Trận chiến của hai người đã dần tới hồi kết, Lục Minh lúc này đã lung lay sắp ngã, người sáng suốt vừa nhìn là biết chỉ trong chốc lát là hắn sẽ chiến bại.
 
Mà mấy người Đoạn Nhạc thì ai cũng hưng phấn thay cho Mạnh Hùng, hò hét trợ uy liên tục.
 
"Ầm! Ầm! Ầm!"
 
Mạnh Hùng đã mất đi lý trí liên tục xuất ba quyền về phía Lục Minh, ba quyền này bao hàm tất cả sự tức giận của hắn, thậm chí mấy người xung quanh cũng cảm nhận được.
 
Ba quyền đi qua.
 
Lục Minh tự nhiên không thể đõ được, bị đánh bay tới rìa vòng đấu, thổ ra vài ngụm máu nhưng cũng không có chết. Bây giờ hắn thấy Mạnh Hùng đang đứng giữa sân trong lòng không khỏi kinh hãi. Tại sao có thể như vậy? Hắn rõ ràng chỉ là Cơ Sở lục phẩm, hơn nữa ba ngày trước còn bị bản thân một cước chấn lui, nhưng hôm nay sao lại lợi hại như vậy, giống như một người khác vậy! Không có khả năng! Không có khả năng!
 
Mấy đồng bạn của hắn thấy hắn bị thương vội vàng chạy tới nâng hắn dậy, lại bị hắn đẩy ra, phẫn nộ quát:
 
- Cút ngay! Đều cút hết cho ta! Ta làm sao có thể thất bại dưới tay người như thế! Không có khả năng, không có khả năng!
 
Mà Mạnh Hùng sau khi đánh ra ba quyền đang đứng giữa sân. bLúc này hắn đã khôi phục thần trí, vẻ mặt khó tin nhìn quyền đầu của mình.
 
- Thắng? Ta vậy mà đã đánh bại đối thủ thực lực cao hơn ta! Tất cả chuyện này là thực! Ta không phải nằm mơ! Ha ha ha!
 
Nhưng tiếng cười thứ hai vừa hết thúc, Mạnh Hùng đột nhiên hai mắt tối sầm, ngã ngửa ra sau.
 
Hàn Phong nãy giờ vẫn chú ý tới Mạnh Hùng, sau khi Mạnh Hùng xuất ba quyền cuối, hắn đã nhanh chân đi với chỗ Mạnh Hùng, vừa lúc đỡ được Mạnh Hùng khi hắn ngã xuống. Đồng thời nhét một viên Hoàn Thần đan đã chuẩn bị trước vào miệng hắn.
 
Hoàn Thần đan này tác dung là nhanh chóng hồi phục đấu khí, nhưng hiệu quả chỉ bình thường. Chẳng qua Hàn Phong trong luyện chế đã thay đổi vài loại dược liệu trong đó nên hiệu quả đã tăng thêm rõ rệt.
 
Lúc này mấy người Đoạn Nhạc mới có chút phản ứng. Dưới sự trợ giúp của đan dược, sắc mặt Mạnh Hùng đã tốt hơn nhiều.
 
Sau một lúc, Mạnh Hùng đã tỉnh lại, thấy vẻ mặt quan tâm của mọi người, hắn liền nhếch mép cười, sau đó ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong tràn đầy cảm kích và kính nể. Hắn há hồm định nói gì đó nhưng Hàn Phong kín đáo nháy mắt, hắn mới nhớ tới điều kiện đã đáp ứng với Hàn Phong nên vội vàng ngậm miệng lại.
 
Bên kia, Lục Minh sau khí hướng đám đồng bọn rít gào vài câu, sau đó phát hiện bản thân bị thương rất nặng, khó có thể tự mình đứng lến, hắn liền tức giận quát người bên cạnh:
 
- Hạt Mạ, còn không nâng ta đứng dậy!
 
Mấy người đứng phía sau nghe vậy liền vội đi tới nâng hắn dậy. Sau khi đứng lên, Lục Minh hai mắt oán độc nhìn mấy người Hàn Phong, vừa lúc Hàn Phong cũng ngẩng đầu nhìn về hướng này.
 
Nhất thời, một đạo ánh mắt băng lãnh chiếu lên người Lúc Minh khiến hắn đang muốn mở miệng lại cảm giác như bản thân bị rơi vào hầm băng, một cổ hàn khí dâng lên từ hai lòng bàn chân hắn.
 
Thấy bộ dáng chật vật của Lục Minh, Hàn Phong mới thu hồi ánh mắt, không để ý tới hắn nữa. Mọi người dìu Mạnh Hùng rời khỏi chỗ này chỉ để lại Lục Minh và đám đồng bạn của hắn.
 
Vừa rồi là cái gì ? Lục Minh có chút nghi hoặc, sau đó lại lắc đầu phủ định, có lẽ là ảo giác. Hắn thầm tự an ủi trong lòng như vậy, hắn không tin một phế vật tam phẩm lại có ánh mắt bức nhân như thế.
 
Sau đó, Lục Minh có chút hung tợn nói:
 
- Mạnh Hùng, ngươi nhớ kỹ cho ta. Sỉ nhục hôm nay, ta sẽ đòi lại gấp bội. Còn Hàn Phong, bất quá cũng chỉ là một phế vật mà cũng dám dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta nhất định sẽ cho ngươi hối hận.
 
Mà lúc này Hàn Phong đã quay về tới phòng mình nên cũng không nghe thấy lời nói của Lục Minh. Nhưng cho dù có biết hắn cũng chả để tâm.
 
Mạnh Hùng đã được mấy người Đoạn Nhạc đưa về, ngoài trừ thân thể có chút suy yếu thì không có gì đáng ngại. Lúc gần đi, Hàn Phong đưa thêm cho Mạnh Hùng vài viên Hoàn Dương đan rồi dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác chờ lúc hắn khỏi hẳn hãy nói.
 
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn sớm, chuyện hôm nay coi như đã xong. Với thương thế của Mạnh Hùng, Hàn Phong nghĩ hắn cũng phải tĩnh dưỡng vài ngày.
 
Cảm thụ đấu khí mơ hồ sắp đột phá, ngẫm lại mấy ngày nay bởi nhiều việc phát sinh nên hắn vẫn chưa tĩnh tâm lại để hảo hảo tu luyện được.
 
Nghĩ tới đây, Hàn Phong khoanh hai chân lại, vận khởi quyết bắt đầu trùng kích Cơ Sở cửu phẩm.
 
Mặc dù cửu phẩm và bát phẩm chỉ cách nhau một phẩm nhưng sự cách biệt trong đó lại rất xa.
 
Một người muốn tu luyện tới bát phẩm thì chỉ cần không ngừng tích luỹ đấu khí, sớm muộn gì cũng đột phá, chẳng qua tư chất ảnh hưởng đến thời gian bất đồng mà thôi.
 
Mà một khi đạt tới cửu phẩm, sẽ không chỉ đơn giản là tích súc đấu khí như trước nữa, vì Cơ Sở cửu phẩm sau đó chính là Nhân giai nhất phẩm. Cho nên Cơ Sở cửu phẩm chính là một phẩm để chuẩn bị trùng kích lên Nhân giai cảnh giới. Mà lúc này tích súc đấu khí đơn giản như trước sẽ không còn thích hợp để trùng kích lên Nhân giai.
 
Vì vậy Cơ Sở cửu phẩm chính là giai đoạn bước đệm, giai đoạn này phải không ngừng áp súc đấu khí trong đan điền cho đến khí trong đan điền tràn ngập đấu khí đã được áp súc thì sẽ trùng kích lên Nhân giai nhất phẩm.
 
Mà hôm nay Hàn Phong chính là muốn không ngừng áp súc đấu khí lại.
 
Hai mắt nhắm lại, Hàn Phong chậm rãi cảm thụ đấu khí đang chậm rãi di chuyển trong cơ thể, hắn dùng ý niệm khống chế đấu khí nhanh chóng tụ tập về đan điền.
 
Quá trình này rất dài, đấu khí trong cơ thể võ giả như những giọt nước trong đại dương mênh mông, muống cho những giọt nước này đều dựa theo ý niệm của bản thân tập trung về đan điền thì nghĩ cũng biết là khó khăn như thế nào.
 
Kỳ thực, những tu luyện giả khác cũng không cần phiền phức như vậy, nhưng Hàn Phong lại sử dụng phương pháp được viết trong  quyết.
 
Cái gọi là tư chất kém, đơn giản chính là kinh mạch trong cơ thể quá cứng rắn, muốn trùng phá mỗi một kinh mạch để tiến giai thì sẽ tốn thời gian hơn người thường vài lần, thậm chí là gấp chục lần. Mà loại tư chất ngàn năm khó gặp như Hàn Phong thì lại khó càng thêm khó.
 
Năm đó, khi Hàn Phong vừa mới có được  quyết cũng bị loại phương pháp này hấp dẫn nên mới mạo hiểm thử. Đến khi hắn phát hiện phương pháp này có hiệu quả thì mới cảm thán Triệu Vô Cực quả là thiên tài có thể nghĩ ra phương pháp thần kỳ như vậy.
 
Thời gian từ từ trôi qua, Hàn Phong không hề nhúc nhích, giống như một lão tăng đang ngồi thiền vậy.
 
Theo đấu khí chậm rãi tiến vào đan điền, Hàn Phong cũng không ngừng vân chuyển đấu khí, chậm rãi áp súc chúng thành một khối hình cầu trong đan điền.
 
Nương theo đấu khí ngày càng nhiều thì khối cầu này cũng ngày càng lớn lên.
 
Hiện giờ trên người Hàn Phong không ngừng toát ra nhiệt khí, đây là phản ứng khi đấu khí áp súc. Chỉ chốc lát sau, toàn thân hắn đã ướt đẫm nhưng hắn vẫn không hề phát giác ra.
 
Đến khi tia đấu khí cuối cùng tiến vào đan điền, thì khối đấu khí hình tròn không ngừng xoay tròn.
 
Dưới ý niệm khống chế của Hàn Phong, khối cầu to cỡ quyền đầu này không ngừng thu nhỏ lại, hơn nữa mặt ngoài càng ngày càng ngưng thực.
 
Cảm thụ được đấu khí đã được áp sức tới giới hạn, Hàn Phong biết thời khắc tối hậu đã đến. Hắn cắn răng một cái, ý niệm cường đại nháy mắt trùng kích lên khối cầu trong đan điền.
 
Khối cầu bị trùng kích đến biến dạng khiến đan điền đau nhức không thôi, nhưng Hàn Phong vẫn cắn răng kiên trì.
 
Khối cầu dưới sự trùng kích của ý niệm, rất nhanh đã không chịu nổi.
 
Chỉ nghe "rắc" một tiếng, bề ngoài khối cầu xuất hiện một cái khe, cái khe không ngừng lan toả khắp khối cầu, đến cuối cùng thì triệt để hoá thành những mảnh nhỏ rồi tiêu thất, mà lúc này ở trong đan điền chỉ còn lại một viên hình cầu ngưng thực, trơn bóng như hạt châu.
 
Hàn Phong biết hắn đã thành công tiến giai lên Cơ Sở cửu phẩm.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play