòng hắn có suy nghĩ khác, cũng không để tâm nhiều lắm.
Bàn thêm về chuyện tình Diệp Hạo Thiên một lát, sau đó Huyền Cơ Tử liền thuật lại cho Hàn Phong nghe những biến hóa của Huyền Thiên Tông trong ba năm gần đây.
Nghe xong nội dung Huyền Cơ Tử thuật lại, nội tâm Hàn Phong vui vẻ dị thường, tuy rằng vẫn biết có sự trợ giúp ủa hắn, Huyền Thiên Tông trở nên cường đại chẳng qua là sự tình sớm muộn.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, chỉ ngăn trong thời gian ba năm, chỉnh thể lực lượng Huyền Thiên Tông đã tăng đến trình độ này.
Nếu đúng như lời Huyền Cơ Tử nói, tính ra chỉnh thể lực lượng Huyền Thiên Tông đã sắp vượt qua chỉnh thể một số thế lực tông phái nhất lưu rồi.
Đương nhiên đây là Hàn Phong không tính đến những cường giả Thiên giai như Phí lão và Bố Lôi Địch.
Dù sao một tông môn cường đại, tuy rằng cường giả Thiên giai trọng yếu mười phần, nhưng Hàn Phong dù sao còn muốn suy nghĩ tương lai lâu dài cho Huyền Thiên Tông.
Muốn thành một tông môn nhất lưu, chỉ cần dựa vào vài tên cường giả Thiên giai thì trăm triệu lần không được.
Huống chi Hàn Phong cũng rất rõ ràng, Phí lão và Bố Lôi Địch, thậm chí là cả Lý Thần, ba người bọn họ đều không có khả năng cả đời ở lại Huyền Thiên Tông.
Nguyên nhân bọn họ ở đây, hoàn toàn là vì bản thân hắn, Hàn Phong cũng không thể cam đoan ngày sau bọn họ phải rời đi.
Thế nên chỉ có bồi dưỡng ra những đệ tử trong tông môn, giúp cho bọn họ chân chính trưởng thành mới là biện pháp ổn thỏa nhất.
Nói chuyện với Huyền Cơ Tử một hồi, sau đó Hàn Phong lại thay Huyền Cơ Tử kiểm tra thương thế trên người, lúc này mới vội vã rời khỏi phong khách.
Lúc này sắc trời bên ngoài đang nhá nhem tối, Hàn Phong suy nghĩ một chút, tạm thời bỏ đi ý niệm đi thăm Lâm Nguyệt và Trầm Ngọc mà trở lại tiểu ốc của mình để nghỉ ngơi.
Ban ngày đại chiến một hồi, tuy rằng hắn không có thương tổn gì, nhưng một phen tàn sát máu tanh cũng khiến tinh thần hắn hơi uể oải.
Kỳ thực, Hàn Phong cũng không cần hạ sát nhiều người như vậy, chỉ bất quá những người này dĩ nhiên dám liên thủ tấn công Huyền Thiên Tông, nếu như không phải hắn kịp thời xuất hiện, chỉ sợ Huyền Thiên Tông đã không còn tồn tại nữa.
Huyền Thiên Tông trong lòng Hàn Phong có vị trí rất lớn, không thể thay đổi được, nơi này có sư phụ hắn, có sự muội hắn, còn có cả đồng môn sư huynh đệ của hắn.
Có thể nói, sống tới bây giờ, toàn bộ động lực phấn đấu của Hàn Phong ngoại trừ vì phụ thân hắn, còn là chính là Huyền Thiên Tông, đương nhiên bây giờ còn cần tính thêm một Tiêu Linh nữa.
Cũng chính bởi vậy, thế nên Hàn Phong mới có cảm giác ác độc với địch nhân dám gây ý đồ tiêu diệt Huyền Thiên Tông.
Một phen tàn sát trắng trợn này của hắn cũng là vì Huyền Thiên Tông đánh hồi chuông cảnh tỉnh cho đám người có ý đồ xấu, khiến cho bọn họ biết rõ muốn đánh tới Huyền Thiên Tông phải trả giá lỗ lực thế nào.
Hắn tin tưởng, trải qua trận đánh ngày hôm nay, những tông môn có ý đồ trong lòng sẽ phải thu liễm một chút, mà Huyền Thiên Tông trong khoảng thới gian ngắn tới hẳn sẽ không gặp phải chuyện phiền toái gì lớn tìm đến.
Ngược lại phía đế đô bên kia, Hàn Phong có chút lo lắng, hắn với Tiêu Tán mặc dù có quan hệ minh hữu, nhưng lấy sự hiểu biết về Tiêu Tấn, hắn biết rằng Tiêu Tấn mười phần coi trọng mình, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tất nhiên sẽ không triệu hồi cường giả Thiên giai được phái đến Huyền Thiên Tông triệu hồi trở về.
Hàn Phong cẩn thận phân tích một chút, lần này đế đô và Huyền Thiên Tông đồng thời bị tập kích, chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến Võ Hoàng Điện.
Bằng không, Hàn Phong thực nghĩ không ra hiện tại trong Tinh Đế Quốc còn có thế lực gì có thể bức hoàng thất đến như vậy.
Nghĩ vậy, Hàn Phong không khỏi có chút đau đầu, Võ Hoàng Điện này trước đây luôn luôn âm thầm hoạt động, vì sao những năm gần đây lại liền tiếp xuất hiện.
Hàn Phong còn nhớ rõ kiếp trước khoảng cách mỗi lần Võ Hoàng Điện xuất hiện rất xa nhau. Nhưng tại kiếp này, tính đến thời điểm hiện tại, Hàn Phong tổng cộng đã chạm mặt Võ Hoàng Điện ba lần.
Đây còn không tính tới di chỉ bỏ hoang của Võ Hoàng Điện bị hắn phát hiện tại thôn Thanh Hà.
Võ Hoàng Điện hành động nhiều như vậy, hơn nữa mục tiêu không hề giống nhau, Hàn Phong thực sự nghĩ không ra, mục đích cuối cùng của bọn họ là thế nào.
Bất quá, có một điểm có thể xác nhận, mục tiêu cuối cùng của Võ Hoàng Điện tất nhiên vẫn là Tứ các.
Điều này có thể nhìn ra được từ chuyện tình xảy ra tại Băng Tuyết Các lúc trước.
Đương nhiên, nguyên nhân vì sao bọn họ sẽ đối phó với Tứ các thì Hàn Phong tự nhiên không thể biết được.
Dù sao, tuy tiếp xúc vài lần nhưng tin tức Hàn Phong thu được đã ít càng thêm ít.
Suy nghĩ một chút, Hàn Phong cũng về tới tiểu ốc của mình.
Mới vào trong phong, Hàn Phong liếc mắt liền thấy ngay Tiểu Bạch đang ngủ say trên giường.
Chẳng qua, lúc Hàn Phong chuyển ánh mắt nhìn về một vài thứ nằm lăn lộn bên cạnh Tiểu Bạch, Hàn Phong không nhịn được nhíu mày, trong lòng đồng thời mọc lên một cỗ dự cảm không tốt.
Khi Hàn Phong nhìn sang một chỗ gần đó, thấy phát hiện cả những hộp gấm trống không rơi ra bừa bãi.
Những hộp gấm này, Hàn Phong quen thuộc dị thường, những hộp này đều là do hắn từng dùng để xếp các loại đan dược và tài liệu sử dụng.
Lập tức, Hàn Phong bước nhanh lên, đi tới trước ngăn tủ đặt nơi góc phòng.
Sau một hồi lục lọi tìm kiếm, sắc mặt Hàn Phong nhất thời chìm xuống, chợt một lần nữa trở lại đầu giường, không chút nghĩ ngợi, một tay trực tiếp xách thẳng Tiểu Bạch đang ngủ say lên.
Tiểu Bạch có chút nghi hoặc mở mắt, khi thấy Hàn Phong đang âm trầm nhìn mình, biểu tình nó vẫn không quá nhiều phản ứng, trái lại còn bất mãn kêu lên hai tiếng, tựa hồ cảm thấy không hài lòng khi Hàn Phong quấy rối nó nghỉ ngơi.
- Cừ thật, ngươi còn dám kêu gào với ta.
Hai mắt Hàn Phong đằng đằng sát khí nhìn sang Tiểu Bạch, tàn bạo nói:
- Đan dược và dược liệu ta để trong phòng này có phải hay không đều bị ngươi ăn sạch rồi?
Nghe vậy, Tiểu Bạch nghiêng đầu, hai mắt nhìn Hàn Phong, lúc này mới hơi cúi thấp chiếc đầu hổ, làm như thừa nhận. Lập tức thân thể giãy dụa một trận, khoát khỏi ma trảo của Hàn Phong, một lần nữa trở lại giường, căn bản không thèm để ý tới ánh mắt muốn giết người của Hàn Phong, tiếp tục giấc ngủ còn dang dở.
Thấy bộ dáng Tiểu Bạch không hề nhìn thái độ của mình, Hàn Phong có chút cười khổ không biết làm sao.
Ngay lúc trước, sau một hồi kiểm tra, phát hiện qua thời gian ba năm không ở nhà, những đan dược trong phòng của hắn đã bị Tiểu Bạch ăn đi mất tám phần mười.
Hai phần còn lại cũng chỉ là một ít đan dược và tài liệu cấp thấp, những thứ này đối với Hàn Phong hiện tại mà nói, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
Vừa nghĩ tới bản thân khổ cực tìm kiếm nhiều tài liệu và đan dược trân quý như vậy, cư nhiên đều bị Tiểu Bạch ăn sạch, trong lòng Hàn Phong cũng nhịn không được một trận đau xót.
Thảo nào tên Tiểu Bạch này, ngắn ngủi trong vòng thời gian ba năm đã đạt tới cảnh giới ma thú Thiên giai. Vốn còn cho rằng Tiểu Bạch thuộc hàng ma thú có thiên phú dị bẩm.
Chỉ bất quá, hiện tại Hàn Phong đã minh bạch thực ra cũng không phải vậy.
Đổi làm người bình thương, cho hắn ăn nhiều đan dược như vậy, chỉ cần tư chất không giống tư chất thân thể kiếp trước của hắn, đấu khí chắc chắn có bước tăng trưởng nhảy vọt.
Chớ nói chi là Tiểu Bạch, nó vốn là ma thú chỉ cần cung cấp đủ năng lượng là có thể đề thăng phẩm cấp rồi.
Trông thấy Tiểu Bạch làm bộ ngủ ngon, không thèm để ý gì khác, Hàn Phong khẽ thở dài một cái, chỉ biết chấp nhận hiện thực đau thương…
…
Sáng sớm hôm sau, qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Hàn Phong đã triệt để hồi phục.
Khi hắn vừa bước ra khỏi phòng, liền phát hiện ra vài bóng nhân ảnh quen thuộc bên ngoài.
Đương nhiên, trước kia Hàn Phong ở tại Huyền Thiên Tông, ngoại trừ sư phụ Lâm Nguyệt của mình cùng với sư muội Lâm Phỉ Vân và mấy người Mạnh Hùng, còn lại những đệ tử khác chỉ ở mức quen biết, không tính là thân mật
Bởi vậy sau một phen bắt chuyện, thoáng gật đầu, Hàn Phong rất nhanh ly khai tiểu viện trong ánh mắt hiếu kỳ và sùng bái của mọi người.
Một đường đi vắng vẻ, Hàn Phong rất nhanh đi tới tiểu viện thuộc về riêng Lâm Nguyệt. Trong thời gian mấy năm nay, Lâm Nguyệt cũng không có tiếp tục thu đồ đệ, bởi vậy cho tới bây giờ nàng cũng chỉ có hai người đồ đệ là Hàn Phong và Lâm Phỉ Vân, Tiểu Linh tuy cũng tính là môn hạ của Lâm Nguyệt, nhưng vẫn chưa được Lâm Nguyệt dạy dỗ qua, hơn nữa sau đó còn bị Tiêu Tấn mời tới đế đô, tự nhiên cũng chưa kịp chỉ dẫn gì.
Mà bởi vì có quan hệ là sư phụ của Hàn Phong nên cuộc sống của nàng tại Huyền Thiên Tông nhìn qua rất có vẻ nhàn nhã.
Đồng thời, phương diện tu luyện đấu khí của nha đầu Lâm Phỉ Vân kia được Hàn Phong dạy dỗ cẩn thận, qua thời gian ba năm cũng không gặp phải vấn đề lớn, bởi vậy cũng không cần Lâm Nguyệt quá mức bận tâm.
Vì vậy Lâm Nguyệt chỉ cần chuyên tâm tu luyện đấu khí bản thân.
Tại ba năm trước đây, dưới sự trợ giúp của Hàn Phong, Lâm Nguyệt rốt cuộc đột phá tới cảnh giới Địa giai, mà sau khi Hàn Phong rời đi, dựa vào sự nỗ lực và thiên phú bản thân, kết hợp với đan dược trong tông môn cung cấp, hiện tại đấu khí của Lâm Nguyệt đã đạt tới cảnh giới Địa giai tam phẩm.
Lấy thực lực hiện tại, trong Huyền Thiên Tông, ngoại trừ vài vị trưởng lão, đã không còn mấy người có thể thắng được nàng rồi.
Không thể không nói, Bồ Đề Tâm Ảnh mà Hàn Phong giao cho nàng đã nổi lên tác dụng vô cùng quan trọng trong bước đề thăng cực nhanh này.
Đi tới cửa vào tiểu viện của Lâm Nguyệt, nhìn kiến trúc quen thuộc trước mắt, Hàn Phong cũng thấy cảm khái.
Cẩn thận ngẫm lại, từ khi hắn sống lại cho tới bây giờ cũng có thời gian hơn sáu năm rồi, thế nhưng thời gian hắn chân chính ở tại Huyền Thiên Tông, tất cả cộng lại cũng chỉ có một năm.
Mà đối với sự phụ hắn cũng rất ít quan tâm tới, cũng may Lâm Nguyệt không bao giờ trách cứ gì hắn, trái lại còn luôn luôn lo lắng cho Hàn Phong.
Chuyện này, ngay từ ngày hôm qua lúc Hàn Phong mới trở về Huyền Thiên Tông, hắn đã minh bạch.
Ngày hôm qua tuy rằng Hàn Phong không có nói chuyện nhiều với mọi người trong Huyền Thiên Tông, thế nhưng khi tầm mắt của hắn bắt được ánh mắt của Lâm Nguyệt, từ ánh mắt của nàng, Hàn Phong có thể cảm nhận được nỗi vui sướng và tâm tình lo lắng nồng đậm ẩn chứa trong đó.
Vừa nghĩ tới nhãn thần tràn ngập lo lắng đó của Lâm Nguyệt, trong lòng Hàn Phong cũng dấy lên một mảnh ấm áp.
Ngay khi mạch suy nghĩ trong lòng Hàn Phong đang bay bổng, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc có chút quen thuộc.
- Sư huynh, huynh cũng tới tìm sư phụ sao?
Nghe được những tiếng lục lạc vang lên, Hàn Phong lập tức quay đầu nhìn lại.
Nhất thời, thân ảnh mảnh khảnh của Lâm Phỉ Vân liền rơi vào mắt Hàn Phong.
Có câu thiếu nữ lớn lên biến đổi mười tám lần xác thực không giả.
Kỳ thực, niên kỷ của Lâm Phỉ Vân cũng xấp xỉ Hàn Phong, bất quá Hàn Phong vì ảnh hưởng của tiên thiên đấu khí nên thân thể hắn lớn lên rất nhanh, bởi vậy khiến người khác nhìn lại, vô thức quên mất tuổi tác của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT