Nhiếp Ngôn tiến lên trước, Thâm Uyên trong tay bất ngờ bổ ra.
Huyền ngưng băng sát!
- Quá yếu! Ta thấy ngươi vẫn nên thể hiện hết bản lĩnh thực sự của mình!
Lý Ngọc nhảy lên, một quyền đánh ra chặn đứng đao khí của Nhiếp Ngôn.
Một đao không trúng, Nhiếp Ngôn cũng không ngạc nhiên, chân dẫm mạnh lên trước một bước, Thâm Uyên trong tay chém ra, đao khí sắc bén một lần nữa bắn thẳng về phía Lý Ngọc.
Phong tuyết băng thiên!
Động tác của Nhiếp Ngôn bẫn chưa dừng lại, khí thế trên người vụt tăng, Thâm Uyên màu đen lại biến, một đường đao khí mạnh chưa từng thấy xuất ra ngay sau đó!
Băng phong vạn lý!
- Đến hay lắm! Không hổ là Thánh Lan Tông tuyệt học băng phong lục thức, hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt!
Lý Ngọc cười nhẹ, khí thế trên người bạo tăng, triển hiện ra khí tức chỉ thuộc về nhân giai đỉnh phong.
Giao lân đằng!
Miệng hét khẽ một tiếng, tư thế trên tay Lý Ngọc lại biến, một luồng đấu khí cường đại tụ lại trước người, sẵn dàng công kích Nhiếp Ngôn bất cứ lúc nào.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ lớn, giữa không trung, hai luồng khí kình mãnh liệt chạm vào nhau, tạo nên một trận sóng khí cuồng phong.
Đợi sóng khí tiêu tán, hai nhân vật chính lại xuất hiện trước mắt mọi người, trong hai người, sắc mặt Lý Ngọc vẫn còn nguyên vẻ bình thản, trong khi Nhiếp Ngôn ngoài tóc tai bị đấu khí làm cho có chút lộn xộn ra, hình như cũng không thương tổn gì.
Hai người vẫn không dừng lại, cùng nhau triển khai đấu khí, mỗi người một quyền đánh qua đánh lại.
Đám đông bên dưới thấy họ vừa lên đài đã triển khai công kích mãnh liệt như vậy, nhất thời có chút sợ hãi.
Nhất là Lôi Thần, người trước đây đã từng giao thủ với Nhiếp Ngôn càng cảm khái vạn phần.
Mấy ngày trước hắn bị Nhiếp Ngôn ba đao đánh bại, lúc nãy Lý Ngọc cũng nhận ba đao của Nhiếp Ngôn mà bộ dạng vẫn ung dung tự tại, có thể thấy, so với Lý Ngọc, thực lực của hắn vẫn còn thua xa.
Hàn Phong lúc này cũng đang quan sát nhất cử nhất động của ba người.
- Lý Ngọc này không đơn giản, lúc nãy Nhiếp Ngôn liên tục xuất liền ba đao, uy lực chồng chất, gần như đạt tới nhân giai đỉnh phong, vẫn mà hắn vẫn đỡ được một cách dễ dàng. Bây giờ ta cũng có chút tò mò về tên Lý Ngọc này rồi.
Hàn Phong mỉm cười nói.
Lâm Nguyệt bên cạnh nghe vậy, không khỏi lên tiếng nói:
- Thông tin mà ta nhận được về Lý Ngọc rất ít, Thiên Môn từ xưa đến nay rất kín đáo, đệ tử trong môn cũng khó gặp, nhưng dựa vào việc phân tính tình hình chiến đấu của hai người, thực lực Lý Ngọc có lẽ chỉ đạt đến nhân giai đỉnh phong.
Hàn Phong nhìn Lý Ngọc, sau khi quan sát hắn cũng rút ra kết luận giống như Lâm Nguyệt. Có điều, không biết vì sao, Hàn Phong luôn có một dự cảm, rằng Lý Ngọc này không đơn giản như những gì hắn thể hiện bên ngoài.
Lúc này, Nhiếp Ngôn đã có chút thở dốc, từ lúc xuất ra đao đầu tiên, hắn đã không để lại một chút lực nào, sau một hồi tiêu hao đấu khí quy mô lớn, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Vốn cứ tưởng sau ba đao đầu tiên, Lý Ngọc có đỡ được cũng bị thương không nhẹ.
Ai ngờ hắn đã đánh giá quá thấp đối phương, nghĩ đến đây, Nhiếp Ngôn không khỏi nắm chặt Thâm Uyên trong tay.
- Ba đao này thực lực không hề đơn giản, nhưng nếu như ngươi không còn chiêu mới nào nữa thì sắp tới, người thua chắc rồi.
Lý Ngọc bình thản nói.
Nghe vậy, Nhiếp Ngôn không khỏi vung nhẹ Thâm Uyên trong tay, trong lòng hạ quyết tâm, lạnh giọng nói:
- Đã vậy, nếm thử chiêu này của ta!
Dứt lời, Thâm Uyên trong tay Nhiếp Ngôn đột nhiên bắn ra đao khí dài đủ ba tấc.
Cũng không biết Nhiếp Ngôn làm gì, Thâm Uyên trong tay vừa vung, cả thân người bỗng nhiên biến thành tàn ảnh, bay thẳng về phía Lý Ngọc.
Băng phong lục thức chiêu thứ tư, hàn sương mị ảnh!
Chiêu này vừa xuất, những người có mặt lập tức động dung!
Một luồng khí thế ngút trời bất ngờ trần ngập trên thâm uyên trong tay Nhiếp Ngôn.
Nhìn thấy Nhiếp Ngôn xuất thủ, sắc mặt Lý Ngọc cuối cùng cũng lộ ra một tia ngưng trọng, bởi vì hắn ngầm cảm nhận được khí thế địa giai ẩn hiện trong một đao này của Nhiếp Ngôn!
- Đao pháp bá đạo quá! Chỉ là nhân giai cửu phẩm mà có thể phát huy ra uy lực gần như địa giai.
Hàn Phong chằm chằm nhìn vào hai nhân vật chính, ngữ khí có chút kinh ngạc.
Vệ Trạch đứng bên ngoài nhìn thấy Nhiếp Ngôn xuất chiêu hàn sương mị ảnh, sắc mặt cũng vụt biến.
Người khác không hiểu Nhiếp Ngôn, chứ hắn thân là sư huynh sao có thể không hiểu.
Mặc dù Nhiếp Ngôn thân là đệ tử duy nhất mất trăm năm nay hợp để tu luyện băng phong lục thức, nhưng đến tận bây giờ hắn mới chỉ nắm bắt được ba trong sáu chiêu thức mà thôi.
Hàn sương mị ảnh trước đây hắn chưa từng nhìn thấy Nhiếp Ngôn dùng qua, không ngờ lúc này lại sử dụng.
Nhưng, hắn cũng không có cách ngăn cản, chỉ biết trách móc:
- Thằng nhóc này cứ thích gây phiền phức cho mình, ngộ nhỡ bị thương, sau này quay về kiểu gì mình cũng bị mấy lão già lột da!
Chỉ có điều, lời oán thán của Vệ Trạch Nhiếp Ngôn không nghe thấy, dù có nghe thấy tin chắc hắn cũng không làm theo.
Nhiếp Ngôn lúc này răng nghiến chặt, tay cầm cán đao, kình phong sắc bén cứa vào hai má hắn đau nhói.
Hàn sương mị ảnh này hắn vẫn chưa nắm được hoàn toàn, lúc này dùng đương nhiên có chút miễn cưỡng, nhưng uy lực cũng không thể xem thường.
Hắn tin, dù là hàn sương mị ảnh không hoàn chỉnh cũng đủ để đánh bại Lý Ngọc.
Thấy Nhiếp Ngôn tấn công về phía mình, Lý Ngọc sắc mặt có chút ngưng trọng, mắt ánh lên một tia dị sắc.
Đao khí mạnh quá!
Khóe miệng Lý Ngọc lộ ra một tia tiếu ý, hai tay đặt trước ngực.
Vốn dĩ còn định giữ, bây giờ xem ra không thể không triển hiện, sư phụ nói Thiên Thánh đại hội tàng long ngọa hổ, quả nhiên không sai!
Một đao này của Nhiếp Ngôn khiến mọi người không khỏi giật mình, nhưng thấy Lý Ngọc không những không né mà còn đứng im tại chỗ, càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Không lẽ Lý Ngọc bị sức mạnh là Nhiếp Ngôn triển hiện ra làm cho sợ quá?
Nhiếp Ngôn không quan tâm nhiều như vậy, hàn sương mị ảnh vẫn còn chưa luyện thành, bây giờ một đao đã vung ra, hắn không có năng lực thu lại.
Một lúc sau, đao khí lạnh lẽo không hề gặp phải cản trở gì, trực tiếp bổ thẳng về phía Lý Ngọc.
Trong lúc mọi người nghi Lý Ngọc thua chắc thì lại một luồng khí thế ngút trời nữa bạo xuất, và người phát ra luồng khí thế này chính là kẻ mà mọi người tưởng sợ phát ngốc - Lý Ngọc.
Lý Ngọc lúc này vẫn giữa nguyên động tác như cũ, nhưng khí tức trên người có chút kì dị.
Đao khí vốn dĩ tràn ngập khí tức sắc bén của Nhiếp Ngôn bị hắn đỡ chỉ bằng một tay.
Hành động này một lần nữa khiến người ta không thể tin nổi.
Trước ánh mắt chấn động của Nhiếp Ngôn, Lý Ngọc ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:
- Quả nhiên lợi hại, chiêu này vẫn chưa nắm bắt hết vậy mà đã uy lực như vậy. Quả không hổ danh Thánh Lan Tông tuyệt học. Ngươi khá lắm, ép ta phải sử dụng toàn lực.
Lời vừa dứt, khí tức trên người Lý Ngọc bất ngờ tăng vọt.
Khí tức cường đại không ngừng tràn ra ngoài cơ thể hắn.
- Địa giai chi cảnh!
Liệt Kinh Vân đang ngồi ở chỗ nghỉ ngơi cũng phải tròn mắt, kinh ngạc nhìn Lý Ngọc.
Lúc này, khí thế đang tán phát từ người Lý Ngọc rõ ràng là khí tức mà chỉ địa giai võ giả mới có.
Đường Vũ Nhu nhíu mày, nhìn Lý Ngọc khí thế lúc vẫn không bằng tăng trưởng, thấp giọng nói:
- Quả nhiên là địa giai! Thật khiến người ta không thể tin được! Không ngờ thường ngày Lý Ngọc giấu kĩ như vậy.
Trừ hai người họ, tất cả những người có mặt ở đây đều bị thực lực mà Lý Ngọc triển hiện làm cho giật mình. Thậm chí đến bẫn giờ còn chưa kịp phản ứng.
Một địa giai võ giả chưa đến hai mươi tuổi. Thế có nghĩa là gì?
Tin rằng những người ở đây, không ai không biết điều này.
Đại lục mấy ngàn năm nay, phàm là tiến nhập địa giai chi cảnh trước hai mươi tuổi, cuối cùng không một ai là không trở thành thiên giai cường giả nổi danh hiển hách, chưa từng có trường hợp ngoại lệ.
Với suy luận đó, thành tựu tương lai của Lý Ngọc là rất rõ ràng, chẳng trách mọi người lại cảm thấy khó tin như vậy.
Ngồi trong khu nghỉ ngơi, Hàn Phong lẳng lặng nhìn những biến hóa trước mắt, mặt không có bất cứ phản ứng gì, chỉ thì thầm nói:
- Quả nhiên là vậy, chẳng trách trước đây cứ cảm thấy tên Lý Ngọc này không tầm thường, thì ra là hắn ẩn giấu tu vi bản thân…
Còn việc Lý Ngọc ẩn giấu thực lực thế nào, Hàn Phong không để ý, Thiên Môn truyền thừa lâu như vậy, tin rằng muốn ẩn giấu khí tức bản thân không bị phát hiện không phải vấn đề khó khăn.
- Nhiếp Ngôn, ngươi không phải đối thủ của ta, từ bỏ đi.
Lý Ngọc lạnh lùng nói.
Nhiếp Ngôn bình thản nhìn Lý Ngọc, trong lòng vạn phần không cam tâm, hắn cũng không ngờ Lý Ngọc là một địa giai cao thủ.
Sau khi sử dụng chiêu hàn sương mị ảnh, đấu khí trong người cũng không còn nhiều, hơn nữa lại bị khí tức phát ra từ người Lý Ngọc ép, Nhiếp Ngôn mặc dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải chủ động rút lui khỏi trận đấu này.
Nhìn bộ dạng buồn phiền của Nhiếp Ngôn, Lý Ngọc không khỏi lên tiếng nói:
- Ngươi khá lắm, ta chờ đợi lần so tài tiếp theo của chúng ta, hi vọng lần sau ngươi sẽ nắm vững chiêu thức vừa rồi. Như vậy mới có ý nghĩa…
- Hừ, đợi đấy, ta sẽ lại tìm ngươi!
Nhiếp Ngôn bỏ lại một câu, cầm theo thâm uyên rời khỏi hiện trường.
Chỉ có điều lúc này mọi người vẫn chưa hồi lại thần từ sự việc vừa rồi.
Ngay cả Thiên Thánh Cốc cốc chủ Trác Minh cũng phải ngỡ ngàng trước địa giai khí tức mà Lý Ngọc triển hiện.
Một lúc lâu sau mới khẽ thở dài, cảm khái nói:
- Không hổ là đệ tử Thiên Môn, tiền đồ tương lại của Lý Ngọc là không thể định lượng!
Thấy Nhiếp Ngôn rời đi rồi, Lý Ngọc lúc này mới thu lại khí thế trên người, võ đài khôi phục lại vẻ yên lặng, chỉ còn một mình Lý Ngọc đứng trên đó.
Vòng thứ tám kết thúc, ba người tấn cấp cuối cùng là Hàn Phong, Đường Vũ Nhu và Lý Ngọc.
Ngày kia, ba người sẽ phải tiến hành thi đấu lần lượt, ai giành được chiến thắng nhiều nhất, người đó sẽ là quán quân của Thiên Thánh đại hội lần này.
Thời gian một ngày sau đó, tất cả đều thi nhau đoán ngôi vị số một của Thiên Thánh đại hội lần này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai.
Nhưng lần này không giống như những lần khác, vì địa giai thực lực mà Lý Ngọc thể hiện khiến phần lớn mọi người đều cảm thấy hắn sẽ trở thành quán quân của đại hội lần này.
Ít nhất trước mắt, Lý Ngọc là đại giai cao thủ duy nhất trong đại hội.
Phải biết, nhân giai đấu với địa giai, bất luận có võ kĩ và thủ đoạn tinh diệu thế nào đều vô ích. Sự chênh lệch giữa nhân giai và địa giai không phải một chút một ít.
Bởi vậy có thể thấy địa giai cao thủ cường đại thế nào.
Đương nhiên, bất luận bên ngoài bàn luận sôi nổi thế nào, Hàn Phong cũng không rảnh rỗi đi nghe.
Thực lực Lý Ngọc mặc dù khiến người ta bất ngờ tiến nhập địa giai chi cảnh, nhưng theo Hàn Phong cảm nhận, mặc dù Lý Ngọc đã đột phá địa giai chi cảnh một khoảng thời gian, nhưng tóm lại vẫn chỉ là địa giai nhất phẩm mà thôi.
Bản thân Hàn Phong đã là địa giai nhị phẩm võ giả, hơn nữa có thể tiến nhập địa giai tam phẩm bất cứ lúc nào, nên đối với Hàn Phong mà nói, Lý Ngọc không thể gây nên bất cứ ảnh hưởng gì tới hắn.
Cho dù bên trong Thiên Môn ẩn giấu bao nhiêu võ kĩ tinh diệu mà người ta chưa từng biết đến thì số lượng võ kĩ trong đầu Hàn Phong cũng không ít, đương nhiên không sợ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã thấy đến ngày thi đấu cuối cùng.
Mới sáng sớm, Hàn Phong đã phải theo mọi người vào hội trường, một lúc sau thì người đến đông nghịt.
Quy tắc thi đấu hôm nay đương nhiên không dùng đến phương thức loại trực tiếp, đương nhiên cũng không còn khoảng trống gì nữa.
Đầu tiên ba người cùng rút thăm, hai người có cùng màu thăm với nhau sẽ thi đấu trước, sau đó người chiến thắng sẽ đọ cao thấp với người còn lại.
Cũng có thể nói một tuyển thủ phải đánh bại hai người mới có thể giành được thắng lợi.
Sau khi nói rõ quy tắc, đại diện đại hội cho ba người lên đài rút thăm.
Ba người bước lên đài, đứng sát cạnh nhau, lịch sự gật đầu với nhau coi như chào hỏi sau đó ai rút thăm người ấy.
Rút thăm xong thì cũng có kết quả cuối cùng.
Trận đấu đầu tiên, Hàn Phong đối chiến Đường Vũ Nhu!
Sau khi biết đối thủ của mình, Hàn Phong không khỏi liếc nhìn sang phía Đường Vũ Nhu, Đương Vũ Nhu lúc này cũng đang ngẩng đầu nhìn Hàn Phong.
- Việc Lý Ngọc là địa giai cao thủ thực sự khiến ta quá bất ngờ.
Đường Vũ Nhu dừng lại một lúc, nói tiếp:
- Và ta cũng rất hiếu kì, không biết thực lực của người đến mức độ nào?
- Không lẽ phụ nữ bẩm sinh đều hiếu kì vậy sao?
Hàn Phong nhún vai, lắc đầu cười.
- Coi như vậy đi, vậy ngươi có thể thỏa mãn chút hiếu kì nhỏ bé của ta không?
Khuôn mặt mềm mại của Đường Vũ Nhu không lộ ra quá nhiều cảm xúc, giọng nói vẫn lạnh như băng.
Hàn Phong nghe vậy, không khỏi ngây người, hắn chưa từng nghĩ băng tuyết tiên tử Đường Vũ Nhu có lúc lại nói chuyện nũng nịu như vậy.
Đương nhiên, biểu tình cô lúc này vẫn băng lạnh như trước, không hề có nửa phẩn thay đổi. Nhưng càng như vậy càng khiến Hàn Phong có chút kinh ngạc.
May mà hắn không phải thiếu niên vô tri, nên trước câu hỏi của Đường Vũ Nhu chỉ cười nhẹ, sau đó nói:
- Thực lực của ta rốt cục thế nào, đợi lát nữa lên đài cô sẽ biết.
- Ngươi hình như rất tự tin vào mình?
Đường Vũ Nhu nghi hoặc hỏi. Cô không hiểu Hàn Phong lấy đâu ra sự tự tin đó.
Hàn Phong cười nhẹ, sau đó nhảy lên võ đài, không trả lời câu hỏi của Đường Vũ Nhu.
Nhìn Hàn Phong, trong lòng Đường Vũ Nhu bỗng nảy sinh một ý nghĩ kì cục, không lẽ thực lực của con người này đã đạt đến địa giai chi cảnh?
Nhưng ngay lập tức, ý nghĩ kì lạ đó bị Đường Vũ Nhu loại bỏ luôn ra khỏi đầu. Cô không tin Hàn Phong là một Lý Ngọc thứ hai!
Nhẹ nhàng nhảy lên, Đường Vũ Nhu bám sát sau lưng Hàn Phong, cùng hắn xuất hiện trên đài.
Lý Ngọc nhìn hai con người trên võ đài, khóe miệng hơi nhếch lên, đi về phía vị trí nghỉ ngơi của mình.
Đường Vũ Nhu chớp chớp đôi mắt đẹp của mình nhìn Hàn Phong, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ, nói:
- Từ vòng thi đấu đầu tiên đến nay, ta luôn để ý đến ngươi, lúc ta tưởng mình đã nhìn ra thực lực của ngươi rồi thì ngươi lại khiến ta phải ngạc nhiên.
- Được băng tuyết tiên tử để ý là vinh hạnh của Hàn Phong ta.
Hàn Phong cười nhạt, nói.
Chỉ có điều Đường Vũ Nhu không nhìn ra sự vinh hạnh đó trong biểu tình của Hàn Phong.
Dừng lại một lúc, Đường Vũ Nhu vung trường kiếm trong tay, nói tiếp:
- Không biết hôm nay ngươi có còn làm ta kinh ngạc được nữa hay không.