Nhìn theo bóng dáng Đường Vũ Nhu, Hàn Phong không ngừng hồi tưởng lại ý nghĩa của ánh mắt vừa rồi, nhưng nghĩ mãi mà không hiểu.
Lúc này, sau khi Đường Vũ Nhu rời khỏi võ đài, người phụ trách đại hồi bước lên tuyên bố Hàn Phong là người giành chiến thắng.
Người bên Huyền Nguyên Tông nghe vậy, vui mừng hò reo, nhất là Lâm Phi Vân, lúc nhìn thấy sư huynh của mình đánh bại đối thủ, sắc mặt kích động vô cùng, cười đến nhắm tịt cả mắt.
Lâm Nguyệt nhìn Hàn Phong trên đài, trong lòng càng thêm vui sướng, không ngờ chỉ trong vòng hai năm, đệ tử của mình lại trưởng thành như vậy.
Sau khi người phụ trách tuyên bố Hàn Phong giành chiến thắng, vô số ánh mắt trong hội trường nhất thời dồn hết về phía hắn, ghen tị, bội phục hay ngưỡng mộ, cảm xúc gì cũng có.
Trong lúc mọi người còn đang bàn luận về chuyện Hàn Phong là địa giai võ giả thì Hàn Phong nãy giờ không nói gì, đột nhiên quay người, nhìn thẳng về một hướng.
Mọi người cùng nhìn theo ánh mắt Hàn Phong, phát hiện không biết tự lúc nào Lý Ngọc đac đứng dậy, hai mắt dán chặt vào Hàn Phong trên đài.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cùng nhìn nhau mỉm cười, sau đó Lý Ngọc nhảy lên, một giây sau đã thấy có mặt trên võ đài.
Nhìn Lý Ngọc, Hàn Phong cười nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Xem ra ngươi không thể đợi được nữa rồi.
- Hiếm khi gặp được một đối thủ có thực lực tương đương trong số những người cùng tuổi, sao? Có muốn thi đấu trước không?
Lý Ngọc mỉm cười, gào lên nói.
Ồ.
Những lời này của Lý Ngọc khiến mọi người hết sức ngạc nhiên.
Mặc dù họ đều biết thực lực của Hàn Phong cũng đã đạt đến địa giai, nhưng bất luận thế nào, Hàn Phong cũng vừa mới trải qua một trận đấu.
Nếu như Lý Ngọc yêu cầu vậy, rõ ràng là đang lợi dụng thời cơ.
Chỉ có điều, Lý Ngọc biết rõ lúc nãy chiến đấu với Đường Vũ Nhu, Hàn Phong chẳng bị một chút thương tổn nào, thậm chí ngay cả đấu khí cũng còn nguyên vẹn, đây chính là sự khác biệt giữa địa giai và nhân giai. Nhân giai võ giả đấu khí dù mạnh cũng không phải là đối thủ của địa giai cao thủ, có thể nói nhân giai và địa giai là hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau.
Cũng chính bởi vậy, Lý Ngọc mới đưa ra yêu cầu này.
Còn Hàn Phong hình như cũng không ngạc nhiên trước yêu cầu này cho lắm.
Đối với hắn mà nói, đại hội lần này, bất luận là Doãn Băng Hinh hay Đường Vũ Nhu, dù đấu khí họ phát huy có vượt qua thực lực bản thân thì cũng không thể làm gì được hắn. Vết máu duy nhất có trên người hắn là vết máu mà Đường Vũ Nhu để lại.
Lúc này, cảm nhận chiến ý cường liệt tán phát từ người Lý Ngọc, Hàn Phong cũng không cự tuyệt, chỉ lạnh lùng lên tiếng:
- Nếu như ngươi có hứng như vậy, thì ta cũng sẵn sàng chơi đến cùng.
Hội trường lặng ngắt, tất cả mọi ánh mắt đều dồn về hai nhân vật chính trên võ đài.
Hàn Phong vừa dứt lời, lập tức tạo nên một trận xao động mới, mọi người đều đang ném ánh mắt ngạc nhiên cho hắn.
Nghe hai người nói vậy, người phụ trách nhất thời cũng không biết làm gì, yêu cầu mà Lý Ngọc đưa ra không phù hợp với quy tắc đại hội, nhưng có vẻ cả hai đều không quan tâm, dù ông có không đồng ý cho hai người thi đấu, e rằng hai bên cũng sẽ lao vào đánh nhau.
Nên người phụ trách đành phải hướng mắt sang phía Trác Minh.
Trác Minh bình thản liếc nhìn hai kẻ đang đứng trên võ đài, mắt lóe lên một tia kinh ngạc, suy nghĩ một lúc, ông lên tiếng nói:
- Nếu như cả hai bên cùng không ý kiến gì thì trận đấu ngày kia có thể chuyển sang hôm nay, hai người có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Trác Minh nói không lớn, nhưng vẫn đủ để cho mỗi người có mặt đều có thể nghe thấy.
Trác Minh vừa dứt lời, một bầu không khí sôi sục nhất thời chụp lấy toàn bộ hội trường. Những ánh mắt nóng rực, chăm chú dán vào hai người, họ hiểu, tiếp sau đây sẽ là trận đấu hay nhất đại hội, và trận đấu này sẽ được thực hiện bởi hai địa giai võ giả.
Nghe Trác Minh nói vậy, cả Hàn Phong và Lý Ngọc cùng lùi lại hai bước, hai luồng địa giai khí thế bất ngờ bạo phát.
- Hàn Phong, ngươi là đối thủ đầu tiên ma muốn dồn hết sức đánh bại, lát nữa đừng khiến ta phải thất vọng đấy!
Dù không có gió nhưng tóc Lý Ngọc vẫn bay loạn xạ, nhãn thần có chút ngưng trọng, nói.
Nghe vậy, Hàn Phong chỉ cười nhẹ, không trả lời.
Địa giai khí thế của hai người không ngừng tăng lên.
Đột nhiên, trước sự chú ý của mọi người, Lý Ngọc là người ra tay trước, chỉ thấy mũi chân của hắn điểm nhẹ xuống đất, ngân mang mờ mờ xuất hiện dưới chân, sau đó thân hình vụt bay lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hàn Phong.
Hàn Phong chăm chú quan sát đối phương, vừa hay chạm phải ánh mắt Lý Ngọc, bốn mắt nhìn nhau, có chút ý vị khó hiểu bên trong.
Một tràng cười lớn vang lên, Hàn Phong siết chặt nắm tay, run mạnh, một đường quyền phong mang theo những tiếng vù vù vang lên.
Bôn lôi!
Lý Ngọc liếc nhìn nắm tay Hàn Phong, mắt ánh lên một tia ngưng trọng, sau một thời gian quan sát Hàn Phong thi đấu, hắn biết đây là chiêu bôn lôi uy lực.
Suy nghĩ trong đầu thoáng chuyển, hai cánh tay dài từ từ đưa ra, thỉnh thoảng uốn cong, thỉnh thoảng lại buông thõng.
Lý Ngọc vừa đưa tay ra phía trước, kình phong vô hình bất ngờ bắn ra, vừa hay chạm trúng nhất quyền của Hàn Phong.
Hai luồng khí kình tương giao, phát ra những âm thanh trầm đục.
Mặt đất lúc nãy bị Đường Vũ Nhu làm hỏng, một lần nữa xuất hiện thêm vài vết nứt.
Hai người giao thủ thêm vài lần nữa, Lý Ngọc lùi hai bước, cố giữ vững thân hình, đồng thời hét nhẹ một tiếng, nói:
- Làm nóng người đến đây thôi nhỉ! Hàn Phong, lấy thực lực thật sự của ngươi ra, nếu không ngươi sẽ chết đó!
Dứt lời, Lý Ngọc không để ý đến Hàn Phong nữa, một luồng khí thế vô cùng bá đạo đột nhiên bạo phát từ trong cơ thể hắn, luồng khí thế này rất mạnh, cho dù là đám đông đang ngồi dưới võ đài cũng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Một luồng đấu khí có màu hơi vàng trào ra từ người Lý Ngọc, cánh tay Lý Ngọc lúc này như to hơn rất nhiều.
Mặc dù rất nhiều người không phải đối diện thực sự, nhưng vẫn bị luồng khí thế bá đạo mà Lý Ngọc phát ra làm cho cảm thấy áp lực. Bởi vậy có không ít người cảm thấy bội phục Hàn Phong khi vẫn có thể đứng vững và duy trì sắc mặt của mình không có lấy một tia gợn sóng, quả không hổ là địa giai cao thủ.
Hơi ngước mắt, Hàn Phong nhìn Lý Ngọc, đột nhiên một tiếng hét khẽ vang lên, liền sau đó tiếng sấm nổ đanh gọn truyền đến, một bóng đen mơ hồ với khí thế cường hãn trước vô số những ánh mắt nóng rực, bắn về phía Lý Ngọc!
Đây là lần đầu tiên Hàn Phong chủ động xuất thủ cho đến hôm nay!
Không phải là hắn không có tự tin chiến đấu, mà từ lúc tái sinh đến giờ, hắn chưa bao giờ chiến đấu với đối thủ nào có thực lực tương đương nên lúc này đối diện với Lý Ngọc hắn cũng hơi có chút khát vọng chiến đấu.
Khoảnh khắc hai người tiếp cận, ánh mắt chạm nhau, hai luồng chiến ý bị dồn nén trên người triệt để bùng nổ!
Hai bóng người, trước vô số những ánh mắt, như hai hòn đá tảng, ầm ầm đối đụng, bắn ra đấu sóng khí ngút trời.
Lý Ngọc động, quyền phong mạnh mẽ xé toang không khí, như một tia chớp kim sắc, mang theo kình phong khiến không gian cũng phải nổi sóng, đập thẳng về phía Hàn Phong, tiếng nổ trầm thấp như vọng lên từ lòng đất, âm trầm mà sắc bén.
Hàn Phong không hề bị trận quyền phong hung hãn đó làm cho động dung.
Quyền kình ập xuống, vừa hay đánh trúng tay Lý Ngọc.
Quyền chưởng tương giao, những đường sóng khí hào hùng biến thành gợn sóng, không ngừng khuếch tán ra ngoài, đám đệ tử đứng gần, mặt thậm chí còn bị những đường năng lượng gợn sóng làm cho đau nhói.
Giữa võ đài, quyền phong của Lý Ngọc bị quyền kình của Hàn Phong ngăn lại, khí thế toàn thân đình trệ trong nháy mắt, Hàn Phong đương nhiên nắm thật chặt cơ hội hiếm có này, rung mạnh cánh tay, nắm đấm mang theo một luồng kình phong ớn lạnh, đập thẳng vào ngực Lý Ngọc.
Lý Ngọc là đệ tử kiệt xuất nhất Thiên Môn, mặc dù có để lộ ra một vài sơ hở nhỏ nhưng cũng kịp có phản ứng trong giây lát, cánh tay trái vung lên như điện xẹt, năm ngón tay chụm lại, đấu khí hùng hậu tụ lại nơi đầu ngón tay, sau đó ầm ầm kích xuất, vừa đúng lúc nắm đấm của Hàn Phong bay đến, hai bên lại lao thẳng vào nhau.
Bùm!
Một quyền một chưởng chạm vào nhau, một âm thanh trầm đục vang lên, một đường khí kình khiến không khí phải nổi sóng nhanh chóng trào ra, cuối cùng tản khắp bốn phương tám hướng.
Thân thể run rẩy kịch liệt, Lý Ngọc vội vàng lùi lại phía sau, mỗi một lần hạ chân, mặt đất cứng rắn lại xuất hiện một vết nứt nhỏ, sau khi lùi liền mấy bước, Lý Ngọc hự khẽ một tiếng trong họng, chân dậm mạnh, mắt đất mà hắn đang đứng trong nháy mắt vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ.
Loại bỏ hết kình khí truyền đến từ tay, Lý Ngọc lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Hàn Phong lúc đó chỉ cách một bước chân, trong lòng có chút chấn động.
Hàn Phong nheo mắt nhìn vẻ chấn động trên mặt Lý Ngọc, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên về thực lực của Lý Ngọc.
Lý Ngọc đấu khí có lẽ dừng ở địa giai nhất phẩm, trong giới thanh niên, có thể coi là một nhân vật xuất sắc, nhưng nếu so với hắn thì vẫn còn kém một chút.
Nhưng, Hàn Phong tin, thân là đệ tử Thiên Môn, thực lực của Lý Ngọc sẽ không dừng ở đây, hắn đang chờ đợi đối phương thể hiện hết sức mình.
Nghĩ đến đây, thân thể Hàn Phong đột nhiên nghiêng về phía trước, chân dẫm mạnh xuống đất, cả thân người nhảy lên cao chừng nửa thước, tay không ngừng biến hóa, tiếng gió rít ù ù nổi lên, Hàn Phong như một bóng đen mơ hồ, chớp mắt đã thấy xuyên qua tầng không khí ngăn cách, lao thẳng về phía Lý Ngọc.
Hàn Phong đột nhiên công kích khiến Lý Ngọc có chút ngạc nhiên, nhưng sắc mặt không biến đổi quá nhiều, hai tay để trước ngực, không lùi mà tiến, cánh tay hơi dài của hắn lúc này đang được một tầng đấu khí vàng nhạt bao phủ.
Lý Ngọc nắm chặt bàn tay, bóng đen mơ hồ đột nhiên khựng lại giữa không trung!
Thì ra nắm đấm của Hàn Phong đã bị Lý Ngọc bắt được, chỉ có điều Lý Ngọc cũng bị sức mạnh hung hãn của đối phương làm cho lui liền mấy bước.
Thủ bôn lôi của Hàn Phong đâu có thể đỡ được dễ dàng như vậy!
Thêm một lần bất lợi, sắc mặt Lý Ngọc lúc này đã dần trở nên ngưng trọng, ngay cả biểu tình bình thản trên mặt cũng lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
- Ha! Là ta xem thường ngươi quá rồi, không ngờ có thể khiến ta vất vả như vậy. Đấu khí của ngươi chắc phải địa giai nhị phẩm trở lên.
Lý Ngọc cười lớn một tiếng, sau đó trầm giọng nói.
Hàn Phong liếc nhìn Lý Ngọc, cũng không quá ngạc nhiên trước việc hắn có thể nhận ra tu vi thực sự của mình.
Thấy Hàn Phong không phản bác gì, Lý Ngọc cũng không giận, nói tiếp:
- Ta thừa nhận, nếu như tiếp tục thế này, ta không phải đối thủ của ngươi.
Lý Ngọc mặc dù nói không quá to, nhưng phần lớn mọi người đều nghe thấy.
Nhất thời, những ánh mắt đang nhìn về phía Hàn Phong tràn ngập thần sắc khó tin.
Lúc này, Lý Ngọc mới nói tiếp:
- Mặc dù ta không biết Huyền Thiên Tông bồi dưỡng ngươi thế nào mà có thể lợi hại như vậy. nhưng ta thân là đệ tử số một Thiên Môn, đại diện Thiên Môn tham gia đại hội lần này, nên ta sẽ không thua!
Hàn Phong nhìn Lý Ngọc, mày hơi nhíu lại, không hiểu đối phương có ý gì.
Nhưng, một giây sau đó, hai tay Lý Ngọc đã nhanh chóng biến huyễn vài thủ ấn.
Kim sắc quang mang chói mắt tràn ra từ cơ thể Lý Ngọc, ngay cả tóc hắn cũng bị kim quang thổi cho rối bời.
Hàn Phong nhìn kĩ, lúc này khí tức phát ra từ người Lý Ngọc còn dữ dội hơn trước, bây giờ tóc hắn đã dần chuyển sang màu vàng.
- A!
Lý Ngọc phát ra những tiếng hét trầm trầm, thân thể đột nhiên bạo trướng, Hàn Phong cảm nhận được một luồng khí tức còn mạnh hơn trước vài phần đang truyền đến từ người Lý Ngọc.
- Địa giai nhị phẩm? Là chuyện gì, không lẽ lại giống như thánh ngôn bí thuật?
Hàn Phong ngạc nhiên phỏng đoán.
Trong lúc Hàn Phong còn đang bận suy đoán thì khí tức trên người Lý Ngọc đã lại gia tăng.
Nhìn đến đây, sắc mặt Hàn Phong dần chuyển sang ngưng trọng, bởi vì từ khí tức mà Lý Ngọc tản phát ra, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh hoàn toàn không thua kém mình.
Lý Ngọc này không biết dùng bí pháp gì mà có thể đấu khí tu vi lên hắn một cấp, thật sự quá chấn động.
- Hàn Phong, đây là lần đầu tiên có người ép ta dùng chiêu này! Ngươi phải cảm thấy vinh hạnh đấy!
- Võ kĩ bá đạo quá, nếu như ta đoán không lầm, đây là thiên huyền biến của Thiên Môn.
Trác Minh nhìn Lý Ngọc lúc này đã bị quang mang kim sắc bao phủ hoàn toàn, biểu tình cảm khái nói.
Đối với Thiên Môn thiên huyền biến, Trác Minh có chỉ biết một chút.
Thiên Môn truyền thừa mấy nghìn năm nay, mặc dù thường ngày ẩn thế, chỉ có một mối liên hệ nhất định với thế giới bên ngoài, nhưng kì thực điều khiến người ta kiêng kị nhất vẫn là thiên huyền biến.
Không giống với Thiên Thánh Cốc thánh ngôn thuật, hiệu quả của thiên huyền biến mặc dù cũng có thể khiến người sử dụng nó nâng cao đấu khí trong một thời gian nhất định, nhưng tác dụng phụ so với thánh ngôn cốc mà nói nhẹ hơn rất nhiều, thậm chí có thể coi như không có.
Một khi hiệu quả của thiên huyền biến bị giải trừ, người sử dụng cùng lắm chỉ cảm thấy có chút hơi mệt mỏi, chứ không ảnh hưởng gì đến đấu khí. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, có thể hồi phục hoàn toàn.
Sở hữu võ kĩ nghịch thiên này, Thiên Môn truyền thừa được đến ngày nay, cũng không phải không có đạo lý.
Hàn Phong nhìn Lý Ngọc khí thế không ngừng tăng vọt, mắt cuối cùng cũng ánh lên một tia ngưng trọng, không thể không nói, Lý Ngọc là người cùng độ tuổi có thực lực mạnh nhất mà hắn từng tiếp cận.
Xuy
Một tiếng nổ khe khẽ vang lên, tầng kim sắc quang mang bao phủ bên ngoài Lý Ngọc tiêu tán, để lộ ra thân hình Lý Ngọc.
Lúc này, tóc hắn đã chuyển hết sang màu vàng, thân thể căng hơn một chút, chỉ cần liếc qua cũng có thể nhận ra sức mạnh đang ẩn hàm trong cơ thể Lý Ngọc lúc này đáng sợ đến thế nào.
- Để ngươi đợi lâu rồi, bây giờ đấu khí của chúng ta chắc cùng một trình độ rồi chứ.
Lý Ngọc siết nắm đấm, mỉm cười nói.
Hàn Phong nghe vậy cũng mỉm cười nói:
- Thực sự khiến người ta ngạc nhiên, Thiên Môn quả nhiên là một nơi thần bí.
- Hôm nay nhất định phải đánh một trận thật hay đấy.
Lý Ngọc hét khẽ một tiếng, dậm chân một giây sau đã thấy xuất hiện bên cạnh Hàn Phong.
Không hề do dự, một luồng khí kình mang đầy khí tức cường đại ập thẳng xuống đầu Hàn Phong.
Giao long đằng.
Ầm
Một tiếng nổ vang, đấu khí điên cuồng trào ra, quyết bị Hàn Phong vận chuyển đến cực điểm, thấy Lý Ngọc tiếp cận mà biểu tình trên mặt Hàn Phong không hề có lấy một chút gợn sóng.
Hét nhẹ một tiếng, một tay vung ra, một đường đấu khí màu trắng bạc điên cuồng truyền vào bàn tay, đập mạnh về phía trước.
Diệt tịch thủ.
Bùm
Một ngân một kim hai luồng năng lượng đập thẳng vào nhau, trong nháy mắt, hai người đồng thời lùi lại hai bước.
Sức mạnh mà trận nổ tạo ra khiến thạch đài bốn đã có chút nứt vỡ dưới chân nổ tan tành, bụi bay mù mịt khắp nơi.
Hai nhân vật bị đẩy lùi là Hàn Phong và Lý Ngọc không hề dừng lại mà gần như cùng một lúc dẫm mạnh một chân về phía sau, khởi động lại thân hình.
Ầm ầm ầm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT