Mạnh Hùng nghe vậy, lập tức càng không khống chế được tức giận, đang định xông lên thì bị Hàn Phong kéo lại.
Hàn Phong nhìn người nọ trên lôi đài, chợt tiến lên vài bước, thanh âm vô cùng lạnh lùng nói:
- Doãn Băng Hinh, hi vọng ngươi sẽ không phải hối hận vì chuyện lần này.
- Hừ! Khẩu khí thật lớn, ngươi khi dễ sư tỷ của ta, sớm muộn gì ta cũng đòi lại.
Doãn Băng Hinh lạnh lùng lưu lại một câu, sau đó xoay người rời khỏi.
Nhìn thân ảnh Doãn Băng Hinh rời đi, trong mắt mọi người gần như phún lửa, nếu không phải Lâm Nguyệt cùng lưỡng lão ngăn lại, e là đã liều mạng xông lên.
Hàn Phong biết những người này đang rất tức giận, lo lắng bọn họ gặp phải tranh chấp vô ích, vì vậy mở miệng nói:
- Mọi người không nên vọng động, Tạ Tầm bị đả thương trên lôi đài, nếu như các ngươi tìm nàng gây phiền phức thì đúng ý của nàng rồi.
- Nhưng vừa rồi Tạ Tầm rõ ràng muốn chịu thua, nữ nhân kia vẫn hạ thủ. Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao?
Mạnh Hùng vẫn tức giận nói.
- Sẽ có cơ hội mà! Cứ chờ đi!
Hàn Phong nhàn nhạt nói xong.
Mọi người tuy rằng không giải thích được, nhưng rõ ràng Hàn Phong nói có đạo lý, cuối cùng bất đắc dĩ đành tạm bỏ qua.
Vì chuyện của Tạ Tầm, nên mọi người cũng chẳng còn tâm lực chú ý các trận tiếp theo.
Mãi đến khi toàn bộ các trận thi đấu kết thuc, mọi người mới phẫn nộ nhanh chóng rời khỏi.
Kế tiếp, đại hội theo thường lệ nghỉ ngơi một ngày đêm.
Tạ Tầm được Phí Lão cùng Hàn Phong trợ giúp, thương thế cũng dần ổn định, bất quá không có mười ngày nửa tháng khó lòng khỏi hẳn.
Ban đêm, trong lòng Hàn Phong có chút nặng nề, không khỏi một mình ra ngoài.
Lại đi vào trong rừng, Hàn Phong đứng trước một cây cổ thụ, lẳng lặng nhìn ngắm bầu trời đêm, trong đầu trống rỗng, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, ngoài rừng, một thân ảnh đi tới, Hàn Phong ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt không khỏi ngẩn ra.
Theo ánh trăng nhìn lại, Hàn Phong thấy rõ người tới dĩ nhiên là Chu Di.
Đêm nay tâm tình Chu Di cũng là có chút phiền muộn, sáng sớm Doãn Băng Hinh đánh trọng thương một đệ tử Huyền Thiên Tông, nàng cũng ở đó.
Chu Di tự nhiên minh bạch Doãn Băng Hinh là vì nàng mà làm thế.
Bất quá, từ nhỏ Chu Di tính tình ôn hòa, đối với cách làm của Doãn Băng Hinh cũng không đồng tình. Tuy nàng giận Hàn Phong đã từng làm ra chuyện vô sỉ với mình, nhưng những người khác vô tội.
Do đó, tâm tình của nàng hơi buồn bực, không khỏi một mình tới đây đi dạo.
Nhưng không ngờ lại gặp phải người mà nàng không muốn thấy nhất.
Thấy Hàn Phong ở đây, phản ứng đầu tiên của Chu Di là xoay người rởi khỏi. Đột nhiên nhớ tới chuyện hồi sáng, Chu Di hơi chút do dự rồi cắn môi xoay người lại, đi về phía Hàn Phong,
Thấy hành động của Chu Di, Hàn Phong cũng không hiểu, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên. Chuyện của Tạ Tầm rõ ràng là do nàng dựng lên, tuy rằng lúc trước có xích mích với Doãn Băng Hinh, nhưng nàng ra tay nặng nề như vậy hẳn là vì Chu Di.
Do đó đối với Chu Di, trong lòng Hàn Phong đã sớm không còn thấy hổ thẹn.
Đi tới trước mặt Hàn Phong, Chu Di thầm hận nói: Người này, rõ ràng làm ra chuyện như vậy, vẫn tỏ ra lạnh nhạt với mình.
Chẳng qua, Chu Di biết sáng sớm Doãn Băng Hinh tựa hồ hơi quá đáng, tuy trong thi đấu, bị thương là chuyện khó tránh khỏi, nhưng người sáng suốt đều có thể thấy ác ý của nàng. Nếu không vì người trách là trưởng lão Thiên Thánh Cốc, e là hành vi của Doãn Băng Hinh sang nay đã bị hủy tư cách thi đấu.
Nghĩ vậy, Chu Di không khỏi mở miệng nói rằng:
- Chuyện hôm nay, ta thay sư muội xin lỗi. Hinh Nhi từ nhỏ đã bị mọi người nuông chiều thành hư, hành sự có chút bất cẩn.
- Không cần, mỗi người đều phải vì hành vi của mình mà trả giá nhất định.
Hàn Phong nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Chu Di khẽ cau mày, chợt tức giận nói:
- Hừ! Vậy ngươi Vậy ngươi lúc trước làm ra chuyện đó, sao không phải chịu gì?
Hàn Phong cũng vì chuyện của chuyện, lập tức lạnh lùng trả lời:
- Chuyện ngày ấy chỉ là ngoài ý muốn, ngươi chưa tới ven hồ, ta đã ở đấy rồi.
Ai ngờ, Chu Di nghe xong Hàn Phong nói, trên mặt nhất thời vừa thẹn vừa giận, nói:
- Rốt cuộc ngươi đã thừa nhận mình làm chuyện vô sỉ, lại còn lời lẽ hùng hồn.
- Việc phát sinh trong hồ ngày ấy thực sự ta không hề hay biết. Sau khi hôn mê tỉnh dậy ta không thấy ngươi đâu nữa cho nên cũng không có ấn tượng quá lớn, nếu như không phải ngươi mở miệng nhắc lại chuyện hai năm trước ở Vân Sơn trấn thì ta cũng quên mất rồi.
Hàn Phong nhàn nhạt đáp lời.
- Hừ, miệng lưỡi trơn tru. Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao ?
Chu Di cười nhạt đáp lại.
- Sự thật là như thế, còn tin hay không là tùy ngươi.
Hàn Phong cũng không cố gắng bào chữ.
Chu Di thấy Hàn Phong sống chết không chịu nhận liền buồn bực dậm chân nói:
- Ta vừa mới nói qua, vì ta thấy sư muội có chút quá phận nên mới thay mặt nàng xin lỗi ngươi. Ngươi đã không lĩnh tình thì ta cũng không nói nữa. Việc giữa ta và ngươi cũng không dễ dàng cho qua vậy đâu, ngươi cứ chờ xem.
Nói xong Chu Di liền xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy thân ảnh Chu Di biến mất đột nhiên Hàn Phong nói to:
- Hai vị bằng hữu trốn xem chắc cũng đủ rồi phải không.
Hàn Phong vừa nói xong xung quang liền truyền đến tiếng cười to rồi sau đó có hai đạo thân ảnh từ trong rừng cây đi ra.
Thấy hai người xuất hiện Hàn Phong quan sát một lúc rồi lập tức mở miệng:
- Thánh Vân Lam Tông ?
Hai người đột nhiên xuất hiện, thân phận cũng khá đặc biệt. Thấy Hàn Phong nhận ra thân phận mình, thiếu niên có vẻ nhiều tuổi hơn lên tiếng:
- Bằng hữu quả có con mắt tinh tường, tại hạ là Thánh Vân Lam Tông Vệ Trạch còn bên cạnh là sư đệ Niếp Ngôn.
Khi hai người xuất hiện Hàn Phong đã nhận ra Nhiếp Ngôn. Lúc trước trong khi thi đấu hắn cũng đã lưu ý đến Niếp Ngôn.
Niếp Ngôn thấy Hàn Phong nhìn về phía mình cũng hơi gật đầu thần tình có chút lãnh đạm.
Vệ Trạch đứng cạnh thấy thế liền giải thích:
- Bằng hữu bỏ qua cho, sư đệ của ta trời sinh đã có bộ dáng này, chỉ cần ngươi tiếp xúc lâu liền biết thái độ làm người của hắn cũng không phải là xấu.
Hàn Phong nghe vậy cũng chỉ cười cười. Hắn cũng không phải chú ý đến thái độ của Niếp Ngôn mà là thấy hiếu kỳ vì sự xuất hiện của hai người mà thôi.
Vì vậy Hàn Phong không khỏi mở miệng hỏi:
- Ta là Hàn Phong, đệ tử Huyền Thiên Tông, không biết tại sao hai vị lại đến đây ?
- Ha ha, đại danh Hàn huynh đệ ta vẫn thường xuyên được nghe thấy.
Dừng lại một chút, Vệ Trạch lại tiếp lời.
- Hàn huynh đệ chớ trách, ta và sư đệ cũng chỉ là ngẫu nhiên đi qua mà thôi vừa lúc nãy nghe huynh đệ và vị cô nương kia nói chuyện chỉ là vô tâm mà thôi.
Niếp Ngôn đứng bên cạnh vẫn không có biểu tình gì, chỉ lãnh đạm đứng thế mà thôi. Tuy nhiên Hàn Phong cũng phát hiện ra một tia xấu hổ trong ánh mắt hắn. Hiển nhiên hai người cũng đã nghe trộm một lúc lâu.
Tuy nhiên Hàn Phong cũng không suy xét, nhàn nhạt đáp:
- Cũng không phải là việc quan trọng không thể để người khác biết được.
Vệ Trạch nghe vậy liền biết Hàn Phong không hề vì việc này mà nổi giận lập tức nở nụ cười nói:
- Hàn huynh đệ thật là sảng khoái.
Sau đó hai người liền tùy ý trò chuyện.
Một lát sau đột nhiên Vệ Trạch nói:
- Hàn Phong, thứ cho ta nói thẳng vừa rồi ta đã nghe ngươi và cô nương kia nói chuyện nghe khẩu khí tựa hồ muốn động thủ với Thiên Thánh Cốc chăng ?
Hàn Phong nghe vậy đầu tiên là sửng sốt rồi chợt suy nghĩ liền lập tức nói:
- Ta cũng không có ý định làm vậy, ta tới đây để tham gia thi đấu cũng không phải đến để nháo sự.
Vệ Trạch khoát khoát tay, rồi nói:
- Mặc kệ ngươi có dự định gì, nhưng ta muốn nhắc nhỏ, Thiên Thánh Cốc không dễ chọc vào đâu, nhưng nên cẩn thận.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vệ Trạch, Hàn Phong ngẫm lại, liền nói rằng:
- Đa tạ lời khuyên, Hàn Phong ghi nhớ!
Vệ Trạch nghe vậy, cũng không quản Hàn Phong có nghe không, lập tức biến thành bộ dáng vui đùa nói chuyện.
Một phen khuyên nhủ của Vệ Trạch cũng khiến Hàn Phong có hảo cảm với hắn, về sau nói chuyện, thái đó làm người của Vệ Trạch cũng khiến hắn có ý kết giao.
Hai người cộng thêm Niếp Ngôn cùng nhau nói chuyện ngay ngoài bìa rừng.
Ngày tiếp theo, mọi người trong Huyền Thiên Tông lại tới hộ trường thi đấu, ngày hôm nay chính là vòng thứ ba của đại hội.
Khi Hàn Phong đi tới hội trường, lại đụng phải mấy người Chu Di cùng Doãn Băng Hinh.
Thấy Doãn Băng Hinh xuất hiện, nhãn thần Mạnh Hùng trở nên sắc bén, hận ý nồng đậm hiện lên trong mắt, còn Hàn Phong ở bên lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn mấy người này.
Khi Chu Di thấy Hàn Phong, lập tức nhớ tới hôm qua nói chuyện, cũng hơi nhíu mày lại, rồi không nói một tiếng nào bước nhanh vào bên trong.
Các đệ tử Thiên Thánh Cốc khác cũng tiền vào sau, chỉ là mấy tên nam đệ tử khi đi qua mọi người Huyền Thiên Tông, vẻ mặt khinh miệt biểu lộ rõ ràng. Nếu như không phải Hàn Phong lôi kéo, Mạnh Hùng e là đã đánh nhau với mấy người kia.
Đợi cho người của Thiên Thánh Cốc rời khỏi, lúc này Hàn Phong mới buông Mạnh Hùng ra, lập tức lên tiếng nhắc nhở:
- Ta đã nói không được vọng động, nếu lúc này ngươi động thủ, sẽ bị thủ tiêu tư cách tham dự đại hội.
Nghe vậy, lúc này Mạnh Hùng mới không cam lòng huy quyền đầu, vẻ mặt chán nản.
Lúc này, đằng sau truyền đến một trận âm hưởng, Hàn Phong quay đầu lại phát hiện thì ra là đệ tử của Băng Tuyết Các, dẫn đầu tự nhiên là Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu trừ thực lực bản thân khá cao, dung mạo cũng là xuất chúng, tự nhiên khiến cho mọi người đồng loạt chú ý.
Chỉ là Hàn Phong có chút kỳ quái, bên cạnh Đường Vũ Nhu còn có một nam tử đi theo.
Người này Hàn Phong cũng biết, chính là Thiên Môn Lý Ngọc. Hai vòng thi đấu trước, Hàn Phong cũng lưu ý đến hắn, nhưng không có phát hiện gì đặc biệt.
Lý Ngọc trong hai trận đấu đó, cũng không biểu hiện ra nhiều thực lực, nhưng Hàn Phong vẫn có thể nhìn ra đấu khí của Lý Ngọc hẳn đã đạt tới nhân giai đỉnh phong, tương đương với Đường Vũ Nhu.
Chỉ là Hàn Phong không rõ ràng lắm hai người này từ lúc nào dĩ nhiên đi cùng một chỗ.
Ngay khi trong lòng Hàn Phong còn đang suy tư, Đường Vũ Nhu cũng nhìn thấy Hàn Phong, không khỏi gật đầu xem như chào hỏi.
Lập tức, đoàn người Đường Vũ Nhu cũng đi qua bên cạnh Hàn Phong. Khi đi qua người Hàn Phong, Lý Ngọc đã quay đầu lại liếc mắt với hắn đầy thâm ý.
Hàn Phong cũng chỉ cười cười, cũng không lưu ý. Sau đó liền đi theo mọi người tiến nhập hội trường.
Rất nhanh, vòng thi đấu thứ ba bắt đầu.
Chỉ là khi Hàn Phong nhìn vào số thứ tự trong thẻ bài của mình, sắc mặt lại trở nên cổ quái.
Hắn không ngờ lại lấy phải số không, dựa theo nhân số của đại hội lần này, tổng cộng chỉ có ba số không, không ngờ hắn lại may mắn có được hai lần.
Các đệ tử xung quanh đối với vận khí của Hàn Phong, cũng đều ào ạt nghị luận, Thiên Thánh Cốc trưởng lão phụ trách rút thăm cũng có chút nghi hoặc.
Hắn chủ trì nhiều lần Thiên Thánh Đại Hội như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua kẻ nào may mắn như thế, dĩ nhiên hai lần liên tiếp bốc phải số không.
Hàn Phong cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng mọi người xung quanh biết được có người hai lần liên tiếp bốc được số không, đều chuyển ánh mắt về phía hắn.
Bởi vì chuyện ngày đó với Chu Di cũng khiến cho mọi người biết đến Huyền Thiên Tông, nhất là Hàn Phong càng là cái tên được mọi người nhớ kỹ.
Hôm nay, Hàn Phong lại càng khiến mọi người đố kỵ không thôi.
Đối với phản ứng của mọi người, Hàn Phong cũng không có cảm giác gì, vẫn như cũ ngồi vào vị trí của mình, lẳng lặng quan sát các trận thi đấu.
Trải qua hai đợt đào thải, vốn có hơn bảy trăm tuyển thủ, hôm nay chỉ còn lại một trăm tám mươi ba người.
Huyền Thiên Tông cộng thêm Tạ Tầm thì tổng cộng đã bị đào thải năm người.
Triệu Lâm Lâm liên tục chiến thắng hai vòng, ngày hôm nay cũng không còn may mắn nữa, là đệ tử đầu tiên của Huyền Thiên Tông lên đài. Nàng gặp phải đối thủ có thực lực nhân giai ngũ phẩm, đối mặt với đối thủ có thực lực vượt xa mình như vậy, Triệu Lâm Lâm không hề lo lắng tới chuyện thắng thua.
Bất quá, mặc dù thua, Triệu Lâm Lâm vẫn đạt được thành tích hơn xa dự đoán của mọi người.
Hai người Mạnh Hùng cùng Tiêu Linh đồng thới tiến hành thi đấu, nhanh chóng giải quyết đối thủ, tiến vào vòng sau.
Nhất là Mạnh Hùng, mỗi lần lên đài đều triển khai công kích như cuồng phong bạo vũ đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng mọi người.
Sau khi hai người thủ thắng, Diệp Phàm cũng bắt đầu thi đấu, bất quá đối thủ có thực lực tương đương với hắn, cũng đã được Phí Lão dặn dò từ sớm, lúc này mới hữu kinh vô hiểm tiến nhập vòng bốn.
Huyền Thiên Tông thi đấu rất nhanh đã kết thúc, đối với thành tích hiện tại, Lâm Nguyệt cũng hết sức hài lòng. Trải qua công tác thống kê, lấy điểm tích lũy mà họ đạt được tới giờ, trong các thế lực hẳn là xệp hạng trung, so với ngày trước đã tốt hơn nhiều lắm.
Tuy rằng mọi người đã kết thúc thi đấu, nhưng mấy người Hàn Phong cũng không có rời đi ngay, lúc này Hàn Phong có chút hăng hái nhìn lôi đài phía bên trái.
Người đang ở trên lôi đài là Thanh Mộc Tông Tần Phong.
Nội thương của Tần Phong khôi phục, hiện tại thực lực khoảng nhân giai ngũ phẩm, mà đối thủ của hắn là đệ tử Địa Minh Vực có thực lực nhân giai lục phẩm.
Địa Minh Vực này Hàn Phong cũng từng nghe qua, là một tông môn thập phần thần bí, chỉnh thể thực lực lớn cỡ Tinh Hải Các.
Đương nhiên đây chì là thực lực biểu hiện ra bên ngoài, còn về phần bên trong có cấu giấu thực lực gì khác hay không thì không một ai biết.
Mọi người đối với Tần Phong cũng có chút ấn tượng, vì vậy tập trung ánh mắt về phía hắn.
Hai người thi đấu đã bắt đầu một hồi lâu, bất quá nhìn dáng vẻ hai người trên lôi đài thì thực lực tương đương, nhất thời bất phân thắng bại.
- Vũ kỹ đệ tử Địa Minh Vực quỷ dị như vậy, Tần Phong chì đành không ngừng né tránh, e là trận này hắn phải thua rồi.
Mạnh Hùng nhìn hai người trên lôi đài, nói.
Nghe được phân tích của Mạnh Hùng, Hàn Phong cười cười, nói rằng:
- Vậy cũng chưa chắc, tuy rằng đệ tử Địa Minh Vực dùng vũ kỹ quỉ dị, hơn nữa đấu khí còn hơn Tần Phong một bậc, thế nhưng từ biểu hiện thong dong của Tần Phong, hiển nhiên vẫn còn dư lực.
Nghe vậy, những người khác tỉ mỉ quan sát đích biểu tình của Tần Phong, xác thực như lời nói của Hàn Phong, nhất thời cũng bị hấp dẫn.
- Tốc độ thân pháp của người này hết sức kỳ lạ, bất quá so với Tuyệt Ảnh Mê Tung của nha đầu Trầm Ngọc kia vẫn còn kém một chút.
Bố Lôi Địch xem vài lần rồi nói.
Hàn Phong lại khẽ lắc đầu, nói:
- Cái này không đúng, Tuyệt Ảnh Mê Tung là buông bỏ tiến công, chú trọng tốc độ, còn tốc độ của Tần Phong tuy kém một chút, nhưng lực lượng khi đọ chưởng với đối thủ cũng không thấp.
Bố Lôi Địch ngẫm lại, đúng là có chuyện như vậy, nên không nhiều lời nữa.
Lúc này, trên lôi đài, Tần Phong đang không ngừng né tránh, rốt cục bắt được một tia sơ hở của đối thủ, phản công khiến hắn trở tay không kịp.
Người nọ cũng không ngờ Tần Phong vẫn né tránh lại đột nhiên xuất thủ, nhất thời không kịp phòng ngự bị Tần Phong đánh một quyền trúng ngực, ngã xuống đất không dậy nổi.
Thấy Tần Phong thủ thắng, mấy người Mạnh Hùng cùng Diệp Phàm đối với ánh mắt của Hàn Phong thập phần bội phục, nếu như không nhờ Hàn Phong nhắc nhở, bọn họ đều cho rằng Tần Phong nhất định thất bại.
Bởi vì đệ tử dự thi đã bị đào thải ba phần tư, nên vòng thư ba rất nhanh tuyên bố kết thúc.
Đại hội theo thường lệ nghỉ ngơi một ngày đêm, Hàn Phong lại như trước kéo Mạnh Hùng ra ngoài, thẳng đến nửa đêm, Mạnh Hùng mới mang theo thân thể mệt mỏi trở về, mọi người cũng thành thói quen, chỉ có hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão rõ ràng, Hàn Phong mang theo Mạnh Hùng đi tiến hành huấn luyện đặc biệt, còn huấn luyện cái gì hai người cũng không rõ.
Đại hội bắt đầu ngày thứ tám, thi đấu đã bước vào vòng thứ tám.
Hàn Phong đi tới hội trường từ sớm, Hàn Phong rất nhanh nhìn thấy số thẻ bài của mình.
Sau khi tất cả mọi người cầm thẻ bài, Hàn Phong cũng đi tới lôi đài, vừa lúc đối thủ của hắn cũng lên đài.
- Có trò hay để xem rồi, người này hai lần trước đều bốc được số không, không ngờ vòng này dĩ nhiên gặp phải Viêm Dương, nghe nói người này khi tu luyện Liệt Diễm bí quyết đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến hỏa độc công tâm, nên tính tình không tốt, tiểu tử này e là muốn chết cũng khó đây.
Thiên Thánh Cốc, Trác Dật nhìn Hàn Phong có chút hả hê nói.
Chu Di nghe vậy, không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Phong, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Bên phía Băng Tuyết Các, Đường Vũ Nhu nhìn thấy đối thủ của Hàn Phong dĩ nhiên là Viêm Dương, đôi mắt đẹp cũng chăm chú nhìn về phía Hàn Phong, khé miệng nhếch lên một đường cong hấp dẫn.
- Sư đệ, là tên Hàn Phong kia, tiểu tử này vận khí khiến người ta đố kỵ, liên tục hai lần bốc được số không, không biết lần này hắn sẽ ứng phó thể nào.
Vệ Trạch nhìn Hàn Phong lên đài, không khỏi cười nói với Niếp Ngôn.
Niếp Ngôn lại thản nhiên nói rằng:
- Viêm Dương đánh không lại hắn!
- A? Làm sao ngươi biết.
Vệ Trạch hiếu kỳ hỏi.
Niếp Ngôn cũng không trả lời hắn.
Trong khu nghỉ ngơi của Thiên Môn, đệ tử Lý Ngọc, lúc này cũng hai mắt hứng thú nhìn Hàn Phong, thấp giọng nói:
- Người có thể làm cho Vũ Nhu lưu ý, ta muốn nhìn xem ngươi có thực lực gì.
Lúc này, trên lôi đài, vẻ mặt Viêm Dương đầy khinh miệt nhìn Hàn Phong, nói rằng:
- Tiểu tử, ta biết ngươi, hai vòng trước vận khí rất khá, nhưng đến đây nên dừng lại thôi.
Viêm Dương nói thập phần kiêu ngạo, hội trường mọi người lúc này cũng tập trung chú ý hai người. Nghe được Viêm Dương nói như thế cùng mang tâm tình xem náo nhiệt.
- Người này hai lần trước vận khí rất khá, không ngờ hôm nay phải thua, Viêm Dương chính là kẻ điên, tên kia e là không thiếu chân, cụt tay không được.
- Nghe nói lúc trước, Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu cũng đã từng so chiêu với Hàn Phong, thật không biết hắn có bản lĩnh gì mà có thể được giai nhân ưu ái.
- Chính là, Tiêu Linh lớn lên thực sự là xinh đẹp! Nếu có cơ hội…
- Ngươi tiết kiệm sức lực đi! Người ta sẽ coi trọng ngươi sao, đừng năm mơ nữa đi!
- Vậy cũng chưa chắc, nếu không ta cũng không đi so vận khí với Hàn Phong.
Kỳ thực, Hàn Phong thăng cấp cũng không khiến mọi người chú ý, khiện họ chú ý thật sự chính là vì Tiêu Linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT